Chương 1094: Thanh Hải!
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Đập vào mắt Vụ hộ pháp là vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn của Tiêu Viêm. Trên khóe miệng hắn lúc này đang rỉ ra những vệt máu, áo quần rách nát nhìn khá là tơi tả và chật vật. Hiển nhiên vụ nổ lớn lúc nãy cũng khiến hắn chấn thương, có điều nếu so với Thiên Xà thì chút thương thế ấy thật không đáng nhắc tới.
Thân thể Vụ hộ pháp như cứng đờ đi dưới âm thanh rờn rợn đó, mặt lão cũng trở nên tái nhợt. Lão có thể cảm giác rất rõ, nơi bàn tay đang đang đặt lên cổ mình đang lưu chuyển một luồng kình lực vô cùng hung mãnh. Chỉ cần Tiêu Viêm không kềm giữ sát khí trong lòng thì như vậy cái mạng lão ô hô ai tai ngay tức thì.
Tiêu Viêm đưa một tay lên lau đi vệt máu trên khóe miệng, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm Vụ hộ pháp. Lão già hộ pháp của Hồn Điện ngày xưa tung hoành trên Vân Lam Sơn, bắt đi Dược lão ngay trước mặt hắn, không ngờ vài năm sau, thế sự chuyển dời, lão lại trở thành cái bộ dạng này, ngoi ngóp thở như một con cá trên tay hắn.
- Trước kia lão có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?
Tiêu Viêm nhếch miệng, nét mặt hắn tuy mang vẻ tươi cười nhưng ngữ khí sao vẫn vô cùng lạnh lẽo. Từng tiếng nói của hắn chỉ thoảng qua như hơi thở nhàn nhạt bên tai, ấy vậy mà Vụ hộ pháp lại nghe trong lòng rét lạnh.
- Nếu ngươi giết lão phu, Hồn Điện sẽ khiến ngươi không có đất đặt chân ở Trung Châu. Ngươi nên nhớ, Hồn Điện không là Băng Hà cốc…
Cố nén sự sợ hãi tử vong đang chập chờn trước mặt xuống, Vụ hộ pháp ráng mạnh miệng, cất lời uy hiếp.
Tiêu Viêm nheo mắt nhìn lão, cười nhạt.
Nghe tiếng cười mơ hồ của hắn, trong lòng Vụ hộ pháp như dậy lên một cảm giác bất an. Nhưng lão còn chưa kịp giãy dụa, Vô hình hỏa nóng rực đã phụt ra từ bàn tay của Tiêu Viêm, bao phủ toàn thân lão vào trong.
- Á á á..!
Ngọn lửa vô hình vừa tiếp xúc với thân thể của Vụ hộ pháp thì hàng loạt tiếng kêu thét thê lương thảm thiết cũng vang lên. Vẫn Lạc Tâm Viêm có hiệu quả đặc trị với linh hồn, tổn thương mà nó mang lại thật vô cùng kinh khủng. Vụ hộ pháp đã mất đi màn khói đen che chắn quanh thân, không còn thứ gì có thể giúp lão tránh khỏi sự trừng phạt đầy thống khổ và tàn độc này nữa rồi.
- Đau lắm hả?
Tiêu Viêm nhìn Vụ hộ pháp giãy dụa quằn quại, bàn tay nắm lấy cổ lão càng siết chặt. Vẻ mặt người thanh niên càng trở nên hung tợn lạ thường:
- So với nỗi khổ mà sư phụ ta phải chịu đựng ở Hồn Điện, thì chút đau đớn này có là gì hả? Dù ta có đem lão biến thành tro bụi, có khiến lão hồn phi phách tán, cũng là chuyện rất bình thường biết không?
Vụ hộ pháp co quắp, vùng vẫy. Dưới sự thiêu đốt của Vẫn Lạc Tâm Viêm, lão liên tục há mồm la hét đến khản hơi, mãi đến khi không còn sức lực gào rống, chỉ có thể hộc lên như thú dữ trọng thương, thì trong lòng lão cũng chợt xuất hiện một cảm giác hối hận. Hối hận không phải vì lão bắt đi Dược Trần, mà hối hận vì ngày xưa sao không bóp chết Tiêu Viêm từ trong trứng nước. Ngày đó, Tiêu Viêm trong mắt lão chẳng khác gì một con sâu vô hại, một cái tát đơn giản cũng đủ khiến hắn về với ông bà. Nhưng đáng tiếc, trên đời này không bán thuốc hối hận, ngày trước lão gieo nhân, nay lão phải nhận lấy quả mà thôi!
Bộp! Bộp! Bộp!
Mấy tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, Tiêu Viêm xoay người nhìn lại liền thấy Thiên Hỏa tôn giả đang tươi cười nhìn hắn, cách lão không xa là Thiên Sương Tử sắc mặt âm độc lạnh lùng.
- Không ngờ... lão phu cũng có lúc nhìn lầm người...
Thiên Sương Tử lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, chậm rãi cất lời.
Tiêu Viêm liếc mắt sang phía lão, vừa định nói gì đó thì cảm thấy trong cơ thể đột nhiên khẽ chấn động. Hắn liền biết đó chính là dấu hiệu Thiên hỏa Tam huyền biến đang suy yếu và sắp đến giới hạn của nó rồi.
Hắn lập tức lấy ra vài viên Hồi khí đan nhét vào miệng, sắc mặt nhợt nhạt đến lúc đó mới trở nên khá hơn.
- Ngươi có thể lấy thực lực của Nhị tinh Đấu Tông mà đánh bại ba người Thiên Xà, đích thật đã vượt khỏi sự tưởng tượng của lão phu. Nhưng thật tiếc, Băng Hà cốc của chúng ta lần này quyết không thể phạm sai lầm nữa.
Thiên Sương Tử lạnh lùng.
Nghe lão nói thế, Tiêu Viêm nheo nheo đôi mắt, lòng khẽ động, Địa yêu khôi lỗi cách đó không xa liền lao vút đến bên cạnh hắn. Lúc này hắn đang ở trong trạng thái suy yếu dần, nếu cường địch xuất hiện thì chuyện gì xảy ra thật khó nói.
- Không cần hù dọa tiểu bối! Ngươi hôm nay đừng mong có thể ra tay!
Thiên Hỏa tôn giả nhướng mày, rồi quay sang Tiêu Viêm:
- Tiểu hữu cứ nghỉ ngơi, lão già kia cứ để cho ta!
Nghe lão nói vậy Tiêu Viêm khẽ gật đầu, mắt vẫn cảnh giác nhìn Thiên Sương Tử chằm chằm. Bây giờ không phải lúc thích hợp để hắn động tay động chân, nếu lão gia hỏa kia thật sự nhắm hắn đánh tới, hắn làm gì còn sức lực mà thi triển thêm một lần bí pháp được nữa!
- Nghỉ ngơi sao..? Đúng là khinh thị Hồn Điện ta không có người, thích bắt ai thì bắt nhỉ..!?
Khi thân hình Tiêu Viêm vừa lui lại vài bước thì một giọng nói vừa thản nhiên vừa mạnh mẽ như sét giữa trời quang đã vang lên khiến cho ai nấy giật mình kinh hoảng. Dưới âm thanh bình thản đó, hàn khí đang bao trùm cả Diệp thành chợt dập dờn sôi lên rồi đột ngột bị xé toang. Từ nơi đó, vô tận sương khói đen kịt mờ mịt tuôn trào như muốn che phủ cả đất trời. Trong thoáng chốc, dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, màn khói đen đó dần cuộn xoáy tụ lại một chỗ giữa thinh không.
