Đấu Phá Thương Khung

Chương 562: Phá giải "Hắc Thủy Quyển"

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Phía trên bầu trời, hắc bào thanh niên vẫy đôi cánh phiêu phù trong không trung, tràng thi đấu trở nên yên tĩnh.

Trọng tài của giải đấu, Tô Ngàn khuôn mặt nhìn lên cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua ánh mắt người này tự nhiên nhìn xa hơn những người khác khó có thể sánh bằng, bởi vì ánh mắt lại một lần nữa đảo qua hai cánh sau lưng Tiêu Viêm, kinh ngạc dần dần biến thành giật mình, nói:

“Nguyên lai phi hành đấu kỹ, hắc, hắc, không nghĩ tới tiểu tử này thế nhưng ngay cả đấu kỹ hiếm lạ bực này đều có thể nắm giữ trong tay”.

Theo lời Tô Ngàn nói ra, các trưởng lão khác cũng giật mình, phi hành đấu kỹ đối với người bình thường mà nói có lẽ rất ít nghe thấy qua, chẳng qua với kiến thức lịch duyệt của bọn họ, đối với loại đấu kỹ cực kỳ hiếm thấy này, đều đã từng nghe thấy qua.

“Hoàn hảo … thiếu chút nữa thật nghĩ tiểu tử này đã tiến vào đấu vương cấp bậc”. Lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, một ít trưởng lão trong lòng thầm nói, bọn họ liều mạng tu luyện sống chết mất mấy chục năm, mới có thể đạt tới thực lực như hiện tại, nếu người kia ngay cả hai mươi tuổi còn chưa đến mà cũng đã đạt tới cấp bậc này, bọn họ thật đúng cảm thấy bi phẫn vô cùng, hơn nữa đáng sợ nhất, người này còn là một gã luyện dược sư ngũ phẩm nữa chứ ...

Giữa sân không khí yên tĩnh giằng co được một lúc. Rốt cục, cuối cùng cũng thay đổi lần nữa, trên khán đài cũng có ít người đã nhận ra lai lịch hai cánh sau lưng Tiêu Viêm, bởi vậy đều khẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, chợt trong ánh mắt trở nên cực kỳ hâm mộ, phi hành đấu kỹ này tuy rằng kém hơn so với chân chính đấu khí hóa cánh, nhưng có thể cùng người khác phi hành trên bầu trời là mục đích theo đuổi của không ít người, tuy nhiên phải đạt tới cấp bậc đấu vương, một ước vọng quá mức xa xôi, chờ tu luyện cho đến cấp bậc kia, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng gian khổ.

“Nguyên lai là phi hành đấu kỹ” ở giữa sân, sắc mặt Diêu Thịnh ngây dại ra cũng dần dần khôi phục, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, hơi thở Tiêu Viêm căn bản chưa từng đạt tới cấp bậc Đấu vương, cẩn thận nhìn lại hình dạng đôi cánh tím đen kia, trong lòng cũng giật cả mình, thân thể chậm rãi giản ra về phía dưới.

Chỉ cần đối phương không phải chân chính đạt tới cấp bậc đấu vương, cho dù hắn có ưu thế bay trên trời, Diệu Thịnh cũng không quá mức e ngại.

Hai chân lập tức, cơ hồ đem toàn bộ hắc thủy quỷ dị trải rộng ra phía trên sân đấu, Diêu Thịnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm lơ lửng trên bầu trời, cười lạnh nói:

“Ta cũng không tin ngươi có thể ở mãi trên bầu trời, theo ta được biết, để kéo dài thi triển phi hành đấu kỹ, cần tiêu hao một lượng đấu khí không nhỏ a?”

Trên bầu trời, Tiêu Viêm tay nắm chặt Huyền trọng thước, ánh mắt nhìn xuống phía dưới nơi mặt sân, khẽ cau mày, đúng như lời Diêu Thịnh, giờ phút này tràng thi đấu cơ hồ đã hoàn toàn trở thành địa bàn của hắn, chỉ cần vừa rơi xuống đất, sẽ bị dính phải hắc thủy quỷ dị kia, cỗ ăn mòn kia Tiêu Viêm có thể ngăn cách được, chẳng qua cái loại hấp lực này, hoặc nhiều hoặc ít cũng ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, mà đối mặt với Diêu Thịnh một đối thủ sở trường về nhanh nhẹn cùng tốc độ, một khi tốc độ giảm xuống. Nói không chừng sẽ bị ép vào thế hạ phong.

Diêu Thịnh nắm chặt Hắc song chủy, cười lạnh nhìn Tiêu Viêm lơ lửng trên bầu trời, thân thể không có chút sứt mẻ, Tiêu Viêm có lợi thế trên bầu trời, phạm vi công kích của hắn cơ bản không thể đạt tới, nếu mạnh mẽ nhảy lên không công kích, hắn sẽ trở thành bia ngắm cho đối phương đánh, cho nên lúc này, bảo trì im lặng là lựa chọn tốt nhất.

“Quả thật phiền toái …

Sau lưng hai cánh vẫn chậm rãi chớp động, thân hình Tiêu Viêm chậm lại rất nhiều, thanh sắc đấu khí dần hình thành màng năng lượng nhàn nhạt bao quanh thân thể, Huyền trọng thước cũng bị đấu khí bao trùm hoàn toàn, ánh mắt gắt gao nhìn Diêu Thịnh ở giữa sân, ngân quang nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện dưới chân, khoảng khắc sau, hai cánh ở sau lưng mạnh mẽ chấn động, mượn sức của gió, cơ hồ trong nháy mắt thi triển đến mức tận cùng của “Tam thiên lôi động”, thậm chí trừ bỏ một số ít người ở bên ngoài, những người khác, đều chỉ có thể nhìn thấy thân thể Tiêu Viêm run lên, trên bầu trời lưu lại một đạo tàn ảnh như ẩn như hiện.



Tiêu Viêm đột nhiên tốc độ tăng vọt, sắc mặt Diêu Thịnh khẽ có chút biến đổi, người chưa tới, kình khí đã xông lên phía trước, trực tiếp đem hắc thủy trên mặt đất vẩy ra.

Trong ánh mắt đôi đồng tử mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện, Diêu Thịnh chân trái khẽ nhúc nhích, thân thể giống như trượt băng, một trận di chuyển cực kỳ linh hoạt ở phía trên hắc thủy. Mà theo động tác này, tiếng phá gió ẩn chứa bén nhọn của trọng thước cũng vang lên, thật mạnh xượt lướt qua mặt hắn, mang theo hơi nóng rát bỏng phả vào mặt.

Lực đánh trọng thước rớt vào khoảng không, cơ hồ trong nháy mắt liền thay đổi lực đạo, mạnh mẽ chuyển hướng, thân thước uốn éo, từ chém dọc thành chém ngang, hướng chỗ thắt lưng Diêu Thịnh mà chém tới.

Trình độ Tiêu Viêm thay đổi thế công, vượt quá xa dự liệu của Diêu Thịnh, bởi vậy, khi trọng thước biến đổi, hắn cả người kinh ngạc mồ hôi lạnh toát ra toàn thân. Tại thời khắc mấu chốt, hai chân đứng trên hắc thủy giống như tự động trượt quanh co một chút, thân thể lặng lẽ lùi về phía sau rồi ngã xuống, dừng ở trong hắc thủy, thật xảo diệu đem công kích của trọng thước tránh thoát.

Thân thể Diêu Thịnh lọt vào trong hắc thủy, không có một nửa điểm bị hấp lực trở ngại, ngược lại giống như cá gặp nước, thân thể ngã vào trong nước chớp động một cách quỷ dị, trong khoảnh khắc đó, xuất hiện cách dưới thân Tiêu Viêm khoảng hai thước, song chưởng run lên, hai cánh tay màu đen giống như độc xà, mang theo kình phong lạnh lẽo, đâm thẳng vào trong lồng ngực Tiêu Viêm.

“Thình thịch”

Ngay khi chủy thủ sắp đâm tới thân thể Tiêu Viêm, đột nhiên một cỗ kình phong vô hình mạnh mẽ kiềm hãm thế công của Diêu Thịnh. Mà Tiêu Viêm lại mượn lực đổi phương hướng, lần nữa rung cánh nhảy lên giữa không trung, thoát ly phạm vi công kích của Diêu Thịnh.

“Hừ”

Thật vất vả mới tìm được cơ hội công kích nhưng lại thất bại, Diêu Thịnh nhịn không được khóe miệng khẽ run rẩy một chút, phát ra một tiếng xuy xuy.

Thời gian chiến đấu trôi qua nhanh như chớp, Tiêu Viêm cùng Diêu Thịnh lại lần nữa giao đấu vô cùng hung hiểm, cả hai bên, người có đôi cánh, người với thân pháp trong hắc thủy, mà tốc độ đại khái đã có ít người hiểu rõ, bên ngoài tràng thi đấu, tất cả mọi người bởi vì trận đấu quyết liệt này mà ánh mắt đều trở lên nóng bỏng.

“Người này tựa hồ khi ở trong hắc thủy hình như không hề chịu ảnh hưởng hấp lực mà ngược lại càng trở nên linh hoạt, giống như cá gặp nước”. Tiêu Viêm khẽ cau mày nhìn hắc thủy xung quanh Diêu Thịnh đang đứng ở giữa sân, thấp giọng lẩm bẩm, nói: lúc trước người ngày ở bên trong hắc thủy vẫn di chuyển linh hoạt quỷ dị, cũng là ngoài dự kiến của hắn, nếu không có ở thời điểm cuối cùng thi triển “Xuy hỏa chưởng” xuất động ra kình phong đem thế công đối phương chậm lại. Chỉ sợ lần xuất thủ này, hắn sẽ xuất hiện một chút thương thế.

“Xem ra phải đem đám hắc thủy này giải quyết a. Nói cách khác, người này tại trên mặt hắc thủy, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều”.

Trong lòng Tiêu Viêm ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên: “Mặc kệ mấy cái hắc thủy này như thế nào quỷ dị, chỉ cần là nước, thủy chung đều có đặc tính của nước, mặc kệ ngươi như thế nào đều có thể bốc hơi”.

Trong lòng ý niệm hiện lên trong đầu, Tiêu Viêm không có chút chần chờ, mười ngón tay khẽ động, nhất thời từng đợt từng đợt ngọn lửa màu xanh cực nhỏ bắt đầu từ mười đầu ngón tay hắn chợt bắn ra, theo mấy ngọn lửa xuất hiện, độ ấm ở giữa sân đột nhiên tăng vọt lên rất nhiều.

Giữa sân, Diêu Thịnh nhìn trên bầu trời hơn mười điểm ngọn lửa màu xanh thật nhỏ, sắc mặt có chút biến đổi, đặc biệt nhìn đến khuôn mặt Tiêu Viêm thấy khóe miệng hắn đang có chút cười lạnh, trong lòng khẽ trầm xuống một ít.



“Đi”

Trên bầu trời, Tiêu Viêm bấm tay bắn ra, nhất thời, hơn mười ngọn lửa thật nhỏ như phi tiễn bắn xuống.

Cảm thụ được ngọn lửa màu xanh bay đến trước mặt, thân hình Diêu Thịnh khẽ động, vội vàng tránh né.

Nhưng mà, những ngọn lửa này không trực tiếp hướng Diêu Thịnh vọt tới, mà lại xoay quanh trên không cách mặt đất khoảng nửa thước, cấp tốc xuyên qua, tiếp xúc gần gũi với hắc thủy như vậy, ở nhiệt độ khủng bố của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, hắc thủy tràn ngập trên mặt đất, thế nhưng bằng mắt thường có thể thấy được hắc thủy bắt đầu trở nên khô kiệt với tốc độ rất nhanh.

Trên đài cao, nhìn hắc thủy kia càng ngày càng ít, không ít người đều âm thầm tán thưởng một tiếng, không nghĩ tới Tiêu Viêm lại dùng phương pháp này để khắc chế ‘Hắc thủy quyển’ của Diêu Thịnh, tuy nói loại biện pháp này không có bao nhiêu huyền diệu, nhưng lại cực kỳ hiệu quả, trước kia bọn họ ở bên trong nội viện không ít người đã cùng Diêu Thịnh giao thủ, tuy nhiên bọn họ không có phi hành đấu kỹ nên đối phó “Hắc thủy quyển” này vô cùng khó khăn, không thể bay lên trời để tránh né, cho nên cũng chỉ có thể cường ngạnh chống đỡ hấp lực cùng ảnh hưởng sự ăn mòn, nhưng như vậy sẽ bị phân tâm khi chiến đấu, trừ phi thực lực vượt hơn xa Diêu Thịnh, nếu không trong lúc chiến đấu, sớm hay muộn sẽ bị đối phương dùng tốc độ đánh cho sụp đổ.

“Ha hả, thủ đoạn này của Tiêu Viêm, quả nhiên không thể nghĩ tới a, Diêu Thịnh mất đi “Hắc thủy quyển”, sợ ở trên phương diện tốc độ, cũng bị Tiêu Viên áp chế”. Đưa mắt nhìn hắc thủy giữa sân đã mất đi một nữa, Lâm Tu Nhai không nhịn được cười nói.

“Loại thủ đoạn này hắn cũng có thể sử dụng sao, hắc thủy kia được ngưng kết từ đấu khí của Diêu Thịnh cùng một chút độc tố thủy dịch đặc thù, ngọn lửa tầm thường sợ rất khó ứng phó”. Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, nói.

“Ngọn lửa kia đích xác thực phiền toái … ánh mắt Lâm Tu Nhai liếc nhìn từng đợt từng đợt ngọn lửa màu xanh như hỏa xà phát tán loạn ở nơi đây, trong ánh mắt xẹt qua một chút ngưng trọng.

Mặt khác ở bên kia khán đài, Liễu Kình cau mày nhìn hắc thủy giữa sân đang nhanh chóng giảm bớt, lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Diêu Thịnh này, gặp phiền toái lớn rồi … “

Liễu Phỉ một bên nghe vậy, nhất thời quýnh lên, lại muốn đứng lên kêu gọi đầu hàng, Liễu Kình sắc mặt cũng trầm xuống, khẽ quát, nói: “Ngồi xuống cho ta, xem thi đấu, la hét om sòm như vậy giống cái dạng gì?”

Bị Liễu Kình khiển trách, Liễu Phỉ mang một bụng đầy ủy khuất, ngồi trở lại ghế, mang ánh mắt hung tợn nhìn Tiêu Viêm lơ lửng giữa không trung, thầm mắng một câu: “Không phải chỉ ỷ vào có cái phi hành đấu kỹ thôi sao, có cái gì mà kiêu ngạo chứ”.

“Chỉ cần có thể đả bại đối thủ, sẽ không coi là âm mưu gì cả, các loại quy củ tỷ thí kia, chẳng qua chỉ để cho đám hài tử luận bàn mà thôi, chân chính chiến đấu sinh tử, người chết là hết, làm gì còn cơ hội bài bác nữa”. Liễu kình nhàn nhạt nói, ánh mắt liếc nhìn trên sân thi đấu, đột nhiên dừng lại, thở dài nói: “Hắc thủy quyển của Diêu Thịnh, xem như hoàn toàn gặp khắc tinh”

Liễu Kình vừa dứt lời, giữa sân, một đoàn hắc thủy cuối cùng cũng bị thanh hỏa vây xoay chung quanh, dưới ánh mắt ngưng trọng của Diệu Thịnh, hóa thành một mảnh hư vô.

Trên bầu trời, bàn tay Tiêu Viêm lay động, mười ngọn thanh hỏa đã biến nhỏ đi nhiều được thu vào trong cơ thể, sắc mặt nhàn nhạt nhìn Diêu Thịnh, trọng thước trong tay lại một lần nữa được đấu khí hùng hồn bao vây…

“Kế tiếp, nhìn ngươi còn thủ đoạn gì nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook