Chương 8: Em đến sống cùng tôi được không?
NG Nguyen 1119
12/03/2024
Cảnh Phong cả đêm cũng không ngủ được vì vậy cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bao nhiêu năm qua, anh không hề có cảm giác đó. Vậy mà mỗi lúc gặp cô, anh tự muốn gần hơn. Nhưng trong lòng lại có một khoảng trống nào đó không nói được.
Mới năm giờ sáng, anh đã ra khỏi nhà.
Quản gia chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã đi mất rồi.
Lúc này, ba anh cũng đã thức giấc.
Thấy quản gia đứng ngơ ngác nhíu mày.
"Ông làm gì đứng ngơ ra đó?"
Quản gia giật mình quay lại.
"Ông chủ! Thiếu gia ra ngoài rồi."
"Ai?"
"Đại thiếu gia. Cậu ấy vừa rời khỏi. Chắc là không quen thời gian nên khó ngủ."
Cảnh Lâm có chút không hài lòng. Hai ba con nhiều năm không gặp vậy mà Cảnh Phong cũng chưa từng hỏi hay nói chuyện với ông. Ngay cả ông nội cũng không ngoại lệ. Qua loa vài câu rồi thôi. Kể từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Cảnh Phong cứ như một con người khác. Trước kia, rất dễ hòa đồng với mọi người nhưng giờ thì...
Tô Lệ cũng bước ra, bà dịu dàng lên tiếng.
"Tuổi trẻ mà. Đợi khi nào kết hôn nó sẽ hiểu chuyện hơn. Anh đừng lo lắng như vậy. Trưa nay, Tiểu Bảo cũng trở về nhà. Anh sắp xếp công việc gì đó để nó phụ giúp. Em thấy anh bận rộn như vậy đau lòng."
"Được rồi! Anh sẽ sắp xếp."
Thật ra, Tô Lệ là vợ sau của Cảnh Lâm. Ông ngoại tình, mẹ anh biết được. Không bao lâu, bà lại phát điên và cái chết bi thảm xảy ra.
[...]
***
Cảnh Phong không biết tại sao lại đến con hẻm nhỏ.
Âm thanh bật lửa cùng ánh sáng loé lên cứ lặp đi lặp lại.
Những người sống ở nơi này dậy rất sớm để buôn bán. Tất nhiên, ánh mắt tò mò không thể che giấu được. Bởi người ngồi trên chiếc moto khí chất, lẫn vẻ ngoài quá mức chói mắt. Mặc dù chỉ là thoáng qua. Và còn cả chiếc moto này nữa nhìn không hề rẻ.
Có mấy cô gái bẻn lẽn nhìn sang.
"Anh ấy đẹp trai quá. Qua làm quen đi."
"Đi!"
Hai cô gái chầm chậm bước về phía anh.
Trần Thư Di cũng vừa ra đến con hẻm. Cô khựng lại, che miệng mình. Người đêm qua cưỡng hôn mình đây mà.
Cô vờ như chẳng quan tâm. Nhưng ánh mắt rõ ràng đang quan sát họ đang nói gì.
Không biết do cô quá nhập tâm xem hay hậu đậu. Đầu va vào bức tường.
"A..."
Cô ngồi sụp xuống che lại trán mình rên lên.
Vừa mở mắt ra là nhìn thấy đôi giày thể thao trước mặt. Cô từ từ ngẩng mặt lên.
"..." Trần Thư Di. Anh đến lúc nào vậy?
Cảnh Phong khụy xuống, gỡ tay cô ra khỏi trán. Mà tay anh vẫn bao trọn tay cô không buông.
"Đau lắm không?"
Trần Thư Di dời đi ánh mắt, không dám nhìn anh. Vành tai cô đỏ ửng.
Cảnh Phong gật gật đầu không nói lời nào cả liền bế cô lên.
"A... Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống."
Trần Thư Di hốt hoảng la toán lên, tay vòng qua cổ anh giữ chặt.
Mọi người đều nhìn sang.
Trần Thư Di rụt cổ lại rút vào trong ngực anh trốn sợ mọi người nhận ra mình.
"Không la nữa à."
Trần Thư Di nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám lên tiếng.
Anh cong môi, đặt cô lên xe.
"Anh muốn làm gì?"
"Cũng không phải ăn em. Sợ gì."
Trần Thư Di nuốt nước bọt, mặt ửng hồng đến lợi hại. Lời vô sĩ vậy anh cũng nói ra được nữa à.
Anh quay lại đội mũ bảo hiểm cho cô, cài lại, kéo kính xuống. Nắm lấy tay cô vòng qua eo mình.
"Ôm chặt."
Vừa dứt lời anh đã lên ga phóng đi.
Trần Thư Di sợ đến mức hai mắt nhắm chặt, tay siết chặt lấy anh.
Cô không biết anh muốn đưa mình đi đâu, có chút lo sợ.
Cuối cùng cũng dừng lại rồi.
Cô thở hắc ra, vừa định buông tay khỏi eo anh. Tay đã bị giữ lại. Khẽ mở mắt ra.
Cô khó hiểu chưa kịp nói đã nghe anh lên tiếng.
"Em thấy đẹp không?"
Trần Thư Di không hiểu anh hỏi như vậy là ý gì.
Chiếc mũ bảo hiểm to đùng cũng được anh tháo xuống.
Những cơn gió se lạnh của buổi sáng sớm. Và âm thanh sóng biển nhè nhẹ vỗ bờ. Ánh mặt trời ngoi lên từ đại dương xanh thẳm. Thật sự rất đẹp... Đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa được nhìn ngắm nó.
Lúc này, mọi thứ lại bình yên đến lạ.
Trần Thư Di chợt nhớ ra chuyện gì đó. Rút tay lại che ngực mình. Từ nãy giờ cả người cô đều áp chặt vào lưng của... Trời ơi! Cô muốn tìm cái lỗ chui xuống mất.
Cảnh Phong nhìn cô.
"Sớm muộn cái gì cũng thấy. Em che làm gì."
"Anh... Anh vô sĩ." Cô xấu hổ mắng.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi, tay giữ eo cô áp sát vào người mình.
"Vô sĩ thế nào?"
"Anh... Anh chỉ giỏi bắt nạt tôi."
Cảnh Phong kề sát vào cô.
Trần Thư Di mấp máy môi, muốn né tránh.
Nhưng Cảnh Phong rất hiểu cô, anh giữ gáy cô áp lên môi.
Lần này, anh không chỉ dịu dàng như tối qua. Đầu lưỡi nóng ẩm tách ra hàm răng trắng đi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo.
Trần Thư Di thế nào cũng không trách được.
Tay cô siết chặt lại, cô có cảm giác mình bị Cảnh Phong hút sạch dưỡng khí lẫn linh hồn luôn rồi.
Cuối cùng, anh cũng chịu dừng lại.
Tay chạm nhẹ lên môi cô.
"Em đến sống cùng tôi được không?"
Trần Thư Di ngẩn ra.
"Anh, anh nói gì?"
"Chúng ta đã lãnh chứng. Đến sống cùng nhau cũng bình thường thôi."
Trần Thư Di vội vàng đẩy tay anh ra, dời đi ánh mắt.
"Tôi... Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này."
Cảnh Phong gật đầu như đã hiểu.Anh cũng không nói thêm gì về chuyện này.
Mới năm giờ sáng, anh đã ra khỏi nhà.
Quản gia chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã đi mất rồi.
Lúc này, ba anh cũng đã thức giấc.
Thấy quản gia đứng ngơ ngác nhíu mày.
"Ông làm gì đứng ngơ ra đó?"
Quản gia giật mình quay lại.
"Ông chủ! Thiếu gia ra ngoài rồi."
"Ai?"
"Đại thiếu gia. Cậu ấy vừa rời khỏi. Chắc là không quen thời gian nên khó ngủ."
Cảnh Lâm có chút không hài lòng. Hai ba con nhiều năm không gặp vậy mà Cảnh Phong cũng chưa từng hỏi hay nói chuyện với ông. Ngay cả ông nội cũng không ngoại lệ. Qua loa vài câu rồi thôi. Kể từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Cảnh Phong cứ như một con người khác. Trước kia, rất dễ hòa đồng với mọi người nhưng giờ thì...
Tô Lệ cũng bước ra, bà dịu dàng lên tiếng.
"Tuổi trẻ mà. Đợi khi nào kết hôn nó sẽ hiểu chuyện hơn. Anh đừng lo lắng như vậy. Trưa nay, Tiểu Bảo cũng trở về nhà. Anh sắp xếp công việc gì đó để nó phụ giúp. Em thấy anh bận rộn như vậy đau lòng."
"Được rồi! Anh sẽ sắp xếp."
Thật ra, Tô Lệ là vợ sau của Cảnh Lâm. Ông ngoại tình, mẹ anh biết được. Không bao lâu, bà lại phát điên và cái chết bi thảm xảy ra.
[...]
***
Cảnh Phong không biết tại sao lại đến con hẻm nhỏ.
Âm thanh bật lửa cùng ánh sáng loé lên cứ lặp đi lặp lại.
Những người sống ở nơi này dậy rất sớm để buôn bán. Tất nhiên, ánh mắt tò mò không thể che giấu được. Bởi người ngồi trên chiếc moto khí chất, lẫn vẻ ngoài quá mức chói mắt. Mặc dù chỉ là thoáng qua. Và còn cả chiếc moto này nữa nhìn không hề rẻ.
Có mấy cô gái bẻn lẽn nhìn sang.
"Anh ấy đẹp trai quá. Qua làm quen đi."
"Đi!"
Hai cô gái chầm chậm bước về phía anh.
Trần Thư Di cũng vừa ra đến con hẻm. Cô khựng lại, che miệng mình. Người đêm qua cưỡng hôn mình đây mà.
Cô vờ như chẳng quan tâm. Nhưng ánh mắt rõ ràng đang quan sát họ đang nói gì.
Không biết do cô quá nhập tâm xem hay hậu đậu. Đầu va vào bức tường.
"A..."
Cô ngồi sụp xuống che lại trán mình rên lên.
Vừa mở mắt ra là nhìn thấy đôi giày thể thao trước mặt. Cô từ từ ngẩng mặt lên.
"..." Trần Thư Di. Anh đến lúc nào vậy?
Cảnh Phong khụy xuống, gỡ tay cô ra khỏi trán. Mà tay anh vẫn bao trọn tay cô không buông.
"Đau lắm không?"
Trần Thư Di dời đi ánh mắt, không dám nhìn anh. Vành tai cô đỏ ửng.
Cảnh Phong gật gật đầu không nói lời nào cả liền bế cô lên.
"A... Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống."
Trần Thư Di hốt hoảng la toán lên, tay vòng qua cổ anh giữ chặt.
Mọi người đều nhìn sang.
Trần Thư Di rụt cổ lại rút vào trong ngực anh trốn sợ mọi người nhận ra mình.
"Không la nữa à."
Trần Thư Di nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám lên tiếng.
Anh cong môi, đặt cô lên xe.
"Anh muốn làm gì?"
"Cũng không phải ăn em. Sợ gì."
Trần Thư Di nuốt nước bọt, mặt ửng hồng đến lợi hại. Lời vô sĩ vậy anh cũng nói ra được nữa à.
Anh quay lại đội mũ bảo hiểm cho cô, cài lại, kéo kính xuống. Nắm lấy tay cô vòng qua eo mình.
"Ôm chặt."
Vừa dứt lời anh đã lên ga phóng đi.
Trần Thư Di sợ đến mức hai mắt nhắm chặt, tay siết chặt lấy anh.
Cô không biết anh muốn đưa mình đi đâu, có chút lo sợ.
Cuối cùng cũng dừng lại rồi.
Cô thở hắc ra, vừa định buông tay khỏi eo anh. Tay đã bị giữ lại. Khẽ mở mắt ra.
Cô khó hiểu chưa kịp nói đã nghe anh lên tiếng.
"Em thấy đẹp không?"
Trần Thư Di không hiểu anh hỏi như vậy là ý gì.
Chiếc mũ bảo hiểm to đùng cũng được anh tháo xuống.
Những cơn gió se lạnh của buổi sáng sớm. Và âm thanh sóng biển nhè nhẹ vỗ bờ. Ánh mặt trời ngoi lên từ đại dương xanh thẳm. Thật sự rất đẹp... Đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa được nhìn ngắm nó.
Lúc này, mọi thứ lại bình yên đến lạ.
Trần Thư Di chợt nhớ ra chuyện gì đó. Rút tay lại che ngực mình. Từ nãy giờ cả người cô đều áp chặt vào lưng của... Trời ơi! Cô muốn tìm cái lỗ chui xuống mất.
Cảnh Phong nhìn cô.
"Sớm muộn cái gì cũng thấy. Em che làm gì."
"Anh... Anh vô sĩ." Cô xấu hổ mắng.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi, tay giữ eo cô áp sát vào người mình.
"Vô sĩ thế nào?"
"Anh... Anh chỉ giỏi bắt nạt tôi."
Cảnh Phong kề sát vào cô.
Trần Thư Di mấp máy môi, muốn né tránh.
Nhưng Cảnh Phong rất hiểu cô, anh giữ gáy cô áp lên môi.
Lần này, anh không chỉ dịu dàng như tối qua. Đầu lưỡi nóng ẩm tách ra hàm răng trắng đi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo.
Trần Thư Di thế nào cũng không trách được.
Tay cô siết chặt lại, cô có cảm giác mình bị Cảnh Phong hút sạch dưỡng khí lẫn linh hồn luôn rồi.
Cuối cùng, anh cũng chịu dừng lại.
Tay chạm nhẹ lên môi cô.
"Em đến sống cùng tôi được không?"
Trần Thư Di ngẩn ra.
"Anh, anh nói gì?"
"Chúng ta đã lãnh chứng. Đến sống cùng nhau cũng bình thường thôi."
Trần Thư Di vội vàng đẩy tay anh ra, dời đi ánh mắt.
"Tôi... Mẹ tôi vẫn chưa biết chuyện này."
Cảnh Phong gật đầu như đã hiểu.Anh cũng không nói thêm gì về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.