Chương 3: Cùng lên bảng
Má Bánh Bao
06/05/2024
19.10.20
Nguyên bốn tiết học còn lại, Nhật Hưng hằm hằm một vẻ tức giận, im lặng ngồi thẳng lưng học bài, làm mình cũng sợ hãi theo.
Giờ ra chơi, mặc kệ cái lưng đang đau nhức nhối, mình vẫn ráng bon chen giữa đám đông để mua cho cậu ta một hộp sữa milo và một ổ bánh mì đầy ắp nhân. Mình lén đặt lên bàn của Nhật Hưng. Cậu ta biết hết, vậy mà lại giả vờ chăm chú chơi game, không quan tâm sự đời. Nhật Hưng thích giả vờ thì mình cũng giả vờ theo:
- Mày cứ xem như đây là quà tạ lỗi. Chúng ta coi như là hết hận thù rồi nha. Chúc mày ăn ngon miệng.
Vừa nói xong mình lao nhanh về chỗ ngồi, hết hận thù cái đầu ý. Mình vẫn mãi ghét cậu ta vì bộ mặt đó. Bây giờ, Nhật Hưng có hết giận hay không, mình cũng không quan tâm nữa.
Đồ khó ưa, khó nết, nóng nảy, cục súc, xấu xa, cáu gắt! Sống vậy thì sống một mình đi, ai thèm sống chung.
Trong đầu thì nghĩ rất nhiều, nhưng mình vẫn quay xuống xem thử, chưa kịp nhìn bản mặt đó thì thầy toán đã gọi to:. ngôn tình hoàn
- KHẢ HÂN, LÊN BẢNG LÀM BÀI ĐI CON.
Mình giật bắn mình, vội cầm tài liệu lên bảng. Mình vừa cầm cục phấn thì lại thấy cái đầu ai kia bị thương nhú lên giữa đám người, cũng bước lên bảng làm bài. À thì ra người ta giơ tay làm bài khó để lấy điểm cộng. Nghĩ đến đây mình lại không thấy háo hức làm bài nữa, cậu ta thì chủ động làm bài nâng cao, còn mình chẳng qua chỉ là được gọi lên làm bài tầm dạng trung.
Nghĩ đến đây bực bội quá, mình tì phấn mạnh đến nỗi gãy nguyên cục phấn, làn bụi bay thoang thoảng qua phía Nhật Hưng. Cậu ta nhăn mặt, trông như con khỉ đột vậy á. Nhưng công ti buôn phấn này cũng bịp thật đấy, quảng cáo phấn chất lượng không một bụi phấn, thế mà bụi văng hết vào mặt vị thiếu gia lạnh lùng này rồi. Phải làm sao, phải làm sao đây?
Kệ cậu ta nhăn mặt khó chịu, mình hoàn thành phần bài của mình một cách không thể trơn tru hơn, dương dương tự đắc đi xuống. Tuy nhiên, mình quên mất một điều “30 chưa phải là tết”, vừa ngồi xuống ghế, mình mới giật mình phát hiện ra quên thêm k thuộc Z rồi. Thầy toán kĩ tính lắm, lỗi sai cơ bản như thế chắc chắn sẽ không được thầy khoan hồng, tặng cho điểm 10 đâu, lên bảng làm lại cũng bất khả thi. Chỉ còn một cách duy nhất, mình lật đật ghi bút lông vào tờ giấy, tranh thủ lúc thầy không để ý giơ lên nhờ Nhật Hưng sửa cho.
Nào ngờ cậu ta thấy mà ngó lơ, còn liếc sang nhìn bài mình cười khinh bỉ một cái rồi mới đi xuống. Chao ôi, nghĩ đến đây mà tức sôi máu, đâu ra cha nội thâm độc như này được. Đôi lời mình gửi đến cậu nào đó tên Hưng: “Con người chứ có phải cái nách đâu mà thâm vậy.”
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, mình bị thầy nhắc nhở, còn cậu ta thì được hẳn 10 điểm miệng. Giờ thì hay rồi, mới đầu năm đã gây ấn tượng không tốt với thầy dạy toán.
Nguyên bốn tiết học còn lại, Nhật Hưng hằm hằm một vẻ tức giận, im lặng ngồi thẳng lưng học bài, làm mình cũng sợ hãi theo.
Giờ ra chơi, mặc kệ cái lưng đang đau nhức nhối, mình vẫn ráng bon chen giữa đám đông để mua cho cậu ta một hộp sữa milo và một ổ bánh mì đầy ắp nhân. Mình lén đặt lên bàn của Nhật Hưng. Cậu ta biết hết, vậy mà lại giả vờ chăm chú chơi game, không quan tâm sự đời. Nhật Hưng thích giả vờ thì mình cũng giả vờ theo:
- Mày cứ xem như đây là quà tạ lỗi. Chúng ta coi như là hết hận thù rồi nha. Chúc mày ăn ngon miệng.
Vừa nói xong mình lao nhanh về chỗ ngồi, hết hận thù cái đầu ý. Mình vẫn mãi ghét cậu ta vì bộ mặt đó. Bây giờ, Nhật Hưng có hết giận hay không, mình cũng không quan tâm nữa.
Đồ khó ưa, khó nết, nóng nảy, cục súc, xấu xa, cáu gắt! Sống vậy thì sống một mình đi, ai thèm sống chung.
Trong đầu thì nghĩ rất nhiều, nhưng mình vẫn quay xuống xem thử, chưa kịp nhìn bản mặt đó thì thầy toán đã gọi to:. ngôn tình hoàn
- KHẢ HÂN, LÊN BẢNG LÀM BÀI ĐI CON.
Mình giật bắn mình, vội cầm tài liệu lên bảng. Mình vừa cầm cục phấn thì lại thấy cái đầu ai kia bị thương nhú lên giữa đám người, cũng bước lên bảng làm bài. À thì ra người ta giơ tay làm bài khó để lấy điểm cộng. Nghĩ đến đây mình lại không thấy háo hức làm bài nữa, cậu ta thì chủ động làm bài nâng cao, còn mình chẳng qua chỉ là được gọi lên làm bài tầm dạng trung.
Nghĩ đến đây bực bội quá, mình tì phấn mạnh đến nỗi gãy nguyên cục phấn, làn bụi bay thoang thoảng qua phía Nhật Hưng. Cậu ta nhăn mặt, trông như con khỉ đột vậy á. Nhưng công ti buôn phấn này cũng bịp thật đấy, quảng cáo phấn chất lượng không một bụi phấn, thế mà bụi văng hết vào mặt vị thiếu gia lạnh lùng này rồi. Phải làm sao, phải làm sao đây?
Kệ cậu ta nhăn mặt khó chịu, mình hoàn thành phần bài của mình một cách không thể trơn tru hơn, dương dương tự đắc đi xuống. Tuy nhiên, mình quên mất một điều “30 chưa phải là tết”, vừa ngồi xuống ghế, mình mới giật mình phát hiện ra quên thêm k thuộc Z rồi. Thầy toán kĩ tính lắm, lỗi sai cơ bản như thế chắc chắn sẽ không được thầy khoan hồng, tặng cho điểm 10 đâu, lên bảng làm lại cũng bất khả thi. Chỉ còn một cách duy nhất, mình lật đật ghi bút lông vào tờ giấy, tranh thủ lúc thầy không để ý giơ lên nhờ Nhật Hưng sửa cho.
Nào ngờ cậu ta thấy mà ngó lơ, còn liếc sang nhìn bài mình cười khinh bỉ một cái rồi mới đi xuống. Chao ôi, nghĩ đến đây mà tức sôi máu, đâu ra cha nội thâm độc như này được. Đôi lời mình gửi đến cậu nào đó tên Hưng: “Con người chứ có phải cái nách đâu mà thâm vậy.”
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, mình bị thầy nhắc nhở, còn cậu ta thì được hẳn 10 điểm miệng. Giờ thì hay rồi, mới đầu năm đã gây ấn tượng không tốt với thầy dạy toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.