Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Chương 11: Bị cậu đè lên ghế hôn tới mê loạn

Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài

11/09/2024

Chưa bao giờ Thẩm Vụ ghét Hàn Tư Ngôn đến vậy, cô căm ghét bài kiểm tra ngày mai của cậu.

Sau lần này, Thẩm Vụ không còn nói bất cứ điều gì như “không tính” hay “coi như nó chưa từng xảy ra đi” nữa. Chuyện có lần 1, nhưng sẽ không có lần 2 lần 3 lần 4, cô cũng không mặt dày đến độ như vậy.

Cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh sau khi lên đỉnh, chưa kể cô vẫn còn đang say. Sáng hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao, Thẩm Vụ thấy cơ thể mình khoan khoái và sạch sẽ, biết rằng Hàn Tư Ngôn đã tắm rửa sạch sẽ cho cô sau khi cô ngủ say.

Lúc mặc đồ lót, Thẩm Vụ phát hiện da đầu núm vú hơi bị rách, vải cọ vào có chút đau. Do dự một lúc, cô quyết định cởi áo ngực ra rồi chọn miếng dán ngực.

Cơ thể hôm nay còn rất nhạy cảm sau chuyện hoang đường tối qua, Thẩm Vụ lựa đi lựa lại cả ngày trời, cuối cùng mặc một bộ sườn xám màu xanh nước biển trong veo mềm mại.

Hàn Tư Ngôn đã đến trường từ sớm để thi, nồi cháo cậu nấu vào sáng sớm đang sôi sùng sục trong bếp, là món cháo kê yêu thích của Thẩm Vụ.

Cô uể oải ăn cháo, oán hận trong lòng sau khi ăn xong cũng từ từ tiêu tan sạch sẽ.

Chuyến bay của mẹ Thẩm bọn họ theo dự kiến sẽ hạ cánh lúc 8 giờ 30 tối. Thẩm Vụ dành cả buổi chiều ở trong thư viện trường, sau đó thay giáo viên hướng dẫn đang bận đi công tác dạy một tiết học cho sinh viên.

Thi xong, Hàn Tư Ngôn nhắn tin hỏi cô đang ở đâu.

Thẩm Vụ trở lại thư viện thu dọn đồ đạc, trả lời cậu:

“Chị ở trường, vừa mới tan học.”

Hàn Tư Ngôn vội vàng nhắn: “Em tới trường tìm chị nhé? Em muốn ăn cơm tối với chị.”

Trường của Thẩm Vụ kiểm soát cổng không nghiêm ngặt, Hàn Tư Ngôn đã từng tới căng tin ăn những món ăn nổi tiếng ở đó với các bạn cùng lớp. Bản thân Hàn Thiên cũng là cựu sinh viên của trường, còn đưa Hàn Tư Ngôn đến dự lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Thấy cậu nói vậy, Thẩm Vụ cũng không từ chối, gửi định vị thư viện cho cậu xong thì ngồi đọc tài liệu.

Hàn Tư Ngôn đến nhưng không vào, cậu đứng ở cửa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng cô. Thẩm Vụ như cảm nhận được điều gì, xoay người lại, bắt gặp gương mặt Hàn Tư Ngôn.

Cô vô thức mỉm cười, cặp kính hình bầu dục không gọng đậu trên sống mũi, mái tóc được búi lên và cố định bằng hai cây trâm, bộ sườn xám xẻ tà ở đầu gối, khoảnh khắc cô quay người lại làm lộ ra bắp chân thon thả mềm mại.

Ánh mắt Hàn Tư Ngôn dần dần trở nên sâu thẳm, nhìn người con gái trước mặt  đứng dậy thu dọn đồ đạc, xách túi bước ra ngoài.

Cậu cúi người nhận lấy chiếc túi từ tay cô, vừa nghe Thẩm Vụ nói vừa cùng cô đi đến chỗ gửi xe của trường.

Nhà để xe ở dưới hầm, Thẩm Vụ nghe điện thoại của giáo viên hướng dẫn, đồng thời ra hiệu cho Hàn Tư Ngôn ở trong xe đợi cô.



Sau khi cúp máy, Hàn Tư Ngôn đã yên vị ngồi ở ghế phụ nhìn cô. Cô vừa ngồi vào ghế lái, còn chưa khởi động xe, Hàn Tư Ngôn đã nghiêng người qua.

Trong trường học, vẻ ngoài của cậu được các cô gái trên mạng gọi là ‘đoá hoa cao quý lạnh lùng’, mà lúc này đóa hoa ấy chủ động rơi xuống, trong mắt mang một vẻ dịu dàng và tương tư tha thiết rất khó nắm bắt. Cậu dường như muốn hôn cô, nhưng nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn mà quyến rũ của cô ở khoảng cách gần, cậu ngập ngừng, sau cùng vẫn là kiềm chế bản thân chỉ hôn lên má cô.

Thẩm Vụ trong lòng mềm nhũn, rướn người hôn lên khóe mắt cậu, sau đó lại giữ cho mặt cậu đối mặt với cô, nâng cằm cậu lên, thấp giọng nói: “Sao không hôn chị?”

Nụ hôn rơi xuống môi cô, với hơi thở thơm mát của lá bạc hà. Thẩm Vụ không từ chối, bị cậu đè lên ghế hôn tới mê loạn, khóa váy bị kéo ra, cô có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của Hàn Tư Ngôn đang vuốt ve dọc sống lưng cô, cho đến khi đỡ được ngực trái của cô.

Bầu ngực tràn ra đầu ngón tay, Hàn Tư Ngôn bừng tỉnh, phát hiện hai người còn ở bên ngoài. Cậu vùi đầu vào cổ Thẩm Vụ hít sâu vài hơi, sau đó ngồi dậy giúp cô chỉnh lại cổ áo.

Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Vụ thấy cậu giống như một chú chó xinh đẹp, cầm lòng không nổi mà vuốt ve thái dương Hàn Tư Ngôn.

Hàn Tư Ngôn nghiêng đầu hôn lên phần xương nhô lên giữa cổ tay cô. Lông mi rũ xuống, cậu từng chút một hôn nhích lên, nắm lấy tay cô trong bàn tay to lớn của mình, cho đến khi hôn lên đầu ngón tay cô.

Tay của Thẩm Vụ rất mềm mịn do thường xuyên thoa kem dưỡng da, chỉ có ngón giữa cầm bút có vết chai ở một bên ngón tay do dùng lực, chạm vào có chút thô ráp.

Thấy Hàn Tư Ngôn cụp mắt vuốt ve nơi đó, Thẩm Vụ tưởng cậu không thích, vừa định rút tay ra, lại bị cậu giữ lại, hôn nhẹ một cái.

Cậu giúp cô xoa chỗ bị chai, thấp giọng nói: “Bình thường em thấy chị viết luận văn trên máy tính mà, sao ở đây vẫn bị chai vậy?”

Thẩm Vụ nghiêng người, giọng điệu như đang trách móc: “Hầu như vẫn quen ghi chép bằng bút, không thể cả ngày đều đánh bàn phím được.”

Ngần ngừ một hồi, cô khởi động xe rời khỏi trường. Bữa ăn kéo dài tới bảy giờ, Thẩm Vụ tính toán thời gian, vừa lái xe vừa nói:

“Chúng ta quay về thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ ra sân bay đón mọi người. Chị tính sơ sơ, chắc cũng vừa kịp, miễn là không bị tắc đường.

Về đến nhà, Thẩm Vụ thay sang một bộ quần áo nhẹ nhàng, xuống lầu đã thấy Hàn Tư Ngôn đang ngồi trên sô pha đợi cô, cậu mặc quần áo bình thường, nhìn không còn thanh xuân phơi phới như lúc còn mặc đồng phục học sinh.

Hàn Tư Ngôn thấy cô đi xuống mà không tô son, thì đi lại hôn cô. Thẩm Vụ rất thích kiểu dính người này của cậu, cô đưa lưỡi nương theo cậu, từng chút cọ vào môi dưới của cậu. Chỉ mới hôn như vậy, cô đã cảm thấy hô hấp của Hàn Tư Ngôn lại trở nên nặng nề, liền vội vàng lui về phía sau.

Thẩm Vụ cúi xuống mang giày, chuyển chủ đề: “Hôn một lúc là đủ rồi. Lát nữa gặp mẹ và dì Hàn, nhớ làm như chúng ta không thân thiết với nhau.”

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Hàn Tư Ngôn cau mày nhìn cô, cười một cách thờ ơ: “Thẩm Vụ, cái gì mà không thân cơ? Một phút trước khi chị thốt lên câu này, chúng ta còn đang hôn nhau.”

Thẩm Vụ thấy như mình vừa làm một việc xấu, kiên trì dỗ dành: “Ngoan, nếu chúng ta không giả vờ không thân, mẹ chị với dì Hàn phát hiện ra thì phải làm sao, xấu hổ lắm.”

Hàn Tư Ngôn cười khổ, ôm lấy gáy cô, hôn lên vành tai cô nói: “Thẩm Vụ, chị có biết ngoại trừ lúc chị muốn em ra, những lúc khác nhìn biểu hiện của chị chả ai nghi ngờ chúng ta có gian tình đâu”



Cậu hạ thấp giọng hơn nữa: “… Chị căn bản không cần lo.”

Lòng Thẩm Vụ nhói lên.

Cậu dùng hai từ “gian tình”, giống như đang chế nhạo hai người bọn họ, nhưng thực ra từ trong lời nói, lại chỉ nghe ra cậu đang tự giễu chính mình.

Lần đầu tiên Thẩm Vụ hoài nghi chính mình, bản thân thực sự chỉ coi cậu là bạn tình sao? Hay nói cách khác… là đối tượng để thỏa mãn d/ụ/c v/ọ/n/g?

Dù sao cậu cũng chưa bao giờ thể hiện hết ham muốn trần trụi của mình với cô, mười bảy mười tám là độ tuổi bồng bột, ấy vậy mà những gì cậu thể hiện ra luôn là kiềm chế, chưa từng chủ động đòi hỏi cô điều gì.

Thẩm Vụ thầm nghĩ rằng cô đã đi hơi xa khi làm như vậy. Trái tim của cô không phải sắt đá, trong khoảng thời gian ở chung này ít nhất cô có thể chắc chắn rằng mình thích cậu.

Nhưng đã gần 7 giờ 30, thời gian của bọn họ rất eo hẹp, tạm thời cô cũng không thể an ủi cậu thêm nữa, chỉ có thể chờ tới khi xong việc rồi tính.

Thẩm Vụ ra hiệu cho cậu ra ngoài với cô, trên đường đi cô ẩn ý:

“Hàn Tư Ngôn, chị biết em đang ấm ức, chờ đón bọn họ xong, tới lúc chỉ hai đứa mình ở chung với nhau chị sẽ tỉ mỉ nói em nghe. Làm từng việc một, trọng điểm bây giờ là làm sao để kịp tới sân bay trước 20:30 trong tình trạng kẹt xe như thế này. Ngoan, chị sẽ không kéo quần lên rồi quỵt đâu.”

Hàn Tư Ngôn không nói gì, nhưng áp suất không khí quanh người cậu rõ ràng lại giảm xuống thêm một bậc. Thẩm Vụ bối rối, cô không biết câu nói nào lại khiến cậu không vui, bây giờ đường xá phức tạp, cô cũng lười quay đầu sang nhìn cậu.

Vì vậy, cảnh tượng mà Hàn Thiên và Thẩm Mai Linh sau khi xuống máy bay nhìn thấy chính là như thế này — Thẩm Vụ đứng phía trước mỉm cười và ôm từng người một, Hàn Tư Ngôn ở phía sau vẻ mặt bình tĩnh, nhưng áp suất không khí quanh người cậu cực kỳ thấp, hỏi thăm xong, cậu đón lấy hành lý của bọn họ, yên lặng đi theo sau.

Sau khi lên xe, Hàn Tư Ngôn vẫn ngồi ở ghế phụ. Hàn Thiên ở ghế sau hỏi: “Con sao thế Hàn Tư Ngôn? Mẹ về mà không vui đến thế à.”

Hàn Tư Ngôn bất đắc dĩ quay đầu nhìn mẹ: “Không phải.”

Thẩm Vụ lén nguýt cậu một cái, thản nhiên nói: “À, Tiểu Hàn hôm nay có bài kiểm tra tháng, có lẽ hơi mệt.”

Thẩm Mai Linh thì không để ý, bà đang xem báo cáo công việc thư ký gửi trên điện thoại, nghe thấy vậy bèn hỏi: “Tiểu Hàn, thời gian này con ở nhà chị Thẩm Vụ thế nào? Chị ấy không bỏ bê con chứ?”

“Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì vậy?”

“Dạ tốt lắm, dì Thẩm.”

Cả hai đồng thời lên tiếng, Thẩm Vụ bởi vì nói dài hơn một chữ nên chậm hơn cậu một xíu. Cô tặc lưỡi, nghiêm túc lái xe, không mở miệng nói thêm lời nào.

Hàn Tư Ngôn không còn tức giận nữa, kể từ lúc cô gọi cậu là “Tiểu Hàn”, mọi ấm ức của cậu đều biến mất. Điều cậu quan tâm bây giờ là mẹ đã về, phải làm sao để cậu có thời gian ở riêng với Thẩm Vụ đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook