Chương 938: Thông đạo kinh hồn
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Hiện ra trước mặt đám người Tiêu Viêm, là một trận phong bạo do không gian chi lực màu bạc nhàn nhạt tạo thành, phong bạo này cũng không được tính là quá lớn, nhưng mà lại vừa vặn phá hỏng toàn bộ thông đạo, bên trong phong bạo màu bạc truyền ra hấp lực vô cùng mãnh liệt, làm cho chỗ ở của Tiêu Viêm, thuyền không gian không ngừng chao đảo, có cảm giác lung lay sắp đổ, "Một không gian phong bạo"
Nhìn phong bạo màu bạc tàn phá bừa bãi ở trong thông đạo, sắc mặt Hân Lam trở nên tái nhợt đi rất nhiều, trong miệng thì thào lẩm bẩm, không thể nào nghĩ rằng, chuyện tình xui xẻo nhất cuối cùng đã xuất hiện.
- Đây là không gian phong bạo sao...Quả nhiên là vô cùng khủng bố... mạnh mẽ kinh hồn, không gian chi lực, cho dù là cường giả Đấu Tông đi chăng nữa, cũng khó có thể thi triển ra được. Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm phong bạo màu bạc như một loại cự mãng kia, chậm rãi nói.
- Hiện tại phải làm sao đây? Tiểu Y Tiên nhíu chặt lông mày, nói.
- Chỉ có thể từ giữa xông ra thôi, dựa theo suy đoán của ta, khoảng cách chúng ta cách động khẩu không xa lắm đâu, chỉ cần có thể tới được lối ra, vậy có thể thoát khỏi không gian phong bạo rồi. Hân Lam mạnh mẽ ngăn chặn một tia sợ hãi ở trong lòng nói.
Nghe vậy, chân mày Tiêu Viêm làm ra một dấu hiệu kỳ lạ, nhìn không gian phong bạo đang từ từ tiến dần về phía bọn họ, một lát sau, đành phải thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
- Tiêu Y Tiên, chuẩn bị xông tới, ngươi bảo vệ thân thuyền, ta cố gắng khống chế tốc độ.
- Ân.
Tiểu Y Tiên gật đầu, không hề nhiều lời, thân hình mềm mại nhẹ nhàng phiêu bạt về phía sau, đấu khí bàng bạc, mạnh mẽ tuôn ra như phô thiên cái địa, chợt hóa thành một cự mạng khổng lộ chừng vài chục trượng ẩn hiện năng lượng màu nâu tím, cự mãng bao vây kín mít xung quanh người, chợt ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng vang vọng.
- Đi, Tử Nghiên, Hân Lam, các ngươi bám chặt vào.
Một tiếng quát khẽ từ miệng của Tiêu Viêm phát ra, chợt tay áo bào vung lên, một cỗ đấu khí hùng hậu tập trung rót vào bên trong không gian, cuối cùng hóa thành một cổ lực đẩy hung mãnh, làm cho Thuyền Không Gian như tên rời khỏi cung, hưu một tiếng, như thiểm điện bay tới.
Sau khi đem tốc độ đạt tới mức cao nhất, Thuyền Không Gian có lẽ biến thành một mũi tên màu bạc nhàn nhạt, phía dưới chợt lóe, chính là sau khi vượt quả khoảng cách hơn ngàn thước, cuối cùng một đầu của nó đã đụng vào phong bạo màu bạc đang tàn phá bừa bãi kia.
Thình thịch, thình thịch.
Thuyền Không Gian vừa mới xông vào bên trong phong bạo, thân thuyền ngay lập tức lắc lư kịch liệt, thanh âm răng rắc không ngừng truyền ra, bộ dạng như vậy, giống như loại thuyền cô độc bình thường đang chạy giữa cơn sóng thần của biển khơi, gặp phải hoàn cảnh thê thảm bị đánh sắp phải nát tan tành.
Cảm thụ được lực xé rách kinh khủng do không gian phong bạo truyền đến, sắc mặc Tiêu Viêm càng thêm âm trầm, hoản hảo là thực lực Tiểu Y Tiên vượt qua mạnh mẽ, nếu như đổi lại người khác thì, sợ rằng khó có thể chống đỡ nổi loại xé rách không gian như thế này, có điều dù như vậy, hiển nhiên Tiêu Y Tiên không thể duy trì được lâu lắm, cho nên phải nhanh chóng lao ra khỏi chỗ chết tiệt này.
Trong lòng hiện lên ý niệm này, Tiêu Viêm mạnh mẽ cắn chặt răng một cái, lại một cỗ đấu khí hùng hậu tràn ra, tốc độ của Thuyền Không Gian bị đẩy tới cực hạn, một tia không gian chi lực màu bạc nhàn nhạt, ở mặt ngoài giống như một loại điện quang không ngừng lóe lên...
Không gian phong bạo thật lớn, toàn bộ Thuyền Không Gian kia gần như không cần phải ính, cho dù Tiêu Viêm đã thi triển tốc độ tới cực hạn, nhưng lực xé rách không gian chung quanh, không hề giảm đi tí nào, thậm chí ngày càng khủng bố hơn, cho tới cuối cùng bao vây lấy Thuyền Không Gian là cự mãng có năng lượng màu nâu tím kia, thân thể cư nhiên bắt đầu xuất hiện tan ra trống rỗng, hiển nhiên, đối với lực hút của không gian cuồng bạo như thế, cho dù là Tiểu Y Tiên cũng khó chống đỡ được hoàn toàn.
- Tử Nghiên, giúp một tay.
Cảm giác được thân tàu lắc lư ngày càng kịch liệt, ánh mắt Tiêu Viêm ngưng tụ lại, quát lên một tiếng trầm thấp.
Nghe được tiếng quát của Tiêu Viêm, Tử Nghiên không hề chậm chạp tí nào, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng kết ấn xuất ra từng đạo ấn kết làm người ta hoa cả mắt, chợt cỗ tinh mang màu tím cực kì quỷ dị, từ trong cơ thể tuôn ra dữ dội.
Theo chỗ tinh mang này khởi động, thân thể nhỏ nhắn của Tử Nghiên, đột nhiên tăng cao lên không ít, trên đầu tím đi một tí, như cỏ dại tăng vọt nhanh như thoi đưa, chỉ trong nháy mắt, đã hóa thành một mái tóc màu tím dài như thác nước, xõa ra kéo tài tới kiều đồn nhô lên ngạo nghễ. Ngay thời khắc gặp nguy cơ ở nơi này, Tử Nghiên trực tiếp sử dụng bí quyết, làm cho thực lực của bản thân tăng lên trạng thái đỉnh phong.
Khi Tử Nghiên một lần nữa biến thành một đại mỹ nhân màu tím dáng người vô cùng nóng bỏng, từ bên trong cơ thể khí thế tràn ngập ra ngoài, cũng như nước lên thì thuyền lên, cho tới cuối cùng, gần như trong lúc đó khí thể còn cao hơn cả Tiêu Viêm
- Ngưng côi!
Một tiếng quát thanh thúy từ trong miệng Tử Nghiên truyền ra, ánh sáng rực rỡ màu tiếm, trực tiếp từ thiên linh cái kia bạo xạ ra, cuối cùng trong lúc mơ hồ ngưng tụ thành hình thể khổng lồ một đầu Thú Hồn cực kì quỷ dị, bởi vì do sự lấn át của ánh sáng màu tím rực rỡ kia, nên tướng mạo của Thú Hồn khó lòng có thể nhìn rõ được.
Khi Thú Hồn màu tím này vừa mới xuất hiện, đã ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, thanh âm kia hóa thành âm ba màu tím nhạt, khuếch tán liên miêng không ngừng ra bốn phía, chống đỡ lại lực xé rách của không gian phong bạo kia.
Có sự giúp đỡ của Tử Nghiên, áp lực lên Tiểu Y Tiên nhất thời giảm đi, nụ cười thoáng hiện, phân tâm thần ra nhanh chóng chữa trị năng lượng của cự mãng bị lực xé rách của không gian phong bạo làm tan nát.
Cảm thụ được thân tàu đã ổn định lại được tí xíu, khuôn mặt Tiêu Viêm hơi trì hoãn xuống, nhưng trong lòng không hề buông lỏng chút nào, lực xé rách của phong bạo sẽ ngày càng kinh khủng hơn, hiện tại chỉ là lúc bắt đầu thôi.
Quả thật y như lời dự đoán của Tiêu Viêm, thời gian đắc ý vẫn chưa kéo dài được bao nhiêu lâu, cảm giác xóc nảy càng thêm kich liệt, lại bị đánh tới mạnh mẽ một lần nữa, không gian chi lực cuồng bạo giống như một loại độc xà, từ bên trong phong bạo tuôn ra mạnh mẽ, chợt đối với năng lượng cự mãng đang bảo vệ thân thuyền, hung hăng thôn phệ đi, ngay khi lực lượng hùng hồn bảo về này bị yếu thế, bên trong Thuyền Không Gian âm thanh răng rắc vang lên càng kịch liệt.
Khuôn mặt Tiêu Viêm lộ vẻ ngưng trọng, giữa cổ họng chợt vang lên một tiếng gầm nhẹ, song chưởng trực tiếp ấn vào chỗ rót năng lượng ở đầu thuyền, một luồng đấu khí tựa thủy triều theo cánh tay tràn ra dữ dội.
Nhờ Tiêu Viêm liều mạng duy trì tốc độ, làm cho thân thuyền không bị lực xé rách của phong bạo nhập vào không gian hư vô, tử quang bên ngoài thân thể Tử Nghiên càng lúc càng nồng nặc, tới lúc sau, mũi chân gần như là rời khỏi mặt đất nửa tấc, một tù lung tử sắc quang mang trong suốt tựa như tầng tầng lớp lớp, từ từ theo lòng bàn tay khuếch tán ra, cuối cùng lượn lờ ở bên ngoài thân thuyền.
Theo khí tức của tử sắc quang mang xuất hiện, nhất thời xuất hiện một màn kỳ dị, chỉ thấy những phó xạ kia của không gian chi lực cuồng bạo kéo đến đông đảo, cự nhiên trực tiếp sinh sôi lộ ra bên ngoài lại bị tinh mang bắn ra quay trở về, sau đó cùng với không gian chi lực va chạm mạnh, phát ra một trận nổ mạnh bùm bùm, làm cho không gian hư vô vặn vẹo không thể chịu nổi.
Hiệu quả của tử sắc tinh mang thật lớn, nhưng dường như đối với Tử Nghiên sự tiêu hao cũng vô cùng kinh khủng, vị vậy tử sắc tinh mang sau khi giằng co được mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, đến lúc sau, hoàn toàn bị tan tành, từ giữa cổ họng của Tử Nghiên truyền ra một tiếng kêu rên thật thấp, một tia máu tươi, theo khóe miệng tràn xuống, con ngươi như bảo thành cũng ảm đạm đi rất nhiều.
- Tiêu Viêm đại ca, trước mắt đã là cửa ra rồi.
Mọi người ở đây ai cũng cắn răng kiên trì, khi thanh âm đầy vui mừng của Hân Lam vang lên, giống như một loại thuốc kích thích tinh thần, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ở nơi xa xa trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu bạc, nơi đó chính là cửa ra vào ‘Không gian trùng động’.
Thình thịch!
Nhìn thấy cửa ra, đám người Tiêu Viêm còn chưa kịp thốt ra tiếng vui mừng, một cỗ không gian chi lực kinh khủng dị thường mạnh mẽ đánh vào phía trước của thuyền, cỗ lực đạo khổng lồ kia, nếu như không phải có Tiểu Y Tiên cố gắng duy trì, sợ rằng hiện tại mọi thứ đều đã nát tan tành rồi.
Xuyên qua một khe hở, ánh mắt Tiêu Viêm từ phía sau nhìn sang, chợt con ngươi không nhịn được co rút nhanh lại, chỉ thấy ở phía trước, không gian phong bạo kia, vào lúc này, đột nhiên trở nên cuồng bạo dị thường, ở bên trong phong bạo kia, hấp lực khủng bố phô thiên cái địa tuôn ra dữ dội, dưới tác dụng cỗ hấp lực này, tốc độ Thuyền Không Gian bị thay đổi, chậm hẳn lại.
Cảm thụ được tốc độ của thuyền đang chậm lại nhanh chóng, ánh mắt Tiêu Viêm trở nên đỏ lên, nếu một lần nữa bị kéo vào trong phong bạo, đoàn người bọn họ, chỉ sợ đừng nghĩ đến việc trốn thoát thành công nữa.
- Hống!
Tiếng gầm từ cổ họng Tiêu Viêm truyền ra, từng gân xanh như con gium hiện ra trên khuôn mặt dữ tợn, đấu khí xanh biếc, hệt như một loại hỏa diễm, quán chú một cách điên cuồng vào bên trong thân tàu, làm cho tốc độ của Thuyền Không Gian tăng lên cực độ.
Tốc độ của Thuyền Không Gian vừa tăng lên, hấp lực bên trong phong bạo truyền ra cũng tăng vọt lên nhiều, trong lúc nhất thời, hai người cứ trực tiếp giằng co như vậy, một bên là không gian phong bạo khủng bố kia chậm rãi hướng đến đám người Tiêu Viêm di động.
- Tốc độ này đã là cực hạn rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị hút trở lại.
Hai mắt Tiêu Viêm đỏ ngầu, chợt quay đầu lại, hướng về phía Tử Nghiên quát lên:
- Ngươi tới quán chú đấu khí, tăng tốc độ nhanh lên.
Bị bộ dạng hung dữ của Tiêu Viêm làm hoảng sợ, Tử Nghiên không dám hỏi nhiều, lướt nhanh đến, chợt hai tay áp vào phía trên người của hắn, năng lượng trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra.
Có Tử Nghiên đến thay thế, chợt từ bả vai Tiêu Viêm, một cốt dực khổng lồ giãn rộng ra, chợt cốt cánh vừa động, trước ánh mắt kinh hãi của Hân Lam, trực tiếp bay ra ngoài Thuyền Không Gian, sau đó dừng lại ở vị trí đuôi thuyền, tay áo bào vung lên, một cỗ kình phong đáng sợ từ trong tay áo tuôn ra dữ dội, cuối cùng đánh mạnh lền phần đuôi của thuyền, làm cho Thuyền Không Gian trực tiếp bị đẩy ra xa.
Khoảnh khắc đầy mạnh Thuyền Không Gian đi, một cỗ phản lực xuất hiện làm cho thân thể của Tiêu Viêm thoáng chốc bị đình trệ, có điều, cùng may phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhạy, trên mặt bàn chân, lôi quang sáng chói tỏa ra, trong một tiếng lôi minh trầm thấp, cốt dực điên cuồng vỗ, chống đỡ lại hấp lực từ phương kia truyền đến, mà thân hình cũng nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Thuyền Không Gian.
Từ khoảng không phía sau, bên trong phong bạo truyền ra hấp lực càng ngày càng mạnh mẽ, lấy lực lượng một mình Tử Nghiên, rõ ràng khó có thể duy trì tốc độ được, mà Tiểu Y Tiên phải bận tay bảo hộ thân thuyền, vì vậy, khi Thuyền Không Gian bị đẩy ra ngoài, cư nhiên có dấu hiệu thụt lùi.
- Khốn kiếp!
Khuôn mặt Tiêu Viêm đỏ lên, gân xanh không ngừng ẩn hiện, cốt dựt ở sau lưng rung lên, lại lần nữa hiện ra ở phía đuôi của Thuyền Không Gian, gầm lên giận dữ, song chưởng phụ đẩy thân thuyền, điên cuồng bắn ra một khoảng cách, sau đó mạnh mẽ đánh một phát, thấy được không gian hóa thành một đạo ngân mang lóe ra, sau đó trong nháy mắt, xuất hiện ở cuối lối đi, trực tiếp xuát hiện như thiểm điện, cuối cùng biến mất ở bên trong ngân mang.
Nhìn Thuyền Không Gian thuận lợi đi ra ngoài, trong lòng Tiêu Viêm thở phào nhẹ nhõm hẳn ra, khẽ cúi đầu, nhìn không gian phong bạo tới càng lúc càng gần, không khỏi thấy đau đầu phiền toái, liều mạng vỗ mạnh cốt dực, vào thời khắc này Tam Thiên Lôi Động được thi triển đến mức cực hạn, từng đạo tàn ảnh không ngừng hiện lên, chợt ngay trong chớp mắt tại vị trí đó, một cỗ hấp hực kinh khủng từ phía sau truyền đến xé thành hư vô...
Sau khi bỏ chạy một cách điên cuồng, một lúc sau, rốt cuộc Tiêu Viêm cũng tiếp cận được cửa ra, ngay lúc chuẩn bị đi ra ngoài, làn da đột nhiên nổi lên cảm giác lạnh lẽo, gần như là phản xạ có điều kiện, thân thể đột nhiên bổ nhào xuống, "Hưu".
Một đạo không gian chi lực khổng lồ chừng hơn một trượng, giống như Ngân xà, từ đỉnh đầu của nó bạo xạ ra, cuối cùng oanh kính ra khỏi miệng, nhất thời ngân mang bạo phát ra dữ dội.
Ngay lúc ngân mang tuôn ra dữ dội ,Tiêu Viêm đột nhiên nhận thấy cỗ hấp lực ở sau lưng mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, ngay lập tức trong lòng tràn đầy kinh hãi, cốt dựt vỗ mạnh, đem hết sức lực hóa thành một quang thải màu bạch, cuối cùng phần đầu mạnh mẽ đụng vào ngân mang của cửa ra bên trong thông đạo.
Thân hình Tiêu Viêm vừa mới tiếp xúc với ngân mang, đột nhiên biến mất, ngay lúc hắn tiêu thất, mảnh không gian này lại một lần nữa trở thành vùng đất chết, chỉ có những cơn không gian phong bạo khổng lồ, điên cuồng tàn phá bừa bãi, tồn tại thật lâu không chịu tiêu tan...
Ở nơi này là một mảnh bình nguyên xanh tươi mênh mông, ở vị trí trung tâm có một quảng trưởng đầy đá vụn, nơi chỗ sân rộng trên mặt đất, đông đảo ấn phù được vẽ vô cùng huyền ảo, những ấn phù này, đều tỏa ra ngân mang nhàn nhạt, trong lúc mơ hồ, lộ ra một tia không gian dao động.
Trên quảng trường có chút yên tĩnh, đột nhiên một trận cuồng phong vô phương xuất hiện, từ chỗ sân rộng kia, một vòng sáng màu bạc di động hiện ra, bóng dáng một chiếc thuyền xuất hiện như thiểm điện, chợt nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng từ trong đó, rơi ra ba đạo thân ảnh cực kì chật vật.
Ngay lúc ba người rơi xuống, vòng sáng bạc kia cũng từ từ tiêu tán.
- Tiêu Viêm đâu, hắn sao lại không đi ra ngoài?
Thân thể vừa rơi xuống, Tiểu Y Tiên không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện, trong lòng đột nhiên thấy lạnh lẽo, vội vàng nói.
Giờ phút này, Tử Nghiên lại trở về bộ dạng một tiểu cô nương, nhưng sắc mặt nàng giờ phút này, đã vô cùng ảm đạm, con ngươi như bảo thạch nhìn chỗ vòng sáng bạc tiêu tán, trong lúc mơ hồ có sương mù ngưng tụ.
Đồng dạng như vậy Hân Lâm cũng kinh hãi vô cùng, có điều khi ánh mắt nhìn thấy những phù văn màu bạc lóe lên trên mặt đất, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Không cần lo lắng, Tiêu Viêm đại ca cũng đã thuận lợi đi ra khỏi không gian thông đạo đó rồi.
- Vậy hắn ở đâu rồi?
Tiểu Y Tiên cùng với Tử Nghiên gần như đồng thời quát lên.
- Hắn quả thật đã chạy ra ngoài, nhưng dường như đến thời điểm cuối cùng, vị trí không gian thông đạo bị thay đổi, cho nên có thể nói, hắn bay giờ hẳn đã bị truyền tống đến một địa phương khác của Trung Châu, về phần chỗ kia là chỗ nào, ta cũng không rõ.
Thanh âm Hân Lam ấp úng, làm cho thân thể hai người kia ngay lập tức từ cứng ngắc trở nên buông lỏng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.