Đầu Sói

Chương 1: Người Nổi Tiếng Trên Mạng.

Xunfei

02/02/2021

Năm 17 tuổi, tôi cùng một đám bạn đánh nhau ở trường nên bị đuổi học, điều kiện gia đình lại không được tốt, cũng không có cách nào có thể giúp tôi chuyển sang ngôi trường mới được. Sau khi rời khỏi trường học, tôi được cha tôi đưa đến tiệm sửa xe của một người bạn để học việc.

Một cậu thanh niên mới bước chân vào xã hội, tôi lại không có chút chán nản nào, ngược lại còn cảm thấy rất hưng phấn, ít nhất cũng không phải nghe những thứ phiền não ABC, cũng không cần phải sống chết học thuộc những điển tích điển cố, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải làm thật tốt công việc này, để cha tôi có cái nhìn khác về đứa con trai này.

Nhưng không được bao lâu, khi mới làm việc được gần nửa tháng, tôi đã bắt đầu không thể chịu được nữa.

Công việc trong tiệm sửa xe vô cùng nhàm chán, ngoài việc vặn vít và thu dọn dụng cụ cho ông chủ, tôi còn phải làm chân chạy việc cho một nhóm công nhân bảo trì, "đám ma cũ "ở đây.

Điều khiến tôi khó chịu nhất là cháu trai của ông chủ, hơi một tí là gọi tên tôi, bắt tôi đi mua thuốc lá cho hắn.

Ông chủ của tiệm sửa xe họ Lưu, cháu ông ta tên là Lưu Kỳ, năm nay 18 tuổi, tuổi tác của chúng tôi cũng không thua kém nhau là mấy, cũng giống như tôi, hắn đến giúp đỡ việc trong tiệm, nhưng người ta là họ hàng của ông chủ, cho dù hắn không làm gì, cũng không ai dám lên tiếng nói câu nào.

Hầu hết thời gian đều do những người học việc như chúng tôi làm việc, Lưu Kỳ giống như một người lãnh đạo, đứng một bên chỉ tay năm ngón, chỉ cần chỗ nào làm không tốt, hắn ta sẽ mở miệng mắng mỏ.

Sở thích lớn nhất của hắn là quay video lên mạng, live stream, mặc dù không có ai ủng hộ, nhưng lại làm không biết chán, cả ngày cố ý khiến cho bản thân trở nên nhem nhuốc, sau đó lại cầm điện thoại lên, quay mặt mình và nói: “Một ngày làm việc của tiệm sửa xe bắt đầu, các bạn ủng hộ thì hãy cho tôi một like.”

Sau đó hắn bắt đầu nhìn màn hình điện thoại, thốt ra những câu mà mọi người không hiểu được, cái gì mà “một người uống say, sau khi uống say ngủ với con lừa...”

Ngày ngày lải nhải với chúng tôi rằng hắn phải làm một người nổi tiếng trên mạng, nổi tiếng hay không thì chúng tôi không rõ, nhưng mà ánh mắt chú hắn nhìn hắn thì khá là khó chịu.

Cũng không biết là do hắn đố kị do tôi đẹp trai hơn hắn hay là tôi có gì thiếu sót trong công việc, mà ngày nào tên Lưu Kỳ này cũng cằn nhằn với tôi, nếu như không phải sợ mất đi công việc này, trở về sẽ bị cha mắng, thì tôi thật sự muốn cầm cờ lê để thử độ cứng và mật độ của những chiếc răng cửa trong miệng hắn.

Hôm đó trời đã gần tối, tôi cùng với mấy người học việc khác vẫn đang mặc đồng phục làm việc, trên mặt đầy thì dầu, tất cả đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ra về, thì Lưu Kỳ lái một chiếc xe Land rover mà khách để lại để bảo dướng tới tiệm, còn có năm sáu tên thanh niên với quả đầu dưa hấu lao vào trong tiệm sửa xe.

Xong việc, mấy người kia từ trên xe đi xuống, mặt nguyên một set đồ trắng như nhà có tang, tất cả xếp thành một hàng dài vây quanh chiếc xe, bật nhạc lên, bắt đầu đung đưa, bên cạnh còn có một người con gái phụ trách quay hình lại cho họ.

Đối với tên Lưu Kỳ này, chúng tôi đã chán ngán không thèm quan tâm nữa rồi, vì vậy, chả ai thèm nói câu nào, tiếp tục làm việc của mình.

Tục ngữ có câu, người không tìm việc, việc tìm người.

Lúc chúng tôi đang làm việc bên này thì Lưu Kỳ đi tới, vênh mặt hất hàm nói, “Vương Lãng, giờ mấy người không cần làm cái này nữa, đi qua đây giúp tôi một việc.”

“Làm cái gì?” Tôi thấp giọng hỏi một câu.



Lưu Kỳ không kiên nhẫn đá tôi một cái rồi mắng “ Bảo mày qua thì mày cứ qua đi, còn nhiều lời như vậy làm gì!”

Có một câu cửa miệng rất có lý, con người phải cúi đầu dưới mái hiên, vì vậy tôi kiềm chế lại sự tức giận của mình, vì để tiếp tục được làm việc ở đây, cuối cùng tôi đã quyết định cùng với mấy người học việc khác đi theo Lưu Kỳ đến phía trước cửa xe Land Rover.

Sau khi đi qua đó, Lưu Kỳ kêu mấy người chúng tôi xếp thành hàng dài đứng phía sau hắn, mấy người thanh niên cắt đầu dưa hấu kia lại đứng thành hình vòng cung xung quanh , hắn đi lên phía trước, sau đó lấy tay trái đập lên ngực mình, nói bằng giọng phổ thông không rõ ràng: “Xã hội lày không có tướng và đẹp trai, chỉ có mỗi anh Kỳ lày.”

Sau khi nói xong, hắn bắt đầu nhảy như một tên ngốc, quả đầu dưa hấu của hắn đung đưa theo mỗi chuyển động, trông rất buồn cười.

Sau khi nhảy được tầm 10 giây, người con gái quay video đặt điện thoại xuống, không vừa lòng nói: “Kỳ Kỳ, như thế này không ổn, mấy người phía sau anh quá cứng nhắc rồi, nhìn không thật chút nào, đăng lên mạng nhất định không thể nổi tiếng được.”

Người con gái quay video đó tôi cũng quen biết, không biết tên thật là gì, nhưng thường nghe Lưu Kỳ gọi cô ấy là Tiểu Ảnh, được coi là nhân vật then chốt trong nhóm “người nổi tiếng trên mạng”, bình thường không có việc gì làm sẽ cùng với họ quay video.

Tiểu Ảnh cũng là người duy nhất trong đám bạn của Lưu Kỳ mà không làm tôi cảm thấy phản cảm, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chủ yếu là vì cô ấy xinh đẹp, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp vốn đã là một lợi thế, ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, đều nhận được thiện cảm của người khác.

Tiểu Ảnh có lẽ lớn hơn tôi tầm một đến hai tuổi, mái tóc xoăn dài, đường nét khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to linh động cực kì chói mắt, lúc nói chuyện, hai bên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh, rất giống “thần tiên tỷ tỷ” Lưu Diệc Phi.

Điều duy nhất khiến cho người khác cảm thấy không thuận mắt chính là cô ấy trang điểm quá đậm, khiến người nhìn thấy cô sẽ có cảm giác như nhìn hồ ly tinh, còn về chuyện cô ấy có quan hệ gì với Lưu Kỳ hay không thì tôi cũng không rõ.

Nghe thấy Tiểu Ảnh nói như vậy, Lưu Kỳ quay lại nhìn chúng tôi mấy giây, sau đó nói: “Vương Lãng, mày có biết “lay động xã hội”* không?”

*“Lay động xã hội”, Social Shake là một kiểu nhảy , rất thịnh hành ở trong những năm đầu và được nhiều bạn trẻ trong xã hội săn đón , do đó có tên là “Social Shake”.

Tôi lắc đầu nói chưa từng nghe qua, trong lòng lại chửi thầm một câu.

Lưu Kỳ nhổ một bãi nước bọt, nói một cách khinh thường, “Ngay cả “lay động xã hội” cũng không biết, đáng đời mấy người làm thợ sửa xe cả đời, lát nữa tôi lắc đầu, mấy người nhớ phải cười thật tươi đấy, hiểu không?”

Tôi nhìn điện thoại, đã gần sáu rưỡi rồi, hôm qua đã đồng ý với người anh em tốt Tiền Long hôm nay sẽ giúp cậu ta dọn nhà rồi.

Tôi ho khan hai tiếng : “ Anh Kỳ, hôm nay em còn có việc, hay là anh bảo mấy người kia làm việc này cùng anh đi, thông cảm cho em chút nhé.”

Sắc mặt Lưu Kỳ dần tối sầm, hắn nắm lấy cổ áo tôi rồi nói một cách hung dữ: “Mẹ kiếp, mày không muốn làm nữa hả? Mày có tin tao chỉ cần nói với chú tao một tiếng thì ngày mai mày sẽ phải cút khỏi đây không?”



Nhìn thấy dáng vẻ vênh váo đó của hắn, tôi thật sự muốn đấm cho hắn vài cái, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, tôi hít sâu hai lần, sau đó bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, khom lưng cúi đầu xin lỗi : “Đừng tức giận nữa anh Kỳ, anh muốn em phối hợp như thế nào em cũng sẽ làm theo.”

Cũng không biết tại sao, đúng lúc đó, Tiểu Ảnh ở bên cạnh cũng nhìn vào điện thoại nói: “Kỳ Kỳ, hôm nay cũng không còn sớm nữa, em cũng còn có chuyện khác nữa, hay là để ngày mai chúng ta lại tiếp tục quay.”

Lưu Kỳ sờ sờ mũi, sau đó nở nụ cười xấu xa nói: “Quay buổi tối mới càng có không khí, chút nữa quay xong anh mời mọi người đi uống rượu, đi KTV.”

Tiểu Ảnh nhăn mày lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui, nhưng cũng không nói thêm câu gì.

Cứ như vậy, mấy người học việc xui xẻo chúng tôi quay video cùng hắn từ sáu giờ rưỡi cho đến tận tám giờ, tôi cảm thấy bản thân cứ như một chú hề vậy, cười một lúc, lại nhảy một lúc, còn phải cùng Lưu Kỳ hô lên mấy khẩu hiệu não tàn, quay đến mệt hết cả người, bọn Lưu Kỳ thì uống nước ngọt với hút thuốc, còn mấy người chúng tôi chỉ có thể ngồi trên sàn nhà thở phì phò.

Mãi cho đến khi trời tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa, hắn mới phất tay ra hiệu bảo chúng tôi cút đi, tôi thầm chửi thề trong lòng một tiếng, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bạn, thì hắn đập mạnh lên vai tôi một cái, sau đó chỉ vào mấy chai nước ngọt và đầu thuốc lá dưới đất nói : “Mày dọn dẹp sạch sẽ xong chỗ này thì về nhà, nếu không , mẹ nó, ngày mai tao sẽ xử mày.”

“Có việc thì nói, đừng có chửi cha mắng mẹ.” Tôi tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm, trừng mắt lên nhìn hắn.

Lưu Kỳ ngửa cổ lên, dí sát mặt hắn vào mặt tôi, nhẹ nhàng đánh vào mặt hắn, sau đó nói: “Làm sao? Mày còn muốn đánh cả tao cơ à? Đến đây, mày thử động vào tao xem.”

Mấy người đi cùng Lưu Kỳ cười lớn lên, có người còn ác ý nói, hay là lúc chúng tôi đánh nhau thì tranh thủ live stream một lúc, biết đâu ngày mai anh Kỳ nhà chúng sẽ nổi tiếng.

“Kỳ Kỳ...” Tiểu Ảnh cau mày lại đi đến khuyên can.

Bạn bè đã từng đánh nhau thì đều biết, lúc đánh nhau thì tốt nhất là không nên khuyên can gì hết, đặc biệt là lúc có phụ nữ ở bên cạnh, vì lúc đó đàn ông thường muốn thể hiện vẻ mạnh mẽ, Tiểu Ảnh không nói gì còn đỡ, cô ấy vừa nói xong, Lưu Kỳ đã nắm chặt cổ áo tôi, đấm thẳng vào mặt tôi một cái.

Tôi bị hắn đấm trúng mũi, rất đau, nước mắt không kiềm chế được cũng chảy xuống, ngã xuống đất một lúc sau vẫn chưa thể đứng lên được.

Nhìn thấy tôi không dám đánh lại, hắn mới buông tôi ra, nhổ nước bọt đầy khinh bỉ, chỉ tay vào mặt tôi rồi nói: “Sau này còn dám lôi thôi với tao, tao đánh chết mày.”

Nói xong, Lưu Kỳ ghét bỏ phẩy mấy vết bẩn trên quần do tôi chạm vào lúc nãy, chửi thêm mấy câu nữa, sau đó vẫy vẫy tay, mấy đàn em của hắn cùng hắn đi vào xe.

Tôi vừa xoa mặt vừa đứng dậy, nhìn thấy một chân Lưu Kỳ đã đặt vào trong xe, tôi liền lên tiếng: “Anh Kỳ, đợi đã...”

“Sao nào? Vẫn chưa ăn đủ à?” Lưu Kỳ bước xuống xe, bẻ ngón tay đi về phía tôi.

Tôi sờ sờ mũi, cười lạnh một cái, đi đến trước mặt hắn: “Anh Kỳ, không phải anh muốn hồng hay sao......” (hồng đồng nghĩa với việc nổi tiếng trên mạng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook