Dâu Tây Ấn

Chương 107: Ngoại truyện một

Bất Chỉ Thị Khỏa Thái

01/04/2021

Có câu nói người yêu trước khi kết hôn, nhất định phải đi du lịch cùng nhau một lần.

Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên yêu nhau hai năm còn chưa đi du lịch cùng nhau lần nào, vào mùa hè sau năm hai chuẩn bị lên năm ba đại học, thế mà lại đi một lúc hai chuyến liền kề.

Lần đầu tiên là đi Thái Lan, đồng hành còn có Bùi Nguyệt và Lục Sơn, nói hoa mỹ chính là du lịch gia đình hâm nóng tình cảm.

Thật ra Bùi Nguyệt không mấy hứng thú với mấy nước Đông Nam Á, nhưng tài xế trước đây của Lục Sơn có tự mình mở một công ty du lịch.

Người ta không quên ân tình của Lục Sơn trước đây, sau khi kinh doanh buôn bán ổn định thì lập tức tặng cho Lục Sơn một chuyến du lịch gia đình bảy ngày dịch vụ xa xỉ đến Thái Lan.

Nói thế nào thì cũng là tâm ý của người ta, thực sự không tiện từ chối.

Trước khi đi Bùi Nguyệt còn lôi kéo Thẩm Tinh Nhược đi mua sắm, chuẩn bị đầy đủ từ đầu đến chân kem chống nắng kem dưỡng da, còn có vài bộ áo tắm.

Không thể không thừa nhận, dáng người đẹp, mặc cái gì cũng thật dễ nhìn.

Trên bãi cát, Thẩm Tinh Nhược không xuống nước, chỉ mặc áo tắm phủ thêm áo choàng bên ngoài, cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp.

Cô sinh ra có khí chất tốt, làn da trong suống chói mắt dưới ánh mặt trời, nhìn một lần rồi sẽ không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.

Có vài cô gái dân địa phương chú ý đến cô, còn nhỏ giọng thì thầm bàn tán, đây có phải là người người nổi tiếng trên mạng hay không.

Nhưng không nhìn thấy thợ quay phim hay đoàn đội đi theo, lại cảm thấy không giống.

Chủ đề thảo luận liền đi chệch hướng.

“Cậu nói xem vì sao cô ấy vẫn không cởi áo choàng ra, không nóng à?”

“Có thể là ngực nhỏ, ha ha ha ha ha.”

Còn sự thật là rất không nhỏ

Áo choàng là dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Lục Tinh Diên mới phải mặc vào, dù sao ngoài đam mê đội nón xanh, hẳn là sẽ không có đứa con trai nào thích người đàn ông khác nhìn ngắm dáng người của bạn gái mình.

Lại nói dáng người của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên là người biết rõ nhất. Mặc dù không phải là cỡ C hay D làm người ta nhìn qua không chớp nổi mắt, nhưng cũng không phải sân bay cỡ A, mà là hình dáng tốt, xúc cảm cũng rất tuyệt …

Trên bờ biển, Lục Tinh Diên may mắn được ngắm no mắt phiên bản giới hạn của cảnh đẹp nhà mình, thế nhưng gặp trở ngại hai cái bóng đèn nặng ký là Bùi Nguyệt và Lục Sơn ở đây, anh cũng không động tay động chân được gì.

Cộng thêm trời nóng, cả người anh vô cùng khô nóng.

Nhưng mà cái này còn không phải là khổ sở nhất.

Một đường hành trình đều rất chu đáo thoải mái, lãng mạn mới mẻ, những show chuyển giới ở trên đảo cũng rất đẹp mắt.

Thế nhưng hai ngày sau đi đến Pattaya, thì ấn tượng thay đổi đột ngột.

Điểm đặc biệt của Pattaya đã nổi tiếng khắp thế giới, nhưng mà rõ ràng không phải là một địa diểm thích hợp để du lịch gia đình, dù vậy các công ty du lịch trong nước rất thích sắp xếp hành trình này để kiếm thêm tiền hoa hồng, thế là bên trong thành phố xa hoa truỵ lạc này, ngẩng đầu cũng có thể thấy được các bác trai bác gái bốn mươi năm mươi tuổi dẫn theo con trai con dâu cháu trai cháu gái di tham quan nhìn ngó bốn phương tám hướng.

Hướng dẫn viên du lịch mà tài xế cũ của Lục Sơn sắp xếp cho bọn họ lúc dẫn bọn họ đi xem show người lớn giới thiệu tương đối uyển chuyển, nói giảm nói tránh, thế là trong bộ não thông minh của Thẩm Tinh Nhược, vô thức nghĩ rằng show người lớn cũng na ná giống như show chuyển giới mà bọn họ đã xem trước đó, cùng lắm thì chỉ sexy hơn một chút mà thôi.

Thế nhưng sau khi đi vào nơi trình diễn, Bùi Nguyệt há hốc mồm, Thẩm Tinh Nhược cũng không ngậm miêng được.

Đây thật sự là, thật sự là 21+ mà.

Tâm lý cùng với năng lực chịu đựng của Lục Sơn rất mạnh, ngoại trừ một vài chỗ mà vợ rồi con trai cùng với con dâu tương lai nhìn qua có chút kỳ quái, thì vẫn rất bình tĩnh.

Lục Tinh Diên thì không bình tĩnh nỗi, anh vô thức che kín đôi mắt của Thẩm Tinh Nhược, “Không được phép nhìn, đây là thứ quái quỷ gì chứ, anh đưa em ra ngoài.”

Thẩm Tinh Nhược không nói được câu nòi, chỉ yên lặng gật gật đầu, mặt đỏ tới mang tai.

Lúc quay người không cẩn thận chạm phải hạ thân của Lục Tinh Diên, cả người cô cứng ngắc một lát, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Vốn là một chuyến du lịch vui vẻ, sau khi bốn người xem xong màn trình diễn người lớn, lại phải kết thúc trong bầu không khí ngượng ngập cùng xấu hổ không diễn tả được.

Một đường trở về, bốn người còn cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Tinh Diên cảm thấy chuyến đi này quá uổng phí, thế là lại cùng Thẩm Tinh Nhược lên kế hoạch đi du lịch hai người.

Lần này hai người đi đến Chú thành ở tỉnh lân cận.

Vị trí địa lý của Chú thành chệch về phía Tây Nam, thức ăn ngon nổi danh có tiếng. Từ Tinh thành đi qua, ngồi máy bay chừng hơn một tiếng hồ là đến.

Thế nhưng Lục Tinh Diên không biết bị trúng gió cái gì, Thẩm Tinh Nhược vốn muốn đặt vé máy bay, anh đột nhiên nói muốn đi du lịch bằng ô tô, lái xe chở cô đến đó.

“Lái xe cùng lắm chỉ mười mấy tiếng thôi, chúng ta dậy sớm chừng bảy giờ, ăn sáng, sau đó tám giờ bắt đầu khởi hành, tám giờ tối đến nơi, còn có thể ăn được nồi lẩu.”

Lục Tinh Diên nói nghe rất dễ dàng, thực tế cũng đúng là như vậy, Thẩm Tinh Nhược liền tin.

Nghỉ đông học kỳ một năm nhất Thẩm Tinh Nhược đã thi đậu bằng lái, từ lý thuyết đến thực hành tất cả chỉ cần thi một lần duy nhất đã đậu điểm tối đa, nhưng cô rất ít khi lái xe, ngẫu nhiên có lái thì cũng chỉ là một quãng đường ngắn, cho đến đối với chuyện lái xe đường dài mười hai tiếng đồng hồ hoàn toàn không có chút khái niệm nào, trong lòng suy nghĩ đi trên đường lâu lâu đổi qua lái thay cho Lục Tinh Diên, cũng không quá khổ cực.

Hai người nói muốn đi du lịch hai người, Bùi Nguyệt đồng ý cả hai tay hai chân.

Đêm trước khi khởi hành, bà còn mang vẻ mặt mẹ già hiền từ, ngồi trên bàn cơm nói bóng nói gió hỏi hai người hành trình cùng với nơi ăn chốn ở.



Thật ra bà muốn hỏi cái gì, Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược đều biết tỏng.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược sẽ không đời nào mở miệng giải đáp nghi vấn của bà, Lục Tinh Diên thì là cố ý không nói, luyên thuyên lải nhải một đống chuyện, thấy Bùi Nguyệt ngoài mặt thì ra vẻ không quan tâm nhưng trong lòng thì gấp như lửa đốt, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ

Cho đến khi cơm tối xong xuôi, Thẩm Tinh Nhược thu dọn chén đũa vào phòng bếp, Lục Tinh Diên mới nhíu mày, lười biết kéo dài giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa, không phải mẹ vẫn luôn muốn biết bọn con ngủ riêng hay ngủ chung sao?”

Bùi Nguyệt trừng mắt, giữ vững lập trường phản bác, “Con nói hươu nói vượn gì vậy cái thằng nhóc này!”

Lục Tinh Diên xem thường, đặt đũa xuống, ra dấu cho Bùi Nguyệt nhích lại gần một chút.

Bùi Nguyệt đưa mắt nhìn vào phòng bếp, nhăn nhó hai ba giây, vứt sạch mặt mũi cẩn thân từng li từng tí nhích lại gần.

Lục Tinh Diên hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Mẹ, thật ra con và Thẩm Tinh Nhược …”

“Cái gì cái gì?”

Bùi Nguyệt khẩn trương.

Lục Tinh Diên: “Còn chưa đặt phòng khách sạn.”

…?

Lục Tinh Diên cà lơ phất phơ đừng lên, cười.

Bùi Nguyệt kịp thời phản ứng, đột nhiên nổi giận, đứng dậy nắm chặt lỗ tai anh kéo vài trong phòng bếp, “Ba ngày không đánh đã muốn dời nhà lật ngói! Con còn học được chút bản lĩnh nhĩ, đắc ý đến mức quên mình họ gì rồi sao? Còn dám giỡn mặt với mẹ! Rửa chén cho mẹ! Rửa xong thì lau nhà! Ranh con! Con với cha con là cùng một loại người, thượng bất chính hạ tắc loạn! Hai người đêm nay nằm ngoài sô pha ngủ đi!”

Lục Sơn vẫn đang bận bịu ở công ty họp hành liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, không khỏi hắt xì một cái.

Trong lòng ông thầm nhủ không ổn, tối nay vẫn nên trở về nhà xem một chút thì hơn.

Mặc dù không thám thính được gì từ trong miệng Lục Tinh Diên về tiến độ yêu đương của hai người, nhưng ban đêm Bùi Nguyệt trằn trọc trên giường suy nghĩ, vẫn cảm thấy một nam một nữ đi ra ngoài du lịch, lại không có người nhà đi cùng để giám thị, chuyện ** dự là khó mà kiềm chế, khó tránh khỏi xảy ra chuyện gì đó …

Bùi Nguyệt cũng không ngại bọn họ phát sinh chuyện gò, nhưng mà con nít con nôi không hiểu chuyện, lỡ như làm ra “mạng người” thì không tốt, học kỳ sau mới là năm thứ ba đại học thôi, thời cơ vẫn chưa chín muồi.

Bà mơ mơ màng màng cả đêm, rạng sáng ngày hôm sau, liền lặng lẽ nhờ dì Chu đi mua ít đồ trở về.

Ăn điểm tâm xong, Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược chuẩn bị xuất phát, Bùi Nguyệt còn cố ý kéo tay Lục Tinh Diên, đặt vào trong túi anh vài món đồ.

Lục Tinh Diên không nhìn rõ là cái gì, đang định lấy ra xem, Bùi Nguyệt liền che tay anh, “Đi ra ngoài rồi nhìn.”

Nói xong bà dừng lại một chút, lại thì thầm nói: “Đừng để Nhược Nhược nhìn thấy.”

Thấy bà giấu giấu giếm giếm, Lục Tinh Diên càng thêm tò mò.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Lục Tinh Diên một tay lái vô lăng, một tay mò mẫm cái hộp nhỏ thần bí trong túi kia.

Xem xong, cười cười.

Anh còn vô cùng phách lối cầm tới vẫy vẫy trước mắt Thẩm Tinh Nhược, “Mẹ anh đúng là cực phẩm, vừa nãy còn giả thần giả quỷ nhét đồ cho anh, anh lấy ra xem coi là cái gì, thì ra là thứ đồ chơi này đây, một hộp này anh xài một đêm là hết, bà là đang xem thường ai đây chứ.”

“…”

Thẩm Tinh Nhược mặt không đổi sắc tịch thu cái hộp nhỏ.



Lần này đi du lịch Lục Tinh Diên không lái chiếc siêu xe mà anh đã mua, không nói đến chuyên tốn xăng tốn thời gian, mấy trạm dừng đổ xăng trong khu vực cũng khó có dịch vụ đáp ứng được nhu cầu của chiếc xe đó, gầm xe cứng và thấp, chạy qua những khu vực giảm tốc độ đúng là cực hình, nhà nào có lắm tiền nhiều của cũng không ngu như vậy, đúng ra mà nói, chạy đường dài dùng xe việt dã thì tương đối thoải mái dễ chịu hơn một chút.

- những tri thức lý luận này Lục Tinh Diên có nói qua với Thẩm Tinh Nhược một lần, nói năng hùng hồn cứ như bản thân mình có kinh nghiệm lắm vậy.

Thẩm Tinh Nhược nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Thế nhưng chạng vạng tối lúc đi vào địa phận Chú thành, chiếc xe việt dã ngàn tốt vạn tốt trong miệng Lục Tinh Diên, đột ngột chết máy trên đường cao tốc.

Lúc này hai người đã hai lần đổi lượt lái xe cộng thêm nghỉ ngơi giữa chặng, cũng đã hơn tám giờ tối rồi.

Mặc dù phần lớn thời gian đều là Lục Tinh Diên lái xe, thế nhưng Thẩm Tinh Nhược cũng không dám buông lỏng, vẫn luôn tập trung cao độ.

Sắc trời dần tối xuống, hai người đều bị quãng đường dài chạy xe hành hạ một lần, đang định đến trạm dừng kế tiếp ăn chút gì đó cho ngon rồi nghỉ ngơi cho lại sức một lát, ai mà ngờ được cứ như vậy, chết máy.

Kiểm tra xong, Lục Tinh Diên xác nhận là bể bánh xe, nhưng chiếc xe hiện giờ không chạy trong làn xe khẩn cấp.

Không ở làn xe khẩn cấp, thì không thể dừng lại thay bánh trên đường cao tốc.

Sau khi đợi được người của công ty bảo hiểm đến, sửa xe xong chạy đến Chú thành tìm được khách sạn, thì đêm đã khuya sắp rạng sáng luôn rồi.

Hai người vừa đói vừa mệt lại vừa bực bội, tuỳ tiện đặt vài món giao hàng đêm khuya rồi cũng ăn không vô.

Tâm trạng Thẩm Tinh Nhược đã kém tới cực điểm, còn gặp Lục Tinh Diên giở chứng điên đường về đến tận khách sạn, trong đầu không khỏi ong ong, đột nhiên đẩy ra cánh cửa phòng tắm làm bằng thuỷ tinh, cau mày nói với anh: “Anh có thể im miệng được hay không, nếu không phải tại anh một hai đòi lái xe thì làm gì có nhiều chuyện phát sinh như vậy chứ.”

Lục Tinh Diên vừa cởi áo thun, vừa quay đầu nhìn cô, “Vậy em đừng có dữ dằn như vậy có được không, chết máy là do anh muốn à? Anh lái xe lâu như vậy phàn nàn vài lời cũng không cho nói à?”

Thẩm Tinh Nhược không để ý đến anh nữa, lạnh lùng đóng sập cửa.

Lục Tinh Diên mơ màng hai giây, dường như không nghe được tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, trực tiếp đi qua kéo cửa, muốn làm cho ra lẽ một phen với cô.



Thế nhưng vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy được Thẩm Tinh Nhược đã cởi áo thun, đang chuẩn bị mở móc khoá nội y màu vàng nhạt.

Anh vô thức buông tay, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Thế nhưng một giây sau anh lại mở nó ra, không đợi Thẩm Tinh Nhược phản ứng đã xông vào ôm chặt lấy cô từ đằng sau, sau đó kéo cô ngồi lên bồn rửa mặt.

“Anh thả em ra!”

Lục Tinh Diên không để ý đến cô, giật móc khoá nội y trên lưng cô ra, hai tay nhanh chóng phủ lên phía trước.

Trước đó Thẩm Tinh Nhược đã bật nước nóng, thế nên trong chốc lát, trong phòng tắm đã tràn ngập hơi nước mông lung.

Đêm nay cả hai người đều đã mệt mỏi, Lục Tinh Diên vốn là không định làm gì, thế nhưng bản lĩnh gây sự của Thẩm Tinh Nhược đúng là có một không hai trên đời này, ngọn lửa âm ỉ trong lòng bị cô tuỳ tiện thổi lớn chỉ trong vài phút.

Anh vừa vận động vừa ở sau lưng cô thở hổn hển nói: “Yêu cầu của em đối với anh có thể hạ thấp xuống một chút không hả, anh cũng không phải thần thánh, phàn nàn oán trách một chút cũng không được sao?”

Thẩm Tinh Nhược đã đứng không vững nữa rồi, hai chân run lên muốn khuỵu xuống dưới sàn.

Lục Tinh Diên nâng chân của cô lên một chút.

Sắc mặt cô đỏ hồng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng than nhẹ, thanh âm đứt quảng, “Anh, nói nhảm nhiều như vậy, lề mề chậm chạp, không giống … Đàn ông chút nào.”

“Hiện giờ em nói những lời này, có biết là đang tìm chết không hả? Hay là em cố ý?”

Lục Tinh Diên không ngừng vận động, giọng nói đè ép đến mức thấp nhất.

Không đợi được Thẩm Tinh Nhược giải thích, hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng ẩm ướt.



Lúc tắm rửa xong xuôi trở lại trên giường, Thẩm Tinh Nhược ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có. Lục Tinh Diên thì tinh thần sảng khoái, lúc này lại rất biết ăn nói khép nép nhận sai, ngoan ngoãn đến mức so với bông hoa còn biết nghe lời hơn, hứa hẹn cái gì mà sau này tuyệt đối sẽ không phàn nàn như oán phu ở trước mặt cô, cũng cam kết nhất định không làm cô mệt mỏi nữa, trước khi quyết định bất kỳ điều gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng chứ không xúc động nhất thời.

Thẩm Tinh Nhược không hề lên tiếng, chủ yếu là không còn sức lực để lên tiếng.

Có rất nhiều thứ phụ thuộc vào thời điểm, cãi vã cũng vậy, lúc muốn bùng phát nhất thì lại không phát nổ, sau một hồi vận động vừa thoải mái vừa mệt mỏi như vậy, lửa giận lúc đầu cũng đã tự động biến mất một cách nhanh chóng.

Cô mơ mơ màng màng vùi vào cái ôm của Lục Tinh Diên, còn suy nghĩ lại, cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, Lục Tinh Diên lái xe đã rất mệt mỏi rồi, chỉ là nói qua vài câu, nếu như nói anh không nhịn được phàn nàn, không phải cô cũng đã không nhịn được mà trút cơn bực của mình lên đầu Lục Tinh Diên đó sao?

Một giây sau cô lại nghĩ, Lục Tinh Diên có phải là đã âm thầm học được những chiêu trò mới từ đám bạn bè xấu xa của anh không, hay là đăng ký lớp học tình dục gì đó, nếu không thì hiện giờ sao lại tiến bộ nhanh như vậy?

Cẩn thận nghĩ lại, bạn cùng phòng của cô thường ngày vẫn luôn gây sự ồn ào với bạn trai đến mức đòi chia tay, cô và Lục Tinh Diên tuy có cãi vã nhưng không đến mức chia tay là tốt lắm rồi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, chìm vào giấc ngủ.

Lục Tinh Diên cũng ngủ, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ đến lời nói của Lý Thừa Phàm, cũng có vài lời khuyên hữu ích: Cứ làm trước đi đã, có chuyện gì thì tính sau.



Trừ những rắc rối nhỏ lúc đi đường có chút khó chịu, mấy ngày rảnh rỗi sau đó vẫn tương đổi vui vẻ.

Hai người bọn họ không đi đến những địa điểm tham quan đông khách du lịch, dù gì thì cũng đã chịu tội xếp hàng dài dằng dặc một lần khi đi du lịch ở công viên Lạc vào thế giới cổ tích rồi, suốt ngày chỉ ăn uống rồi dạo chơi một chút, hoặc là nhốt mình trong khách sạn, vui vẻ yêu đương đến quên cả trời đất.

Cùng lúc đó, Lục Tinh Diên cuối cùng cũng cảm nhận được lúc trước Lý Thừa Phàm đi Tây Tạng ngày nào cũng khoe ân ái trên vòng bạn bè sung sướng đến cỡ nào.

Mấy hôm nay, cuộc sống của anh vô cùng sinh động, hơn nữa nhìn qua giống như không cần lo lắng suy nghĩ gì cả, ngay cả xiên đậu phụ thối ở bán trên xe đẩy hàng rong ở Chu thành anh cũng phải chụp một tấm hình rồi đăng lên.

Nếu như trước đây Lý Thừa Phàm khoe ân ái bằng những lời lẽ súp gà hầm nhừ, thì anh rất không biết xấu hổ quang minh chính đại, viết những lời lẽ rõ ràng trực tiếp –

[Bạn gái của tôi chỉ có một chữ, đẹp; hai chữ, rất đẹp; ba chữ, vô cùng đẹp; bốn chữ, đẹp như tiên nữ.]

[Kissing scene cửu cung cách, download HD 1080P Blu-ray:)]

[Thức ăn cho chó của ngày hôm nay, xin vui lòng nhặt lấy.]

[Mới mua một cặp mũ tình nhân, cho mọi người mười phút để khen tặng, ai khen hay nhất tôi sẽ tặng một bao lì xì.]

Mấy ngày nay Bùi Nguyệt đều đựa vào thức ăn cho chó của con trai và con dâu tương lai sống qua ngày, tâm trạng cũng tốt, đi ra ngoài đánh bài hay đi dạo phố đều luôn cười tủm tỉm, vẻ mặt còn vô cùng dịu dàng, đám chị em bạn dì chỉ cần khen vài cậu lập tức ký hoá đơn trả tiền, quần áo cũng không cần nhìn lần thứ hai liền dặn dò đưa về hồ Lạc Tinh.

Bà yên lặng theo dõi năm ngày, nhìn thấy sắp đến ngày hai người trở về, rốt cuộc cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nhắn tin cho Lục Tinh Diên.

Bùi Nguyệt: [Đồ mẹ đưa cho con có dùng tới không?]

Ở khách sạn, Thẩm Tinh Nhược đang nằm trên giường, Lục Tinh Diên thì ôm lấy cô từ sau lưng.

Nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược cầm lấy điện thoại của anh vừa mới đưa mắt nhìn tin nhắn Wechat lại giống như bị phỏng mà giấu xuống dưới gối, anh khàn giọng cầm lấy hỏi: “Em giấu cái gì đấy, anh nhìn thấy rồi.”

Thẩm Tinh Nhược nhịn xuống lời chửi bới.

Lục Tinh Diên lại hỏi: “Em còn sức lực để xem điện thoại có phải là còn chưa mệt đúng không?”

Thẩm Tinh Nhược vùng vẫy hai chân, nhận ra bản thân mình như cá nằm trên thớt, lập tức không giãy giụa nữa, chỉ nói: “Anh nhanh lên.”

“Chuyện này sao mà nhanh được?” Lục Tinh Diên luồn tay vào mái tóc dài rối tung của cô, “Em nhắn lại cho mẹ anh, nói là, buổi tối đầu tiên đã dùng hết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dâu Tây Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook