Chương 7: Thừa nước đẩy thuyền
Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài
11/09/2024
Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm ổn của Hàn Tư Ngôn: “Thẩm Vụ? Em vừa đặt món cá hầm cải chua của Trường Môn Quán đây này, vừa giao tới, chị có ăn cơm không?”
Tiếng trả lời lười biếng vang lên sau cánh cửa: “Vào đi, cửa không khóa.”
Hàn Tư Ngôn hơi sững người, sau đó mới kéo mở cửa phòng. Thời khắc cánh cửa mở ra, cậu trông thấy Thẩm Vụ đang chống người ngồi dậy khỏi giường. Chiếc đầm ngủ hờ hững phủ đến đùi cô, mái tóc phủ phía sau đầu, còn có gương mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mông lung của cô đang nhìn về phía cậu.
Hàn Tư Ngôn đứng như trời trồng ở cửa ra vào, không tiến vào phòng thêm bước chân nào. Cậu cảm thấy… trong người có chút khô nóng.
Tuy nhiên, Thẩm Vụ lại chẳng chừa đường lui cho cậu, còn nhấc tay lên vẫy vẫy, mềm mại nói: “Sao em còn đứng đó thế? Qua đây đi.”
Hàn Tư Ngôn nghe vậy mới bước đến gần giường, rồi cong lưng nhìn xuống Thẩm Vụ: “Xuống lầu ăn cơm nhé?”
Thẩm Vụ chậm rãi và biếng nhác bước xuống giường ngủ. Khi cô vừa đứng lên thì cái eo đã mềm nhũn, thiếu chút đã ngã trở về giường nếu không có Hàn Tư Ngôn đỡ cô lại.
Thẩm Vụ mãn nguyện rơi vào vòng tay của cậu.
Mà lúc này, Hàn Tư Ngôn giống như khúc gỗ, cậu có thể ngửi thấy hương thơm trước nay chưa từng có của Thẩm Vụ, mùi hương ấy mềm mại hệt như con người cô vậy, làm cho cậu có chút ngẩn ngơ.
Thẩm Vụ hít vào thật sâu mùi hương trên người Hàn Tư Ngôn, cô dính trên người cậu, nói: “Không phải em muốn làm bạn tình của chị sao? Bế chị xuống lầu đi.”
Hàn Tư Ngôn lẳng lặng nhìn cô mất hai giây, rồi cậu đột ngột bế cô lên như bế một đứa trẻ đi ra ngoài.
Trong người Thẩm Vụ còn nhét t/r/ứ/n/g r/u/n/g, có chiếc quần lót chặn lại phòng trường hợp cô kẹp không chặt mà rơi ra ngoài. Cánh mông mềm mại của cô áp trên cánh tay của Hàn Tư Ngôn chỉ cách nhau một lớp vải, mỗi một lần cậu bước đi xuống cầu thang thì t/r/ứ/n/g r/u/n/g lại một lần ma sát trong h/o/a h/u/y/ệ/t, đôi khi còn chọc vào nơi nhạy cảm của cô, mang lại dòng khoái cảm mãnh liệt.
Rất nhanh, Thẩm Vụ đã rơi vào tình dục, cô ôm lấy cổ của Hàn Tư Ngôn, tựa đầu trên vai cậu thở dốc mà chẳng hề hay biết rằng âm thanh cô phát ra chính là xuân dược rót vào tai Hàn Tư Ngôn.
Cậu hơi nhíu mày, vừa cố gắng kiểm soát phản ứng của nửa thân dưới, vừa gia tăng tốc độ bế Thẩm Vụ đến ghế sô pha trong phòng khách.
Ấy vậy mà Thẩm Vụ lại không tình nguyện rời khỏi người cậu.
Cô nhắm mắt, giao phó cơ thể trong lòng Hàn Tư Ngôn, cặp mông không ngừng ma sát qua lại trên tay cậu, tiếng cô phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đầu lông mày của Hàn Tư Ngôn khẽ giật, cậu đành phải cúi người theo cô ngồi xuống sô pha. Cậu vừa đẩy cô ra, vừa nói: “Thẩm Vụ, chị ngồi dậy hẳn hoi ăn cơm đi.”
Thẩm Vụ nào chịu, lúc này h/o/a h/u/y/ệ/t của cô đang bị ma sát sung sướng muốn chết kia mà. Cô cười thành tiếng, xấu xa đến gần bên tai Hàn Tư Ngôn nói khẽ:
“Không phải em nói sẵn lòng làm bạn tình của chị sao? Chị cho em một cơ hội đó. Trong h/o/a h/u/y/ệ/t… nó đang ngậm t/r/ứ/n/g r/u/n/g, em giúp chị… ưm… lấy ra, thì chị mới ăn cơm, có được không?”
Hàn Tư Ngôn đứng đơ tại chỗ, đầu chân mày càng siết chặt, dàn mắt vào Thẩm Vụ đang động tình cọ xát trong vòng tay cậu.
Chợt có một mảng ẩm ướt truyền tới từ cánh tay cậu, Hàn Tư Ngôn vừa xê dịch một chút thì phát hiện đó là vệt nước chảy ra từ h/o/a h/u/y/ệ/t của Thẩm Vụ, quần nhỏ của cô đã thấm ướt một mảng, dính lên cả tay cậu.
Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ mà Hàn Tư Ngôn luôn thèm khát, giờ đây ở ngay trước mắt, làm cho cậu ngây người vì bất ngờ.
Sắc trời nhá nhem, trong nhà bếp chỉ mở một đèn nhỏ, còn phòng khách thì một mảng tối
đen. Bóng tối khiến người ta không khỏi dung túc d/ụ/c v/ọ/n/g. Hàn Tư Ngô lập tức bế Thẩm Vụ lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Cậu mím môi, đưa tay bật mở chiếc đèn nhỏ chuyên dụng để tạo bầu không khí khi xem phim, sau đó vén váy ngủ của Thẩm Vụ lên, lộ ra chiếc quần nhỏ ướt sũng của cô.
Cậu vạch nhẹ quần nhỏ của cô sang một bên, miệng huyệt phấn hồng nhiễm nước chỉ có trong những lúc tưởng tượng lập tức bị phơi bày.
Thẩm Vụ bị cậu cúi đầu nhìn chăm chú, không nhịn được phải chống tay lên vòm ngực cậu, miệng phát ra tiếng rên nhỏ xíu.
Tuy rằng chỗ đó của cô không rậm rạp, nhưng vì trước đây luôn cảm thấy khó chịu vào kỳ kinh nguyệt nên cô cạo sạch sẽ bên dưới. Hàn Tư Ngôn dễ dàng tìm được lối vào, ngón tay cái đâm vào bắt đầu tìm kiếm vị trí của t/r/ứ/n/g r/u/n/g.
Giọng nói của cậu khàn đục: ”Thẩm Vụ, chị thả lỏng đi, chị kẹp chặt như vậy em không di chuyển được.”
Thẩm Vụ ngây ngốc nghiêng đầu đáp lại một tiếng, cánh môi ấm nóng lướt qua mặt Hàn Tư Ngôn khiến thân dưới của cậu càng đứng thẳng đến đáng sợ.
Cả quá trình chẳng khác gì một loại dày vò khó nói thành lời. Trong lúc t/r/ứ/n/g r/u/n/g bị cậu móc ra, Thẩm Vụ như đã sắp chết ngất vì ngón tay không ngừng do thám kia rồi. Cô nằm sấp trên người cậu, mông vểnh lên, lộ ra h/o/a h/u/y/ệ/t đỏ thẫm.
Cô lắc lắc eo, kêu khóc, miệng còn mắng cậu một tràng dài: “Đồ chết bầm, thằng nhóc láo toét, Hàn Tư Ngôn là thằng nhóc trứng thối.”
Phía Hàn Tư Ngôn cũng chẳng vừa, gậy th/ịt trướng lớn chèn ép trong quần lót bị cô dẫn dụ đến đứng ngồi không yên, chưa kể tới ngón tay còn chạm qua nơi mà cậu muốn cắm vào nhất.
May mắn lả t/r/ứ/n/g r/u/n/g đã bị lấy ra, điểm G trong tiểu h/uyệt Thẩm Vụ đã thôi chịu rung chấn điên cuồng. Cô mệt đến thở không ra hơi rồi…
Không, không phải là mệt, là sướng mới đúng.
Vả lại, lần này cô không chỉ được thỏa mãn về mặt sinh lý, mà cả về tâm lý. Chỉ cần nghĩ đến ngón tay của Hàn Tư Ngôn càn quét trong h/o/a h/u/y/ệ/t, thì cô đã không khỏi hai chân mềm nhũn, bên dưới trào ra từng đợt chất lỏng.
Hàn Tư Ngôn chỉ đút một ngón tay vào trong, một láy sau cả lòng bàn tay đều bị tưới ướt bởi d/â/m d/ị/c/h của cô. Cậu khẽ thở dài, rút giấy lau đi mớ hỗn độn giữa hai chân Thẩm Vụ và tay mình, sau đó bế cô sang một bên.
Hàn Tư Ngôn đứng dậy, cậu ngồi xổm ở trước mặt cô. Cặp mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xuân tình của cô, giọng nói cũng khác hẳn cái lạnh lùng của thường ngày: “Đi ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”
Thẩm Vụ vừa dứt khỏi khoái cảm, lý trí dần trở về làm cho cô không khỏi chột dạ, cô bèn tránh né ánh nhìn nóng bỏng của cậu, hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
Hàn Tư Ngôn bật cười: “Em đi thay quần, nó bị chị làm ướt hết rồi.”
Thẩm Vụ xấu hổ rụt đầu, do dự trả lời: “Ừm… được thôi… vậy em đi nhanh chút.”
Tiếng trả lời lười biếng vang lên sau cánh cửa: “Vào đi, cửa không khóa.”
Hàn Tư Ngôn hơi sững người, sau đó mới kéo mở cửa phòng. Thời khắc cánh cửa mở ra, cậu trông thấy Thẩm Vụ đang chống người ngồi dậy khỏi giường. Chiếc đầm ngủ hờ hững phủ đến đùi cô, mái tóc phủ phía sau đầu, còn có gương mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mông lung của cô đang nhìn về phía cậu.
Hàn Tư Ngôn đứng như trời trồng ở cửa ra vào, không tiến vào phòng thêm bước chân nào. Cậu cảm thấy… trong người có chút khô nóng.
Tuy nhiên, Thẩm Vụ lại chẳng chừa đường lui cho cậu, còn nhấc tay lên vẫy vẫy, mềm mại nói: “Sao em còn đứng đó thế? Qua đây đi.”
Hàn Tư Ngôn nghe vậy mới bước đến gần giường, rồi cong lưng nhìn xuống Thẩm Vụ: “Xuống lầu ăn cơm nhé?”
Thẩm Vụ chậm rãi và biếng nhác bước xuống giường ngủ. Khi cô vừa đứng lên thì cái eo đã mềm nhũn, thiếu chút đã ngã trở về giường nếu không có Hàn Tư Ngôn đỡ cô lại.
Thẩm Vụ mãn nguyện rơi vào vòng tay của cậu.
Mà lúc này, Hàn Tư Ngôn giống như khúc gỗ, cậu có thể ngửi thấy hương thơm trước nay chưa từng có của Thẩm Vụ, mùi hương ấy mềm mại hệt như con người cô vậy, làm cho cậu có chút ngẩn ngơ.
Thẩm Vụ hít vào thật sâu mùi hương trên người Hàn Tư Ngôn, cô dính trên người cậu, nói: “Không phải em muốn làm bạn tình của chị sao? Bế chị xuống lầu đi.”
Hàn Tư Ngôn lẳng lặng nhìn cô mất hai giây, rồi cậu đột ngột bế cô lên như bế một đứa trẻ đi ra ngoài.
Trong người Thẩm Vụ còn nhét t/r/ứ/n/g r/u/n/g, có chiếc quần lót chặn lại phòng trường hợp cô kẹp không chặt mà rơi ra ngoài. Cánh mông mềm mại của cô áp trên cánh tay của Hàn Tư Ngôn chỉ cách nhau một lớp vải, mỗi một lần cậu bước đi xuống cầu thang thì t/r/ứ/n/g r/u/n/g lại một lần ma sát trong h/o/a h/u/y/ệ/t, đôi khi còn chọc vào nơi nhạy cảm của cô, mang lại dòng khoái cảm mãnh liệt.
Rất nhanh, Thẩm Vụ đã rơi vào tình dục, cô ôm lấy cổ của Hàn Tư Ngôn, tựa đầu trên vai cậu thở dốc mà chẳng hề hay biết rằng âm thanh cô phát ra chính là xuân dược rót vào tai Hàn Tư Ngôn.
Cậu hơi nhíu mày, vừa cố gắng kiểm soát phản ứng của nửa thân dưới, vừa gia tăng tốc độ bế Thẩm Vụ đến ghế sô pha trong phòng khách.
Ấy vậy mà Thẩm Vụ lại không tình nguyện rời khỏi người cậu.
Cô nhắm mắt, giao phó cơ thể trong lòng Hàn Tư Ngôn, cặp mông không ngừng ma sát qua lại trên tay cậu, tiếng cô phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đầu lông mày của Hàn Tư Ngôn khẽ giật, cậu đành phải cúi người theo cô ngồi xuống sô pha. Cậu vừa đẩy cô ra, vừa nói: “Thẩm Vụ, chị ngồi dậy hẳn hoi ăn cơm đi.”
Thẩm Vụ nào chịu, lúc này h/o/a h/u/y/ệ/t của cô đang bị ma sát sung sướng muốn chết kia mà. Cô cười thành tiếng, xấu xa đến gần bên tai Hàn Tư Ngôn nói khẽ:
“Không phải em nói sẵn lòng làm bạn tình của chị sao? Chị cho em một cơ hội đó. Trong h/o/a h/u/y/ệ/t… nó đang ngậm t/r/ứ/n/g r/u/n/g, em giúp chị… ưm… lấy ra, thì chị mới ăn cơm, có được không?”
Hàn Tư Ngôn đứng đơ tại chỗ, đầu chân mày càng siết chặt, dàn mắt vào Thẩm Vụ đang động tình cọ xát trong vòng tay cậu.
Chợt có một mảng ẩm ướt truyền tới từ cánh tay cậu, Hàn Tư Ngôn vừa xê dịch một chút thì phát hiện đó là vệt nước chảy ra từ h/o/a h/u/y/ệ/t của Thẩm Vụ, quần nhỏ của cô đã thấm ướt một mảng, dính lên cả tay cậu.
Cảnh tượng chỉ xuất hiện trong mơ mà Hàn Tư Ngôn luôn thèm khát, giờ đây ở ngay trước mắt, làm cho cậu ngây người vì bất ngờ.
Sắc trời nhá nhem, trong nhà bếp chỉ mở một đèn nhỏ, còn phòng khách thì một mảng tối
đen. Bóng tối khiến người ta không khỏi dung túc d/ụ/c v/ọ/n/g. Hàn Tư Ngô lập tức bế Thẩm Vụ lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Cậu mím môi, đưa tay bật mở chiếc đèn nhỏ chuyên dụng để tạo bầu không khí khi xem phim, sau đó vén váy ngủ của Thẩm Vụ lên, lộ ra chiếc quần nhỏ ướt sũng của cô.
Cậu vạch nhẹ quần nhỏ của cô sang một bên, miệng huyệt phấn hồng nhiễm nước chỉ có trong những lúc tưởng tượng lập tức bị phơi bày.
Thẩm Vụ bị cậu cúi đầu nhìn chăm chú, không nhịn được phải chống tay lên vòm ngực cậu, miệng phát ra tiếng rên nhỏ xíu.
Tuy rằng chỗ đó của cô không rậm rạp, nhưng vì trước đây luôn cảm thấy khó chịu vào kỳ kinh nguyệt nên cô cạo sạch sẽ bên dưới. Hàn Tư Ngôn dễ dàng tìm được lối vào, ngón tay cái đâm vào bắt đầu tìm kiếm vị trí của t/r/ứ/n/g r/u/n/g.
Giọng nói của cậu khàn đục: ”Thẩm Vụ, chị thả lỏng đi, chị kẹp chặt như vậy em không di chuyển được.”
Thẩm Vụ ngây ngốc nghiêng đầu đáp lại một tiếng, cánh môi ấm nóng lướt qua mặt Hàn Tư Ngôn khiến thân dưới của cậu càng đứng thẳng đến đáng sợ.
Cả quá trình chẳng khác gì một loại dày vò khó nói thành lời. Trong lúc t/r/ứ/n/g r/u/n/g bị cậu móc ra, Thẩm Vụ như đã sắp chết ngất vì ngón tay không ngừng do thám kia rồi. Cô nằm sấp trên người cậu, mông vểnh lên, lộ ra h/o/a h/u/y/ệ/t đỏ thẫm.
Cô lắc lắc eo, kêu khóc, miệng còn mắng cậu một tràng dài: “Đồ chết bầm, thằng nhóc láo toét, Hàn Tư Ngôn là thằng nhóc trứng thối.”
Phía Hàn Tư Ngôn cũng chẳng vừa, gậy th/ịt trướng lớn chèn ép trong quần lót bị cô dẫn dụ đến đứng ngồi không yên, chưa kể tới ngón tay còn chạm qua nơi mà cậu muốn cắm vào nhất.
May mắn lả t/r/ứ/n/g r/u/n/g đã bị lấy ra, điểm G trong tiểu h/uyệt Thẩm Vụ đã thôi chịu rung chấn điên cuồng. Cô mệt đến thở không ra hơi rồi…
Không, không phải là mệt, là sướng mới đúng.
Vả lại, lần này cô không chỉ được thỏa mãn về mặt sinh lý, mà cả về tâm lý. Chỉ cần nghĩ đến ngón tay của Hàn Tư Ngôn càn quét trong h/o/a h/u/y/ệ/t, thì cô đã không khỏi hai chân mềm nhũn, bên dưới trào ra từng đợt chất lỏng.
Hàn Tư Ngôn chỉ đút một ngón tay vào trong, một láy sau cả lòng bàn tay đều bị tưới ướt bởi d/â/m d/ị/c/h của cô. Cậu khẽ thở dài, rút giấy lau đi mớ hỗn độn giữa hai chân Thẩm Vụ và tay mình, sau đó bế cô sang một bên.
Hàn Tư Ngôn đứng dậy, cậu ngồi xổm ở trước mặt cô. Cặp mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xuân tình của cô, giọng nói cũng khác hẳn cái lạnh lùng của thường ngày: “Đi ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”
Thẩm Vụ vừa dứt khỏi khoái cảm, lý trí dần trở về làm cho cô không khỏi chột dạ, cô bèn tránh né ánh nhìn nóng bỏng của cậu, hỏi: “Vậy còn em thì sao?”
Hàn Tư Ngôn bật cười: “Em đi thay quần, nó bị chị làm ướt hết rồi.”
Thẩm Vụ xấu hổ rụt đầu, do dự trả lời: “Ừm… được thôi… vậy em đi nhanh chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.