Chương 47: Thật là hiếu thuận
Nhất Đóa Tiểu Thông Hoa
01/11/2021
Hàn Vĩnh Niên giãy giụa trong bồn nước một hồi lâu, sau đó bị Hàn Dương lôi đến bên cạnh, lão thở hổn hển, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm lấy lão. Hàn Vĩnh Niên không ngừng thở dốc và ho khan, kinh hãi nói: "Tao, tao không biết đó là con trai của Cố gia! Nếu tao biết, làm sao tao dám... Cố gia đã sớm cho tao một bài học, đã sớm cho tao một bài học rồi. Tao vốn muốn quay trở về, nhưng hai thằng học sinh cấp ba kia không cho tao về... Tao chỉ muốn tích góp một số tiền trước khi về nhà. Đó không phải lỗi của tao, không phải lỗi của tao..."
Lão khóc cực kỳ khó coi, làm cho Hàn Dương sinh lòng phiền chán. Những lời nói không đúng lúc của lão cũng khiến Hàn Dương rơi vào cảnh tự trách bản thân đối với Cố Noãn một lần nữa.
Hàn Dương nghiến răng, trong lòng tràn đầy oán hận, sức của cánh tay phải mạnh đến mức có thể bóp chết Hàn Vĩnh Niên.
Nhưng anh không thể làm thế, nếu anh làm vậy thì anh và Hàn Vĩnh Niên có khác gì nhau?
Trong suốt bao nhiêu năm, Cố gia đã nuôi nấng và dạy anh cách sống của một người bình thường, dạy anh cách chấp nhận và cho đi yêu thương. Nếu bây giờ anh giết Hàn Vĩnh Niên, thì anh sẽ chỉ phụ lòng những người anh yêu thương nhất.
......
Bên tai anh, Hàn Vĩnh Niên không ngừng cầu xin tha thứ: "Mày cho tao về đi! Tao về...Tao phải về nhà..."
Kẻ hung ác đã từng sử dụng bạo lực năm đó trải qua mấy năm cư nhiên không đỡ nổi một đòn.
Hàn Dương không có hứng thú nghe lão khóc, liếc mắt nhìn liền thấy cánh cửa bị mở ra từ lúc nào không biết, có một người phụ nữ co rúm đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một chiếc chìa khóa.
Cô hẳn là nghe được động tĩnh nên tới xem một chút.
Hàn Dương buông tay, thu liễm tâm tình. Anh bước đến, đưa cho người phụ nữ một phong bì chứa đầy tiền: "Mỗi ngày đưa cho ông ta một bữa cơm, tạm thời trông chừng ông ta, có việc thì gọi cho tôi."
"Này, này!" Người phụ nữ sống bên cạnh, cô rụt rè liếc nhìn ông lão thảm thiết bị đánh trong phòng, sợ hãi nhận tiền.
Căn nhà này nửa tháng không có người ở, bây giờ có thể coi như đã có người.
Khi Hàn Dương rời đi, liền không quay đầu lại.
Anh bước xuống cầu thang, ấn gọi một cuộc gọi, nhưng không ai tiếp. Hàn Dương tiếp tục gọi lần thứ hai, bên kia mới có người nhấc máy.
Hàn Dương nói: "Ông ta đến tìm tôi. Theo thỏa thuận của chúng ta nửa năm trước, khi nào thì bác tới đón...bác phải dẫn thêm vài người nữa. Tôi hy vọng càng sớm càng tốt." Anh còn nói: "Đừng lo về chi phí. Tôi đã chuẩn bị xong."
Đầu dây bên kia là Lý trưởng thôn, nhân chứng khi Hàn Dương được nhà họ Cố đón về.
Lý trưởng thôn thở dài: "Cậu trả nhiều tiền như vậy, trong thôn còn có rất nhiều người muốn giúp cậu trông chừng hắn."
Hàn Dương lễ phép nói: "Phiền phức bác phí nhiều tâm."
"Cậu bé..." Lý trưởng thôn do dự, nửa ngày mới khuyên, "Mặc dù bố của cậu là một kẻ tồi tệ, nhưng hắn cũng đã già không vùng vẫy được nữa. Dù sao hắn cũng là bố của cậu, cũng đã nhận hình phạt ngồi tù, cậu còn muốn nhốt hắn như nuôi súc sinh, có phải là có chút, có chút không tốt hay không?"
Hàn Dương trở nên trầm mặc, thôn trưởng bên kia điện thoại áy náy, đang định nói cái gì, liền nghe thấy Hàn Dương nhẹ giọng nói: "Nếu không nhốt ông ta..."
Ông ta chắc chắn sẽ lại gây ra những điều đó.
Đến thời điểm đó, trước khi sự tình phát sinh, Hàn Dương sẽ tự mình động thủ giết chết lão.
Nghĩ đến đây, Hàn Dương nói lời đầy đủ với Lý thôn trưởng: "Nếu không nhốt ông ta, ông ta sẽ càng chết sớm."
Anh cúp máy, đứng bên vệ đường chờ xe.
Gió lạnh thổi vào mặt như dao cắt.
Khoảnh khắc Hàn Dương ngồi vào trong taxi, thân thể anh bắt đầu run lên, không thể dừng lại. Anh dùng lực bóp mạnh vào mặt mình, xoa thật mạnh, bộ dáng thập phần chật vật.
Trên thực tế, khi nhìn thấy Hàn Vĩnh tiên, anh sẽ nhớ đến viễn cảnh Cố Noãn nằm thoi thóp trong nhà kho, mùi máu tanh nồng nặc trên người anh, thật kinh tởm.
Bốn năm qua, cơn ác mộng này đã đánh thức anh khỏi giấc ngủ vô số lần, liên tục khiến anh phải dùng tay không đập phá khóa cửa nhà kho. Bàn tay đầy máu, người đầy tội nghiệt.
Đến tột cùng, anh nợ Cố Noãn bao nhiêu?
Vấn đề này, e là chính Hàn Dương cũng không trả lời được.
......
Anh xuất thần một lúc, lặng lẽ dọn dẹp nhà bếp.
Khi Hàn Dương trở lại phòng khách, anh nhìn thấy Cố Noãn đang ngơ ngác cầm một cái ly rỗng. Cố Noãn đã uống hết bia trong ly, Hàn Dương theo bản năng cầm hai chai bia trên bàn lên, phát hiện cũng đã cạn sạch.
Thừa dịp anh không ở, Cố Noãn đã rót số bia còn lại vào ly rồi uống hết. Bây giờ, Cố Noãn đang ngồi thất thần trên ghế.
Hàn Dương thử gọi cậu một tiếng: "Cố Noãn?"
Cố Noãn nhanh chóng giơ tay, lớn tiếng nói: "Có!"
"......"
Xem ra là say rồi.
Hàn Dương hết cách, kiên nhẫn đưa Cố Noãn vào phòng tắm, giúp cậu đánh răng rửa mặt, sau đó nắm tay Cố Noãn để cậu ngồi ở mép giường, bưng một chậu nước nóng đến rửa chân cho cậu.
Cố Noãn say khướt, chết lặng.
Cậu nhìn chằm chằm Hàn Dương đang giúp cậu cởi tất rửa chân, sau đó đưa tay sờ sờ đầu của Hàn Dương, cố ý nói: "Thật, thật là hiếu thuận."
Hàn Dương: "?"
Cố Noãn tiếp tục sờ sờ đầu của Hàn Dương, sờ chán chê rồi mới lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mà Hàn Dương đưa cho cậu, khoe khoang tự đắc trước mặt Hàn Dương: "Anh biết đây là cái gì không?"
"Chìa khóa."
"Phải, anh tôi đưa cho tôi. Anh có không?"
Hàn Dương cảm thấy thú vị, cố ý nói: "Không có."
Con ma men Cố Noãn nở nụ cười, hưng phấn nói: "Đương nhiên, cái này là anh tôi cho tôi!" Cậu lặp lại, cầm chiếc chìa khóa, trân trọng nhìn xem, cuối cùng nói với Hàn Dương, "Anh có thể tìm cho tôi một sợi dây thừng không? Dài thế này là đủ rồi." Cậu khoa tay múa chân một chút.
Hàn Dương sẽ không thỏa hiệp với một kẻ say rượu, nhưng Cố Noãn muốn cái gì, anh đều sẽ cho.
Hàn Dương lấy ra một sợi dây buộc trong ngăn kéo, không biết là từ đâu tới, có lẽ đó là sợi dây gói quà, nhưng nó vừa với độ dài mà Cố Noãn muốn. Anh đưa sợi dây cho Cố Noãn, hỏi: "Em muốn sợi dây để làm gì?"
Cố Noãn cúi đầu không để ý đến anh, hai tay cầm sợi dây nghiêm túc thắt lại.
Một lúc sau, Cố Noãn lồng chìa khóa vào dây buộc rồi đeo thẳng vào cổ mình.
Hàn Dương ngẩn người.
Hàn Dương nói: "Cố Noãn, em đeo như thế này thật kỳ quái." Không người lớn nào có đeo chìa khóa trên ngực.
Cố Noãn không muốn gỡ xuống, sờ lên chiếc chìa khóa treo trên ngực, ngượng ngùng nói với chính mình: "Có cái này, tôi có thể thường xuyên qua đây tìm anh trai." Cậu nháy mắt một cái, đặc biệt đơn thuần hỏi Hàn Dương. "Anh tôi đưa chìa khóa cho tôi, có phải là thích tôi không? Anh ấy muốn tôi đến đúng không?"
Lời này có chút chua xót, giọng nói của Cố Noãn còn có âm mũi mềm nhũn.
"Đôi khi, tôi sợ anh tôi phiền tôi. Nhưng, nhưng tôi không biết làm thế nào để theo đuổi anh ấy cả. Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi thật sự cuống rồi." Cố Noãn khịt mũi, buồn bực mất tập trung oán giận bản thân, "Lớn lên thật sự không tốt, lớn rồi...anh liền muốn rời xa tôi..."
Cậu mỗi ngày đều muốn đến tìm Hàn Dương, lại mỗi ngày đều sợ quấy rầy Hàn Dương nghỉ ngơi. Cố Noãn rõ ràng tiểu thiếu gia Cố gia được nâng trong lòng bàn tay, rõ ràng có thể kiêu ngạo và không hiểu chuyện một chút, nhưng lại trở thành đứa bé bị ủy khuất ở chỗ của Hàn Dương.
Trong lòng Hàn Dương đau đớn một trận, anh ngồi xổm người xuống, sờ sờ gò má có chút nóng của Cố Noãn: "Anh không có phiền em, anh rất thích em tới tìm anh."
Cố Noãn buồn bã cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cố Noãn."
"Ừm?"
"Em không nhớ chuyện năm đó sao, trước đây anh từng nói với em. Chờ em tốt nghiệp trung học, anh sẽ nói với em một chuyện."
"Chuyện gì, có chuyện gì vậy? Hình như em..." Cố Noãn cầm chìa khóa, suy nghĩ miên man, "Không nhớ rõ."
Hàn Dương ôn thanh nói: "Không nhớ cũng không sao, chờ anh tìm được biện pháp thích hợp nhất, anh sẽ lập tức xử lý chuyện này thỏa đáng. Anh sẽ cố gắng không để cho các người chờ quá lâu, em cũng chờ anh, được không?"
Cố Noãn say khướt dụi mắt lắng nghe, không biết có nghe vào hay không.
Hàn Dương cười khổ: "Anh rõ ràng, anh không có tư cách yêu cầu em đợi anh. Cũng mặc kệ đến lúc đó, em có còn thích anh hay không, hay là đã thích người khác, anh đều sẽ nói cho em biết."
Anh là một người nói một đằng, làm một nẻo, làm sao anh có thể chịu đựng được Cố Noãn thích người khác?
Chỉ là khi mọi chuyện chưa phát triển đến mức đó, hầu hết mọi người đều cảm thấy chính mình thật rộng lượng, thoải mái, nhưng thực tế thì ai cũng rất keo kiệt.
Hàn Dương chính là như vậy, chỉ là không tự nhận thức rõ thôi.
Lão khóc cực kỳ khó coi, làm cho Hàn Dương sinh lòng phiền chán. Những lời nói không đúng lúc của lão cũng khiến Hàn Dương rơi vào cảnh tự trách bản thân đối với Cố Noãn một lần nữa.
Hàn Dương nghiến răng, trong lòng tràn đầy oán hận, sức của cánh tay phải mạnh đến mức có thể bóp chết Hàn Vĩnh Niên.
Nhưng anh không thể làm thế, nếu anh làm vậy thì anh và Hàn Vĩnh Niên có khác gì nhau?
Trong suốt bao nhiêu năm, Cố gia đã nuôi nấng và dạy anh cách sống của một người bình thường, dạy anh cách chấp nhận và cho đi yêu thương. Nếu bây giờ anh giết Hàn Vĩnh Niên, thì anh sẽ chỉ phụ lòng những người anh yêu thương nhất.
......
Bên tai anh, Hàn Vĩnh Niên không ngừng cầu xin tha thứ: "Mày cho tao về đi! Tao về...Tao phải về nhà..."
Kẻ hung ác đã từng sử dụng bạo lực năm đó trải qua mấy năm cư nhiên không đỡ nổi một đòn.
Hàn Dương không có hứng thú nghe lão khóc, liếc mắt nhìn liền thấy cánh cửa bị mở ra từ lúc nào không biết, có một người phụ nữ co rúm đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một chiếc chìa khóa.
Cô hẳn là nghe được động tĩnh nên tới xem một chút.
Hàn Dương buông tay, thu liễm tâm tình. Anh bước đến, đưa cho người phụ nữ một phong bì chứa đầy tiền: "Mỗi ngày đưa cho ông ta một bữa cơm, tạm thời trông chừng ông ta, có việc thì gọi cho tôi."
"Này, này!" Người phụ nữ sống bên cạnh, cô rụt rè liếc nhìn ông lão thảm thiết bị đánh trong phòng, sợ hãi nhận tiền.
Căn nhà này nửa tháng không có người ở, bây giờ có thể coi như đã có người.
Khi Hàn Dương rời đi, liền không quay đầu lại.
Anh bước xuống cầu thang, ấn gọi một cuộc gọi, nhưng không ai tiếp. Hàn Dương tiếp tục gọi lần thứ hai, bên kia mới có người nhấc máy.
Hàn Dương nói: "Ông ta đến tìm tôi. Theo thỏa thuận của chúng ta nửa năm trước, khi nào thì bác tới đón...bác phải dẫn thêm vài người nữa. Tôi hy vọng càng sớm càng tốt." Anh còn nói: "Đừng lo về chi phí. Tôi đã chuẩn bị xong."
Đầu dây bên kia là Lý trưởng thôn, nhân chứng khi Hàn Dương được nhà họ Cố đón về.
Lý trưởng thôn thở dài: "Cậu trả nhiều tiền như vậy, trong thôn còn có rất nhiều người muốn giúp cậu trông chừng hắn."
Hàn Dương lễ phép nói: "Phiền phức bác phí nhiều tâm."
"Cậu bé..." Lý trưởng thôn do dự, nửa ngày mới khuyên, "Mặc dù bố của cậu là một kẻ tồi tệ, nhưng hắn cũng đã già không vùng vẫy được nữa. Dù sao hắn cũng là bố của cậu, cũng đã nhận hình phạt ngồi tù, cậu còn muốn nhốt hắn như nuôi súc sinh, có phải là có chút, có chút không tốt hay không?"
Hàn Dương trở nên trầm mặc, thôn trưởng bên kia điện thoại áy náy, đang định nói cái gì, liền nghe thấy Hàn Dương nhẹ giọng nói: "Nếu không nhốt ông ta..."
Ông ta chắc chắn sẽ lại gây ra những điều đó.
Đến thời điểm đó, trước khi sự tình phát sinh, Hàn Dương sẽ tự mình động thủ giết chết lão.
Nghĩ đến đây, Hàn Dương nói lời đầy đủ với Lý thôn trưởng: "Nếu không nhốt ông ta, ông ta sẽ càng chết sớm."
Anh cúp máy, đứng bên vệ đường chờ xe.
Gió lạnh thổi vào mặt như dao cắt.
Khoảnh khắc Hàn Dương ngồi vào trong taxi, thân thể anh bắt đầu run lên, không thể dừng lại. Anh dùng lực bóp mạnh vào mặt mình, xoa thật mạnh, bộ dáng thập phần chật vật.
Trên thực tế, khi nhìn thấy Hàn Vĩnh tiên, anh sẽ nhớ đến viễn cảnh Cố Noãn nằm thoi thóp trong nhà kho, mùi máu tanh nồng nặc trên người anh, thật kinh tởm.
Bốn năm qua, cơn ác mộng này đã đánh thức anh khỏi giấc ngủ vô số lần, liên tục khiến anh phải dùng tay không đập phá khóa cửa nhà kho. Bàn tay đầy máu, người đầy tội nghiệt.
Đến tột cùng, anh nợ Cố Noãn bao nhiêu?
Vấn đề này, e là chính Hàn Dương cũng không trả lời được.
......
Anh xuất thần một lúc, lặng lẽ dọn dẹp nhà bếp.
Khi Hàn Dương trở lại phòng khách, anh nhìn thấy Cố Noãn đang ngơ ngác cầm một cái ly rỗng. Cố Noãn đã uống hết bia trong ly, Hàn Dương theo bản năng cầm hai chai bia trên bàn lên, phát hiện cũng đã cạn sạch.
Thừa dịp anh không ở, Cố Noãn đã rót số bia còn lại vào ly rồi uống hết. Bây giờ, Cố Noãn đang ngồi thất thần trên ghế.
Hàn Dương thử gọi cậu một tiếng: "Cố Noãn?"
Cố Noãn nhanh chóng giơ tay, lớn tiếng nói: "Có!"
"......"
Xem ra là say rồi.
Hàn Dương hết cách, kiên nhẫn đưa Cố Noãn vào phòng tắm, giúp cậu đánh răng rửa mặt, sau đó nắm tay Cố Noãn để cậu ngồi ở mép giường, bưng một chậu nước nóng đến rửa chân cho cậu.
Cố Noãn say khướt, chết lặng.
Cậu nhìn chằm chằm Hàn Dương đang giúp cậu cởi tất rửa chân, sau đó đưa tay sờ sờ đầu của Hàn Dương, cố ý nói: "Thật, thật là hiếu thuận."
Hàn Dương: "?"
Cố Noãn tiếp tục sờ sờ đầu của Hàn Dương, sờ chán chê rồi mới lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mà Hàn Dương đưa cho cậu, khoe khoang tự đắc trước mặt Hàn Dương: "Anh biết đây là cái gì không?"
"Chìa khóa."
"Phải, anh tôi đưa cho tôi. Anh có không?"
Hàn Dương cảm thấy thú vị, cố ý nói: "Không có."
Con ma men Cố Noãn nở nụ cười, hưng phấn nói: "Đương nhiên, cái này là anh tôi cho tôi!" Cậu lặp lại, cầm chiếc chìa khóa, trân trọng nhìn xem, cuối cùng nói với Hàn Dương, "Anh có thể tìm cho tôi một sợi dây thừng không? Dài thế này là đủ rồi." Cậu khoa tay múa chân một chút.
Hàn Dương sẽ không thỏa hiệp với một kẻ say rượu, nhưng Cố Noãn muốn cái gì, anh đều sẽ cho.
Hàn Dương lấy ra một sợi dây buộc trong ngăn kéo, không biết là từ đâu tới, có lẽ đó là sợi dây gói quà, nhưng nó vừa với độ dài mà Cố Noãn muốn. Anh đưa sợi dây cho Cố Noãn, hỏi: "Em muốn sợi dây để làm gì?"
Cố Noãn cúi đầu không để ý đến anh, hai tay cầm sợi dây nghiêm túc thắt lại.
Một lúc sau, Cố Noãn lồng chìa khóa vào dây buộc rồi đeo thẳng vào cổ mình.
Hàn Dương ngẩn người.
Hàn Dương nói: "Cố Noãn, em đeo như thế này thật kỳ quái." Không người lớn nào có đeo chìa khóa trên ngực.
Cố Noãn không muốn gỡ xuống, sờ lên chiếc chìa khóa treo trên ngực, ngượng ngùng nói với chính mình: "Có cái này, tôi có thể thường xuyên qua đây tìm anh trai." Cậu nháy mắt một cái, đặc biệt đơn thuần hỏi Hàn Dương. "Anh tôi đưa chìa khóa cho tôi, có phải là thích tôi không? Anh ấy muốn tôi đến đúng không?"
Lời này có chút chua xót, giọng nói của Cố Noãn còn có âm mũi mềm nhũn.
"Đôi khi, tôi sợ anh tôi phiền tôi. Nhưng, nhưng tôi không biết làm thế nào để theo đuổi anh ấy cả. Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi thật sự cuống rồi." Cố Noãn khịt mũi, buồn bực mất tập trung oán giận bản thân, "Lớn lên thật sự không tốt, lớn rồi...anh liền muốn rời xa tôi..."
Cậu mỗi ngày đều muốn đến tìm Hàn Dương, lại mỗi ngày đều sợ quấy rầy Hàn Dương nghỉ ngơi. Cố Noãn rõ ràng tiểu thiếu gia Cố gia được nâng trong lòng bàn tay, rõ ràng có thể kiêu ngạo và không hiểu chuyện một chút, nhưng lại trở thành đứa bé bị ủy khuất ở chỗ của Hàn Dương.
Trong lòng Hàn Dương đau đớn một trận, anh ngồi xổm người xuống, sờ sờ gò má có chút nóng của Cố Noãn: "Anh không có phiền em, anh rất thích em tới tìm anh."
Cố Noãn buồn bã cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cố Noãn."
"Ừm?"
"Em không nhớ chuyện năm đó sao, trước đây anh từng nói với em. Chờ em tốt nghiệp trung học, anh sẽ nói với em một chuyện."
"Chuyện gì, có chuyện gì vậy? Hình như em..." Cố Noãn cầm chìa khóa, suy nghĩ miên man, "Không nhớ rõ."
Hàn Dương ôn thanh nói: "Không nhớ cũng không sao, chờ anh tìm được biện pháp thích hợp nhất, anh sẽ lập tức xử lý chuyện này thỏa đáng. Anh sẽ cố gắng không để cho các người chờ quá lâu, em cũng chờ anh, được không?"
Cố Noãn say khướt dụi mắt lắng nghe, không biết có nghe vào hay không.
Hàn Dương cười khổ: "Anh rõ ràng, anh không có tư cách yêu cầu em đợi anh. Cũng mặc kệ đến lúc đó, em có còn thích anh hay không, hay là đã thích người khác, anh đều sẽ nói cho em biết."
Anh là một người nói một đằng, làm một nẻo, làm sao anh có thể chịu đựng được Cố Noãn thích người khác?
Chỉ là khi mọi chuyện chưa phát triển đến mức đó, hầu hết mọi người đều cảm thấy chính mình thật rộng lượng, thoải mái, nhưng thực tế thì ai cũng rất keo kiệt.
Hàn Dương chính là như vậy, chỉ là không tự nhận thức rõ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.