Chương 52: Học cách yêu
Má Bánh Bao
06/05/2024
Mình đứng dưới tán cây xanh, trời buổi trưa nắng chang chang, nhưng chẳng hiểu tại sao đến hình dáng người đi đường, mình cũng không thể nhìn rõ.
Những lời nói của bác Thắng cứ văng vẳng trong đầu mình:
- Nếu thằng bé vì cháu mà từ bỏ việc thi học sinh giỏi quốc gia, rồi sau này nó từ bỏ ước mơ học bác sĩ, cháu lấy gì chịu trách nhiệm? Miệng thì nói yêu thằng bé nhưng hành động lại phá hủy đi tương lai của nó. Cháu xem cháu có xứng đáng với hai chữ gọi là tình yêu không? Đúng là trẻ con thì hiểu cái gì về tình yêu chứ!
Mình chưa từng yêu bao giờ, cũng chưa từng hiểu cái cảm giác đau đớn này. Vốn cứ nghĩ từ bỏ việc thi học sinh giỏi quốc gia là việc của riêng bản thân mình, nhưng lại không ngờ ảnh hưởng đến nhiều người như thế.
Cứ nghĩ rồi lại thở dài, mình thấy bản thân ích kỉ quá!
Quả thật khi con người ta gặp xui xẻo, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu là tại sao bản thân phải gánh chịu những điều này, mà không tự hỏi mình có sai không.
Rõ ràng mình không giỏi bằng Nhật Hưng, không thể đạt kết quả tốt, lại quay sang giận dữ với cậu ấy, dù cậu ấy không hề sai tẹo nào.
Mình khóc lóc, giận dỗi, lảng tránh cậu ấy một cách vô cớ, để rồi mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.
Lau đi hai hàng nước mắt chảy dài, mình nghẹn ngào muốn gặp khuôn mặt ấy. Mình rất muốn nói mình xin lỗi, mình là kẻ tồi tệ, mình không xứng đáng với cậu ấy.
Trời đổ cơn mưa to, những hạt mưa nặng nề rơi lộp bộp xuống nền đất lạnh lẽo, mình rảo bước nhanh, cũng không biết bản thân nên đi đâu để tìm Nhật Hưng.
Cậu ấy có thể ở đâu được nhỉ? Hay là bị bố đóng cửa giam trong nhà vì sai lầm bồng bột ấy rồi?
"Con xin Chúa, xin cho con tìm được Nhật Hưng của con với ạ."
- Sao lại dầm mưa thế? Ốm thì biết phải làm sao?
Lời cầu nguyện của mình trở thành hiện thực rồi sao? Mình nghe được giọng nói của cậu ấy rồi.
Chiếc áo đồng phục phủ xuống đầu mình, che đi những giọt nước mưa trĩu nặng, hai mắt mình đã ngấn nước đến mức còn chẳng nhìn rõ cảnh vật, nhưng lại thấy rất rõ một Nhật Hưng dịu dàng trước mắt, đầu tóc rũ rượi vì nước mưa, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi của nhiều đêm mất ngủ.
Mình lao vào ôm lấy Nhật Hưng, nước mắt ứa ra, thấm qua chiếc áo sơ mi trắng của cậu ấy, nghẹn ngào cất lời, giọng nói đã vì nước mắt và cơn đau đổi sang một tông khác:
- Tao xin lỗi, tại vì tao ích kỉ quá! Đừng để trong lòng những lời nói tổn thương ấy, xin mày đấy! Tao cũng là lần đầu trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu là gì, có nhiều chuyện tao không hiểu. Xin mày hãy dạy tao, tao hứa sẽ không ngu ngốc như thế này nữa.
Mình vừa nói vừa nấc từng cơn. Mình sợ điên lên được, vẫn không nghe thấy thanh âm nào từ cậu ấy, chỉ nghe thấy tiếng thở lâu lâu bị đứt quãng, nước mắt mình lại tuôn rơi, dường như không có điểm dừng.
- Nếu mày giận tao quá, thì... thì chia tay cũng được. Mày đừng tìm người khác, ráng chờ tao học cách yêu thật tốt... Đến lúc tao hiểu rõ về tình yêu rồi... thì mình quay lại được không?
Cứ nói được một câu, mình nấc lên một cái, tim mình nhói liên hồi, nó đau, nó thổn thức khiến mình không tài nào thở được.
- Không.
Nhật Hưng trả lời cụt lủn, mình len lén ngước lên nhìn cậu ấy. Mũi cậu ấy hơi đỏ, khóe mắt còn vương vấn nước, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
- Không chia tay, chia chân gì cả. Tao không cần người khác, cũng không muốn chờ đợi. Mặc dù đây là lần đầu tao yêu, nhưng hãy để hai chúng ta cùng nhau học cách yêu được không? Sai thì sửa, có vấn đề thì giải quyết, gặp khó khăn thì cùng nhau vượt qua. Chúng ta thông minh mà, sẽ sớm học được cách yêu thôi nhỉ?
Mình bật khóc, tưởng chừng như bao nhiêu dồn nén đều bộc phát ra hết, ôm cậu ấy chặt hơn.
Mối tình này dù chỉ mới vỏn vẹn ba tháng nhưng mình nhận ra rằng cậu ấy quan trọng với mình đến nhường nào. Nếu để mất cậu ấy, tìm một người như thế trên thế giới gần 8 tỉ người này biết lấy đâu ra chứ?
- Nghe lời tao nhé. Tiếp tục vào đội tuyển quốc gia, phải chăm chỉ học hành. Tao không muốn giải Ba, tao muốn mày phải giành giải Nhì trở lên cơ, thủ khoa thì càng tốt, mai mốt còn trở thành bác sĩ đẹp trai, giàu có nuôi tao, được không bác sĩ Hưng?
- Ừ, tao sẽ cố gắng!
Những lời nói của bác Thắng cứ văng vẳng trong đầu mình:
- Nếu thằng bé vì cháu mà từ bỏ việc thi học sinh giỏi quốc gia, rồi sau này nó từ bỏ ước mơ học bác sĩ, cháu lấy gì chịu trách nhiệm? Miệng thì nói yêu thằng bé nhưng hành động lại phá hủy đi tương lai của nó. Cháu xem cháu có xứng đáng với hai chữ gọi là tình yêu không? Đúng là trẻ con thì hiểu cái gì về tình yêu chứ!
Mình chưa từng yêu bao giờ, cũng chưa từng hiểu cái cảm giác đau đớn này. Vốn cứ nghĩ từ bỏ việc thi học sinh giỏi quốc gia là việc của riêng bản thân mình, nhưng lại không ngờ ảnh hưởng đến nhiều người như thế.
Cứ nghĩ rồi lại thở dài, mình thấy bản thân ích kỉ quá!
Quả thật khi con người ta gặp xui xẻo, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu là tại sao bản thân phải gánh chịu những điều này, mà không tự hỏi mình có sai không.
Rõ ràng mình không giỏi bằng Nhật Hưng, không thể đạt kết quả tốt, lại quay sang giận dữ với cậu ấy, dù cậu ấy không hề sai tẹo nào.
Mình khóc lóc, giận dỗi, lảng tránh cậu ấy một cách vô cớ, để rồi mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.
Lau đi hai hàng nước mắt chảy dài, mình nghẹn ngào muốn gặp khuôn mặt ấy. Mình rất muốn nói mình xin lỗi, mình là kẻ tồi tệ, mình không xứng đáng với cậu ấy.
Trời đổ cơn mưa to, những hạt mưa nặng nề rơi lộp bộp xuống nền đất lạnh lẽo, mình rảo bước nhanh, cũng không biết bản thân nên đi đâu để tìm Nhật Hưng.
Cậu ấy có thể ở đâu được nhỉ? Hay là bị bố đóng cửa giam trong nhà vì sai lầm bồng bột ấy rồi?
"Con xin Chúa, xin cho con tìm được Nhật Hưng của con với ạ."
- Sao lại dầm mưa thế? Ốm thì biết phải làm sao?
Lời cầu nguyện của mình trở thành hiện thực rồi sao? Mình nghe được giọng nói của cậu ấy rồi.
Chiếc áo đồng phục phủ xuống đầu mình, che đi những giọt nước mưa trĩu nặng, hai mắt mình đã ngấn nước đến mức còn chẳng nhìn rõ cảnh vật, nhưng lại thấy rất rõ một Nhật Hưng dịu dàng trước mắt, đầu tóc rũ rượi vì nước mưa, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi của nhiều đêm mất ngủ.
Mình lao vào ôm lấy Nhật Hưng, nước mắt ứa ra, thấm qua chiếc áo sơ mi trắng của cậu ấy, nghẹn ngào cất lời, giọng nói đã vì nước mắt và cơn đau đổi sang một tông khác:
- Tao xin lỗi, tại vì tao ích kỉ quá! Đừng để trong lòng những lời nói tổn thương ấy, xin mày đấy! Tao cũng là lần đầu trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu là gì, có nhiều chuyện tao không hiểu. Xin mày hãy dạy tao, tao hứa sẽ không ngu ngốc như thế này nữa.
Mình vừa nói vừa nấc từng cơn. Mình sợ điên lên được, vẫn không nghe thấy thanh âm nào từ cậu ấy, chỉ nghe thấy tiếng thở lâu lâu bị đứt quãng, nước mắt mình lại tuôn rơi, dường như không có điểm dừng.
- Nếu mày giận tao quá, thì... thì chia tay cũng được. Mày đừng tìm người khác, ráng chờ tao học cách yêu thật tốt... Đến lúc tao hiểu rõ về tình yêu rồi... thì mình quay lại được không?
Cứ nói được một câu, mình nấc lên một cái, tim mình nhói liên hồi, nó đau, nó thổn thức khiến mình không tài nào thở được.
- Không.
Nhật Hưng trả lời cụt lủn, mình len lén ngước lên nhìn cậu ấy. Mũi cậu ấy hơi đỏ, khóe mắt còn vương vấn nước, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt.
- Không chia tay, chia chân gì cả. Tao không cần người khác, cũng không muốn chờ đợi. Mặc dù đây là lần đầu tao yêu, nhưng hãy để hai chúng ta cùng nhau học cách yêu được không? Sai thì sửa, có vấn đề thì giải quyết, gặp khó khăn thì cùng nhau vượt qua. Chúng ta thông minh mà, sẽ sớm học được cách yêu thôi nhỉ?
Mình bật khóc, tưởng chừng như bao nhiêu dồn nén đều bộc phát ra hết, ôm cậu ấy chặt hơn.
Mối tình này dù chỉ mới vỏn vẹn ba tháng nhưng mình nhận ra rằng cậu ấy quan trọng với mình đến nhường nào. Nếu để mất cậu ấy, tìm một người như thế trên thế giới gần 8 tỉ người này biết lấy đâu ra chứ?
- Nghe lời tao nhé. Tiếp tục vào đội tuyển quốc gia, phải chăm chỉ học hành. Tao không muốn giải Ba, tao muốn mày phải giành giải Nhì trở lên cơ, thủ khoa thì càng tốt, mai mốt còn trở thành bác sĩ đẹp trai, giàu có nuôi tao, được không bác sĩ Hưng?
- Ừ, tao sẽ cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.