Chương 7: Bạn có kĩ xảo nói ‘không’ một cách vừa hợp lý mà vẫn vừa tỏ ra rất nhiệt tình không?
Mâu Quyên (Kỷ Viện Viện)
27/10/2022
[Nguyên]
Tôi vẫn chưa nói chuyện gặp gỡ với JP cho người nhà.
Tôi nghĩa chúng tôi cũng mới vừa gặp nhau, dù rằng có thể nhận ra hai bên có ấn tượng tốt với nhau, nhưng dù sao anh cũng là người nước ngoài, tôi không muốn vì một khả năng nho nhỏ nào đó mà dẫn tới tranh cãi lớn với người trong nhà. Hơn nữa điều này trở thành một bí mật của tôi, việc nắm giữ một bí mật khiến cho người ta cảm thấy rất thích thú.
Thi thoảng tôi thấy tính cách của con người giống như một cái quạt máy: Ba mảnh ABC, mở điện là sẽ xoay tròn tạo gió. Nhưng lúc vừa quen biết, lúc vừa bắt đầu qua lại với nhau tức là ‘bật quạt’, sau đó nó sẽ khởi động từ từ, xoay chầm chậm rồi mới sang quá trình xoay tròn. Chúng tôi không biết phải đủ ba mảnh quạt hợp lại mới là anh, thế nên hôm qua chúng tôi tưởng anh là A, ngày mai chúng tôi nghĩ anh là B, hoặc có lẽ chúng tôi không thích phần C của anh thì sao.
Khi đó tôi không đi dạy, cũng chẳng có công việc phiên dịch nào. Mỗi ngày đều nằm ngủ đẫy giấc ở nhà, sau đó xuống giường húp cháo loãng mẹ nấu, ăn salad mẹ trộn, đọc sách xem tivi, xế chiều đi tập thể dục, sau đó tắm rửa massage, chuẩn bị tối đi gặp JP. Cả ngày thư thái, mặt hồng hào, tinh thần rất giống nữ chính ngôn tình đọc thuộc lời thoại không ngưng nghỉ của phim Quỳnh Dao, chuẩn bị bất kì lúc nào.
JP thì làm việc chín tiếng đồng hồ mỗi ngày, bàn bạc kế hoạch và các hạng mục với khách hàng chính phủ Liêu Ninh, thảo luận nghiên cứu với các đồng nghiệp người Pháp, đưa ra các cải tiến dựa vào yêu cầu khách nhau của khách hàng. Lần thứ hai tôi gặp anh là ngày thứ năm anh làm việc liên tục không nghỉ. Dĩ nhiên, mãi đến sau này tôi mới biết những điều trên, hoặc cũng có thể lúc đó tôi biết nhưng lại không quan tâm lắm.
Tôi chỉ quan tâm anh có thể khiến ngày đầu hạ của tôi được phong phú và thú vị hay không, tôi chỉ quan tâm anh có thể hiểu chuyện cười của tôi không, có cảm thấy tụi nó cũng khá hay hay không, tôi chỉ quan tâm liệu anh có thể hưởng ứng chủ đề nói chuyện của tôi hay không.
Và vì những điều mà tôi quan tâm kể trên mà buổi tối thứ hai đã thất bại hoàn toàn.
Chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng Nhật Bản, tôi gọi phần sashimi cá hồi, vị rất ngon, muốn mời anh nếm thử. JP nói, anh không ăn đồ sống.
Tôi kể một câu chuyện cười, nói xong câu cuối cùng, bản thân tôi cũng cười ngả tới ngả lui. Còn câu trả lời của JP rất kinh điển, anh hỏi: Sau đó thì sao? Anh hoàn toàn không nói đùa, anh thật sự không hiểu chuyện đó.
Chúng tôi ăn tối xong thì đi bộ tới cảng du thuyền Hồn Hà, muốn lên một chiếc du thuyền mới mở để ngắm cảnh thành phố vào đêm. Thế nhưng chủ thuyền bảo vì khách ít quá nên quyết định tối nay không chạy, chúng tôi chờ không công hết hai mươi phút.
Nếu như cuộc hẹn này có thể kết thúc như vậy, thì dù có buồn chán thì vẫn không bị gọi là hỏng bét. Thế nhưng sau đó chúng tôi lại quyết định vào rạp xem một bộ phim điện ảnh. Và đó thật sự là một quyết định sai lầm.
Lần sai lầm này là do chứng ‘say’ phim rạp của tôi.
Kể về lúc sau khi phải chịu N kích thích trong quá trình hò hẹn năm đó, vậy nên quyết định tìm cho mình một trò giải trí khỏe mạnh một chút, vừa giết thời gian cũng để rèn luyện sức khỏe, thế nên tôi đăng ký một lớp tập bơi. Xui xẻo sao vừa bắt đầu thì thầy giáo nói về việc nín thở, ép chúng tôi ngâm đầu trong nước. Tôi ngâm thế nào thì mắc phải bệnh viêm tai giữa. Không học bơi được, tiêm mấy cái mà vẫn còn để lại di chứng: Từ nay về sau tôi không thể vào rạp chiếu phim lần nào nữa. Vào một lần là ói một lần.
