Đấu Thần

Quyển 6 - Chương 37: Đạo hữu đạo, Vô Gian đạo

Yêu Yêu

01/11/2014

Đế đô Khách điếm Tân Bằng, tuy rằng so với Thiên Thần Thương Minh Đại Tửu điếm nhất lưu vẫn kém hơn một cấp bậc, tại bên trong Đế đô bài danh mười khách điếm lớn nhất. Từ khi Hoàng thất hạ chiếu, tuyên bố Đế quốc Thiên Phong tuyển Phò mã, bình thường nghỉ nơi ở khách điếm này cũng không nhiều khách lắm, nhưng nay cũng đã đạt đến mười hai thành.

Vì tận lực an bài cho các cường giả khắp nơi đến Đế đô, chủ quản Khách điếm Tân Bằng cũng đích thân ra đón khách. Kiếm tiền ai cũng muốn, nhưng đám cường giả này bình thường đều là nhất phương thế lực, cường hoành quen rồi, một người cũng phải đón tiếp cẩn thận, không thể đắc tội, Khách điếm Tân Bằng đối với mọi người đều nhiệt tình tiếp đón.

Trời cũng dần hoàng hôn, lúc này trước cửa khách điếm có một đội cường giả, cách ăn mặc theo kiểu hán tử đi vào Khách điếm Tân Bằng. Khách điếm lúc này cũng đã hết phòng, nếu có bố trí cũng chỉ có thể bố trí được hai người mà thôi. Vốn, làm lão bản khách điếm, sau khi có khách hàng đến nghỉ thì phải vui mừng mới đúng, nhưng lúc này không phải lúc vui mừng, lúc này khách điếm cũng chỉ an bài được một đến hai người là cùng mà thôi, nhưng một đám mười mấy người như vậy, trừ phi đuổi khách hàng cũ đi, nếu không căn bản không có cách nào an bài.

Nhưng mà bối trí ở cầu tiêu, cho dù trải lên cục gạch vàng, những người này cũng chịu ở sao?

Một túi tiền nặng trịch rơi vào nền đá cẩm thạch trên quầy, có một hán tử mặt đen ria ngắn cầm đầu đám đại hán, giọng nói như chuông đồng nói:

- Một người một căn phòng, bố trí cho các huynh đệ của ta, tiền không là vấn đề, nếu làm cho đại gia sảng khoái, còn có nhiều tiền boa.

Trưởng quầy lập tức lệ rơi đầy mặt, trời đất, còn có một người một căn phòng!

- Vị đại gia này, thật là không phải, tiểu điếm lúc này đã đầy ngập khách rồi, thỉnh người đi chỗ khác a!

Với dáng hình béo béo mập mập, khuôn mặt phối hợp tạo ra một vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, cung kính đến cực hạn.

- Đã đầy ngập khách rồi ư? Một cái khách sạn lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả chúng ta mười vị huynh đệ như vậy an bài cũng không được!

Đại hán mặt đen lập tức biến sắc, nghiêm nghị quát:

- Có phải các ngươi xem chúng ta là người ở bên ngoài đến đây, cho nên khi dễ a. Ta nói cho ngươi biết, ta là Lạc Thủy Hắc Báo Ngô Nghĩa Thành cũng không phải là một quả hồng mềm, có tin ta hay không ta đem cái hắc điếm này hủy đi!

- Ôi chao, nguyên lai là Ngô đại gia, Lạc Thủy Hắc Báo chính là tiểu nhân cung kính đã lâu rồi.

Có quỷ mới biết được Lạc Thủy Hắc Báo như thế nào, bất quá sau khi chưởng quầy biểu lộ vẻ mặt kính ngưỡng cũng làm cho Ngô Nghĩa Thành có phần hưởng thụ, chỉ là kế tiếp chưởng quầy nói ra làm cho hắc đại hán nhịn không được muốn nổi đóa:

- Không dối gạt Ngô đại gia, từ khi Hoàng đế hạ chiếu tuyển Phò mã, tiểu điếm hàng ngày chật ních khách, chính là tiểu nhân mình bây giờ lúc trời tối cũng phải ngủ ở đại đường, thật sự là không có cách nào khác, an bài các vị anh hùng rồi. Xin lỗi a, xin lỗi!

Lúc này, trong đám người có một hán tử bất mãn nói lên:

- Tam gia, chúng ta đi chỗ khác, chẳng lẽ một cái Đế đô to như vậy, lại không có chỗ cho huynh đệ chúng ta an thân sao!

Bị kích động chạy đến Đế đô, liền ba bốn canh giờ vất vả, Ngô Nghĩa Thành vốn một bụng buồn bực, lúc này cũng nhịn không được nữa, một tay túm lấy cổ áo chưởng quầy:

- Đại gia mặc kệ ngươi ngủ ở đâu, trời lúc này cũng đã tối rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cho huynh đệ chúng ta ngủ ngoài đường. Lúc này ngươi đem khách nhân khác đuổi đi, đại gia đêm nay ở đây đã định rồi!

Đem khách nhân khác đuổi đi, lời này nói ra thì dễ dàng, nhưng là Khách điếm Tân Bằng bây giờ không dám trêu chọc vào các thiện chủ?

Đang ồn ào cãi nhau như thế, trước mắt bỗng nhoáng một cái, cửa chính loảng xoảng một tiếng đẩy cửa, lại có bốn năm cường giả ăn mặc theo kiểu hán tử đi đến. Bọn họ cũng muốn ở đến đây thuê trọ!

Bốn năm cường giả hán tử kia sau khi bước vào, bọn họ thầm đánh giá tình hình trước mắt, có một hán tử đi đến nói:

- Tạ lão bản, Hải Hà lão Bang chủ có phải đang ở trong khách sạn?

Nhìn kỹ, người này mới đến, chưởng quầy lập tức nhận ra, đó là một trong Tứ đại Gia tộc, hộ vệ Hồng gia.

- Hiện tại lão Bang chủ đang ngủ ở tiểu điếm.

- Vậy là tốt rồi, Hồng gia Gia chủ có lệnh, đến mời lão Bang chủ đến ở Hồng phủ, Tạ lão bản mau báo a.

Hồng gia hộ vệ vừa nói xong lời nói, mục quang lại chằm chằm vào Ngô Nghĩa Thành. Nghe nói đứng hàng đầu trong Tứ đại Gia tộc, Hồng gia, Lạc Thủy Hắc Báo lúc này cũng đành phải thu bàn tay lại.



Tạ lão bản như được đại xá, thở hổn hển thầm chửi vài câu chửi thề, sau đó y lại tươi cười nói:

- Ngô lão gia thật sự là có vận quý nhân, Hải Hà lão Bang chủ chuẩn bị đi đến Hồng phủ, vừa vặn thừa ra mấy phòng. Thỉnh các vị chờ một chút, chờ một chút một lát nha!

Hải Hà lão bang chủ cùng với Đế đô Hồng gia từ trước đến nay quan hệ chặt chẽ, Ngô Nghĩa Thành còn không có đảm lượng sĩ diện trước thế lực lớn, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, liền dẫn huynh đệ ngồi đợi Bang chủ Hải Hà trả phòng.

Một hồi xung đột đã được hóa giải, thì thấy một thiếu niên đẩy cửa đi vào, trực tiếp đi đến quầy hàng, nhìn thị nữ đang vẫn còn run sợ, nói:

- Ở trọ!

Thị nữ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thiếu niên quần áo tầm thường, có khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, chỉ là trên mặt có chút cảm giác cứng ngắc, vì vậy tức giận trả lời:

- Đầy ngập khách rồi, tìm địa phương khác đi!

Thiếu niên lại lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái:

- Tiểu nữu, đừng lừa gạt bổn thiếu gia. Vừa rồi ta ở bên ngoài nghe được Hải Bang trả phòng đi đến Hồng phủ, không phải vừa vặn có phòng trống sao?

- Nhưng đã sớm bị người thuê phòng rồi!

Thị nữ chỉ chỉ vào đám Ngô Nghĩa Thành đang ngồi chờ, khinh thường nói:

- Miệng còn hôi sữa tiểu tử, ngươi tranh được với hơn mười đại gia này sao?

- Không phải là Lạc Thủy Hắc Báo sao? Lão bản của các ngươi sợ hắn, nhưng trong mắt ta, chẳng qua là mấy con kiến hôi!

Thanh âm của thiếu niên rất lớn, như là sợ Ngô Nghĩa Thành không nghe được. Nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt thị nữ trắng bệch, tại Khách điếm Tân Bằng làm việc lâu như vậy, nàng tự nhiên biết rõ lời này có ý như thế nào.

Quả nhiên, hán tử mặt đen ria ngắn Ngô Nghĩa Thành liền nhảy dựng lên, hướng về phía thiếu niên sải bước chạy tới:

- Tiểu tử ngươi nói cái gì đó, đang chán sống sao?

Thiếu niên khóe miệng nhảy lên, lộ ra một nụ cười:

- Bản thiếu sống rất lâu, chỉ sợ chóng chết là ngươi!

- Đồ không biết sống chết, dám đắc tội với Thành chủ Lạc Thủy Thành, đi chết đi!

Đối mặt với thiếu niên khiêu khích, đám hán tử đã không thang để xuống, ngay lập tức sử dụng đấu khí lượn lờ, hướng về thiếu niên đánh ra.

Một chưởng này mặc dù không có tinh xảo, thanh thế thực sự có chút kinh người, xem thực lực, hán tử này ít nhất cũng là Tam Tinh Đấu Sư cường giả.

Một giây sau, thiếu niên tựa hồ giật giật, lại tựa hồ không nhúc nhích, sau đó chợt nghe ‘Phanh’ một tiếng, hán tử kia lập tức bay ra mấy mét, trực tiếp cắt đập nát một cái ghế dựa bằng gỗ lim, té nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết sống chết như thế nào rồi.

Ngô Nghĩa Thành sắc mặt hơi biến đổi, người khác thì không nhìn ra, nhưng hắn lại thấy rõ ràng, chỉ thấy thân pháp của thiếu niên quả thực vô cùng nhanh quỷ dị, cho nên xem giống như là không có nhúc nhích.

Nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Ngô Nghĩa Thành đứng lên, nhìn thiếu niên chậm rãi đi đến:

- Tiểu huynh đệ, hảo thân thủ a, dưới tình huống không có vận dụng đấu khí, lại đánh bại Đấu Sư cường giả. Ngô mỗ từ trước đến nay không giết hạng người vô danh, xin hỏi tôn tính đại danh tiểu huynh đệ.

Ngô Nghĩa Thành thoạt nhìn có vẻ thô lỗ lỗ mãng, nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một thành, đều có chỗ tinh tế, thiếu niên này thực lựcnhư thế, nói không chừng bản thân mình cũng không có thể đắc tội được đâu.

- Bằng vào ngươi, còn không có tư cách!

Thiếu niên ngữ khí lạnh như băng, một điểm tôn trọng cũng không có.



- Ha ha ha, hảo, quả thật không xứng đáng biết rõ, như thế, tiểu huynh đệ nhất định phải để cái mạng ở chỗ này rồi!

Sát ý sôi trào, một thanh đại đao thình lình xuất hiện ở trong tay Ngô Nghĩa Thành.

- Huyết Hà Trảm!

Ngô Nghĩa Thành vừa ra tay, chính là Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp. Đấu khí Hỏa hệ trong nháy mắt ngưng tụ biến ảo thành vô số hình dáng đao khí, hướng về phía thiếu niên chém tới.

- Có chút tài mọn mà không biết xấu hổ.

Thiếu niên giễu cợt một câu, tay phải vừa nhấc lên, Hàn Băng chi khí làm cả nhiệt độ bên trong căn phòng chợt hạ xuống. Vài đạo đấu khí Băng hệ lượn lờ bay ra, chỗ nó đi qua hết thảy đều hóa thành băng trùy, kể cả thanh đại đao hình dáng đấu khí của Ngô Nghĩa Thành cũng không ngoại lệ.

- Thành chủ!

Ở trong hành lang còn lại các hán tử đều kinh hãi, ào ào tiến đến, liền lúc này, xuất hiện vài tiếng thanh thúy thanh âm bạo liệt ra, bông tuyết tứ tán bay tung tóe, Thành chủ Lạc Thủy Thành dĩ nhiên đã biến thành một cái huyết nhân.

Nhìn thấy hắn lúc này không rõ sống chết, đám hán tử kia hoảng sợ lại không dám ra tay, thiếu niên khinh thười chuyển hướng đến quầy hàng, bình tĩnh hướng về thị nữ kia nói ra:

- Hiện tại có thể làm thủ tục cho ta thuê phòng?

- Đương, đương, đương nhiên có thể!

Khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của thị nữ, trên mặt đã không có một tia huyết sắc, chiếc bút trong tay dường như không thể khống không nổi, đang rất run rẩy.

- Vị tiểu huynh đệ này, ở tại Khách điếm Tân Bằng tất cả phí tổn, toàn bộ ghi tên Hồng gia!

Trên bậc thang truyền đến tiếng nói của Hồng gia hộ vệ. Ngoại trừ đối mặt với Hoàng thất Đế quốc Thiên Phong, Tứ đại Gia tộc cũng chưa quên chỉ thị cho thuộc hạ hết sức lôi kéo Đế đô cường giả. Nhìn người thanh niên này không hề tốn sức đả bại Thành chủ Lạc Thủy Thành như vậy, nếu lôi kéo được một thiếu niên cường giả, thì cũng là kỳ công a, Hồng gia hộ về đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

- A? Người Đế đô chính là thở mạnh a, xin hỏi vị đại ca kia tên là ai?

Thiếu niên lơ đãng cười.

- Tại hạ Đế đô Tứ đại Gia tộc Hồng gia Trần Hộ vệ, xin hỏi tiểu huynh đệ tôn tính đại danh?

- Vô danh tiểu bối, tôn tính là Hồng, tên một chữ là Dịch!

- A, nguyên lai là Hồng Dịch các hạ. Không biết Hồng Dịch các hạ đi đến Đế đô, chính là vì tham gia tuyển chọn Phò mã?

Thiếu niên sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng nói:

- Làm sao? Chẳng lẽ tại hạ không thể tham gia sao?

- Các hạ đã hiểu lầm, tuyển chọn Phò mã chỉ cần là người Đế quốc Thiên Phong đều có thể tham gia. Tại hạ chỉ là vâng mệnh Gia chủ chi mệnh, kết giao bằng hữu tứ phương, với thực lực của các hạ, đoạt được Phò mã không phải là không được. Các hạ hãy an tâm ở tại Khách điếm Tân Bằng.

- Tạ lão bản, vị tiểu huynh đệ này là khách quý của Hồng gia ta, các ngươi phải cẩn thận hầu hạ, đắc tội với vị huynh đệ này, chính là đắc tội với Hồng gia, ngươi đã biết rõ chưa!

- Trần Hộ vệ yên tâm, tiểu nhân nếu có một trăm tim gấu gan báo, tiểu nhân cũng không dám đắc tội với Hồng gia!

Trong lúc nói chuyện, đám người Lạc Thủy Thành đã thức thời rời đi, Trần Hộ vệ hướng về phía Hồng Dịch ôm quyền tạm biệt, sau đó dẫn Bang chủ Hải Hà đi đến Hồng phủ. Ở nơi này đã có Tạ lão bản tự mình dẫn Hồng Dịch đi đến khách phòng xa hoa mà Bang chủ Hải Hà đã nghỉ lúc trước.

Thiếu niên này đúng là Lý Dật đã dịch dung biến đổi khuôn mặt. thời gian tuyển chọn diễn ra còn hơn hai mươi ngày nữa, Tứ đại Gia tộc làm sao có thể cho mình an tâm bế quan, cho nên hắn dịch dung để tham gia tuyển chọn, vậy thì có quỷ mới biết rồi. Cho nên Lý Dật dùng thân phận Hồng Dịch xuất hiện ở Đế đô, chính là khiến cho Tứ đại Gia tộc chú ý. Dùng thực lực của mình, Tứ đại Gia tộc không chú ý tới mình là không thể a.

Tứ đại Gia tộc vẫn có chủ ý với Lý Dật, Lý Dật lại làm sao không muốn biết mưu đồ của Tứ đại Gia tộc đây? Cái gọi là Vô Gian đạo, kế tiếp, Tứ đại Gia tộc sẽ đến khách điếm lung lạc bản thân đây. Điểm này, Lý Dật ngược lại rất chờ mong!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook