Chương 14: Học đội tuyển
Má Bánh Bao
06/05/2024
11.01.21
Học kì 2, trường chuyên của mình sẽ tổ chức kì thi chọn học sinh giỏi, vừa tham gia thi Olympic khu vực, vừa học để năm sau thi học sinh giỏi quốc gia.
Mình lưỡng lự không biết có nên tham gia vào đội tuyển không. Một phần vì mình muốn chuẩn bị các chứng chỉ và học bạ để xét đại học, phần còn lại thì sợ bản thân không đủ năng lực.
Nhìn tờ giấy đăng kí tham gia đội tuyển, không ngoài dự đoán, mình thấy tên Phạm Gia Nhật Hưng đầu tiên.
- Sao? Chẳng lẽ không dám đấu với tao nữa à? Hèn thế. - Mình quay phắt qua lườm Nhật Hưng, caậu ta còn cố tình nháy mắt trêu ngươi.
- Mày nói ai hèn?
Mình gằn giọng rồi nhanh chóng báo danh. Dù sao mình cũng phải thử mới biết được, cho dù không thể vượt mặt cậu ta thì chí ít, mình cũng được mở mang kiến thức.
Đội tuyển toán có năm bạn, ba nam, hai nữ, đều là những người đạt được thứ hạng cao trong lớp.
Có lớp trưởng Khôi Trường siêng năng chăm chỉ, đeo cặp kính dày như đít chai, cực kì thích lên bảng làm bài với phong cách rất "làm màu". Mặt cậu ấy hơi lấm tấm mụn, nhưng nhờ vẻ đẹp tri thức, lớp trưởng vẫn sáng sủa dữ lắm. Chỉ có điều kém thể thao, kém đến mức đá cầu năm cái thì trật hết bốn cái.
Thằng Lân thì dẫu sở hữu khuôn mặt rất nghiện, nhưng bù lại thành tích học tập khá tốt. Nó đăng kí học bồi dưỡng chỉ đơn giản vì bố mẹ nó bắt. Bố mẹ Lân là giáo viên, còn là giáo viên trong trường, một người dạy toán, người còn lại dạy tin nên nó thành thục về edit video các thứ lắm.
Còn Thảo thì vô cùng cần cù trong chuyện học tập. Ngày nào mình cũng thấy cậu ấy học, học chính khóa buổi sáng, đến chiều học đội tuyển rồi tối lại đi học thêm đủ thầy cô, từ toán sang lý, hóa, đến cả môn văn còn học hết cô này cô kia. Nghe nói bố mẹ Thảo thuộc dạng giáo viên nghiêm khắc, nên cuộc sống của cậu ấy gói gọn trong một từ "học". Hơn nữa, Thảo là người có tính cách khá nghiêm túc, không hay cười và cũng chẳng dễ bắt chuyện.
Hai đứa còn lại chính là mình và Hưng. Nói chung đội tuyển này cũng khá là bất ổn.
Mình biết các cậu ấy đều cố gắng nên đương nhiên, mình phải thật sự nỗ lực ngay từ những ngày đầu. Hôm học đội tuyển đầu tiên, mình tranh thủ đi sớm để tranh chỗ ngồi bàn đầu - một vị trí đắc địa cho việc chăm chú nghe giảng, tập trung làm bài và dừng cái thói trì hoãn đầy tiêu cực.
Trước kia, mình từng có cơ hội học đội tuyển thành phố và tỉnh năm cấp hai, nhưng không ngờ ôn luyện để thi đội tuyển quốc gia lại khó đến vậy. Một buổi dài 2 tiềng rưỡi đủ để giáo viên dạy liên tiếp mấy chương trong chương trình cơ bản. Thầy dạy rất nhanh và toàn tập trung vào dạng bài khó, làm mình cảm giác nhắm mắt một cái cũng có thể mất gốc.
Một tuần chúng mình phải học ba buổi và bài tập buổi nào cũng đến chục bài. Từ ngày học đội tuyển, mình ngủ ít đi, càng ngày càng stress hơn, hai mắt sắp thâm như gấu trúc mất rồi. Thế nhưng ai kia ngày ngày vẫn chơi bóng, còn không thì chơi game, thoải mái đến lạ thường.
- Nè, tao hỏi thiệt ý, sao tao thấy mày học đội tuyển mà còn rảnh hơn lúc chưa học nữa vậy?
Mình tò mò hỏi cậu ta, Nhật Hưng vẫn thản nhiên cày rank, miệng hừ nhẹ:
- Tại tao giỏi.
Nói chuyện nghe muốn đấm vào mồm ghê! Mình hậm hực quay về làm bài, nháp đi nháp lại bài toán khó mãi, mà vẫn không thể giải được phương trình khó nhằn, mình sắp bực đến phát điên rồi.
- Mày cứ giải theo cách đó thì đến khi đắp chiếu cũng không được đâu, đặt ẩn t đi.
- Nhưng làm sao biết cái nào nên đặt ẩn t?
Cậu ấy dừng lại ván game, kéo ghế xích lại mình, còn thuận tay cầm cây bút chì, giải thích vô cùng tận tình:
- Mày phải đoán nghiệm đã, rồi mới xác định cái nào nên đặt là ẩn t. Đây này, mày không thấy cái đồ thị như thế này à...
Chữ Nhật Hưng rất xấu, xấu tới nỗi mình phải ngắm nghía một hồi mới hiểu được chữ của cậu ta. Nhưng phải công nhận một điều, Nhật Hưng rất giỏi, chỉ mới nhìn thoáng qua đã có thể giảng giải tường tận cho mình. Ơ hay là cậu ta làm trước ở nhà xong giờ làm màu với mình?
Mình ý thức được bản thân mình chẳng phải là một người tốt đẹp gì cho cam. Có cái gì xấu xa, tồi tệ, mình đều gán lên người Nhật Hưng hết. Thật tội lỗi mà!
Tuy nhiên, Phạm Gia Nhật Hưng vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời xanh mỗi ngày. Đặc biệt, khi ôn bồi dưỡng học sinh giỏi môn toán - thế mạnh của bản thân thì Nhật Hưng chẳng khác nào cá gặp nước, luôn được thầy cô khen ngợi hết lời vì tư duy sáng tạo và tốc độ làm bài thần kì trong các bài toán hóc búa.
Bình thường trông cậu ta vừa vô tri vừa đáng ghét, vậy mà hễ tập trung giải bài thì tiếp thu nhanh không ai bằng. Mình cũng cố gắng theo kịp tốc độ ấy, thế nhưng đến hiểu rõ bản chất bài toán, mình còn chưa làm được, huống hồ đòi làm nhanh.
Và rồi, mình lại vật lộn với đống suy nghĩ hạ thấp bản thân ngập ngụa trong đầu. Chán mình ghê ấy! Tính ra không ai mướn mình đi so sánh với cậu ta hết. Trên đời này, có biết bao nhiêu người giỏi, mình cứ so sánh thế thì chỉ có mình mệt mỏi, xì chét thôi, mà tại sao mình chỉ thích so đo với Nhật Hưng nhỉ? Tại sao thế? Hay là mình bị điên rồi?
Đứng trước cổng trường, mình vừa ngẫm nghĩ một số dạng bài thầy mới giảng trong ca học vừa rồi, vừa cố gắng khuyên răn bản thân mau dẹp bỏ Nhật Hưng ra khỏi đầu đi.
Độc thoại nội tâm gần nửa tiếng mà mình vẫn chưa thấy mẹ đâu. Vậy mà buổi chiều hăng hái đòi chở mình lắm, chắc đi sắm đồ đến quên mất đứa con gái tội nghiệp đang chờ ở cổng trường.
- Tao chơi được mấy trận bóng chuyền rồi vẫn chưa thấy mày về, mẹ mày quên mày rồi sao?
Mình ngước lên, vừa hay thấy bản mặt nhễ nhại mồ hôi của Nhật Hưng. Cậu ta thường hay xõa tóc mái, che hết trán, nay lại bị gió thổi sang một bên, để lộ vầng trán cao.
Mình nói thật, cậu ta có đôi mắt sáng lắm, lúc nào nhìn trực diện Nhật Hưng, mình thấy rõ cô bé tóc đuôi ngựa nhìn ngơ ngơ trong con ngươi ấy.
- Lẽ nào tao đẹp trai đến mức khiến mày há hốc mồm luôn sao?
- Không nhé. Tao chỉ đang thắc mắc ai vừa chơi thể thao mà hôi thế.
Mình che miệng cười, tỏ ý không biết gì cả. Cậu ta cũng không giận, còn tươi cười đáp:
- Đi không? Tao đèo mày về, trời cũng sắp tối rồi đó, mất công bị mấy anh xăm trổ nhặt về làm vợ.
- Có cái đầu mày ý.
Miệng thì mắng, nhưng mình vẫn rất thuận tay, thuận chân leo lên xe của Nhật Hưng.
Trước kia, mình từng có định kiến với con trai mới chơi thể thao xong, vì không hôi nách cũng hôi chân.
Nhưng mà chẳng hiểu sao, Nhật Hưng lại không như thế, cậu ta có mùi hương nhè nhẹ, vừa giống bạc hà vừa giống cỏ lá xanh mát, lại có nét gì đó ngọt ngào như dâu tây, mang lại cảm giác rất trong trẻo, rất nhiệt huyết và rất "tuổi trẻ".
Tả xong mình cũng không biết đây là hỗn hợp mùi gì nữa, chỉ biết nó khiến mình thấy hơi xao xuyến, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đôi má phúng phính thắm đượm cái nắng hồng cuối ngày, hoặc nói đúng hơn là nỗi lòng mình bắt đầu đan hoa, rộn ràng một cách chậm rãi và từ từ.
Học kì 2, trường chuyên của mình sẽ tổ chức kì thi chọn học sinh giỏi, vừa tham gia thi Olympic khu vực, vừa học để năm sau thi học sinh giỏi quốc gia.
Mình lưỡng lự không biết có nên tham gia vào đội tuyển không. Một phần vì mình muốn chuẩn bị các chứng chỉ và học bạ để xét đại học, phần còn lại thì sợ bản thân không đủ năng lực.
Nhìn tờ giấy đăng kí tham gia đội tuyển, không ngoài dự đoán, mình thấy tên Phạm Gia Nhật Hưng đầu tiên.
- Sao? Chẳng lẽ không dám đấu với tao nữa à? Hèn thế. - Mình quay phắt qua lườm Nhật Hưng, caậu ta còn cố tình nháy mắt trêu ngươi.
- Mày nói ai hèn?
Mình gằn giọng rồi nhanh chóng báo danh. Dù sao mình cũng phải thử mới biết được, cho dù không thể vượt mặt cậu ta thì chí ít, mình cũng được mở mang kiến thức.
Đội tuyển toán có năm bạn, ba nam, hai nữ, đều là những người đạt được thứ hạng cao trong lớp.
Có lớp trưởng Khôi Trường siêng năng chăm chỉ, đeo cặp kính dày như đít chai, cực kì thích lên bảng làm bài với phong cách rất "làm màu". Mặt cậu ấy hơi lấm tấm mụn, nhưng nhờ vẻ đẹp tri thức, lớp trưởng vẫn sáng sủa dữ lắm. Chỉ có điều kém thể thao, kém đến mức đá cầu năm cái thì trật hết bốn cái.
Thằng Lân thì dẫu sở hữu khuôn mặt rất nghiện, nhưng bù lại thành tích học tập khá tốt. Nó đăng kí học bồi dưỡng chỉ đơn giản vì bố mẹ nó bắt. Bố mẹ Lân là giáo viên, còn là giáo viên trong trường, một người dạy toán, người còn lại dạy tin nên nó thành thục về edit video các thứ lắm.
Còn Thảo thì vô cùng cần cù trong chuyện học tập. Ngày nào mình cũng thấy cậu ấy học, học chính khóa buổi sáng, đến chiều học đội tuyển rồi tối lại đi học thêm đủ thầy cô, từ toán sang lý, hóa, đến cả môn văn còn học hết cô này cô kia. Nghe nói bố mẹ Thảo thuộc dạng giáo viên nghiêm khắc, nên cuộc sống của cậu ấy gói gọn trong một từ "học". Hơn nữa, Thảo là người có tính cách khá nghiêm túc, không hay cười và cũng chẳng dễ bắt chuyện.
Hai đứa còn lại chính là mình và Hưng. Nói chung đội tuyển này cũng khá là bất ổn.
Mình biết các cậu ấy đều cố gắng nên đương nhiên, mình phải thật sự nỗ lực ngay từ những ngày đầu. Hôm học đội tuyển đầu tiên, mình tranh thủ đi sớm để tranh chỗ ngồi bàn đầu - một vị trí đắc địa cho việc chăm chú nghe giảng, tập trung làm bài và dừng cái thói trì hoãn đầy tiêu cực.
Trước kia, mình từng có cơ hội học đội tuyển thành phố và tỉnh năm cấp hai, nhưng không ngờ ôn luyện để thi đội tuyển quốc gia lại khó đến vậy. Một buổi dài 2 tiềng rưỡi đủ để giáo viên dạy liên tiếp mấy chương trong chương trình cơ bản. Thầy dạy rất nhanh và toàn tập trung vào dạng bài khó, làm mình cảm giác nhắm mắt một cái cũng có thể mất gốc.
Một tuần chúng mình phải học ba buổi và bài tập buổi nào cũng đến chục bài. Từ ngày học đội tuyển, mình ngủ ít đi, càng ngày càng stress hơn, hai mắt sắp thâm như gấu trúc mất rồi. Thế nhưng ai kia ngày ngày vẫn chơi bóng, còn không thì chơi game, thoải mái đến lạ thường.
- Nè, tao hỏi thiệt ý, sao tao thấy mày học đội tuyển mà còn rảnh hơn lúc chưa học nữa vậy?
Mình tò mò hỏi cậu ta, Nhật Hưng vẫn thản nhiên cày rank, miệng hừ nhẹ:
- Tại tao giỏi.
Nói chuyện nghe muốn đấm vào mồm ghê! Mình hậm hực quay về làm bài, nháp đi nháp lại bài toán khó mãi, mà vẫn không thể giải được phương trình khó nhằn, mình sắp bực đến phát điên rồi.
- Mày cứ giải theo cách đó thì đến khi đắp chiếu cũng không được đâu, đặt ẩn t đi.
- Nhưng làm sao biết cái nào nên đặt ẩn t?
Cậu ấy dừng lại ván game, kéo ghế xích lại mình, còn thuận tay cầm cây bút chì, giải thích vô cùng tận tình:
- Mày phải đoán nghiệm đã, rồi mới xác định cái nào nên đặt là ẩn t. Đây này, mày không thấy cái đồ thị như thế này à...
Chữ Nhật Hưng rất xấu, xấu tới nỗi mình phải ngắm nghía một hồi mới hiểu được chữ của cậu ta. Nhưng phải công nhận một điều, Nhật Hưng rất giỏi, chỉ mới nhìn thoáng qua đã có thể giảng giải tường tận cho mình. Ơ hay là cậu ta làm trước ở nhà xong giờ làm màu với mình?
Mình ý thức được bản thân mình chẳng phải là một người tốt đẹp gì cho cam. Có cái gì xấu xa, tồi tệ, mình đều gán lên người Nhật Hưng hết. Thật tội lỗi mà!
Tuy nhiên, Phạm Gia Nhật Hưng vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời xanh mỗi ngày. Đặc biệt, khi ôn bồi dưỡng học sinh giỏi môn toán - thế mạnh của bản thân thì Nhật Hưng chẳng khác nào cá gặp nước, luôn được thầy cô khen ngợi hết lời vì tư duy sáng tạo và tốc độ làm bài thần kì trong các bài toán hóc búa.
Bình thường trông cậu ta vừa vô tri vừa đáng ghét, vậy mà hễ tập trung giải bài thì tiếp thu nhanh không ai bằng. Mình cũng cố gắng theo kịp tốc độ ấy, thế nhưng đến hiểu rõ bản chất bài toán, mình còn chưa làm được, huống hồ đòi làm nhanh.
Và rồi, mình lại vật lộn với đống suy nghĩ hạ thấp bản thân ngập ngụa trong đầu. Chán mình ghê ấy! Tính ra không ai mướn mình đi so sánh với cậu ta hết. Trên đời này, có biết bao nhiêu người giỏi, mình cứ so sánh thế thì chỉ có mình mệt mỏi, xì chét thôi, mà tại sao mình chỉ thích so đo với Nhật Hưng nhỉ? Tại sao thế? Hay là mình bị điên rồi?
Đứng trước cổng trường, mình vừa ngẫm nghĩ một số dạng bài thầy mới giảng trong ca học vừa rồi, vừa cố gắng khuyên răn bản thân mau dẹp bỏ Nhật Hưng ra khỏi đầu đi.
Độc thoại nội tâm gần nửa tiếng mà mình vẫn chưa thấy mẹ đâu. Vậy mà buổi chiều hăng hái đòi chở mình lắm, chắc đi sắm đồ đến quên mất đứa con gái tội nghiệp đang chờ ở cổng trường.
- Tao chơi được mấy trận bóng chuyền rồi vẫn chưa thấy mày về, mẹ mày quên mày rồi sao?
Mình ngước lên, vừa hay thấy bản mặt nhễ nhại mồ hôi của Nhật Hưng. Cậu ta thường hay xõa tóc mái, che hết trán, nay lại bị gió thổi sang một bên, để lộ vầng trán cao.
Mình nói thật, cậu ta có đôi mắt sáng lắm, lúc nào nhìn trực diện Nhật Hưng, mình thấy rõ cô bé tóc đuôi ngựa nhìn ngơ ngơ trong con ngươi ấy.
- Lẽ nào tao đẹp trai đến mức khiến mày há hốc mồm luôn sao?
- Không nhé. Tao chỉ đang thắc mắc ai vừa chơi thể thao mà hôi thế.
Mình che miệng cười, tỏ ý không biết gì cả. Cậu ta cũng không giận, còn tươi cười đáp:
- Đi không? Tao đèo mày về, trời cũng sắp tối rồi đó, mất công bị mấy anh xăm trổ nhặt về làm vợ.
- Có cái đầu mày ý.
Miệng thì mắng, nhưng mình vẫn rất thuận tay, thuận chân leo lên xe của Nhật Hưng.
Trước kia, mình từng có định kiến với con trai mới chơi thể thao xong, vì không hôi nách cũng hôi chân.
Nhưng mà chẳng hiểu sao, Nhật Hưng lại không như thế, cậu ta có mùi hương nhè nhẹ, vừa giống bạc hà vừa giống cỏ lá xanh mát, lại có nét gì đó ngọt ngào như dâu tây, mang lại cảm giác rất trong trẻo, rất nhiệt huyết và rất "tuổi trẻ".
Tả xong mình cũng không biết đây là hỗn hợp mùi gì nữa, chỉ biết nó khiến mình thấy hơi xao xuyến, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đôi má phúng phính thắm đượm cái nắng hồng cuối ngày, hoặc nói đúng hơn là nỗi lòng mình bắt đầu đan hoa, rộn ràng một cách chậm rãi và từ từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.