Lốc xoáy đen kịt chậm rãi ngưng đọng, hắc khí mờ nhạt đi để lộ ra mười bóng người. Mười người này khí tức tỏa ra thật sự không kém, đặc biệt là người đứng đầu. Người này vận một bộ áo bào xanh thẫm, nhìn rất già nua, toàn thân không toát ra chút năng lượng nào, thế nhưng khi lão xuất hiện, cả phiến không gian xung quanh đó như chấn động mà run lên.
- Hồn Điện… Đấu Tôn..?
Mười người nọ hiện rõ thân thể, đã khiến cả Diệp thành lập tức vang lên hàng loạt tiếng rì rầm kinh hãi, không ít người còn sửng sốt đến dại hẳn ra. Diệp thành hôm nay quả thật náo nhiệt như chưa từng được náo nhiệt. Cường giả mà ngày thường nằm mơ cũng khó gặp, ấy vậy mà giờ liên tiếp xuất hiện như cải trắng bán đầy ngoài chợ!
Khi đám người này vừa đến thì Tiêu Viêm cũng sững sờ, nét mặt hắn trong phút chốc sa sầm. Hắn thật không nghĩ được, người Hồn Điện tại sao lại đột nhiên kịp thời chạy tới đây.
Sắc mặt của Thiên Hỏa tôn giả cũng thoáng bối rối. Lão nhìn trừng trừng nhìn về phía người áo lam. Ai khác không thể cảm nhận được khí tức của người kia, nhưng lão thì vô cùng hiểu rõ, thực lực của người đó thậm chí còn hơn xa Thiên Sương Tử, đã đạt tới Nhị tinh Đấu Tôn rồi. Tình hình hôm nay quả thật càng lúc càng bất ổn!
Ngược lại với nét mặt trầm trọng của Tiêu Viêm và Thiên Hỏa tôn giả, Thiên Sương Tử thì tươi tỉnh hẳn lên, trên khuôn mặt còn thoáng hiện nụ cười. Lão hả hê liếc mắt nhìn Thiên Hỏa tôn giả, rồi hướng về phía lão già áo lam chắp tay chào hỏi:
- Ha ha! Ra là Thanh Hải tôn giả. Không ngờ chuyện này lại có thể kinh động tới đại nhân vật như ngài.
- Thiên Sương Tử, đã lâu không gặp!
Người áo lam được gọi là Thanh Hải tôn giả cũng chắp tay chào Thiên Sương Tử, rồi cười nhạt:
- Lão phu cũng vừa mới nhận được tin này mà thôi. Vốn lão phu đang có nhiệm vụ trong người, nhận được cấp báo, có chút hiếu kỳ mới đi đến đây!
- Tôn lão! Mau bắt lấy thằng nhãi này, hắn là Tiêu Viêm, người mà Điện chủ chỉ đích danh cần tìm đó…
Khi mấy người Thanh Hải tôn giả xuất hiện, Vụ hộ pháp đang bị Tiêu Viêm nắm cổ chợt như người sắp chết đuối bấu được nhành cây, dùng hết hơi tàn vùng lên hét lớn!
- A a a…!
Tiêu Viêm nhãn thần thập phần lạnh lẽo, Vô hình diễm cuồn cuộn xoay chuyển vây kín lấy Vụ hộ pháp, rồi phong vào chiếc bình ngọc vừa lấy ra từ nạp giới trong tiếng hét dài thê lương của lão.
Cất bình ngọc vào nạp giới, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn đám người Thanh Hải phía xa.
Thấy Tiêu Viêm thản nhiên hạ độc thủ ngay trước mặt mình, Thanh Hải khẽ nhíu mày, trong mắt toát ra nét kinh ngạc:
- Ngươi là Tiêu Viêm?
Mặc kệ lão hỏi, hắn vẫn im lặng không trả lời mà chuyển thân đứng ra sau lưng Địa Yêu khôi lỗi.
- Hà hà! Không ngờ đã bị Hồn Điện truy tầm, mà nhóc con vẫn to gan hoành hoành như chỗ không người. Gan dạ lắm..! Can đảm lắm..!
Thấy Tiêu Viêm vẫn im lặng, Thanh Hải chỉ lắc đầu cười khẩy rồi uể oải nói:
- Thả người kia ra đi, rồi theo bản Tôn đến Hồn Điện một chuyến!
Nghe Thanh Hải nói xong, Thiên Hỏa tôn giả trầm mặt xuống, đang định động thân thì Thiên Sương Tử đã như cái bóng chập chờn lao đến rồi bám sát lão.
- Cút..!
Thiên Hỏa tôn giả sầm mặt, lạnh lùng quát.
- Ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc, ta đây không ngại..!
Thiên Sương Tử cười nhạt, rồi nhìn sang Thanh Hải:
- Thanh Hải tôn giả, lão già này là đồng đảng của tên nhãi kia. Có điều cứ để y cho lão phu, ngài an tâm bắt lấy tiểu tử đó là được rồi.
Thanh Hải nhìn kỹ Thiên Hỏa tôn giả một lượt, trong đáy mắt thoáng hiện chút kinh ngạc. Lão gật đầu cười:
- Làm phiền ngài vậy, đợi bản Tôn bắt giữ Tiêu Viêm xong sẽ qua trợ giúp ngài!
Thiên Sương Tử cũng mỉm cười đáp tạ rồi nhìn Thiên Hỏa đang cau có bực bội, ánh mắt xẹt qua ý lạnh lùng nhạo báng.
Thanh Hải không để ý tới Thiên Hỏa tôn giả nữa, mà quay sang Tiêu Viêm khẽ nhếch miệng cười. Sau đó lão bước về trước một bước, lập tức không gian xao động như sóng nước dập dềnh.
Thấy cử động của Thanh Hải, nét mặt của Tiêu Viêm chợt hết sức khó coi. Hắn tức tốc lui nhanh ra sau, trong mắt bộc phát một cỗ điên cuồng.
Thân hình Tiêu Viêm vừa lui thì không gian trước mặt hắn như cong đi, Thanh Hải đã hiện ra. Lão đưa bàn tay gầy guộc chộp về phía trước, ngay lập tức bầu không khí xung quanh Tiêu Viêm liền đông cứng lại, khiến hắn đứng sựng giữa bầu trời.
Với một chiêu ngưng đọng không gian này, nếu trong tình trạng toàn thịnh Tiêu Viêm thừa sức có thể phá vỡ. Nhưng hắn vừa thi triển Thiên hỏa Tam huyền biến xong, thân thể đang hư nhược vô cùng, làm sao có thể giãy thoát được nữa!?
- Nhóc con à... người mà Hồn Điện muốn, xưa nay chưa ai từng thoát!
Thanh Hỏa vừa cười nhạt vừa chậm rãi đi về phía Tiêu Viêm, bàn tay khẽ đưa về phía trước rồi chộp xuống đỉnh đầu của hắn.
Nhìn bàn tay càng lúc càng gần, sự điên cuồng trong mắt Tiêu Viêm càng lúc càng sâu, Dị Hỏa trong cơ thể cũng đã bắt đầu hòa trộn vào nhau.
Khi bàn tay lão sắp đụng đến Thiên linh cái của Tiêu Viêm, không gian ngưng đọng đang cầm tù hắn chợt phình lên rồi nổ bung ra, mà sau đó, một lực lượng không gian còn khổng lồ hơn gấp bội đã nhanh như chớp ập đến, chế trụ ngược lại Thanh Hỏa.
Khi tất cả yên tĩnh, một bóng áo trắng thướt tha và diễm lệ mới hiện ra. Dưới vô số ánh mắt kinh hoàng sửng sốt, bóng người đó che chắn ngay trước mặt Tiêu Viêm, mở miệng cất ra những lời trong như ngọc chạm nhưng tràn ngập sát khí lạnh đến thấu xương, vang vang khắp bầu trời:
- Dám đả thương hắn, ngươi chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.