Chương 17: Vẫn là lớp trưởng nhưng đây là part 3
Má Bánh Bao
06/05/2024
26.01.21
Những ngày tiếp theo, mình biến thành một con sen chính hiệu của Phạm Gia Nhật Hưng.
Cậu ta sai mình như sai chó vậy, hở tí thì mua giùm cái này, chút thì lại lấy giùm chai nước. Bị trật khớp chứ có liệt luôn đâu mà cứ sai bảo người ta hoài?
Và tất nhiên việc trực nhật cũng chuyển thành nhiệm vụ của mình. Mình thở dài thườn thượt đi giặt khăn lau bảng, lau bảng đã bốn tiết rồi mà tiết nào bài cũng viết dài dằng dặc. Nhật Hưng đúng là nghiệp chướng trong cuộc đời huy hoàng của mình mà.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói cất lên làm mình hú hồn chim yến:
- Khả Hân có cần tớ giúp không?
Vẫn như thủ tục thường ngày, mình cười sượng quay lại nhìn lớp trưởng, đáp không cần đâu. Thế mà tinh thần của cậu ấy nhiệt huyết đến độ mình chẳng biết cản lại kiểu gì. Lớp trưởng trực tiếp lấy khăn lau bảng, lau giúp một bên bảng còn lại. Cả lớp ồ lên, ai nấy đều cười to trêu chọc hai đứa trên bảng.
Mình ái ngại nhìn về phía hai đứa bạn vừa làm thân được trong học kì vừa rồi. Trong khi mình cười hết sức sượng trân, hai má kia lại cười khà khà, đẩy tay nhau nhìn mình, trông vui vẻ hết sức. Chuyện lớp trưởng thích Khả Hân, chắc cả cái lớp 10 Toán, ai cũng rõ mồn một, rồi người ta cứ nói này nói kia, cứ trêu chọc mà chẳng biết điểm dừng. Mình không biết có phải do bản thân xấu tính hay không nữa, nhưng mình ghét bị gán ghép với người mà mình không thích.
- Chút nữa Khả Hân muốn ăn gì thì nói tớ nhé, tớ mua giùm cho.
- À thôi, không cần đâu.
Mình cũng chẳng hiểu sao cậu ấy không lau phần bảng phía góc phải đi, mà cứ lấn sang chỗ mình. Bộ cậu ấy không thấy mình đang ngại ngùng muốn đầu thai sang kiếp khác luôn hả? Mà có phải ngại ngùng e thẹn vì crush đâu mà nhục muốn độn thổ đó.
- Đưa đây tao lau.
Đột nhiên Nhật Hưng giật mạnh cái khăn lau bảng của lớp trưởng, không nói câu nào nữa, lau phần còn lại liền tù tì chỉ trong vài phút.
Lớp trưởng có vẻ sốc lắm, đứng hình tận mấy giây mới gãi đầu đi xuống, khó hiểu nhìn Nhật Hưng. Mình cũng khó hiểu nhìn cậu ta, tự nhiên giờ lại muốn đi trực nhật. Sao lúc đầu không nói vậy đi, để người ta làm mệt gần chết mới lộ mặt là sao?
- Đại thiếu gia không nghỉ ngơi mà làm gì vậy?
- Mắt có đui đâu mà không thấy đang lau bảng.
Sao mà hay vậy quá à? Mắc gì cứ nói chuyện với mình thì chuyển sang mỏ hỗn thế? Mình hơi quạu, bực bội nói:
- Tính ra lớp trưởng mới là người gây ra thương tích cho mày, vậy mà bắt tao làm này làm kia, người gì khó ưa, xấu xa, độc ác, không có lòng trắc ẩn, bao dung, thâm độc, mưu mô, xảo quyệt, sống như vậy thì mốt xuống hỏa ngục chứ thiên đàng nào chứa nổi bla bla...
Mình chửi như chưa từng được chửi, chửi như hát mà hát như chửi. Nhật Hưng đang lau bảng, nghe xong cũng đứng hình, hồn vía bay tận đâu.
30.01.21
Mình mệt mỏi với lớp trưởng lắm rồi!
Đinh Ngọc Khả Hân này vừa xấu xí lại chân to như voi, không biết lấy gì mà lớp trưởng mê như điếu đổ.
Mình làm gì cậu ấy cũng bám theo, còn hay nhắn tin hỏi:
"Hân ăn cơm chưa?"
"Hân đang làm gì thế?"
"Hân đi ngủ chưa?"
"Làm gì kệ bố mày." Mình chỉ muốn đáp một câu dằn mặt nhưng đâu thể làm vậy, dù sao người ta cũng có tự tôn của một người con trai đấy, nên mình chỉ seen tin nhắn thôi.
Mấy ngày học đội tuyển, bài đã khó, còn gặp lớp trưởng, làm mình não nề tới nỗi chẳng buồn dắt xe về. Vậy mà cậu ấy vẫn vô tri ngốc nghếch như một chú bé đần, lăng xăng đòi dắt xe cho mình. Hết mấy đứa trong lớp, đến mấy đứa học chung đội tuyển đua nhau trêu chuyện lớp trưởng thích mình. Mình hoàn toàn mất kiên nhẫn, thẳng thừng hỏi:
- Nè, mấy nay cậu sao vậy lớp trưởng? Tự nhiên đối xử tốt với tớ.
- Nếu cậu thành tâm muốn biết, thì tới sẵn lòng trả lời: tớ thí...
"BỤP!"
Quả banh chơi bóng rổ đập thẳng vào đầu của lớp trưởng, cậu ấy đau điếng kêu a một tiếng. Rồi mình lại vô tình thấy đầu cậu ấy sưng một cục siêu to khổng lồ, đau đến mức lớp trưởng cũng rơm rớm nước mắt.
Hình như cậu ấy nhớ ra đang đứng trước mặt một đứa con gái dịu dàng, dễ thương như mình nên dừng hẳn lại, tỏ vẻ: "I'm fine, thank you. And you?"
Mình cố nín cười lại, không thể ác độc cười trên nỗi đau khổ của người khác được, rồi đột nhiên đầu nhảy số đến hung thủ của vụ việc này. Mình quay sang sân bóng mới thấy ai kia hô to:
- Xin lỗi nha lớp trưởng, nhặt giùm quả bóng với.
"Lại là cái tên điên này."
Mình thầm chửi rủa trong lòng, sao người tàn ác thường sống thảnh thơi vậy trời? Đột nhiên, lớp trưởng giơ tay cao chuẩn bị tư thế ném bóng lại. Nhưng chỉ là trả bóng thôi mà, sao giống như chuẩn bị ném vào rổ luôn thế?
Hình như cậu ấy cố tình làm màu thật, cơ mà kết quả là quả bóng bay trật lất, còn chưa trúng cái bia đỡ nữa. Mình đã quê giùm, mà bọn chơi bóng rổ còn không biết điều, cười sặc sụa, có đứa còn nói to:
- Chơi gì ngu vậy.
Mình lại cười sượng trân, vỗ vai an ủi lớp trưởng để cậu ấy đừng vì chấn thương tâm lí ngày hôm nay mà mai biến thành Uchiha Itachi hay Zenin Maki, đi đồ sát cả mái trường chuyên êm ấm này.
Mà mình nào có để ý nụ cười sượng trân với cái vỗ vai thắm đượm tình bạn của mình lại biến thành những cử chỉ yêu nhau trong mắt ai kia.Tự nhiên mình sởn gai ốc, cảm giác lạnh sống lưng lắm, như kiểu ai đang muốn giết mình vậy, vừa quay qua thì bắt gặp ánh mắt như dao găm của Nhật Hưng.
Cậu ta chắc lại điên nữa đó, thấy mình đang thong thả nên muốn sai bảo mình chứ gì, chị đây xinh chứ không có ngu.
Thế là mình leo tót lên xe, cười tươi chào tạm biệt lớp trưởng rồi chạy biệt tăm biệt tích.
Những ngày tiếp theo, mình biến thành một con sen chính hiệu của Phạm Gia Nhật Hưng.
Cậu ta sai mình như sai chó vậy, hở tí thì mua giùm cái này, chút thì lại lấy giùm chai nước. Bị trật khớp chứ có liệt luôn đâu mà cứ sai bảo người ta hoài?
Và tất nhiên việc trực nhật cũng chuyển thành nhiệm vụ của mình. Mình thở dài thườn thượt đi giặt khăn lau bảng, lau bảng đã bốn tiết rồi mà tiết nào bài cũng viết dài dằng dặc. Nhật Hưng đúng là nghiệp chướng trong cuộc đời huy hoàng của mình mà.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói cất lên làm mình hú hồn chim yến:
- Khả Hân có cần tớ giúp không?
Vẫn như thủ tục thường ngày, mình cười sượng quay lại nhìn lớp trưởng, đáp không cần đâu. Thế mà tinh thần của cậu ấy nhiệt huyết đến độ mình chẳng biết cản lại kiểu gì. Lớp trưởng trực tiếp lấy khăn lau bảng, lau giúp một bên bảng còn lại. Cả lớp ồ lên, ai nấy đều cười to trêu chọc hai đứa trên bảng.
Mình ái ngại nhìn về phía hai đứa bạn vừa làm thân được trong học kì vừa rồi. Trong khi mình cười hết sức sượng trân, hai má kia lại cười khà khà, đẩy tay nhau nhìn mình, trông vui vẻ hết sức. Chuyện lớp trưởng thích Khả Hân, chắc cả cái lớp 10 Toán, ai cũng rõ mồn một, rồi người ta cứ nói này nói kia, cứ trêu chọc mà chẳng biết điểm dừng. Mình không biết có phải do bản thân xấu tính hay không nữa, nhưng mình ghét bị gán ghép với người mà mình không thích.
- Chút nữa Khả Hân muốn ăn gì thì nói tớ nhé, tớ mua giùm cho.
- À thôi, không cần đâu.
Mình cũng chẳng hiểu sao cậu ấy không lau phần bảng phía góc phải đi, mà cứ lấn sang chỗ mình. Bộ cậu ấy không thấy mình đang ngại ngùng muốn đầu thai sang kiếp khác luôn hả? Mà có phải ngại ngùng e thẹn vì crush đâu mà nhục muốn độn thổ đó.
- Đưa đây tao lau.
Đột nhiên Nhật Hưng giật mạnh cái khăn lau bảng của lớp trưởng, không nói câu nào nữa, lau phần còn lại liền tù tì chỉ trong vài phút.
Lớp trưởng có vẻ sốc lắm, đứng hình tận mấy giây mới gãi đầu đi xuống, khó hiểu nhìn Nhật Hưng. Mình cũng khó hiểu nhìn cậu ta, tự nhiên giờ lại muốn đi trực nhật. Sao lúc đầu không nói vậy đi, để người ta làm mệt gần chết mới lộ mặt là sao?
- Đại thiếu gia không nghỉ ngơi mà làm gì vậy?
- Mắt có đui đâu mà không thấy đang lau bảng.
Sao mà hay vậy quá à? Mắc gì cứ nói chuyện với mình thì chuyển sang mỏ hỗn thế? Mình hơi quạu, bực bội nói:
- Tính ra lớp trưởng mới là người gây ra thương tích cho mày, vậy mà bắt tao làm này làm kia, người gì khó ưa, xấu xa, độc ác, không có lòng trắc ẩn, bao dung, thâm độc, mưu mô, xảo quyệt, sống như vậy thì mốt xuống hỏa ngục chứ thiên đàng nào chứa nổi bla bla...
Mình chửi như chưa từng được chửi, chửi như hát mà hát như chửi. Nhật Hưng đang lau bảng, nghe xong cũng đứng hình, hồn vía bay tận đâu.
30.01.21
Mình mệt mỏi với lớp trưởng lắm rồi!
Đinh Ngọc Khả Hân này vừa xấu xí lại chân to như voi, không biết lấy gì mà lớp trưởng mê như điếu đổ.
Mình làm gì cậu ấy cũng bám theo, còn hay nhắn tin hỏi:
"Hân ăn cơm chưa?"
"Hân đang làm gì thế?"
"Hân đi ngủ chưa?"
"Làm gì kệ bố mày." Mình chỉ muốn đáp một câu dằn mặt nhưng đâu thể làm vậy, dù sao người ta cũng có tự tôn của một người con trai đấy, nên mình chỉ seen tin nhắn thôi.
Mấy ngày học đội tuyển, bài đã khó, còn gặp lớp trưởng, làm mình não nề tới nỗi chẳng buồn dắt xe về. Vậy mà cậu ấy vẫn vô tri ngốc nghếch như một chú bé đần, lăng xăng đòi dắt xe cho mình. Hết mấy đứa trong lớp, đến mấy đứa học chung đội tuyển đua nhau trêu chuyện lớp trưởng thích mình. Mình hoàn toàn mất kiên nhẫn, thẳng thừng hỏi:
- Nè, mấy nay cậu sao vậy lớp trưởng? Tự nhiên đối xử tốt với tớ.
- Nếu cậu thành tâm muốn biết, thì tới sẵn lòng trả lời: tớ thí...
"BỤP!"
Quả banh chơi bóng rổ đập thẳng vào đầu của lớp trưởng, cậu ấy đau điếng kêu a một tiếng. Rồi mình lại vô tình thấy đầu cậu ấy sưng một cục siêu to khổng lồ, đau đến mức lớp trưởng cũng rơm rớm nước mắt.
Hình như cậu ấy nhớ ra đang đứng trước mặt một đứa con gái dịu dàng, dễ thương như mình nên dừng hẳn lại, tỏ vẻ: "I'm fine, thank you. And you?"
Mình cố nín cười lại, không thể ác độc cười trên nỗi đau khổ của người khác được, rồi đột nhiên đầu nhảy số đến hung thủ của vụ việc này. Mình quay sang sân bóng mới thấy ai kia hô to:
- Xin lỗi nha lớp trưởng, nhặt giùm quả bóng với.
"Lại là cái tên điên này."
Mình thầm chửi rủa trong lòng, sao người tàn ác thường sống thảnh thơi vậy trời? Đột nhiên, lớp trưởng giơ tay cao chuẩn bị tư thế ném bóng lại. Nhưng chỉ là trả bóng thôi mà, sao giống như chuẩn bị ném vào rổ luôn thế?
Hình như cậu ấy cố tình làm màu thật, cơ mà kết quả là quả bóng bay trật lất, còn chưa trúng cái bia đỡ nữa. Mình đã quê giùm, mà bọn chơi bóng rổ còn không biết điều, cười sặc sụa, có đứa còn nói to:
- Chơi gì ngu vậy.
Mình lại cười sượng trân, vỗ vai an ủi lớp trưởng để cậu ấy đừng vì chấn thương tâm lí ngày hôm nay mà mai biến thành Uchiha Itachi hay Zenin Maki, đi đồ sát cả mái trường chuyên êm ấm này.
Mà mình nào có để ý nụ cười sượng trân với cái vỗ vai thắm đượm tình bạn của mình lại biến thành những cử chỉ yêu nhau trong mắt ai kia.Tự nhiên mình sởn gai ốc, cảm giác lạnh sống lưng lắm, như kiểu ai đang muốn giết mình vậy, vừa quay qua thì bắt gặp ánh mắt như dao găm của Nhật Hưng.
Cậu ta chắc lại điên nữa đó, thấy mình đang thong thả nên muốn sai bảo mình chứ gì, chị đây xinh chứ không có ngu.
Thế là mình leo tót lên xe, cười tươi chào tạm biệt lớp trưởng rồi chạy biệt tăm biệt tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.