Đầu Sói

Chương 16: Đây Chính Là Tuổi Trẻ

Xunfei

03/04/2021

Nhìn ba cô gái đang đứng trước cửa cục cảnh sát.

Đầu tôi đột nhiên quay cuồng vài vòng, Lô Ba Ba căng thẳng kéo góc áo Càn Long, co rúm người trốn sau lưng chúng tôi.

Trong ba người chúng tôi, Càn Long là người bình tĩnh nhất, phi một bãi nước bọt, tùy tiện đi qua chào hỏi: "Hi, đứng chờ chúng tôi đi ăn điểm tâm sao?"

Cô gái "thắt bím chân rết" đầu tóc rối bù một, lớp trang điểm lem luốc, liếc xéo mắng, đừng vô liêm sỉ, tối hôm qua chị đây còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Càn Long ngẩng cao đầu nói: "Cô tính sổ gì với tôi? Mọi người đi ra ngoài chơi, ngươi tình ta nguyện, chẳng lẽ vẫn là bắt tôi phải có trách nhiệm với cô sao? Hơn nữa, tôi cũng không chiếm được tiện nghi gì của cô, cô xem lòng bàn tay tôi đều tróc da hết rồi."

Lô Ba Ba hò đầu ra từ phía sau tôi vội vàng thêm vào: tôi cái gì cũng chưa làm, tối hôm qua cô ấy nôn ra một bãi, tôi còn đang dọn dẹp. .

Cô gái với mái tóc xõa mặt đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Lô Ba Ba mắng đồ không biết xấu hổ.

Cô gái tết tóc đỏ chửi thề vài tiếng, đẩy Tiểu Ảnh ở bên cạnh nói: "Cậu không phải có chuyện phải nói với anh ta sao, có gì thì nói đi, nói xong chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây."

Khuôn mặt như ngọc Tiểu Ảnh đỏ bừng, khẽ cắn môi nhìn tôi, giọng lí nhí: "Anh nói xem, chuyện này giờ phải làm sao?"

Ta trợn mắt nói: "Hai chúng ta cũng không xảy ra chuyện gì, cô nói cho tôi biết giờ phải làm gì? Nếu cô thấy bị thiệt thòi, phía sau tôi là đồn cảnh sát, cô vào tố cáo tôi giở trò quấy rồi gì cũng được, cũng không là con nít ba tuổi, chẳng lẽ tôi còn phải trả tiền bồi thường vì làm cô sợ hãi sao?"

Dứt lời, tôi trực tiếp rút điếu thuốc ra, đưa lên miệng, tỏ vẻ đắc ý.

Tôi đã sớm nhìn thấu , ba cô gái chắc chắn không nói lung tung gì với cảnh sát, nếu không chúng tôi sao có thể thuận lợi bước ra từ đồn cảnh sát chứ.

"Anh...Anh ..." Tiểu Ảnh mấp máy môi, mắt đỏ lên.

Bây giờ là gần năm giờ, trời vừa hửng sáng, nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, lại có gió thổi qua, thân thể Tiểu Ảnh lạnh run, nhìn dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, trong lòng có một loại cảm xúc không nói nên lời. Tôi thở dài nói: "Sao chúng ta không cùng nhau ăn cơm."

Cô gái thắt bím tóc rết tức giận kéo Tiểu Ảnh cùng cô gái kia đi, nói: "Ai thèm chứ, chúng ta đi."

Càn Long cố ý thổi còi khiêu khích: "Cô sợ chúng tôi?"

Ba cô gái vừa đi được bốn năm mét liền dừng lại, cô gái tóc rết quay đầu lại chế nhạo: "Ha hả, sợ anh? Cho anh cơ hội xem anh làm gì được tôi? Không phải chỉ một bữa ăn thôi sao, đi thôi."

Tiểu Ảnh cùng cô gái kia nhỏ giọng khuyên can, “bím tóc chân rết” thờ ơ nói : "Xem bọn họ có thể làm gì chúng ta?"

Cứ như vậy, sáu người chúng tôi, những chàng trai và cô gái lẽ ra không có liên quan gì đến nhau, bằng cách nào đó, lại ngồi với nhau, xếp thành một bàn trong một nhà hàng điểm tâm gần đồn cảnh sát.



Có thể là tối hôm qua còn say rượu, giờ cũng không thèm ăn, tôi chỉ cần từ từ nhâm nhi bát cháo kê là đủ, ba cô gái rõ ràng là không ăn được gì, cũng chỉ cầm một bát cháo kê như tôi.

Càn Long cùng Lô Ba Ba đều là hai tên "Gia súc" , hai người họ ăn một lồng bánh hấp 5 tầng cùng 1 cân bánh quẩy, vừa ăn Càn Long còn cố tình khiêu khích cô gái bím tóc rết : "Một ngày vợ chồng, trăm năm ân ái, cô tên gì vậy ?"

“Bím tóc rết” cũng là kiểu người vô tư, đạp cho Càn Long một cước dưới gầm bàn, sau đó nhe răng nói: "Mặt mũi còn không vậy? Ai với anh là vợ chồng, chị đây là Tạ Mị Nhân, cọng giá đỗ như cậu tên là gì?"

Càn Long cố ý nhếch miệng trêu chọc: "Tạ Mị Nhân? Tên cô thực ở gia cấp thấp, ai cũng có thể đạp trên đầu cô, anh đây là Càn Long, Càn Long nhà Thanh là nhà của ta."

"Cút đi!" Tạ Mị Nhân lại cho Càn Long một đạp.

Chúng tôi quen nhau chưa đầy mười phút, cô gái “bím tóc rết” là Tạ Mị Nhân, là lễ tân ở khách sạn Trung Hào, khách sạn 4 sao duy nhất ở quận, cô gái với mái tóc quấn khăn tên là Trương Hiểu Nguyệt, cô ấy vẫn còn là sinh viên, đang học về thẩm mỹ, Tiểu Ảnh và tôi cùng họ, tên thật là Vương Ảnh, cô ấy đang là streamer.

Có lẽ đây chính là tuổi trẻ, tình cảm mãnh liệt , không toan tính chi ly.

Sau khi làm quen, Càn Long nói chuyện càng thêm không kiêng kị, thấp giọng hỏi Vương Ảnh: "Các cô đều là làm việc với người có tiền, có phải họ tiêu tiền rất mạnh tay không? Ta nghe Lang Lãng nói Lưu Kìba ngày đổi một kiểu tóc, hai ngày mua một bộ quần áo."

Càn Long còn chưa nói xong, Tạ Mị Nhân liền đá cậu ta một cước, lo ăn đi lo ăn đi.

Vương Ảnh biểu tình mất tự nhiên , sau đó trầm giọng nói: "Kiếm tiền từ người giàu,

cũng được thơm lây, trước kia tôi cùng Lưu Kì kết hợp live stream, cô ấy có tiền có thể huy động nhóm người nâng cao lượng người xem, giờ tôi làm một mình, lượng người xem đều kém hơn rất nhiều."

Càn Long đặc biệt không thoải mái và hỏi lại: "Sao cô phải tự làm một mình? Ở cạnh mấy tên ngốc như vậy không phải tốt sao?”

Không biết Vương Ảnh nghe đến tên Lưu Kì cảm thấy thế nào, dù sao tôi thì đặc biệt buồn nôn, không kiên nhẫn mắn: "Hết chuyện nói rồi à? Mười vạn câu hỏi vì sao à?"

Càn Long cố ý vỗ cái bàn ồn ào: " Chậc chậc chậc, chuyện này có gì đâu, chưa gì đã bao che cho người thương, không thể chọc vào, không thể chọc vào."

Tôi liếc nhìn Vương Ảnh đang đỏ mặt tía tai, quát lớn với cậu ta: "Im miệng!"

Sau khi uống vài ngụm cháo, tôi lại nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Mị Nhân hỏi: "Người đẹp, tối qua cô nói Trần Hoa Tiêu mấy ngày nay sẽ ở chỗ khách sạn các cô có đúng không?"

"Đương nhiên là thật. Tôi đã tận mắt nhìn thấy ông ta, dáng vẻ cũng bình thường, cao cao gầy gầy, cũng không khác gì người qua đường bình thường." Tạ Mị Nhân gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn tôi hỏi: " Sao anh lại hỏi điều này?"

Tôi phóng đại và nói rằng, tôi luôn ngưỡng mộ hắn .



Sau đó, tôi nhanh chóng đổi chủ đề, chúng tôi còn thêm WeChat của nhau.

Sau bữa sáng, Tạ Mị Nhân nói phải đi về đi làm, Vương Ảnh cùng Trương Hiểu Nguyệt cũng muốn trở về ngủ bù, chúng ta ra khỏi cửa thì chia tay, chờ Tạ Mị Nhân ngồi vào xe taxi, tôi vội vàng cùng Càn Long và Lô Ba Ba bắt xe taxi đuổi theo.

Ngồi trên xe, hai con bò Càn Long và Lô Ba Ba uể oải lăn lộn.

Hai người còn không biết xấu hổ mà cùng Tạ Mị Nhân và Trương Hiểu Nguyệt nhắn tin trên wechat, tôi vốn cũng muốn cùng Vương Ảnh nói vài câu , cầm lấy di động rồi lại phát hiện không gì để nói , do dự mãi cũng gửi 1 icon mỉm cười, chờ vài phút thấy cô ấy không trả lời liền bỏ điện thoại lại vào túi áo.

Hơn mười phút sau, hai chiếc taxi nối tiếp nhau chạy đến thành phố mới và dừng trước khách sạn Trung Hào.

Thấy Tạ Mị Nhân đi vào khách sạn, cả ba chúng tôi bước xuống xe, ngồi xổm bên vệ đường và nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn.

Lô Ba Ba hỏi ta: "Anh Lãng, kế tiếp chúng ta làm gì? Trực tiếp đi vào gặp Trần Hoa Tiêu sao?"

Càn Long cắn điếu thuốc, hướng phía đám bảo an ở khách sạn bĩu môi nói: "Nhìn thấy mấy bảo an ở cửa kia không? Mị Nhân nhà tôi nói, mấy người này đều là quân nhân xuất ngũ, nếu cảm thấy cậu có đủ sức mạnh, cứ tiến lên."

Lô Ba Ba này mức độ tập trung khác với người thường, sau khi trầm ngâm, lập khoanh tay hỏi: "Sao giờ lại thành Mị Nhân nhà cậu rồi ?"

"Cậu quan tâm làm gì, cậu chẳng phải có Trương Hiểu Nguyệt sao?"

"Cũng như nhau , cô ấy muốn tôi đến đón cô ấy ở cổng trường vào tuần sau ..."

Nghe họ xì xầm, lông mày tôi nhíu chặt lại, cuối cùng không kìm được, tôi quay lại, đẩy ngực Càn Long và quát: “Đang đi làm ăn, có thể nghiêm túc không? Làm được thì hai người ở lại, không làm được thì biến!

Càn Long cùng Lô Ba Ba đồng loạt rụt cổ, yên tĩnh ngậm miệng lại.

Tôi xoa xoa hai má, vẻ mặt trở lại bình thường hỏi: "Hoàng thượng, cậu nói Trần Hoa Tiêu có R8 màu trắng sao?"

Càn Long vội vàng gật đầu, đúng vậy, biển số xe năm con 2.

Tôi suy nghĩ một lúc và nói, " Cậu hỏi Tạ Mị Nhân chút, xem xe hắn có ở bãi đậu xe không.”

Vài phút sau, Càn Long nói cho tôi biết, xe của Trần Hoa Tiêu đã đậu ở bãi.

Tôi nhìn về phía cửa khách sạn, gãi đầu, rồi nói với họ: "Ba người chúng ta ở đây bắt mắt quá. Ở đằng kia có một quán cà phê Internet. Chúng ta thay đổi hai tiếng một lần, miễn là gặp được Trần Hoa Tiêu đi ra khỏi khách sạn thì gọi ngay lập tức. "

Càn Long cúi đầu rút điện thoại, mấy phút sau ngẩng đầu nói với tôi, Lang Lãng, cậu có biết tối hôm qua cảnh sát vì sao lại qua kiểm tra đột ngột không? Lúc chúng ta ở trong xe cảnh sát, Trần Hoa Tiêu đã bị truy nã , tối hôm qua thực tế là cảnh sát đi lùng bắt hắn đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook