Chương 477: Thanh Mộc Tiên Đằng
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Hôm sau, lúc Tiêu Viêm từ trong phòng đi ra vừa vặn nhìn thấy Hổ Gia cùng Ngô Hạo ở đại sảnh, Hổ Gia thật ra không khác xưa lắm, mà Ngô Hạo hình tượng lại không đẹp mắt lắm, trên khuôn mặt mang theo vết thương máu đông ứ đọng, nhưng tên chiến sĩ cuồng nhân lại hiện lên vẻ hưng phấn cuồng nhiệt, Tiêu Viêm xem bộ dáng này mơ hồ phát ra khí thế hung hãn sắc bén. Rõ ràng mấy ngày nay thi đấu trong thao tràng đã làm cho tên kia có chút thu hoạch.
- Tiêu Viêm, ngươi thăng cấp thế nào rồi?
Hai người nhìn thấy Tiêu Viêm cảm giác được hơi thở của hắn mạnh mẽ hơn một chút so với mấy ngày trước, đều không khỏi kinh ngạc hỏi.
Tiêu Viêm cười gật đầu, ngồi xuống trong đại sảnh, nhìn Ngô Hạo cười nói:
- Thi đấu thể thao tràng như thế nào?
- Cường giả rất nhiều, hơn nữa đều là loại chính thức chiến đấu ma luyện, xa xa không phải như mấy cái tên ngoại viện chỉ biết ngồi một xó tu luyện có thể sánh bằng, ta ở đó lăn lộn 4 ngày, chiến đấu 8 tràng, thắng 3 thua 5, kết quả là tổn thất 20 ngày Hỏa năng.
Ngô Hạo gật gật đầu, đối với thi đấu thể thao tràng kia có đánh giá khá cao.
- Vậy a?
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có cảm giác kinh ngạc, ngay cả Ngô Hạo có thực lực bậc này mà tại thể thao tràng cũng không thể duy trì nửa phần chiến thắng, xem ra sân thi đấu kia thật đúng là tập trung cường giả, như thế làm cho hắn có một tia hứng thú.
- Ngươi nếu có thời gian, nên đi thi đấu thể thao tràng thử xem, nơi đó là một địa phương mài luyện rất tốt.
Ngô Hạo đem vật điểm tâm cầm trong tay nhét vào miệng, hàm hồ nói:
- Kế tiếp ta chỉ sợ sẽ rất ít đi luyện khí tháp, ta cảm thấy được thi đấu tràng thích hợp với ta hơn.
Tiêu Viêm cười cười, vừa muốn nói chuyện thì nghe tiếng bước chân phía sau, nghiêng đầu nhìn vừa thấy Huân Nhi từ trên lầu đi xuống.
Hướng về phía Huân Nhi khẽ cười cười, Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, nói:
- Vừa lúc đến đông đủ, ta nói cho các ngươi một câu, ta tính toán tại trong luyện khí tháp một khoảng thời gian, mà trong thời gian này chuyện Bàn Môn là hẳn cần các ngươi lo liệu.
- Bế quan?
Nghe được lời Tiêu Viêm, trong đại sảnh ba người đều có chút ngạc nhiên, một lát sau Huân Nhi mới nhẹ giọng hỏi:
- Thời gian bao lâu?
- Đến khi đột phá 8 tinh cấp bậc.
Tiêu Viêm khẽ cười nói.
- Ách ? Ngươi mới đột phá 7 tinh không bao lâu, lại muốn đột phá tiếp? Cho dù có Thiên Phần Luyện Khí Tháp trợ giúp, cũng sẽ không có tốc độ như vậy?
Ngô Hạo cau mày nói.
- Tại tầng 1 hoặc 2 đích xác không có tốc độ như vậy, nhưng mà chúng ta không phải có Thanh Hỏa Tạp sao? Ha ha, thứ này đủ để chúng ta đi vào tầng 5 thậm chí tầng 6 tu luyện.
Tiêu Viêm cười nói.
Nghe vậy, mắt Ngô Hạo nhất thời trừng lên:
- Tầng thứ năm, tầng thứ sáu? Ngươi chẳng lẽ không biết Thiên Phần Luyện Khí Tháp mỗi khi xuống một tầng thì tâm hỏa lại càng hùng hồn hơn sao? Lấy thực lực 7 tinh Đại Đấu Sư của ngươi nhiều lắm tại tầng 3 tu luyện, tầng 5 - 6 ít nhất cần cấp bậc 4 tinh Đấu Linh mới có thể chịu được.
