Chương 64: Ngoại Truyện
Má Bánh Bao
06/05/2024
1. Xin chào! Mình tên là Trúc Quỳnh. Mình học chuyên Toán trường THPT Chuyên Bảo Lộc, mình có sở thích và năng khiếu về nghệ thuật như hát, múa, nhảy hay dẫn chương trình.
Với vẻ ngoài ngọt ngào, mái tóc dài xoăn nhẹ và khuôn mặt nhỏ nhắn, mình lớn lên như một nàng công chúa đích thực và được mọi người quý mến, yêu thương. Nhưng không phải công chúa nào cũng hạnh phúc đúng không các cậu?
Mình cũng từng nghĩ rằng mình không hạnh phúc trong tình yêu, bởi vì nàng công chúa này sinh lòng tương tư với chàng hoàng tử nọ, nhưng từ rất lâu, từ khi cả hai còn nhỏ, chàng vẫn chẳng có chút rung động với nàng.
Khi mà chỉ có hai người, chàng hoàng tử còn không yêu nàng công chúa tuyệt vời ấy, huống hồ khi xuất hiện một nàng công chúa khác...
Nàng công chúa kia không xinh đẹp bằng mình, cũng không giỏi về ca hát, ngoại giao như mình, nhưng lại rất thông minh, học giỏi và hòa đồng, hơn nữa nàng công chúa ấy là tất cả hình bóng trong đôi mắt si tình của chàng hoàng tử.
Thế rồi từ khi nào mình không còn là một nàng công chúa trong truyện cổ tích nữa mà biến thành nhân vật phản diện với những tâm tư xấu xa, những suy nghĩ vị kỉ.
Mình bỗng hối hận, tại sao bản thân lại biến chất như vậy nhỉ?
Nhưng mình tiếc nuối... tiếc nuối 5 năm dành tình cảm cho chàng hoàng tử mà mình sinh lòng đơn phương.
Chỉ là một khoảnh khắc chơi bóng, bàn tay nhẹ nhàng đánh đàn và cả đôi mắt thờ ơ nhìn mình, mình lại tưởng đó là "true love".
Thất vọng thật đấy, bị chàng hoàng tử mình thương vạch trần tội lỗi trước mặt, thế mà mình vẫn cúi đầu, quỳ gối tha thiết cầu xin người con gái chiếm trọn trái tim chàng hoàng tử, chỉ với hi vọng cậu ấy sẽ thuộc về mình.
"Hưng biết Quỳnh là một người con gái tốt, một người con gái xinh đẹp, đảm đang, tuyệt vời. Thật ra từ hồi cấp hai, Hưng đã biết Quỳnh thích Hưng. Nhưng mà từ trước khi nhỏ ất ơ kia xuất hiện, Hưng đã không có cảm xúc gì với Quỳnh. Hưng cũng biết khi học cấp ba, nhỏ ất ơ kia nhiều lần muốn gán ghép hai tụi mình, Hưng giận lắm! Một phần vì nó không hiểu tình cảm Hưng dành cho nó, một phần vì Hưng không muốn Quỳnh tiếp tục bi lụy trong mối tình đơn phương này. Quỳnh cũng đừng làm những hành động hèn mọn như thế nữa, Hưng không muốn phải ghét Quỳnh. Chúng ta không có duyên nhưng ít nhất hãy để lại những kỉ niệm đẹp đẽ cho nhau, nhé!"
"Trúc Quỳnh này, tớ ngưỡng mộ cậu lắm! Cậu xinh đẹp, giỏi giang, tài năng, ấm áp lại luôn quan tâm mọi người. Tớ thật sự hi vọng cậu đừng để lộ vẻ yếu đuối này trước ai cả. Nếu thật sự hôm nay tớ đồng ý nhường Nhật Hưng cho cậu, Quỳnh có chắc rằng Hưng sẽ đáp lại tình cảm đơn phương ấy không? Nếu Quỳnh chắc chắn, thì tớ xin rút lui."
Nghe lời này từ Khả Hân, mình vừa bất ngờ vừa thất vọng. Đúng thế nhỉ, câu trả lời cuối cùng của cậu ấy vẫn là không.
"Quỳnh cũng không chắc mà phải không? Tớ không muốn Nhật Hưng là một sự lựa chọn của tớ hay tớ là sự lựa chọn của Nhật Hưng. Vậy nên nếu có duyên, chúng tớ sẽ đến được với nhau. Tớ thành tâm mong Trúc Quỳnh sẽ tìm một người tốt hơn, một người sẵn sàng vì Quỳnh mà không ngại mưa gió, một người khiến Quỳnh cười và lau nước mắt khi Quỳnh khóc. Chúc Quỳnh hạnh phúc nhé!"
Từ câu nói, ánh nhìn ngày hôm ấy, mình biết hai người họ sinh ra là dành cho nhau, hợp đến mức mình không còn biết lấy lí lẽ gì để phủ định mối tình này.
"Phạm Gia Nhật Hưng và Đinh Ngọc Khả Hân, từ nay Quỳnh sẽ làm thuyền trưởng cho ô tê pê của hai người, hạnh phúc với nhau mãi mãi về sau nhé!"
(Đây là Trúc Quỳnh's pov của chương 46 nha, ai không nhớ thì có thể quay lại đọc chương này nè!)
***
- Chị Trúc Quỳnh ơi, em tên Vân Khánh, chị còn nhớ hôm offline câu lạc bộ âm nhạc, em là người xung phong đánh đàn cho chị không?
Mình chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, gật đầu nhẹ.
- Chị có rảnh không? Tối nay đi cafe với em nhé?
Con bé lớp 11 trước mặt tên là Vân Khánh, học chuyên hóa, con bé tomboy này có nét cuốn hút lạ thường, chỉ bằng một cái nháy mắt thôi, đã khiến mấy đứa trai gái gì hú hét từ xa.
Mình vuốt tóc mái đã bị gió hất sang một bên, nhoẻn miệng cười, gật đầu một cái. Con bé với mái tóc tomboy pixie cũng mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ khiến trái tim mình nóng dần lên, rung rinh theo từng đợt gió.
Thôi thì phải cho bản thân một cơ hội mở lòng chứ, rồi nàng công chúa nào cũng gặp "hoàng tử " của đời mình thôi, các cậu nhỉ?
2. Xin chào, mình là Khôi Trường đây, lớp trưởng lớp 10 Toán một thời.
Có vẻ tên mình không được các cậu để tâm lắm. Ừ thì mình chỉ là một chàng nam phụ thoáng qua trong Dâu Tây Đường Phèn, cũng như trong cuộc đời của Đinh Ngọc Khả Hân.
Lần đầu khi gặp Khả Hân, mình không có ấn tượng gì nhiều. Cậu ấy có vóc dáng khá cao so với những đứa con gái cùng lứa, nhưng gương mặt lại khác hoàn toàn. Gò má tròn trịa, khuôn mặt cứ như mấy con búp bê em bé hay được trưng bày trong những cửa hàng đồ chơi cho trẻ con.
Khả Hân học giỏi và chăm chỉ làm bài tập, lúc nào mình cũng thấy cậu ấy cầm một quyển sách hay cây bút gì đó. Mình vẫn còn nhớ, chiều hôm học đội tuyển, nhà mình có giỗ nên đã xin nghỉ ca học đó. Vốn nghĩ chỉ cần xem lại bài là đủ, mình đâu có ngờ thầy dạy toàn những chuyên đề mới, ngồi xem lại cũng mất cả tiếng.
Bình thường Khả Hân chỉ nói chuyện với mình về những chủ đề liên quan đến lớp, chẳng hạn điểm thi đua, chuyện sổ đầu bài. Vậy mà nay cậu ấy đề nghị giảng bài bồi dưỡng cho mình.
Cậu ấy có giọng nói trong trẻo, ấm áp, truyền cảm khiến những con số, công thức toán học chỉ tựa như bảng chữ cái ABC đơn thuần. Thật ra đến giờ mình vẫn chưa hiểu bài đó, mình chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, mình đã biết nhớ thương là gì.
Một đứa con trai mọt sách như mình, hết lần này đến lần khác chủ động bắt chuyện với Khả Hân. Thật sự thì mình nhát gái, cũng chẳng biết nên nói gì với Khả Hân, chỉ muốn quan tâm cậu ấy hơn một chút.
Thế nhưng dù có nhát gái thế nào, mình vẫn nhận ra ánh mắt của Nhật Hưng dành cho Khả Hân là gì và ngược lại.
Mình ngồi dãy bên kia, góc nhìn vừa hay thấy Nhật Hưng dùng ánh mắt cưng chiều dành cho người con gái đang chăm chú giải toán.
Mình cũng thường đúng lúc chứng kiến đôi mắt thỉnh thoảng liếc trộm người con trai cao lớn, chắn cả ánh sáng ban mai bên song cửa sổ của Khả Hân.
Xem ra mối tình của mình sẽ mãi là tình đơn phương thôi!
Nói thật mình không cam tâm lắm, con trai mà không chủ động thì hèn chết đi được. Thế là mình tỏ tình, không ngoài dự đoán, bị từ chối cả hai lần.
Nhưng mà chợt thấy lòng thanh thản hơn nhiều, mình biết mình chính là chất xúc tác khiến phản ứng hóa học giữa Phạm Gia Nhật Hưng và Đinh Ngọc Khả Hân ngày càng mạnh mẽ hơn. Nể bản thân có con mắt nhìn xa trông rộng ghê gớm, điều đó vẫn rất đúng dù bao nhiêu năm trôi qua.
Rất nhiều năm sau, khi mình từ Anh du học trở về, tình cờ thấy đôi bạn trẻ đi dạo trong siêu thị. Hầu như hai người họ không thay đổi gì cả, vẫn ngọt ngào, đáng yêu như những năm tháng thanh xuân ở mái trường chuyên.
Đôi mắt của họ còn thắm đượm nét tình si hơn ngày xưa cũ, lại còn loi nhoi thêm một đứa trẻ y hệt họ năm nào đó, cũng láu lỉnh, thông minh và nhiệt huyết với tuổi trẻ như vậy.
3. Xin chào, mình là Thảo đây, người bạn tội nghiệp chứng kiến toàn bộ quá trình yêu nhau, ngược cẩu độc thân của đôi tiên đồng ngọc nữ Hưng và Hân.
Mình vốn là một đứa con gái mọt sách và hầu như chỉ biết học, một phần vì bố mẹ là giáo viên, phần còn lại là vì mình thấy cuộc sống này quá nhạt nhẽo. Đặc biệt chuyện yêu đương là cái chuyện phiền phức nhất trần đời.
Như mong ước bao nhiêu lâu của bố mẹ, mình theo học chuyên toán của trường trọng điểm trong thành phố, nào là thi chọn học sinh giỏi, học đội tuyển, gi gỉ gì gi cái nào mình cũng tham gia.
Cũng tại đó, mình gặp Hưng và Hân. Cậu con trai là hình tượng điển hình của nam chính thanh xuân vườn trường trong những bộ phim ngọt sủng Tung Của, mà mình vẫn hay chê thường ngày. Đứa con gái là mấy đứa học siêu giỏi về toán, lý, hóa, nhưng ngơ ngơ, ngu ngu về cuộc sống hằng ngày ý.
Nghe miêu tả có vẻ hai đứa này không hợp nhau lắm, nhưng tụi nó hợp đến lạ thường, đến nỗi mình thấy cọng lông trên hai người đứa nó cũng tương xứng với nhau.
Ban đầu, Hân và Hưng cạnh tranh nhau từng con điểm một, Hân hiếu thắng lắm, một mực đòi vượt Hưng cơ. Hai đứa nó hay nói mấy chuyện xàm xàm mà người trưởng thành như mình nghe không hiểu.
Mình biết ngay hai đứa nó thể nào cũng nảy sinh tình cảm. Quả thật như thế, con mắt nhìn thấu hồng trần của mình nhìn thấy từng khoảnh khắc đôi chim ri rung động nhau.
Chắc chắn không có thằng con trai nào lại đi từ sớm chỉ để giữ chỗ trong phòng tự học cho đứa con gái như Hưng, cũng không có đứa con gái nào có tài liệu gì đều đưa cho thằng con trai như Hân.
Mình từng vô tình chứng kiến cái thơm lên mái tóc đen của đôi trẻ trong lần thi Olympic, cũng từng thấy hai đứa nó nhìn nhau bằng ánh mắt nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ trong những tháng ngày học đội tuyển.
Mình có thể thất tình chứ đôi trẻ này nhất định phải về chung một nhà. Tâm sự của mình đến đây là hết, chúc cả nhà tìm được tình yêu như Hưng và Hân, đặc biệt đừng thành bóng đèn như mình nha!
4. Tôi đã quay trở lại rồi đây! Con Hói bị cậu chủ ghét cay ghét đắng trong truyền thuyết nè.
Tôi ngoi lên đây để bóc phốt cậu chủ. Gần đây, cậu chủ hay dắt chị gái dễ thương hôm bữa về nhà chơi. Hai người cứ giỡn qua giỡn lại rồi người ăn cơm chó lại là một con chó. Tôi cũng chẳng dám than phiền, kêu ca gì đâu, chỉ mong rằng hai người họ đừng phát cơm chó cho tôi nữa, tôi không cần.
Lời cuối cùng tôi muốn nói với mọi người: "gâu gâu gâu gâu gâu".
Tạm dịch: "ai lớp diu pặc pặc".
- ----
Au: Ai chờ được ngoại truyện của Dâu Tây Đường Phèn chắc cũng đẻ tám lứa rồi quá!
Với vẻ ngoài ngọt ngào, mái tóc dài xoăn nhẹ và khuôn mặt nhỏ nhắn, mình lớn lên như một nàng công chúa đích thực và được mọi người quý mến, yêu thương. Nhưng không phải công chúa nào cũng hạnh phúc đúng không các cậu?
Mình cũng từng nghĩ rằng mình không hạnh phúc trong tình yêu, bởi vì nàng công chúa này sinh lòng tương tư với chàng hoàng tử nọ, nhưng từ rất lâu, từ khi cả hai còn nhỏ, chàng vẫn chẳng có chút rung động với nàng.
Khi mà chỉ có hai người, chàng hoàng tử còn không yêu nàng công chúa tuyệt vời ấy, huống hồ khi xuất hiện một nàng công chúa khác...
Nàng công chúa kia không xinh đẹp bằng mình, cũng không giỏi về ca hát, ngoại giao như mình, nhưng lại rất thông minh, học giỏi và hòa đồng, hơn nữa nàng công chúa ấy là tất cả hình bóng trong đôi mắt si tình của chàng hoàng tử.
Thế rồi từ khi nào mình không còn là một nàng công chúa trong truyện cổ tích nữa mà biến thành nhân vật phản diện với những tâm tư xấu xa, những suy nghĩ vị kỉ.
Mình bỗng hối hận, tại sao bản thân lại biến chất như vậy nhỉ?
Nhưng mình tiếc nuối... tiếc nuối 5 năm dành tình cảm cho chàng hoàng tử mà mình sinh lòng đơn phương.
Chỉ là một khoảnh khắc chơi bóng, bàn tay nhẹ nhàng đánh đàn và cả đôi mắt thờ ơ nhìn mình, mình lại tưởng đó là "true love".
Thất vọng thật đấy, bị chàng hoàng tử mình thương vạch trần tội lỗi trước mặt, thế mà mình vẫn cúi đầu, quỳ gối tha thiết cầu xin người con gái chiếm trọn trái tim chàng hoàng tử, chỉ với hi vọng cậu ấy sẽ thuộc về mình.
"Hưng biết Quỳnh là một người con gái tốt, một người con gái xinh đẹp, đảm đang, tuyệt vời. Thật ra từ hồi cấp hai, Hưng đã biết Quỳnh thích Hưng. Nhưng mà từ trước khi nhỏ ất ơ kia xuất hiện, Hưng đã không có cảm xúc gì với Quỳnh. Hưng cũng biết khi học cấp ba, nhỏ ất ơ kia nhiều lần muốn gán ghép hai tụi mình, Hưng giận lắm! Một phần vì nó không hiểu tình cảm Hưng dành cho nó, một phần vì Hưng không muốn Quỳnh tiếp tục bi lụy trong mối tình đơn phương này. Quỳnh cũng đừng làm những hành động hèn mọn như thế nữa, Hưng không muốn phải ghét Quỳnh. Chúng ta không có duyên nhưng ít nhất hãy để lại những kỉ niệm đẹp đẽ cho nhau, nhé!"
"Trúc Quỳnh này, tớ ngưỡng mộ cậu lắm! Cậu xinh đẹp, giỏi giang, tài năng, ấm áp lại luôn quan tâm mọi người. Tớ thật sự hi vọng cậu đừng để lộ vẻ yếu đuối này trước ai cả. Nếu thật sự hôm nay tớ đồng ý nhường Nhật Hưng cho cậu, Quỳnh có chắc rằng Hưng sẽ đáp lại tình cảm đơn phương ấy không? Nếu Quỳnh chắc chắn, thì tớ xin rút lui."
Nghe lời này từ Khả Hân, mình vừa bất ngờ vừa thất vọng. Đúng thế nhỉ, câu trả lời cuối cùng của cậu ấy vẫn là không.
"Quỳnh cũng không chắc mà phải không? Tớ không muốn Nhật Hưng là một sự lựa chọn của tớ hay tớ là sự lựa chọn của Nhật Hưng. Vậy nên nếu có duyên, chúng tớ sẽ đến được với nhau. Tớ thành tâm mong Trúc Quỳnh sẽ tìm một người tốt hơn, một người sẵn sàng vì Quỳnh mà không ngại mưa gió, một người khiến Quỳnh cười và lau nước mắt khi Quỳnh khóc. Chúc Quỳnh hạnh phúc nhé!"
Từ câu nói, ánh nhìn ngày hôm ấy, mình biết hai người họ sinh ra là dành cho nhau, hợp đến mức mình không còn biết lấy lí lẽ gì để phủ định mối tình này.
"Phạm Gia Nhật Hưng và Đinh Ngọc Khả Hân, từ nay Quỳnh sẽ làm thuyền trưởng cho ô tê pê của hai người, hạnh phúc với nhau mãi mãi về sau nhé!"
(Đây là Trúc Quỳnh's pov của chương 46 nha, ai không nhớ thì có thể quay lại đọc chương này nè!)
***
- Chị Trúc Quỳnh ơi, em tên Vân Khánh, chị còn nhớ hôm offline câu lạc bộ âm nhạc, em là người xung phong đánh đàn cho chị không?
Mình chớp chớp đôi mắt ngơ ngác, gật đầu nhẹ.
- Chị có rảnh không? Tối nay đi cafe với em nhé?
Con bé lớp 11 trước mặt tên là Vân Khánh, học chuyên hóa, con bé tomboy này có nét cuốn hút lạ thường, chỉ bằng một cái nháy mắt thôi, đã khiến mấy đứa trai gái gì hú hét từ xa.
Mình vuốt tóc mái đã bị gió hất sang một bên, nhoẻn miệng cười, gật đầu một cái. Con bé với mái tóc tomboy pixie cũng mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ khiến trái tim mình nóng dần lên, rung rinh theo từng đợt gió.
Thôi thì phải cho bản thân một cơ hội mở lòng chứ, rồi nàng công chúa nào cũng gặp "hoàng tử " của đời mình thôi, các cậu nhỉ?
2. Xin chào, mình là Khôi Trường đây, lớp trưởng lớp 10 Toán một thời.
Có vẻ tên mình không được các cậu để tâm lắm. Ừ thì mình chỉ là một chàng nam phụ thoáng qua trong Dâu Tây Đường Phèn, cũng như trong cuộc đời của Đinh Ngọc Khả Hân.
Lần đầu khi gặp Khả Hân, mình không có ấn tượng gì nhiều. Cậu ấy có vóc dáng khá cao so với những đứa con gái cùng lứa, nhưng gương mặt lại khác hoàn toàn. Gò má tròn trịa, khuôn mặt cứ như mấy con búp bê em bé hay được trưng bày trong những cửa hàng đồ chơi cho trẻ con.
Khả Hân học giỏi và chăm chỉ làm bài tập, lúc nào mình cũng thấy cậu ấy cầm một quyển sách hay cây bút gì đó. Mình vẫn còn nhớ, chiều hôm học đội tuyển, nhà mình có giỗ nên đã xin nghỉ ca học đó. Vốn nghĩ chỉ cần xem lại bài là đủ, mình đâu có ngờ thầy dạy toàn những chuyên đề mới, ngồi xem lại cũng mất cả tiếng.
Bình thường Khả Hân chỉ nói chuyện với mình về những chủ đề liên quan đến lớp, chẳng hạn điểm thi đua, chuyện sổ đầu bài. Vậy mà nay cậu ấy đề nghị giảng bài bồi dưỡng cho mình.
Cậu ấy có giọng nói trong trẻo, ấm áp, truyền cảm khiến những con số, công thức toán học chỉ tựa như bảng chữ cái ABC đơn thuần. Thật ra đến giờ mình vẫn chưa hiểu bài đó, mình chỉ biết trong khoảnh khắc ấy, mình đã biết nhớ thương là gì.
Một đứa con trai mọt sách như mình, hết lần này đến lần khác chủ động bắt chuyện với Khả Hân. Thật sự thì mình nhát gái, cũng chẳng biết nên nói gì với Khả Hân, chỉ muốn quan tâm cậu ấy hơn một chút.
Thế nhưng dù có nhát gái thế nào, mình vẫn nhận ra ánh mắt của Nhật Hưng dành cho Khả Hân là gì và ngược lại.
Mình ngồi dãy bên kia, góc nhìn vừa hay thấy Nhật Hưng dùng ánh mắt cưng chiều dành cho người con gái đang chăm chú giải toán.
Mình cũng thường đúng lúc chứng kiến đôi mắt thỉnh thoảng liếc trộm người con trai cao lớn, chắn cả ánh sáng ban mai bên song cửa sổ của Khả Hân.
Xem ra mối tình của mình sẽ mãi là tình đơn phương thôi!
Nói thật mình không cam tâm lắm, con trai mà không chủ động thì hèn chết đi được. Thế là mình tỏ tình, không ngoài dự đoán, bị từ chối cả hai lần.
Nhưng mà chợt thấy lòng thanh thản hơn nhiều, mình biết mình chính là chất xúc tác khiến phản ứng hóa học giữa Phạm Gia Nhật Hưng và Đinh Ngọc Khả Hân ngày càng mạnh mẽ hơn. Nể bản thân có con mắt nhìn xa trông rộng ghê gớm, điều đó vẫn rất đúng dù bao nhiêu năm trôi qua.
Rất nhiều năm sau, khi mình từ Anh du học trở về, tình cờ thấy đôi bạn trẻ đi dạo trong siêu thị. Hầu như hai người họ không thay đổi gì cả, vẫn ngọt ngào, đáng yêu như những năm tháng thanh xuân ở mái trường chuyên.
Đôi mắt của họ còn thắm đượm nét tình si hơn ngày xưa cũ, lại còn loi nhoi thêm một đứa trẻ y hệt họ năm nào đó, cũng láu lỉnh, thông minh và nhiệt huyết với tuổi trẻ như vậy.
3. Xin chào, mình là Thảo đây, người bạn tội nghiệp chứng kiến toàn bộ quá trình yêu nhau, ngược cẩu độc thân của đôi tiên đồng ngọc nữ Hưng và Hân.
Mình vốn là một đứa con gái mọt sách và hầu như chỉ biết học, một phần vì bố mẹ là giáo viên, phần còn lại là vì mình thấy cuộc sống này quá nhạt nhẽo. Đặc biệt chuyện yêu đương là cái chuyện phiền phức nhất trần đời.
Như mong ước bao nhiêu lâu của bố mẹ, mình theo học chuyên toán của trường trọng điểm trong thành phố, nào là thi chọn học sinh giỏi, học đội tuyển, gi gỉ gì gi cái nào mình cũng tham gia.
Cũng tại đó, mình gặp Hưng và Hân. Cậu con trai là hình tượng điển hình của nam chính thanh xuân vườn trường trong những bộ phim ngọt sủng Tung Của, mà mình vẫn hay chê thường ngày. Đứa con gái là mấy đứa học siêu giỏi về toán, lý, hóa, nhưng ngơ ngơ, ngu ngu về cuộc sống hằng ngày ý.
Nghe miêu tả có vẻ hai đứa này không hợp nhau lắm, nhưng tụi nó hợp đến lạ thường, đến nỗi mình thấy cọng lông trên hai người đứa nó cũng tương xứng với nhau.
Ban đầu, Hân và Hưng cạnh tranh nhau từng con điểm một, Hân hiếu thắng lắm, một mực đòi vượt Hưng cơ. Hai đứa nó hay nói mấy chuyện xàm xàm mà người trưởng thành như mình nghe không hiểu.
Mình biết ngay hai đứa nó thể nào cũng nảy sinh tình cảm. Quả thật như thế, con mắt nhìn thấu hồng trần của mình nhìn thấy từng khoảnh khắc đôi chim ri rung động nhau.
Chắc chắn không có thằng con trai nào lại đi từ sớm chỉ để giữ chỗ trong phòng tự học cho đứa con gái như Hưng, cũng không có đứa con gái nào có tài liệu gì đều đưa cho thằng con trai như Hân.
Mình từng vô tình chứng kiến cái thơm lên mái tóc đen của đôi trẻ trong lần thi Olympic, cũng từng thấy hai đứa nó nhìn nhau bằng ánh mắt nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ trong những tháng ngày học đội tuyển.
Mình có thể thất tình chứ đôi trẻ này nhất định phải về chung một nhà. Tâm sự của mình đến đây là hết, chúc cả nhà tìm được tình yêu như Hưng và Hân, đặc biệt đừng thành bóng đèn như mình nha!
4. Tôi đã quay trở lại rồi đây! Con Hói bị cậu chủ ghét cay ghét đắng trong truyền thuyết nè.
Tôi ngoi lên đây để bóc phốt cậu chủ. Gần đây, cậu chủ hay dắt chị gái dễ thương hôm bữa về nhà chơi. Hai người cứ giỡn qua giỡn lại rồi người ăn cơm chó lại là một con chó. Tôi cũng chẳng dám than phiền, kêu ca gì đâu, chỉ mong rằng hai người họ đừng phát cơm chó cho tôi nữa, tôi không cần.
Lời cuối cùng tôi muốn nói với mọi người: "gâu gâu gâu gâu gâu".
Tạm dịch: "ai lớp diu pặc pặc".
- ----
Au: Ai chờ được ngoại truyện của Dâu Tây Đường Phèn chắc cũng đẻ tám lứa rồi quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.