Đấu Thần

Quyển 6 - Chương 213: Đấu sỏa long

Yêu Yêu

17/01/2015

Bộ dạng của Lý Dật tuy có vẻ chật vật, nguyên nhân hắn điên cuồng phun máu là vì trong lúc chuyển đổi sang phòng ngự đã lọt vào sự công kích của rồng ngân, khiến cho khí huyết không thoải mái, phun ra máu tươi rồi hắn lại cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều, thực chất cũng không có tổn thương gì quá lớn.

“Lão Long ngươi ra tay thật độc ác, nếu không phải bổn thiếu gia đủ mạnh mẽ, thì đã bị lão quỷ ngươi giết chết rồi, xem ngơpi đi tìm ai giúp người đối phó với Dương Ma Thiên!”

“Yên tâm! Ta sẽ không để cho ngươi chết đâu. Ta hỏi ngươi, giờ đã phục chưa?”

Lý Dật lau vết máu trên khóe miệng, nhảy lên cười: “Như vậy mà phục? Ngươi cũng quá xem người Lý Dật rồi đó, con người không dễ nhận thua như trong tưởng tượng của Long tộc các ngươi đâu!”

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh tiếp sao?"

Đương nhiên, phải nỗ lực hết sức để tiêu hao thực lực của lão Long, để lão quỷ tổng điện chủ nhận thấy đã nắm chắc phần thắng trong trận chiến với lão Long, đây là nguyện vọng lớn nhất của Lý Dật hiện nay. Nhưng muốn tiêu hao thực lực của lão Long, chỉ dựa vào trận đấu tay đôi khi nãy hiển nhiên vẫn không đủ. Hơn nữa Lý Dật cũng rõ thực lực của mình có đến một nửa vẫn chưa được phát huy, cứ vậy mà dừng thì thật là quá lãng phí.

“Không những muốn đánh tiếp, mà còn muốn đánh thắng đó!” khẩu khí Lý Dật điên cuồng, tay cũng không chút nhàn rỗi, một tia Đấu khí hiện lên trên tay, xung quanh hắn một tấm phòng ngự đang ngưng tụ dần. Có công có phòng, Lý Dật đang bày ra một tình thế chiến đấu tiêu hao thực lực.

Lão Long lắc cái đầu cực đại, nói: “Cường giả con người ngoan cố đến như vậy, đây là lần đầu ta được thấy. Người bình thường, thấy ta dọa cho là đều sợ hết rồi. Xem ra cường giả con người có thể đối phó với Dương Ma Thiên trong lời tiên đoán quả thực không phải bình thường. Chỉ có điều, chuyện này lại càng làm tăng niềm tin của ta đối với ngươi.”

“Đừng phí lời nữa, lão Long, tiếp chiêu đi!” thân hình Lý Dật khẽ động, nhưng không bay lên không, vì đứng trên mặt đất thì thích hợp để vận dụng bộ pháp “Huyễn sát” hơn.

Đối với lão quái vật không chút yếu điểm mà còn mạnh hơn mình rất nhiều lần như lão Long, Lý Dật cảm thấy cách duy nhất để kéo dài chính là cách dây dưa này.

Còn về sự tấn công của rồng ngâm, Lý Dật tin lão Long sau khi nhìn thấy mình phun máu khi nãy thì tuyệt đối sẽ không sử dụng lại chiêu thức này nữa.

Quả nhiên, đối mặt với bộ pháp Huyễn sát hình dạng như quỷ mỵ thêm vào sự kết hợp hoàn mỹ với Thanh vân thủ, lão Long không tiếp tục sử dụng rồng ngâm để tấn công nữa, vì thế lộ vẻ có chút chật vật. Dù sao sự chênh lệch về hình thể cũng bày ra đó, càng là những sinh vật có hình thể nhỏ, thì càng có tính linh hoạt cao. Đây là quy luật tự nhiên, sức người hay sức rồng đều không thể thay đổi được sự thật.

Nhưng Lý Dật muốn làm cho lão Long bị thương, thì lại không dễ dàng như vậy, thậm chí là chuyện không thể. Một thân thể mạnh mẽ với Đấu khí phòng ngự thêm vào đó là thiên phú của Long tộc, cho dù là Thanh vân thủ chém lên mình lão Long, cũng sẽ nhanh chóng bị bắn ra, ngược lại sẽ khiến Lý Dật bị tuôn tràn khí huyết.

Thân pháp linh hoạt có chỗ tốt duy nhất là, cơ thể mạnh mẽ cũng Đấu khí không cách nào tấn công được Lý Dật, chỉ cần lão Long không sử dụng lại rồng ngâm, Lý Dật vẫn có vài phần hi vọng tự bảo vệ được mình.

