Chương 48: Cái thơm trán
Má Bánh Bao
06/05/2024
05.02.22
Ngày tụi mình thi học sinh giỏi quốc gia ngày càng gần, chỉ còn vỏn vẹn mấy tuần nữa. Truyện Hệ Thống
Lần đầu thi một cuộc thi tầm cỡ quốc gia nên mình không giấu được sự căng thẳng, mà một khi đã lo âu thì mình ăn không được, ngủ không yên. Bao nhiêu bún bò, bún riêu, nem nướng, bánh xèo, phở, cơm trộn, mì cay, kimbap, bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, bánh tráng trứng, viên chiên, trà sữa, trà đào, trà vải, trà táo, vân vân mây mây mà Nhật Hưng và mình đi ăn giờ đều đi tong cả, mình bồn chồn quá, kéo theo cậu ấy cũng bị ảnh hưởng.
Tết cận kề, các chuyên đề vẫn còn rất nhiều, mình sợ bỏ sót cái gì thì cái đó sẽ ra, vậy nên lúc nào cũng trong trạng thái cố gắng ôm đồm tất cả mọi thứ.
Chiều hôm 28 Tết, mình và Nhật Hưng hẹn nhau ở bờ hồ. Cậu ấy đã chuẩn bị trước một tấm khăn caro màu hồng, màu mà mình yêu thích.
Chúng mình mua sẵn một hộp đồ ăn Hàn Quốc gồm cơm cuộn, gà viên, bánh gạo cay, chả cá, đồ chiên và mấy gói bim bim khoai tây, cùng hai ly trà dâu.
Hai đứa mình vừa nhâm nhi, vừa ôn bài. Thật ra đến gần thi, mỗi đứa chúng mình đều tập trung ôn từng dạng bài lại. Nhật Hưng cầm quyển sách giải xem lại từng bài, mình lật quyển vở học đội tuyển, nhìn lại cách giải của một số bài hóc búa chưa nghĩ ra hướng làm.
Lâu lâu cậu ấy đút cho mình một miếng kimbap, rồi hai đứa vẫn lặng lẽ ôn bài, những cơn gió đầu năm cũng nhẹ nhàng thổi qua, tỏ ý không muốn làm phiền chúng mình.
Mọi thứ cứ yên ả, bình yên như thế!
Hôm Giao Thừa, chúng mình quyết định sẽ học xuyên đêm, đến 12 giờ cùng nhau xem pháo bông, bởi hai đứa đều con nhà quy củ, phép tắc, bố mẹ nào cho đú đởn đi xem pháo hoa ở quảng trường đâu. Và thế là lần đầu tiên, mình đón năm mới cùng cậu ấy, dù cách nhau một cái màn hình, cả hai đứa đều chắp tay cầu nguyện mong rằng đối phương sẽ bình an, năm mới thành công, tràn đầy hồng ân của Chúa, và hi vọng sẽ là một năm tuyệt vời mà hai đứa được trải qua mọi cung bậc cảm xúc cùng nhau.
Một mùa tết năm đó, mình cùng cậu ấy video call hằng ngày, chỉ đơn giản là nhìn nhau học nhưng mình cảm thấy rất vui, lúc nào cũng mong sớm được gặp Nhật Hưng.
01.03.22
Một năm lớp 10 mơ hồ với chính suy nghĩ của mình, mình không biết bản thân có đủ khả năng và đam mê để theo học đội tuyển quốc gia không. Một mùa hè chỉ có học và học, mở mắt ra là nghĩ đến việc hôm nay học phần nào, liệu mình có thể giải thành thạo chúng không. Và rồi, mùa thu cũng như mùa đông của năm 2021, thời gian của mình dành cho ăn, ngủ, học, thích Nhật Hưng. Đến mùa xuân năm 2022, khi đã có người mình thích đồng hành bên cạnh, mình vẫn cắm cụi học đi học lại, vẽ hình, giải toán.
Đã cố gắng hết sức hay chưa? Mình không dám chắc về điều đó, nhưng mình thật sự mong những nỗ lực của bản thân sẽ được đền đáp.
Giống y hệt hôm thi Olympic 30/4, mình dạo bước quanh khách sạn, chỉ là thời tiết ở Đà Lạt vẫn lạnh hơn nhiều so với mình tưởng tượng, bầu trời đêm nay vừa có vầng trăng sáng vằng vặc, vừa có những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng theo cách riêng của chúng. Không gian được bao phủ bởi một màu vàng dịu êm, ánh đèn đường nhỏ bé chỉ hắt được một chút ánh sáng.
- Lo quá không ngủ được à?
Giọng nói trầm trầm vang lên giữa khoảng trời tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ. Lần này không còn ôm từ phía sau nữa, cậu ấy ôm mình ngay phía trước, người cậu ấy ấm áp lắm, tay cũng vậy. Nhật Hưng thổi một làn hơi ấm để sưởi tay cho mình, vừa xoa xoa vừa chăm chú nhìn mình:
- Tay cầm đá hay sao mà lạnh vậy?
- Sinh ra đã vậy rồi, bộ mày chưa đọc "Hãy Yêu 1 Người Có Bàn Tay Lạnh Vì 10 Lý Do Sau" à? Chưa đọc thì để tao nói cho: thứ nhất đó là không dễ yêu một ai đó, thứ hai là rất cẩn thận, thứ ba là...
Nhật Hưng không thổi nữa, mà nắm lấy tay mình nhét vào túi áo, cứ nhìn chằm chằm mình. Mình ngừng nói, chùi chùi hai bên má:
- Bộ dính gì hả?
- Dính sự đáng yêu á.
Mình đứng hình vì câu nói của Nhật Hưng, hai má từ ánh hồng chuyển sang đỏ hây hây vì thẹn thùng, không nhịn được, cười một cái thành tiếng.
- Bớt giùm cái đi, ăn nói sến sẩm thật.
- Haha, mày cười rồi, đừng quá lo nữa nhé! Tối nay nhớ cười 10 lần trước khi ngủ đấy.
Mình chưa kịp đáp, cậu ấy đã thơm một cái lên trán mình, nhẹ nhàng nói:
- Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ Hân. Chúc bạn nhỏ mai bình tĩnh làm bài nhé!
- Vâng, cảm ơn ạ. Chúc thủ khoa tiếp tục thủ khoa nhé!
Mình cười đáp lại, kiễng chân lên, dồn bao nhiêu tình yêu không nói thành lời của mình lên nụ hôn trên trán cậu ấy. Nói trước là cậu ấy cúi người xuống, chứ cỡ mình hôn thế nào vào trán cậu ấy được. Muốn mơ mộng ngôn tình thì vẫn phải thực tế nhé!
Ngày tụi mình thi học sinh giỏi quốc gia ngày càng gần, chỉ còn vỏn vẹn mấy tuần nữa. Truyện Hệ Thống
Lần đầu thi một cuộc thi tầm cỡ quốc gia nên mình không giấu được sự căng thẳng, mà một khi đã lo âu thì mình ăn không được, ngủ không yên. Bao nhiêu bún bò, bún riêu, nem nướng, bánh xèo, phở, cơm trộn, mì cay, kimbap, bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, bánh tráng trứng, viên chiên, trà sữa, trà đào, trà vải, trà táo, vân vân mây mây mà Nhật Hưng và mình đi ăn giờ đều đi tong cả, mình bồn chồn quá, kéo theo cậu ấy cũng bị ảnh hưởng.
Tết cận kề, các chuyên đề vẫn còn rất nhiều, mình sợ bỏ sót cái gì thì cái đó sẽ ra, vậy nên lúc nào cũng trong trạng thái cố gắng ôm đồm tất cả mọi thứ.
Chiều hôm 28 Tết, mình và Nhật Hưng hẹn nhau ở bờ hồ. Cậu ấy đã chuẩn bị trước một tấm khăn caro màu hồng, màu mà mình yêu thích.
Chúng mình mua sẵn một hộp đồ ăn Hàn Quốc gồm cơm cuộn, gà viên, bánh gạo cay, chả cá, đồ chiên và mấy gói bim bim khoai tây, cùng hai ly trà dâu.
Hai đứa mình vừa nhâm nhi, vừa ôn bài. Thật ra đến gần thi, mỗi đứa chúng mình đều tập trung ôn từng dạng bài lại. Nhật Hưng cầm quyển sách giải xem lại từng bài, mình lật quyển vở học đội tuyển, nhìn lại cách giải của một số bài hóc búa chưa nghĩ ra hướng làm.
Lâu lâu cậu ấy đút cho mình một miếng kimbap, rồi hai đứa vẫn lặng lẽ ôn bài, những cơn gió đầu năm cũng nhẹ nhàng thổi qua, tỏ ý không muốn làm phiền chúng mình.
Mọi thứ cứ yên ả, bình yên như thế!
Hôm Giao Thừa, chúng mình quyết định sẽ học xuyên đêm, đến 12 giờ cùng nhau xem pháo bông, bởi hai đứa đều con nhà quy củ, phép tắc, bố mẹ nào cho đú đởn đi xem pháo hoa ở quảng trường đâu. Và thế là lần đầu tiên, mình đón năm mới cùng cậu ấy, dù cách nhau một cái màn hình, cả hai đứa đều chắp tay cầu nguyện mong rằng đối phương sẽ bình an, năm mới thành công, tràn đầy hồng ân của Chúa, và hi vọng sẽ là một năm tuyệt vời mà hai đứa được trải qua mọi cung bậc cảm xúc cùng nhau.
Một mùa tết năm đó, mình cùng cậu ấy video call hằng ngày, chỉ đơn giản là nhìn nhau học nhưng mình cảm thấy rất vui, lúc nào cũng mong sớm được gặp Nhật Hưng.
01.03.22
Một năm lớp 10 mơ hồ với chính suy nghĩ của mình, mình không biết bản thân có đủ khả năng và đam mê để theo học đội tuyển quốc gia không. Một mùa hè chỉ có học và học, mở mắt ra là nghĩ đến việc hôm nay học phần nào, liệu mình có thể giải thành thạo chúng không. Và rồi, mùa thu cũng như mùa đông của năm 2021, thời gian của mình dành cho ăn, ngủ, học, thích Nhật Hưng. Đến mùa xuân năm 2022, khi đã có người mình thích đồng hành bên cạnh, mình vẫn cắm cụi học đi học lại, vẽ hình, giải toán.
Đã cố gắng hết sức hay chưa? Mình không dám chắc về điều đó, nhưng mình thật sự mong những nỗ lực của bản thân sẽ được đền đáp.
Giống y hệt hôm thi Olympic 30/4, mình dạo bước quanh khách sạn, chỉ là thời tiết ở Đà Lạt vẫn lạnh hơn nhiều so với mình tưởng tượng, bầu trời đêm nay vừa có vầng trăng sáng vằng vặc, vừa có những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng theo cách riêng của chúng. Không gian được bao phủ bởi một màu vàng dịu êm, ánh đèn đường nhỏ bé chỉ hắt được một chút ánh sáng.
- Lo quá không ngủ được à?
Giọng nói trầm trầm vang lên giữa khoảng trời tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ. Lần này không còn ôm từ phía sau nữa, cậu ấy ôm mình ngay phía trước, người cậu ấy ấm áp lắm, tay cũng vậy. Nhật Hưng thổi một làn hơi ấm để sưởi tay cho mình, vừa xoa xoa vừa chăm chú nhìn mình:
- Tay cầm đá hay sao mà lạnh vậy?
- Sinh ra đã vậy rồi, bộ mày chưa đọc "Hãy Yêu 1 Người Có Bàn Tay Lạnh Vì 10 Lý Do Sau" à? Chưa đọc thì để tao nói cho: thứ nhất đó là không dễ yêu một ai đó, thứ hai là rất cẩn thận, thứ ba là...
Nhật Hưng không thổi nữa, mà nắm lấy tay mình nhét vào túi áo, cứ nhìn chằm chằm mình. Mình ngừng nói, chùi chùi hai bên má:
- Bộ dính gì hả?
- Dính sự đáng yêu á.
Mình đứng hình vì câu nói của Nhật Hưng, hai má từ ánh hồng chuyển sang đỏ hây hây vì thẹn thùng, không nhịn được, cười một cái thành tiếng.
- Bớt giùm cái đi, ăn nói sến sẩm thật.
- Haha, mày cười rồi, đừng quá lo nữa nhé! Tối nay nhớ cười 10 lần trước khi ngủ đấy.
Mình chưa kịp đáp, cậu ấy đã thơm một cái lên trán mình, nhẹ nhàng nói:
- Chúc ngủ ngon, bạn nhỏ Hân. Chúc bạn nhỏ mai bình tĩnh làm bài nhé!
- Vâng, cảm ơn ạ. Chúc thủ khoa tiếp tục thủ khoa nhé!
Mình cười đáp lại, kiễng chân lên, dồn bao nhiêu tình yêu không nói thành lời của mình lên nụ hôn trên trán cậu ấy. Nói trước là cậu ấy cúi người xuống, chứ cỡ mình hôn thế nào vào trán cậu ấy được. Muốn mơ mộng ngôn tình thì vẫn phải thực tế nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.