Chương 1224: Thời gian trôi nhanh
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Đoàn người Dược Trần đến làm cho Tinh Vẫn Các sôi nổi hẳn lên, làm cho các đệ tử thậm chí đến cả trưởng lão cũng đều rất hiếu kỳ với người được xưng là Các chủ trong truyền thuyết kia. Đã lâu rồi Tinh Vẫn Các vẫn do Phong tôn giả lãnh đạo, nhưng ông lại không màng đến vị trí Các chủ đó. Vì ông ta tin rằng một ngày nào đó Dược Trần sẽ trở lại, danh hiệu Các chủ vẫn lưu cho lão bạn già.
Mà ngày ông ta mong chờ bấy lâu nay rốt cục cũng thành hiện thực. Sau khi lo chuyện của Tiêu Viêm xong, Phong tôn giả liền tập trung toàn bộ đệ tử của Tinh Vẫn Các để công bố chuyện này.
Sự tình kiểu này đối với Tinh Vẫn Các mà nói đã gây nên chấn động cực lớn. Thuở xưa Tinh Vẫn Các do Phong tôn giả lãnh đạo, nay tự nhiên người lãnh đạo lại là một người khác làm cho một số đệ tử nhất thời không tiếp thụ được, nhưng không bao lâu họ đã bị cảm giác hưng phấn bao trùm.
Đối với danh tiếng Dược lão, dù bọn họ là tiểu bối vô tri sinh sau đẻ muộn, nhưng đều ít nhiều nghe được. Những trưởng lão lâu năm trong lòng còn thấy mừng như điên. Bọn họ kinh lịch đã nhiều tự nhiên hiểu được thanh danh Dược lão năm đó tại Trung Châu vang như sấm nổ bên tai. Nói đến danh phận, cho dù là ba người cầm đầu Đan Tháp cũng kém ông mấy phần. Có nhân vật dạng này lãnh đạo, Tinh Vẫn Các còn lo sợ gì nữa?
Đối với tình huống này Dược lão cũng chỉ biết cười khổ. Bất quá giờ đây ông cũng không từ chối gì nữa. Trải qua nhiều năm bôn ba, ông hiểu được nếu chỉ bằng nhân lực của một người trừ phi người đó là tuyệt thế cường giả, thì không thể làm được chuyện gì to tát cả. Chính bản thân ông năm đó vì quá tự tại an nhàn nên mới rơi vào tay Hồn Điệnnhư vậy.
Nếu giờ được cơ hội dĩ nhiên ông sẽ không bỏ qua. Còn nữa, dù sau này Tiêu Viêm không vì cứu phụ thân của hắn thì cũng phải chân chính quyết đấu với Hồn Điện. Lúc đó có hậu phương sau lưng cũng tốt hơn.
Tiêu Viêm lần này liều chết cứu ông ra, chuyện này đã khiến cho Dược lão quyết định đặt hết tâm tư lên người hắn, giờ đây thay hắn chuẩn bị trước vài hậu chiêu.
Thấy Dược lão không còn tìm cớ từ chối nữa, Phong tôn giả liền thở dài nhẹ nhõm. Ông ta lúc nào cũng cho rằng Tinh Vẫn Các là của Dược lão, những năm qua mình chỉ là người đại diện mà thôi. Giờ người đã quay lại thì hắn phải giao lại cho Dược lão.
Quan hệ giữa hắn và Dược lão là bạn bè sinh tử chi giao. Vì Dược lão, Phong tôn giả đã bôn ba cực khổ tìm kiếm người bạn già của mình trong nhiều năm trời, vì thế một danh xưng Các chủ không là gì cả. Với lại ông ta hiểu Dược lão không rành về quản lý nhân lực, vì vậy bản thân cần phải ra tay giúp đỡ.
Sau khi lo chuyện của Tiêu Viêm xong, vì lo rằng Hồn Điệnsẽ đến phá hoại quá trình chữa thương của Tiêu Viêm nên Phong tôn giả đã cùng Dược lão quyết định phong bế sơn môn. Có Tinh Vân đại trận bảo hộ thì dù nhân thủ Hồn Điệnđến cũng không lo. Trước hết cứ chờ Tiêu Viêm tỉnh lại rồi tính tiếp.
Đối với việc phong bế sơn môn không có bất cứ ai phản đối. Phiến không gian này tuy kém hơn Đan Giới nhưng cũng không phải là quá nhỏ. Bế quan tỏa cảng trong này một vài năm cũng không thành vấn đề, năng lượng nơi này nồng đậm làm hiệu quả tu luyện so với ngoại giới vẫn tốt hơn không ít.
Sơn môn đóng kín, dĩ nhiên đám người Tiểu Y Tiên quyết định ở lại. Tiêu Viêm chưa tỉnh nên nàng không bao giờ rời bỏ hắn mà đi.
Đối với quyết định ở lại của đám người Tiểu Y Tiên cũng không có ai dị nghị. Thực lực của bọn họ nhìn khắp Trung Châu đã là cường giả đứng đầu. Ở lại Tinh Vẫn Các không nghi ngờ gì chính là làm thực lực của Tinh Vẫn Các tăng lên rất nhiều.
Sơn môn phong bế, thời gian thấm thoát thoi đưa, mới nháy mắt đã qua hai tháng.
Hai tháng này rất bình thường, việc Hồn Điện trả thù như dự liệu vẫn chưa xảy ra. Phong Tôn giả cũng đã phái người đi điều tra nhưng tình hình vẫn như trước. Trung Châu vẫn vậy, không có tin tức hay đại sự gì của Hồn Điện, thậm chí chuyện Phân điện bị hủy cũng chưa truyền ra ngoài. Dĩ nhiên là do Hồn Điện muốn phong tỏa tin tức.
Đối với tình huống này, Dược lão cùng Phong tôn giả cảm thấy kinh ngạc. Theo lý thì Hồn Điện phải trả thù chứ không thể ẩn nhẫn lâu như vậy. Đã lâu mà không hành động gì hẳn là có chuyện nào đó ngăn cản làm chúng tạm thời không tấn công nơi này mà thôi.
Bất quá Hồn Điện không mang phiền toái đến đã làm cho Dược lão cùng Phong tôn giả nhẹ nhõm trong lòng. Hiện giờ Tinh Vẫn Các không phải đối thủ của Hồn Điện, nếu khai chiến ngay bây giờ thì nguyên khí của Tinh Vẫn Các ắt sẽ bị đại tổn nặng nề, thậm chí không thể gượng dậy được. Chuyện này không phải là không thể xảy ra.
Hồn Điện cho bọn họ thời gian, dĩ nhiên đám người Dược lão sẽ không uổng phí. Bọn họ nghỉ ngơi lấy sức, sau đó ra sức tìm cách tăng cường thực lực cho Tinh Vẫn Các.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua thêm một tháng, bên trong thạch tháp Tiêu Viêm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Bất quá khuôn mặt tái nhợt không chút máu nay đã có vẻ hồng hào, hơi thở điều hòa bình thường trở lại, không còn tình cảnh như trước kia.
Những chuyện này biểu thị rằng tất cả thương thế bên trong cơ thể Tiêu Viêm đang được chữa trị từ từ, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi. Trong một tháng này, đám người Tiều Y Tiên dưới sự nhiệt tình mời mọc của Phong tôn giả đã đảm nhiệm chức danh trưởng lão, dù chỉ là khách khanh nhưng cũng đã gia nhập rồi.
Đối với việc mượn sức của Phong tôn giả, Tiểu Y Tiên từ chối cho ý kiến. Dược lão là sư phụ của Tiêu Viêm, hiện giờ lại là Các chủ Tinh Vẫn Các, sau này không chừng Tiêu Viêm được truyền lại ngôi vị Các chủ này, mang danh khách khanh trưởng lão cũng không hề gì.
Về phần Thiên Hỏa Tôn Giả, do dự một thời gian cũng đồng ý lời mời của Phong tôn giả. Đến thời điểm này lão vẫn không có chỗ đặt chân, có chỗ này dừng chân cũng tốt. Về phần Tử Nghiên, tính tình cô nàng ham chơi nên lập tức đồng ý lời mời của Phong tôn giả là do hứng khởi nhất thời, mà Hùng Chiến bị nàng uy hiếp cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
Chuyện có mấy “cường giả” vừa gia nhập này làm cho Phong tôn giả cùng các vị trưởng lão cười toét cả miệng. Thêm ba vị Đấu Tôn gia nhập vào thì thực lực của Tinh Vẫn Các đã có thể so sánh với Tam các còn lại rồi.
Nhưng bọn họ quên một điều, sau này nếu Dược lão khôi phục thời đỉnh cao, chỉ cần ông phát lời hiệu triệu, lúc đó đừng nói là Tứ các mà nhìn khắp Trung Châu thực lực thì Tinh Vẫn Các là đáng gờm nhất. Thời gian như nước chảy, Xuân qua Hạ đi Thu đến, rừng xanh giờ đây đã nhuốm màu vàng.
Mới đây đã nửa năm trôi qua, nhưng Tiêu Viêm vẫn còn chưa tỉnh lại. Dù mọi người có thể cảm nhận được tình trạng ngày càng khởi sắc nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Chuyện này ngay cả Dược lão cũng đành bó tay, thúc thủ vô sách. Giờ chỉ còn dựa vào chính hắn mà thôi.
Đoạn thời gian này, khu vực phía sau núi được gọi là cấm địa của Tinh Vẫn Các ngoại trừ đám người Phong tôn giả thì còn lại dù có là trưởng lão cũng không thể đi vào. Cấm kỵ này làm cho không ít đệ tử Tinh Vẫn Các hiếu kỳ, dù cho hỏi thăm sự tình cỡ nào họ cũng chỉ biết bên trong thạch tháp có một thanh niên tên là Tiêu Viêm đang bế quan dưỡng thương.
Đấu Khí đại lục, Tây bắc địa vực, Gia Mã đế quốc, Gia Mã thánh thành.
Mọi con dân trong Gia Mã đế quốc đều biết, hiện tại người cầm quyền chân chính không phải là hoàng thất mà là một liên minh. Mà liên minh này gọi là Viêm Minh, Viêm là tên của Tiêu Viêm.
Mỗi người trong Gia Mã đế quốc đều biết, người sáng lập chân chính Viêm Minh chính là Tiêu Viêm. Thuở xưa hắn tự mình kết thúc thời đại huy hoàng của Vân Lam Tông, sáng lập ra thời đại mới - thời đại của Viêm Minh.
Trong lòng đám thanh niên đồng lứa, cái tên này là đại diện cho vinh quang và chiến ý. Bởi vì người sáng tạo ra kỳ tích này, ngày xưa bị gọi là phế vật.
Ở khu đất trung tâm Gia Mã thánh thành có một tòa cung điện nguy nga, đại điện cực kỳ tráng lệ, đứng trên đỉnh điện có thể nhìn bao quát cả thành thị. Nơi này hiện giờ là nơi tập trung quyền lực của Gia Mã đế quốc.
Nơi này được canh phòng cẩn mật, có một nữ tử mặc cẩm bào, đang chắp tay đứng dưới trăng. dáng người cực kỳ sinh đẹp, dù mặc áo bào tuy rộng nhưng vẫn không thể che hết vẻ quyến rũ chết người kia, từng đường cong ma quỷ như ẩn như hiện dụ hoặc tâm thần nam nhân, dưới ánh trăng mờ ảo làm nàng như thần tiên thánh thiện vô cùng.
Dung mạo xinh đẹp cực kỳ gây ấn tượng rất mạnh, lần đầu gặp nàng ai cũng có cảm giác được vẻ đẹp rất yêu dị của nàng. Đôi môi căng mọng, đường cong chết người, mày tơ mắt thắm lại càng tỏa nét quý phái trang nghiêm. Tất cả những nét thiên kiều ấy được hợp lại càng làm cho mị lực của nàng cao tới cực điểm.
Nữ tử có nét đẹp trời sinh này giờ đây mày tơ đang nhíu lại, ngửa đầu nhìn vầng trăng treo cao. Trước mắt nàng là một thân ảnh gầy gò không bao giờ phai. “Có lẽ là 5-6 năm rồi… Tiêu Viêm, ngươi đã đáp ứng bổn vương là sẽ trở về. Nếu ngươi dám nuốt lời ta sẽ giết ngươi, bầm ngươi vạn đoạn!” Nàng chợt nắm chặt tay lại, vẻ đẹp trong mắt đầy phức tạp.
“Mẫu thân!”
Lúc nàng nhẹ giọng thì thầm, có một thanh âm non nớt, thậm chí vẫn còn bập bẹ vang lên phía sau.
Nghe được giọng nói này, vẻ băng lãnh trên mặt nàng tan liền thành mây khói, một loại tình cảm mà ngay cả Tiêu Viêm chưa bao giờ thấy, nay xuất hiện trên gương mặt nàng. Sau đó nàng xoay người về phía giọng nói đó.
Giọng nói truyền đến phía dưới bực thềm, giờ phút này có một tiểu nữ hài khoảng hai tuổi vận một chiếc yếm bé nhỏ đang lơ lửng. Nữ hài này làm cho người khác khi nhìn mình cảm thấy rất quỷ dị.
Lăng không hư bộ, chỉ có là cường giả Đấu Tông mới làm được!
Khuôn mặt thư thiên thần, đôi má xinh như hoa khiến cho nàng trông như một búp bê tinh xảo, làm cho người khác yêu thích chỉ muốn xông đến nhéo nhéo đôi má phúng phính ấy một cái. Trong con ngươi đen láy tỏa ánh sáng ngời dưới ánh trăng thoáng hiện lên một vẻ giảo hoạt ngấm ngầm.
Lúc nàng nhìn qua tiểu nữ hài này, thì một con Thất Thải tiểu xà từ trong tay áo chui ra, sau đó bò lên vai tiểu nữ hài thè lưỡi.
“Rất giống với thất thải thôn thiên mãng năm đó!”
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.