Chương 23: Dưới thác Dambri tháng 5 năm ấy
Má Bánh Bao
06/05/2024
21.05.21
Năm nay, lớp 10 Toán lập thành tích khủng khi có đến 33/35 đứa học sinh giỏi, 31/35 đứa đạt học bổng, nên thầy Ân và phụ huynh quyết định thưởng cho lớp một chuyến du lịch đến thác Đambri.
Mình háo hức lắm, hồi cấp hai chưa bao giờ được đi du lịch cùng lớp, thành ra mong ngóng đến ngày đi chơi như trẻ năm tuổi. Cả lớp của mình cũng như thế, cái động lớp 10 toán ở messenger mốc meo từ khi nào, bây giờ lại rộn ràng như tết đến xuân về. Lớp trưởng giao nhiệm vụ, đứa nào mang thịt nướng, đứa nào mang bạt xanh, ai cũng nhốn nháo đồng ý.
Hôm đó là một ngày cuối tháng 5, tầng tầng lớp lớp những đám mây trắng đè lên nhau, ánh nắng ban mai ngọt ngào hắt lên đám trẻ đang vui vẻ mong chờ được đến thác Đambri.
Dọc đường đi, những đồi chè xanh mơn mởn dần hiện ra sau những ngôi nhà nhỏ, mình rất thích không khí ở Bảo Lộc, lúc nào cũng trong lành, cũng thanh thoát, yên bình đến ngây ngất.
Mình thích ngắm những đám mây nô đùa trên bầu trời, tựa như chúng đang tươi cười chạy đua xem ai là người bắt kịp đoàn xe này trước. Một màu vàng rực của hoa dã quỳ trên hàng rào dọc hai bên đường làm mình say mê ngắm mãi.
Thật ra mùa đẹp nhất của hoa dã quỳ trên những triền đồi, thảo nguyên là mùa đông, khi gió lạnh heo hút cuốn trôi phiền muộn của con người đi, nhưng có lẽ vì năm nay, có mình, có cậu ấy, có niềm vui của lớp 10 Toán, nên hoa dã quỳ vẫn còn vương vấn ở lại.
Bảo Lộc đẹp thế sao?
Đường vào thác Đambri quanh co, lấp ló sau vài tán cây cổ thụ cao lớn. Lớp chúng mình quyết định đi bộ 138 bậc thang để ngắm cảnh tượng hùng vĩ của dòng thác tuyệt đẹp ở chốn núi rừng này. Dòng chảy của thác mãnh liệt, nguồn nước đổ từ trên cao tuôn rơi xuống tạo nên những bọt nước trắng xóa, tung tóe làm bọn trẻ thích lắm, đứa nào đứa nấy vội chụp ảnh để lưu giữ kỉ niệm.
Mình không như thế, mình muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp tráng lệ, hoang sơ này qua đôi mắt của mình.
Dòng thác ấy cứ như tấm lụa trắng ngà được treo hững hỡ bên rìa núi, những cánh hoa dại trong rừng nhẹ nhàng rơi xuống, biến con thác thơ mộng hơn bao giờ hết.
- Đẹp thật đó!
- Ừ, đẹp thật.
Nhật Hưng bật cười, mình không thấy biểu cảm của cậu ấy, chỉ là tiếng cười khe khẽ đấy làm khóe miệng mình không nhịn được cong lên.
Không phải chưa từng đi thác Dambri, nhưng đã rất lâu rồi, mình mới được quay trở lại ngắm khung cảnh thiên nhiên nên thơ này.
Sau khi chụp hình chán chê, lớp mình đi dạo khu rừng nguyên sinh với đủ loại con thú, đàn voi được người bản địa cưỡi chạy ầm ầm làm bụi mù mịt cả một vùng, mấy chú khỉ được chúng mình cho chuối ăn cũng hí hửng chào đón lắm.
Một thoáng sau, đám lớp 10 Toán đã mệt lử, đứa nào cũng ăn ngấu ăn nghiến đống đồ ăn đã vất vả chuẩn bị từ hôm qua. Nào là cơm trộn, thịt xiên que nướng, bánh mì kẹp thịt, trái cây xoài, ổi, cam, táo và đặc biệt chính là món dâu tây đường phèn do mình đích thân dụng tâm làm từ hôm trước.
Lũ bạn khen lấy khen để làm mình muốn phổng cả mũi, len lén nhìn biểu cảm của Nhật Hưng. Mình cũng chẳng hiểu sao lại hy vọng cậu ấy sẽ thấy vui khi ăn, nhưng mà điều gì càng hy vọng nhiều, sẽ thất vọng càng nhiều. Nhật Hưng và Trúc Quỳnh đang nói về một câu chuyện nào đó rất hăng say, còn cùng nhau ăn xiên que. Với tình hình này, có lẽ hai người họ cũng chẳng thèm quan tâm món dâu tây đường phèn của mình đâu. Nghĩ vẩn vơ một hồi rồi lại thấy tủi thân, mình xúc một muỗng đầy dâu tây, nhồm nhoàm nhai hết cho bõ nỗi sầu đời.
Đến buổi trưa, lớp chúng mình quyết định sẽ chơi máng trượt, nghe nói hệ thống máng trượt này dài lắm làm tụi 10 Toán lao nhao đòi chơi, chia theo từng cặp. Trang và Nga hí hởn xí được chỗ ngay từ đầu, mình quay qua quay lại tìm xem có thể rủ được ai không. Lớp trưởng bỗng hớt hải chạy đến, phấn khởi đề nghị:
- Hai mình chơi chung một xe đi.
Mình hơi cau mày, không biết tại sao nhưng khi ở bên cạnh lớp trường, mình chẳng thể nào hít thở thoải mái như người bình thường được. Khó xử quá, không thể nói lời từ chối trực tiếp, cũng không thể phô bày cảm xúc thật, mình khẽ ngước lên, lại vô tình thấy Nhật Hưng và Trúc Quỳnh cũng đang bàn nhau chuẩn bị lên xe nào.
- Thế nào? Cậu thấy không khỏe hả?
Lớp trưởng quơ qua quơ lại bàn tay trước mặt mình, mình gật đầu.
- Cậu tìm người khác chơi đi nhé! Tớ không chơi đâu.
Không còn tâm trạng chơi bời gì nữa, mình lững thững đi xung quanh, ngắm nước chảy, gió bay còn hơn là cứ ngồi lầm lì trên xe máng trượt cùng lớp trưởng. Khẽ thở dài ngao ngán, mình thấy mình tồi quá, chẳng một ai đòi làm thuyền trưởng cho người ta, rồi lại tự ghen tức như vậy.
Mình không muốn cho ai biết rằng mình thích Nhật Hưng, càng không muốn khẳng định với lòng mình. Đáng lẽ ra mình phải càng ngày càng ghét cậu ấy mới đúng. Tại sao bây giờ lại biến thành thế này rồi? Có chăng là do càng ganh ghét, càng để ý đến người ta, thành ra mới đem lòng thương nhớ, tương tư ai đó?
Nghĩ đi, nghĩ lại mình cảm thấy chắc chắn Nhật Hưng sẽ không thèm để tâm đến mình đâu.
Cậu ấy được bao nhiêu đứa con gái xinh đẹp, giỏi giang vây quanh, mình chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc, xinh đẹp thì không có, tài năng thì hạn chế, đến học tập còn không bì được với người ta.
Tự nhiên thấy tủi thân quá, mắt mình nhòe đi vì nước mắt. Chắc giờ này Nhật Hưng đang chơi vui lắm, còn bản thân lại gói ghém những tâm tư giấu kín, âm thầm cất vào một góc của trái tim.
Mình ngồi thụp xuống, co ro ôm lấy đầu gối.
Lạnh quá! Cũng không biết lạnh do tiết trời trở gió hay do lòng mình đang nổi cơn giông bão.
Đột nhiên một cái áo khoác nâu choàng qua người mình, đôi giày Converse cổ cao này quen mắt đến nỗi mình mong rằng người trước mặt không phải là cậu ấy, là cái người khiến mình cười lên khóc xuống trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Mình khẽ ngước lên, vẫn còn vương vấn những giọt lệ chỉ trực chờ rơi xuống.
Sao Nhật Hưng lại ở đây nhỉ? Lúc nào mình khóc, cũng thấy Nhật Hưng đứng trước mặt mình, chẳng nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình.
Mình ghét, cớ sao cứ dịu dàng như thế làm một đứa con gái như mình sinh lòng tương tư?
- ----
Cre ảnh: https://www.dambri.com.vn/
Au: eo ui, các cậu hãy đến thác Dambri, đến Bảo Lộc một lần nhé, siêu đẹp luôn á!
Năm nay, lớp 10 Toán lập thành tích khủng khi có đến 33/35 đứa học sinh giỏi, 31/35 đứa đạt học bổng, nên thầy Ân và phụ huynh quyết định thưởng cho lớp một chuyến du lịch đến thác Đambri.
Mình háo hức lắm, hồi cấp hai chưa bao giờ được đi du lịch cùng lớp, thành ra mong ngóng đến ngày đi chơi như trẻ năm tuổi. Cả lớp của mình cũng như thế, cái động lớp 10 toán ở messenger mốc meo từ khi nào, bây giờ lại rộn ràng như tết đến xuân về. Lớp trưởng giao nhiệm vụ, đứa nào mang thịt nướng, đứa nào mang bạt xanh, ai cũng nhốn nháo đồng ý.
Hôm đó là một ngày cuối tháng 5, tầng tầng lớp lớp những đám mây trắng đè lên nhau, ánh nắng ban mai ngọt ngào hắt lên đám trẻ đang vui vẻ mong chờ được đến thác Đambri.
Dọc đường đi, những đồi chè xanh mơn mởn dần hiện ra sau những ngôi nhà nhỏ, mình rất thích không khí ở Bảo Lộc, lúc nào cũng trong lành, cũng thanh thoát, yên bình đến ngây ngất.
Mình thích ngắm những đám mây nô đùa trên bầu trời, tựa như chúng đang tươi cười chạy đua xem ai là người bắt kịp đoàn xe này trước. Một màu vàng rực của hoa dã quỳ trên hàng rào dọc hai bên đường làm mình say mê ngắm mãi.
Thật ra mùa đẹp nhất của hoa dã quỳ trên những triền đồi, thảo nguyên là mùa đông, khi gió lạnh heo hút cuốn trôi phiền muộn của con người đi, nhưng có lẽ vì năm nay, có mình, có cậu ấy, có niềm vui của lớp 10 Toán, nên hoa dã quỳ vẫn còn vương vấn ở lại.
Bảo Lộc đẹp thế sao?
Đường vào thác Đambri quanh co, lấp ló sau vài tán cây cổ thụ cao lớn. Lớp chúng mình quyết định đi bộ 138 bậc thang để ngắm cảnh tượng hùng vĩ của dòng thác tuyệt đẹp ở chốn núi rừng này. Dòng chảy của thác mãnh liệt, nguồn nước đổ từ trên cao tuôn rơi xuống tạo nên những bọt nước trắng xóa, tung tóe làm bọn trẻ thích lắm, đứa nào đứa nấy vội chụp ảnh để lưu giữ kỉ niệm.
Mình không như thế, mình muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp tráng lệ, hoang sơ này qua đôi mắt của mình.
Dòng thác ấy cứ như tấm lụa trắng ngà được treo hững hỡ bên rìa núi, những cánh hoa dại trong rừng nhẹ nhàng rơi xuống, biến con thác thơ mộng hơn bao giờ hết.
- Đẹp thật đó!
- Ừ, đẹp thật.
Nhật Hưng bật cười, mình không thấy biểu cảm của cậu ấy, chỉ là tiếng cười khe khẽ đấy làm khóe miệng mình không nhịn được cong lên.
Không phải chưa từng đi thác Dambri, nhưng đã rất lâu rồi, mình mới được quay trở lại ngắm khung cảnh thiên nhiên nên thơ này.
Sau khi chụp hình chán chê, lớp mình đi dạo khu rừng nguyên sinh với đủ loại con thú, đàn voi được người bản địa cưỡi chạy ầm ầm làm bụi mù mịt cả một vùng, mấy chú khỉ được chúng mình cho chuối ăn cũng hí hửng chào đón lắm.
Một thoáng sau, đám lớp 10 Toán đã mệt lử, đứa nào cũng ăn ngấu ăn nghiến đống đồ ăn đã vất vả chuẩn bị từ hôm qua. Nào là cơm trộn, thịt xiên que nướng, bánh mì kẹp thịt, trái cây xoài, ổi, cam, táo và đặc biệt chính là món dâu tây đường phèn do mình đích thân dụng tâm làm từ hôm trước.
Lũ bạn khen lấy khen để làm mình muốn phổng cả mũi, len lén nhìn biểu cảm của Nhật Hưng. Mình cũng chẳng hiểu sao lại hy vọng cậu ấy sẽ thấy vui khi ăn, nhưng mà điều gì càng hy vọng nhiều, sẽ thất vọng càng nhiều. Nhật Hưng và Trúc Quỳnh đang nói về một câu chuyện nào đó rất hăng say, còn cùng nhau ăn xiên que. Với tình hình này, có lẽ hai người họ cũng chẳng thèm quan tâm món dâu tây đường phèn của mình đâu. Nghĩ vẩn vơ một hồi rồi lại thấy tủi thân, mình xúc một muỗng đầy dâu tây, nhồm nhoàm nhai hết cho bõ nỗi sầu đời.
Đến buổi trưa, lớp chúng mình quyết định sẽ chơi máng trượt, nghe nói hệ thống máng trượt này dài lắm làm tụi 10 Toán lao nhao đòi chơi, chia theo từng cặp. Trang và Nga hí hởn xí được chỗ ngay từ đầu, mình quay qua quay lại tìm xem có thể rủ được ai không. Lớp trưởng bỗng hớt hải chạy đến, phấn khởi đề nghị:
- Hai mình chơi chung một xe đi.
Mình hơi cau mày, không biết tại sao nhưng khi ở bên cạnh lớp trường, mình chẳng thể nào hít thở thoải mái như người bình thường được. Khó xử quá, không thể nói lời từ chối trực tiếp, cũng không thể phô bày cảm xúc thật, mình khẽ ngước lên, lại vô tình thấy Nhật Hưng và Trúc Quỳnh cũng đang bàn nhau chuẩn bị lên xe nào.
- Thế nào? Cậu thấy không khỏe hả?
Lớp trưởng quơ qua quơ lại bàn tay trước mặt mình, mình gật đầu.
- Cậu tìm người khác chơi đi nhé! Tớ không chơi đâu.
Không còn tâm trạng chơi bời gì nữa, mình lững thững đi xung quanh, ngắm nước chảy, gió bay còn hơn là cứ ngồi lầm lì trên xe máng trượt cùng lớp trưởng. Khẽ thở dài ngao ngán, mình thấy mình tồi quá, chẳng một ai đòi làm thuyền trưởng cho người ta, rồi lại tự ghen tức như vậy.
Mình không muốn cho ai biết rằng mình thích Nhật Hưng, càng không muốn khẳng định với lòng mình. Đáng lẽ ra mình phải càng ngày càng ghét cậu ấy mới đúng. Tại sao bây giờ lại biến thành thế này rồi? Có chăng là do càng ganh ghét, càng để ý đến người ta, thành ra mới đem lòng thương nhớ, tương tư ai đó?
Nghĩ đi, nghĩ lại mình cảm thấy chắc chắn Nhật Hưng sẽ không thèm để tâm đến mình đâu.
Cậu ấy được bao nhiêu đứa con gái xinh đẹp, giỏi giang vây quanh, mình chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc, xinh đẹp thì không có, tài năng thì hạn chế, đến học tập còn không bì được với người ta.
Tự nhiên thấy tủi thân quá, mắt mình nhòe đi vì nước mắt. Chắc giờ này Nhật Hưng đang chơi vui lắm, còn bản thân lại gói ghém những tâm tư giấu kín, âm thầm cất vào một góc của trái tim.
Mình ngồi thụp xuống, co ro ôm lấy đầu gối.
Lạnh quá! Cũng không biết lạnh do tiết trời trở gió hay do lòng mình đang nổi cơn giông bão.
Đột nhiên một cái áo khoác nâu choàng qua người mình, đôi giày Converse cổ cao này quen mắt đến nỗi mình mong rằng người trước mặt không phải là cậu ấy, là cái người khiến mình cười lên khóc xuống trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Mình khẽ ngước lên, vẫn còn vương vấn những giọt lệ chỉ trực chờ rơi xuống.
Sao Nhật Hưng lại ở đây nhỉ? Lúc nào mình khóc, cũng thấy Nhật Hưng đứng trước mặt mình, chẳng nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình.
Mình ghét, cớ sao cứ dịu dàng như thế làm một đứa con gái như mình sinh lòng tương tư?
- ----
Cre ảnh: https://www.dambri.com.vn/
Au: eo ui, các cậu hãy đến thác Dambri, đến Bảo Lộc một lần nhé, siêu đẹp luôn á!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.