Thêm một chút thì tiêu hao được một chút thực lực của lão Long, Lý Dật ôm một niềm tin như vậy, vận dụng bộ pháp “Huyễn sát” đến cực độ, thậm chí cũng có sự chuẩn bị rút Phá Thiên kiếm ra.

Trận đấu kéo dài như vậy khiến lão Long có chút biểu hiện không nhẫn nại được trên mặt, bởi vì ngay chỗ cửa Long động lớn kia, Long tộc đến xem trận chiến càng ngày càng đông. Bọn họ mặc dù biết tộc trưởng của mình không muốn gây thương tích cho con người kia, nhưng cứ kéo dài như vậy, đối với Long tộc tuyệt đối không phải chuyện gì vinh quang cho lắm.

“Nên kết thúc rồi!” lão Long lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên cấp tốc xoay tròn. Chiêu này biến đổi vừa nhanh lại vừa hung mãnh, Long thể khổng lồ trong nháy mắt dường như từ tư thế chống đỡ sự tấn công của Lý Dật chuyển thành một con quay lốc xoáy với tốc độ cao, gió lốc mà vòng xoáy tạo ra kẹp lấy Đấu khí mà lão Long phát ra, lập tức biến Lý Dật thành một chiếc lá rụng trong cơn lốc xoáy, bị bắn ra mấy chục mét, sau đó nặng nề té xuống nền đất.

Vẫn không bị thương quá nghiêm trọng, xem ra lão Long nắm rất chắc sức mạnh của mình.

Lần này Lý Dật bò đứng lên, không tiếp tục khiêu chiến nữa, mà để lộ ra biểu hiện thành phục, nói với lão Long: “Ta phục rồi! Long tộc đích thực cường đại!” Sỡ dĩ phục rồi là vì Lý Dật cảm thấy lượng Đấu khí của mình sau khi chiến đấu sống chết rồi thì còn lại không nhiều, cứ đánh tiếp thì ảnh hưởng đối với lão Long là rất nhỏ thậm chí là không có chút ảnh hưởng gì.

“Chỉ có điều lão Long ngươi cũng đừng quá đắc ý, trong cường giả loài người, ta không phải là cường giả đứng đầu gì cả, ta phục rồi không có nghĩa là con người đều phục.”

“Ta chỉ cần ngươi phục là được rồi. Bây giờ có thể cùng ta trở về Long động được rồi chứ?”



"Không có vấn đề!" Lý Dật vui vẻ trả lời.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi trời sáng Đấu Thần điện tổng điẹn chủ sẽ khiêu chiến quyết đấu với lão Long, mà Lý Dật tin rằng, trong khoảng thời gian vài tiếng trước khi trời sáng này, lão hỏa gia đa mưu túc trí như tổng điện chủ tuyệt đối sẽ không cho lão Long có thời gian để hồi phục thực lực, mà nhất định sẽ có động tĩnh náo loạn gì đó.

Chỉ cần hai đại cường giả của Long tộc và con người tiến hành quyết đấu, hắn với tàng hình Đấu kĩ và sự hỗ trợ của Chi Chi, muốn rời khỏi Long động hoàn toàn không phải là vấn đề. Vì thế hiện tại thành thật theo lão Long vào trong động, cũng không phải là chuyện gì không hợp lý.

Chỉ có duy nhất một khúc mắc, đó là vạn nhất Đấu Thần điện tổng điện chủ tự cảm thấy chưa tốt, vẫn cho rằng chưa thể đánh bại được Long tộc tộc trưởng, thì sự việc sẽ không ổn chút nào. Lý Dật thật không tin tổng điện chủ sẽ đưa La Tuyết Phong tới đùa nghịch cùng Long tộc tộc trưởng, vì La Tuyết Phong không có thân phận đặc biệt như mình, căn bản không có tư cách khiêu chiến với lão Long.

Lý Dật được sắp xếp ở một chỗ không xa tộc trưởng bên trong huyệt động, trông coi hắn chính là con rồng ngốc nghếch đã từng đánh cuộc với hắn.

Sỏa Long kỳ thật không ngốc, bởi vì bị Lý Dật làm cho thiệt thòi, bây giờ rất cảnh giác với Lý Dật, muốn lừa dối nó thì không còn dễ như vậy nữa.

Lý Dật cũng không có tâm tư đi lừa gạt nó, bây giờ điều bức thiết nhất là nhanh chóng khôi phục lại thực lực Đấu khí của bản thân. Bởi vì sau khi trời sáng lão Long và tổng điện chủ nếu đánh nhau như đã định, thì hắn vẫn cần trạng thái đỉnh phong để đến được Tù thiên chi động.

Ngay lúc Lý Dật vừa mới ngồi xuống xếp bằng định tiến hành tu luyện, thì đột nhiên một hồi tiếng vang ầm ầm ầm truyền đến. Tiếng vang đó ắt hẳn là phát ra từ một nơi rất xa, truyền đến một nơi sâu bên trong núi như Long động không ngờ vẫn rõ ràng như thế, có thể thấy được tiếng này rất lớn. Nghe thấy tiếng vang này, Lý Dật hiểu ý cười cười, cũng không để ý tới biểu hiện kinh ngạc của sỏa Long, bắt đầu tu luyện hồi phục Đấu khí.

Long đảo đêm nay nhất định sẽ có một đêm không yên tĩnh, bởi vì Đấu Thần điện tổng điện chủ tuyệt đối không cho lão Long chút thời gian để hồi phục.

Quả nhiên, trong Long động, đêm nay dường như không có chút yên tĩnh, khắp nơi trên Long đảo đều bị cường giả con người quấy rối, thực lực của những cường giả này đều không thấp, hơn nữa phần lớn đều sử dụng tàng hình Đấu kĩ, bọn họ lặng lẽ mò đến phía sau Long tộc, bắt đầu tập kích đột ngột. Sau khi đánh lén cũng không quản hiệu quả thế nào, liền thu liễm khí tức, ẩn trốn biến mất!

Đương nhiên hết thảy chuyện này Lý Dật không biết rõ, dưới tác dụng của Thiên Khôn Địa Càn Châu, Đấu khí của Lý Dật trong mấy giờ liền đã khôi phục được trạng thái đỉnh phong. Nhìn qua lỗ thoát khí, Lý Dật phát hiện sắc trời đã bắt đầu sáng. Hiện tại, nên tìm cách để biết được tình hình bên ngoài.

“Này, sỏa Long, dẫn ra đi ra ngoài dạo đi, Long động thật không thích hợp cho con người ở!”

Bị gọi là sỏa Long, cự Long kia đương nhiên là thấy không vui rồi, không vui thì cũng không có cách nào, đối với vị khách đặc biệt của Long tộc như Lý Dật, sỏa Long thật không thể tóm lấy hắn.

“Lau mồm cho sạch một chút! Nhiệm vụ của ta là trông coi ngươi, chứ không phải là dẫn ngươi đi hóng gió!” sỏa Long rất tức giận, nhưng hậu quả không nghiêm trọng lắm.

“Nhiệm vụ của ngươi không liên quan gì đến ta, ta chỉ biết là nếu cứ tiếp tục ở đây, ta sẽ sinh bệnh, hơn nữa nói không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma rồi biến chứng, vạn nhất thật sự xảy ra tình huống như vậy, sỏa Long, ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu đó!”

Sỏa Long không hề ngốc không thèm để ý tới sự uy hiếp của con người xảo trá này, cái đầu cao quý ngẩng lên im lặng để trả lời lại Lý Dật.

“Được rồi, ta biết ngươi không có cái quyền này. Vậy thì, xin chỉ thị của tộc trưởng các ngươi một chút, hoặc kêu hắn tới gặp ta, hoặc là đưa ta đi gặp hắn là được rồi!”

“Tộc trưởng không có trong Long động, cả đêm đều vậy!” sỏa Long vẫn để lộ ra một chút tin tức mà Lý Dật muốn biết.

“Hả? Long tộc tộc trưởng bận rộn như vậy, cả đêm làm chuyện gì được chứ?”

“Ta có nhất thiết phải nói cho ngươi không?”

Lý Dật lặng lẽ cười: “Chúng ta lại đánh cuộc, tỷ thí một chút cái gì đó.”

“Con người xảo trá đáng ghét, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu!”



“Nếu ngươi không sợ mắc lừa, thì tỉ thí cái gì sẽ do ngươi quyết định. Thế nào? Chiến sĩ Long tộc cao quý, lẽ nào ngươi không muốn đánh cho hòa lại, rửa sạch nỗi nhục lần trước?

Chiêu khích tướng của Lý Dật khiến cho sỏa Long suy nghĩ lại! Nếu tỉ thí cái gì là do mình quyết định, sỏa Long cảm thấy bản thân nắm được phần thắng. Nếu như đã nắm được phần thắng, vậy thì tại sao không thẳng con người này một lần, để không còn cái cảm giác ngẩng đầu không nổi trước mặt hắn vậy nữa! Hơn nữa, cuộc sống trong Long động đích thực là rất nhàm chán.

Nghĩ tới đây, khẩu khí của sỏa Long cuối cùng cũng trở nên hòa hoãn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật sự do ta quyết định tỉ thí cái gì chứ?”

“Đương nhiên, tất thảy do ngươi. Nhưng phải nói trước, nếu ngươi thua, thì phải nhận lời dẫn ta đi tìm Long tộc tộc trưởng của các ngươi.”

“Vậy nếu ngươi thua?”

“Nếu ta thua, sau này ta sẽ không gọi ngươi là sỏa Long nữa!”

Sỏa Long đáng thương, thực chất trước giờ không hề nghĩ tới việc lấy được cái gì trên người Lý Dật, mà chỉ muốn tìm lại tự tôn của bản thân. Đề nghị này của Lý Dật lại trúng ngay tim đen của sỏa Long, vì thế sỏa Long rất sảng khoái nhận lời: “Một lời đã định!” nhưng không hề biết ý đồ thực sự của Lý Dật.

Nhưng rốt cuộc tỉ thí cái gì thì vấn đề này lại làm khó sỏa Long. Điều sỏa Long muốn nhất chính là so bì thực lực với Lý Dật, cứ đơn giản là đánh một trận. Nhưng cường giả này thân là tù thân đặc biệt của mình, sỏa Long không thể động thủ cùng hắn. Nghĩ một hồi lâu, sỏa Long mới quyết định: “Vậy đánh cược ngươi có thể đi ra từ bên trong phòng được không.”

Phương pháp tỉ thí của của sỏa Long thể hiện trí tuệ của hắn không hề thấp! Bởi vì là quan hệ tù nhân và người trông coi, nhiệm vụ của sỏa Long là giữ cho Lý Dật không rời khỏi căn phòng này, nếu Lý Dật muốn ra khỏi phòng, thì bản thân ra tay ngăn chặn lại cũng là việc đương nhiên, cứ cho là vì vậy là Lý Dật bị thương, trước mặt Long tộc tộc trưởng cũng có lý do giải thích.

“Được!” Lý Dật cũng sảng khoái nhận lận, lại hỏi: “Ta có thể dùng bất cứ cách nào đúng không!”

Sỏa Long cũng không hiểu cái gì gọi là “bất cứ cách nào”, ngoài việc sử dụng vũ khí cưỡng ép đột phá, lẽ nào lại còn cách khác?

“Đương nhiên! Ta cũng không tin, ngươi còn có thể có cách gì đầu cơ trục lợi!”

Cửa của động huyệt đối với con người mặc dù đủ to đủ cao, nhưng sỏa Long đứng đó, không cần giương cánh ra thì dường như cũng che kín hoàn toàn. Với thực lực của Lý Dật, muốn xông tới để vượt qua, tuyệt đối là một nhiệm vụ bất khả thi. Vì thế, vẫn phải dùng trí!

Sỏa Long bị thua dưới tay Lý Dật một lần, muốn cho hắn mắc lừa, nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Một bên mỉm cười nhìn vẻ mặt cảnh giác của sỏa Long, một bên ngưng tụ Đấu khí đánh nghi binh, trong đầu Lý Dật đang cấp tốc suy nghĩ, nghĩ ra một cách đấu trí.

Sỏa Long không hề ngốc dường như nhìn thấu tâm tư của Lý Dật, ngang nhiên nói: “Vì sao còn chưa động thủ, đang suy nghĩ quỷ kế gì đúng không!”

Đúng vậy, sỏa Long, không thể không nói sự tiến bộ của ngươi quả thật rất lớn, mới vài ngày, mà trí thông minh liền đã tăng cao như vậy. Xem ra ta thật sự phải cân nhắc nhận thua rồi!”

“Nếu đã nhận thua thì cũng đừng gọi ta là sỏa Long nữa, đồ ngốc!”

“Ta nói là cân nhắc nhận thua, chứ vẫn chưa nói là nhận thua nhé, sỏa Long, xem ra sự thông minh của ngươi không được ổn định đó!”

“Đừng phí lời, ta đợi ngươi xuất chiêu đó!” tự biết đấu võ mồm thì không phải là đối thủ của Lý Dật, sỏa Long chuyển chủ đề, bức Lý Dật vào đường cùng.

“Vậy được rồi, cũng nên thử!” Lý Dật vừa nói dứt, Đấu khí trong tay liền nện ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook