Chương 1210: Vạn sự sẵn sàng
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Trong phòng, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay vuốt ve chiếc nạp giới màu đỏ như máu, đây đúng là thứ hắn đã đoạt được khi giao thủ với Dịch Trần. Địa vị của người này trong Thiên Minh Tông cũng không thấp, vật phẩm trong nạp giới tất nhiên sẽ khá phong phú.
"Cái này coi như là lợi nhuận đi. . ." Khẽ thở sâu một hơi, một luồng linh hồn lực phát ra từ mi tâm của Tiêu Viêm, sau đó xâm nhập vào chiếc nạp giới này, nhưng khi linh hồn lực vừa với tiến vào đã bị một lực lượng đánh ngược trở lại.
“Bị bố trí linh hồn ấn ký rồi sao?” Linh hồn lực bị đẩy ngược, chân mày Tiêu Viêm cau lại. Tuy thực lực của Dịch Trần không kém, nhưng nếu so về lực lượng linh hồn, chỉ sợ mười người như hắn cộng lại vẫn kém Tiêu Viêm, loại linh hồn ấn ký này, chẳng hề có nửa điểm tác dụng đối với hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát qua nạp giới màu đỏ, một luồng linh hồn lực mênh mông như thủy triều bùng phát ra, chỉ nghe một tiếng “rắc” rất nhỏ vang lên, linh hồn ấn ký trong nạp giới kia đã trực tiếp bị Tiêu Viêm xóa đi.
Tùy tay xóa sạch đi linh hồn ấn ký trong nạp giới, linh hồn lực của Tiêu Viêm cuối cùng cũng có thể tiến vào mà không gặp trở ngại gì, bàn tay khẽ động, một quyển trục đỏ như máu liền hiện ra.
"Huyết Tà Công."
Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua quyển trục rồi dừng lại trên ba chữ màu đỏ, mùi tanh của máu nhất thời tràn ngập ra xung quanh.
Cẩn thận cởi bỏ quyển trục, Tiêu Viêm liếc mắt xem sơ qua giới thiệu về công pháp này, chân mày không khỏi hơi nhíu lại, một lát sau mới nhẹ giọng than thở: "Quả nhiên đủ huyết tinh, loại công pháp này quá mức tà dị cùng tàn nhẫn. Phải cắn nuốt máu thịt, hấp thụ đấu khí của đối phương..."
Huyết Tà Công này, dù ở Thiên Minh Tông cũng có thể coi là loại công pháp đứng đầu, điểm này chỉ cần nhìn Dịch Trần kia mới ba mươi tuổi đã đạt đến mức Đấu Tông đỉnh phong là có thể nhìn ra. Tuy nói thiên phú của hắn cũng là một nguyên nhân, nhưng càng nhiều là dựa vào công pháp quỷ dị này.
"Nhưng loại thủ đoạn hấp thụ đấu khí người khác để tăng cường thực lực dù sao cũng không tính là thượng thừa, nếu hấp thụ quá nhiều, sẽ mất đi sự tinh thuần của đấu khí, ảnh hưởng đến việc đột phá những cảnh giới sau này. Khi đó, chỉ có cách phế bỏ công pháp này để tu luyện lại, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng tạp chất trong đấu khí phản phệ lại mà tử vong.
Đọc lướt qua cái gọi là huyết tà công này, Tiêu Viêm cũng nhìn ra những mặt cực đoan của nó. Thứ này có thể làm cho người ta có được thực lực một cách nhanh chóng, nhưng hậu quả lại quá lớn, vả lại, quá trình tu luyện cũng cực độ tàn nhẫn huyết tinh, không phải người có bản tính lạnh lùng, thì sợ rằng không cách nào tu luyện loại công pháp này.
"Thiên Minh Tông quả nhiên là một tà tông." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, tiện tay ném Huyết Tà Công vào nạp giới của mình, bất kể thế nào, nó cũng miễn cưỡng có thể tính là địa giai cao cấp công pháp, ngày sau nếu đem ra đấu giá, tất nhiên có thể đổi được một vài vật phẩm xa xỉ có giá trị khác.
Cất kỹ Huyết Tà Công, Tiêu Viêm lại lật tung chiếc nạp giới kia lên, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được thứ gì đủ để làm cho hắn động tâm, khi đang định bỏ qua thì linh hồn lực đột nhiên chú ý đến một góc của nạp giới. Nơi đó có một quyển trục màu xám không quá thu hút, nhưng Tiêu Viêm lại có thể mơ hồ cảm thấy sát phạt khí hung lệ phát ra từ bên trong.
"Đây là. . ." Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, loại sát phạt khí này làm hắn có cảm giác khá quen thuộc, nhớ lại lúc nãy, hình như khi Dịch Trần thi triển đấu kỹ cuối cùng cũng có sát phạt khí giống như vậy.
Bàn tay nắm chặt, quyển trục màu xám liền xuất hiện, Tiêu Viêm búng tay đem nó mở ra, vài chữ viết nhìn bình thường nhưng lại ẩn chứa sát phạt khí vô cùng vô tận xuất hiện trước mặt hắn.
"Thiên Minh Tu La Thủ. . ." Tiêu Viêm khẽ thì thầm một tiếng, trong mắt lại xẹt qua một chút tinh quang, thứ này quả nhiên là đấu kỹ cuối cùng mà Dịch Trần thi triển lúc trước.
Khi giao chiến, Tiêu Viêm đã tự thân thể nghiệm sức mạnh của Thiên Minh Tu La Thủ, cái loại sát phạt khí sắc bén này đúng là phi thường mạnh, nhưng rõ ràng là Dịch Trần chưa tu luyện loại đấu kỹ này đến đỉnh điểm. Có lẽ là do huyết tinh khí trong người hắn quá nồng đậm, nên uy lực bị giảm đi không ít.
Thiên Minh Tu La Thủ, cần phải có một ý chí sát phạt không lùi, ý chí này không phải là thứ huyết tinh khí có thể bù lại.
"Đấu kỹ này có thể xưng là một tuyệt học trấn tông của Thiên Minh Tông, uy lực tất nhiên không chỉ như khi Dịch Trần từng thi triển. Tên kia quá tự phụ, thực ra hắn cũng chưa hề lĩnh ngộ được chân lý của Thiên Minh Tu La Thủ." Tiêu Viêm tỉ mỉ nghiên cứu lại quyển trục một lần, chợt thở ra một hơi hưng phấn nói.
Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm, nếu triệt để thi triển Thiên Minh Tu La Thủ, thì sợ rằng chỉ có học được ấn thứ năm trong Đế Ấn Quyết mới thắng được nó. Có thể trở thành tuyệt học trấn tông của Thiên Minh Tông, thứ này quả nhiên có đặc trưng riêng của mình.
Tiêu Viêm nhẹ nhàng vuốt ve quyển trục, vẻ tươi cười trên khuôn mặt lại càng nồng đậm, không ngờ Dịch Trần lại đến tận cửa tặng mình một bảo bối như vậy, nếu có thể học được Thiên Minh Tu La Thủ thì sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ được đề cao, ngày sau cũng nhiều thêm một thủ đoạn để tranh đấu với người khác.
Vả lại, không bao lâu nữa hành động giải cứu Dược Lão sẽ bắt đầu, bây giờ đưa tới Thiên Minh Tu La Thủ cho hắn, không thể không nói rằng Dịch Trần kia chọn thời điểm thật đúng lúc a.
Vì còn phải chờ Phong Tôn Giả đến, bởi vậy đám người Tiêu Viêm vẫn còn có một khoảng thời gian để chuẩn bị. Đối với hành động hung hiểm bực này, dù thời gian lâu như thế cũng có vẻ không đủ, bởi vậy, từ sau khi lấy được tình báo từ ba vị cự đầu, Tiêu Viêm liền lựa chọn bế quan một lần nữa.
Lần này hắn bế quan, không chỉ để tranh thủ chờ Phong Tôn Giả đến, mà còn đem Phục Linh Thanh Đan luyện chế ra trợ giúp Thiên Hỏa tôn giả, cuối cùng rút ra một ít thời gian để tu luyện Thiên Minh Tu La Thủ. Nhiều thêm một thủ đoạn, cũng là nhiều thêm một phần an toàn. Mặc kệ một phần trợ giúp này có vẻ cực kỳ bé nhỏ, nhưng so với không có thì vẫn tốt hơn nhiều.
Đối với cử chỉ có chút điên cuồng của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng không biết làm sao, đồng hành với Tiêu Viêm nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu, để giải cứu lão sư của mình, Tiêu Viêm đã cố gắng rất nhiều. Hiện giờ vạn sự đã sẵn sàng, hắn lại càng dám thả lỏng chút nào.
Mà như bị Tiêu Viêm ảnh hưởng, trong khoảng thời gian này Tiểu Y Tiên cùng Thiên Hỏa Tôn Giả cũng rất ít ra ngoài, bọn họ đều hiểu được tầm quan trọng của hành động lần này đối với Tiêu Viêm, vì vậy tận lực tăng lên một chút thực lực, để mọi việc thêm phần chắc chắn.
Bọn họ điên cuồng tu luyện, cũng làm cho đám người Huyền Không Tử có chút bất lực, chỉ đành dặn dò người dưới đừng để cho ai đến quấy nhiễu đám người Tiêu Viêm, cũng phái thêm vài thị nữ túc trực để xem khi Tiêu Viêm luyện đan có thiếu loại dược liệu gì không, lúc đó Đan tháp sẽ trực tiếp phái người mang đến.
Khi Tiêu Viêm mất ăn mất ngủ bế quan, thời gian nửa tháng cũng lặng yên trôi qua. Nửa tháng này, ở Đan tháp cũng có một lần ồn ào, nguyên do là trên bầu trời của Đan tháp đột nhiên xuất hiện lôi vân, bên trong nó còn ẩn chứa hai loại màu sắc. Xem bộ dáng này, hiển nhiên trong Đan Tháp có một vị Luyện Đan Tông Sư nào đó đã luyện chế thành công bát phẩm đan dược.
Nhưng khi bọn họ đang kinh ngạc vì đan lôi trên bầu trời thì một đạo kim quang lại bay ra từ trong Đan tháp, đem vô số sấm sét của nhị sắc đan lôi phá tan mà thân thể không bị chút tổn hại nào, sau đó chợt lóe lên rồi biến mất.
Một màn này, người ở Đan Tháp cũng đã không xa lạ gì, khi bọn họ thấy kim sắc thân ảnh xuất hiện thì liền hiểu được, người luyện chế bát phẩm đan dược kia chính là quán quân của Đan hội lần này, Tiêu Viêm.
Đối với hiện tượng này, không ít Luyện Dược Sư đều thán phục. Có thể nói, bát phẩm đan dược là một thứ bọn họ rất khó chạm tới, nhưng ở trong tay Tiêu Viêm – người còn nhỏ tuổi hơn họ rất nhiều thì dường như lại tùy ý mà ra, sự tương phản rõ rệt làm cho họ phải xấu hổ, quả nhiên người với người là không thể so sánh a.
Hai ngày sau khi đan lôi biến mất, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng xuất quan sau nửa tháng đóng cửa tự kỷ, chẳng qua là khi xuất quan, bộ dáng lại có vẻ hết sức chật vật.
Chật vật thì chật vật nhưng vẫn không làm bớt đi vẻ hưng phấn trên khuôn mặt hắn, sau khi thất bại ba lần, hắn rốt cục cũng luyện chế thành công được Phục Linh Thanh Đan.
Thiên Hỏa Tôn Giả vẫn thủ hộ bên ngoài , nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của Tiêu Viêm thì cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng lúc đó, một viên đan dược rất tròn màu xanh đậm tràn đầy linh khí bay đến trước mặt lão. Không gian chợt vặn vẹo, lão cũng không nói nhảm nhiều lời, bắt lấy đan dược, lao thẳng về phòng mình.
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng bật cười, lần bế quan này không chỉ luyện chế thành công Phục Linh Thanh Đan mà cả Thiên Minh Tu La Thủ cũng có khá nhiều lĩnh ngộ, tổng quát mà nói thì thu hoạch rất lớn. . .
Lần xuất quan này, đem tất cả mọi việc đều chuẩn bị chu toàn, Tiêu Viêm rốt cục cũng nghỉ ngơi, an tâm điều dưỡng hai ngày, khôi phục trạng thái bản thân tới đỉnh phong. Hiện giờ, việc hắn cần phải làm duy nhất là ở chỗ này, yên lặng chờ Phong Tôn Giả đến, sau đó. . . đi cứu Dược Lão!
Tiêu Viêm cũng không cần chờ lâu, ngày thứ năm sau khi hắn xuất quan, lúc đang nghiên cứu tập luyện Thiên Minh Tu La Thủ, Tiêu Viêm đột nhiên đứng bật dậy, hắn nhận thấy được một khí tức mênh mông quen thuộc xuất hiện.
Phong Tôn Giả đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.