Một bên, Hổ Gia cũng khẽ gật đầu, trải qua khoảng thời gian này đã quen thuộc Nội viện, nàng cũng đã biết một ít chuyện tình bên trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp.
- Yên tâm đi, Tiêu Viêm ca ca có thể làm được, ngoài ý muốn xuất hiện trên người hắn các ngươi còn thấy ít sao?
Trái với Ngô Hạo hai người, Huân Nhi nghe được lời nói Tiêu Viêm chỉ là thoáng giật mình chút, bàn tay mềm nâng chung trà lên, nhẹ giọng cười nói. Hiểu biết của nàng đối với Tiêu Viêm so với hai người hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng hiểu được, lấy tính tình của Tiêu Viêm, không có khả năng đi làm chuyện không nắm chắc.
Tiêu Viêm cười gật đầu, có được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hắn có thể không cần để ý tâm hỏa hay hỏa độc ăn mòn, việc này với học viên khác mà nói có lẽ là trở ngại trong tu luyện nhưng mà với hắn thì không trì hoãn được nửa bước chân.
Nhìn thấy Tiêu Viêm ý đã quyết, Ngô Hạo cùng Hổ Gia cũng đành phải gật gật đầu.
- Trong lúc ta bế quan các ngươi chú ý Bạch Bang kia nhiều hơn một chút, Bạch Trình kia không giống như người độ lượng lắm đâu. Ta nghĩ cho dù có nửa năm ước định chỉ sợ hắn cũng sẽ âm thầm cho chúng ta một ít động tác.
Nhắc tới Bạch Trình, Tiêu viêm mày liền hơi nhíu lại, cái tên gia hỏa âm trầm kia cuối cùng làm cho người ta có chút khúc mắc.
- Tiêu Viêm ca ca liền an tâm bế quan đi, chờ ngươi đi ra sẽ thấy Bàn Môn càng thêm mạnh mẽ, về phần Bạch Trình kia nếu là thật sự muốn âm thâm ngáng chân, đây cũng không thể trách chúng ta không tuân thủ quy củ nội viện.
Huân Nhi gật gật đầu nhàn nhạt cười nói.
Khẽ gật đầu, có Huân Nhi tọa trấn Tiêu Viêm tự nhiên là có thể an tâm, một tên Bạch Trình còn thật không đáng để vào mắt.
- Đúng rồi, trong viện chắc là có địa phương có dược liệu hay ma hạch chứ ?
Cầm trong tay nước trà uống một hơi cạn sạch, Tiêu Viêm đột nhiên hỏi.
- Dược liệu ? Ma hạch?
Suy nghĩ một chút, Huân Nhi nói:
- Ở bên trong viện cũng có nơi giống như kiểu giao dịch tràng, có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái bán ra, trong đó cũng là nhiều dược liệu, mấy thứ này đều là Nội viện đệ tử tự mình tìm được ở sâu trong núi rừng, nhưng mà nếu muốn mua thì cần phải có Hỏa năng.
Ghi nhớ địa điểm trong lòng, Tiêu Viêm lúc này mới đứng dậy, hỏi han qua ba người rồi lập tức ly khai, sau đó một đường bước vào địa phương như lời Huân Nhi đã chỉ, lúc này đây bế quan, thời gian khá dài, hơn nữa để có thể làm cho việc bế quan phát huy hiệu quả lớn nhất, hắn cần phải chuẩn bị một chút.
Diện tích nội viện cực kỳ rộng lớn, tìm đến địa phương kia ước chừng làm Tiêu Viêm tiêu hao nửa giờ thời gian, bất quá cũng may cái gọi là khu giao dịch ở bên trong Nội viện là một địa phương cực kỳ nổi bật, khi đi thông qua con đường cuối cùng theo dòng người đi người đến Tiêu Viêm thật cũng không đến nỗi lạc đường.
Sau nửa giờ Tiêu Viêm dừng ở ngoài một địa phương cực kỳ rộng lớn bên trong quảng trường, được bày đặt không ít bãi đá, mà lúc này trên bãi đá đang bày biện các loại vật phẩm muôn màu rực rỡ, ngoài bãi đá đám người rộn ràng nhốn nháo, không khí tấp nập làm cho Tiêu Viêm không thích ứng kịp.
Đi vào khu giao dịch khổng lồ này, chung quanh tiếng động xôn xao thiếu chút nữa làm cho Tiêu Viêm mất phương hướng, thân mình dịch chuyển chen vào trong dòng người, mắt không ngừng đảo qua các vật phẩm trên bãi đá. Tiêu Viêm trong lòng càng thêm kinh dị, nơi này bày bán những vật không chút nào kém Hắc Giác Vực hay vài thị trấn lớn. Có lẽ bởi vì Nội viện ẩn tàng trong thâm sơn mờ mịt. Trong đó một ít đồ vật thậm chí ngay cả trong cửa hàng ở Hắc Giác Vực cũng khó thể thấy.
Kinh ngạc một lúc sau, Tiêu Viêm liền bắt tay vào tìm kiếm dược liệu cần thiết, bởi vì thực sự không phải luyện chế cao giai đan dược gì nên cũng không quá mức khó tìm kiếm, tiêu phí hơn 1h toàn bộ dược liệu hắn cần tiêu phí 30 ngày Hỏa năng đã nằm trong tay.
Nhìn trên Thanh Hỏa tinh tạp vốn trữ nhiều hỏa năng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cho rằng hơn 100 ngày Hỏa năng đã không ít rồi, thế nhưng chi tiêu bây giờ đã không còn bao nhiêu.
Thầm vì hao phí Hỏa năng thở dài một hơi, Tiêu Viêm định rời đi nhưng thân hình vừa chuyển động, trong lòng bỗng vang lên tiếng Dược lão:
- Tiểu tử kia, quầy hàng phía trước kia, nhìn một cái đi.
Nghe được Dược lão nói, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt có chút nghi hoặc quay đầu, đem ánh mắt ném về quầy hàng phía trước, lại kinh ngạc phát hiện, nguyên bản đám đông chật chội mà nơi đó tựa hồ bị ngăn cách, một ít đệ tử đi qua lại giống như thỏ con rất nhanh lủi qua.
Mang theo nghi hoặc trong lòng Tiêu Viêm nâng bước chân chen vào dòng người hướng mảnh đất kia đi tới.
Khi lại gần chỗ đó Tiêu Viêm nhìn quầy hàng chút, chỉ thấy phía sau là một gã nam tử mặc áo xám ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm chặt không để ý tới người lui tới chung quanh, bộ dáng này thật ra không giống như đang buôn bán.
"Người này… hởi thở thực mạnh mẽ, chỉ sợ ngay cả Bạch Trình cũng không hơn, có lẽ là một gã Cường bảng cao thủ, có điều nguời này hơi thở tuy mạnh nhưng lại tràn ngập lệ khí nóng nảy. Xem ra tính tình người này có chút không ổn." Lấy linh hồn cảm giác nhạy cảm đánh giá, mặc dù người áo xám nam tử này hơi thở che dấu vô cùng tốt, vẫn không thoát được lực chú ý của Tiêu Viêm, lập tức trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.
Ánh mắt từ trên người áo xám nam tử dời đến trên bãi đá trước mặt hắn, sau đó chậm rãi lướt qua.
Theo tầm mắt đi qua, Tiêu Viêm kinh ngạc càng thêm nồng đậm, trên bãi đá này được đặt ngay ngắn không ít các loại thuộc tính ma hạch đều cỡ cấp 4, loại cấp bậc ma thú này chính là ngang với Đấu Linh cường giả, người này thế mà có thể bày bán nhiều như vậy.
Sợ hãi lắc lắc đầu, ánh mắt Tiêu Viêm đang di chuyển bỗng dưng ngưng lại, cúi đầu kinh dị một tiếng, nhìn chăm chú vật phẩm nơi giữa bãi đá.
Hấp dẫn ánh mắt Tiêu Viêm chính là một đoạn dây leo dài chừng nửa thước, thân dây leo màu xanh biếc giống như ngọc bích, mơ hồ có hoa văn tinh khiết trên đó, quanh co uốn lượn giống như một con rắn xanh, kỳ dị nhất vẫn là gốc khô đằng(1) xanh biếc này, toàn thân tản ra một cỗ kỳ hương làm cho người ta thoải mái. Vừa nhìn thấy liền biết vật ấy không thường.
- Cái này?
Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào, Tiêu Viêm cũng đã có thể biết thứ này hẳn là khác biệt, nhưng với kiến thức của hắn thế lại không nhận ra là vật gì.
- Thanh Mộc Tiên Đằng!
Tiếng cười nhàn nhạt của Dược lão mang theo một chút kinh hỉ khó che dấu.
- Thanh Mộc Tiên Đằng ?
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt trong lòng chấn kinh, khuôn mặt nháy mắt vui mừng như điên.
Thanh Mộc Tiên Đằng, nguyên liệu luyện chế Địa Linh Đan, không nghĩ tới ở chỗ này may mắn gặp, không thể không nói là may mắn.
..............................
(1) đằng: dây leo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.