Tôi xem ‘Ngày kinh hoàng’ ói, xem ‘Môn đồ’ ói, xem ‘Transformers’ cũng ói, sau này tôi xem ‘Sắc giới’ mà cũng ói nữa. Nói chung là xem gì cũng ói. Âm thanh trong rạp càng lớn, hình ảnh chuyển đổi càng nhanh thì tôi càng ói dữ dội.
Nói đến phim điện ảnh, có phim nào đổi cảnh xoành xoạch hơn phim Cướp biển đâu chứ.
Đại ca JP chọn phim rất chính xác, khoái chí nói với tôi: “Chúng ta xem phim ‘Cướp biển Caribe phần 3’ ha.”
Thật ra tôi đã đình chờ có DVD bản lậu thì sẽ xem bù. Tuy không tình nguyện lắm, nhưng tôi vẫn đồng ý, vì con người tôi vừa không muốn chịu thua, với lại thi thoảng cũng muốn khiêu chiến lỗ tai của mình, hơn nữa cũng hơi không cam tâm nếu cứ để buổi tối này kết thúc như thế, cũng muốn xem anh chàng người Pháp này có thể tiết mục thú vị gì ở một nơi thần bí như rạp phim…
Ấy nhưng, phải nói là khả năng làm phim ủa Hollywood rất tốt, khung cảnh đẹp xuất sắc đã phá vỡ rào cản ngôn nữ. Phải nói JP khá thông minh, với ‘Cướp biển Caribe phần 3’, từ lúc chúng tôi vào rạp đến khi kết thúc mất khoảng hai tiếng đồng hồ, toàn bộ thuyết minh bằng tiếng Trung, cái gì cũng được phụ đề tiếng Anh mà khiến một anh chàng người Pháp JP chỉ biết mấy từ Trung Quốc như ‘Xin chào, tạm biệt, phục vụ, trả tiền’ cực kì thích thú, tập trung hết tinh thần coi phim vừa vui vẻ vừa hăng hái, mắt không thèm chớp.
Thành thật mà nói, từ khoảng hai mươi phút đồng hồ là dạ dày tôi bắt đầu khó chịu rồi, tôi đã hi vọng rất nhiều rằng, ở một nơi tối như bưng thế này, JP sẽ nói mấy câu mà nam chính ngôn tình nên nói để phân tán sức chú ý của tôi. Nhưng không, đại ca ấy cực kì tập trung cực kì thích thú, tôi kê chuyện cười bằng tiếng Pháp cho anh nghe mà không hề có chút phản ứng, vậy mà một bộ phim tiếng Trung lại khiến anh bật cười hai lần – Thật khiến người ta không thể tin nổi!
Tôi không chịu nổi nữa, cảnh cuối là đánh nhau trên biển dữ dội, tôi nhấc chân chạy thẳng vào toilet, ói đến choáng váng đất trời, sau cùng lúc súc miệng soi gương thấy vành mắt đen thui. Tôi gần như phải đỡ tường mới quay lại được phòng chiếu phim, phim còn chút xíu chưa hết, JP vẫn chưa thỏa mãn, nhìn tôi nói: “Em để lỡ mất đoạn gay cấn nhất rồi.”
Trong lòng tôi lại nghĩ: Thật ra anh cũng đã để lỡ mất đoạn gay cấn nhất tối nay rồi – Tôi thật sự nên phun hết lên người anh.
Và cánh quạt B của đại ca JP đã được đạo diễn Trương Nghệ Mưu tổng kết bằng một đoạn Rap khá hợp vào năm 2009:
Cậu cả của hắn cậu hai của hắn, đều là cậu của hắn; Bàn gỗ dài ghế gỗ thấp đều là bằng gỗ.
Cậu hắn, bằng gỗ; bằng gỗ, cậu hắn.
Té ra anh cũng chỉ là đồ đầu gỗ!!!!
Trên xe chở tôi về nhà, JP hỏi tôi: “Ngày mai và ngày mốt tôi được nghỉ, có bạn hẹn tôi đi hồ chứa nước Hoàn Nhân, em muốn đi không?”
“Nhưng mà ngày mai và ngày mốt tôi đều có tiết trên trường.” Lúc tôi trả lời, không hề nhìn anh.
Đương nhiên chuyện đó không phải là thật, hai ngày hôm đó tôi không có tiết, ngày nào cũng ở nhà, tay chân rảnh rỗi đến khó chịu, nhưng mà tôi cũng không muốn gặp anh liền, vì mặt quạt B của đại ca JP đã khiến tôi không hứng thú chút nào.
— Tôi là đường phân cách vừa nôn mửa xong –
Bạn có kĩ xảo nói ‘không’ một cách vừa hợp lý mà vẫn vừa tỏ ra rất nhiệt tình không?
Có một nữ thông dịch làm việc chung với tôi tên là Binh Binh, chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi, từng sống ở Mỹ vài năm, giỏi cả tiếng Anh và Pháp, trông chị ấy hơi giống nữ minh tinh Triệu Tử Kỳ, là một người vừa vui tính lại giảo hoạt. Tôi đã học được một chiêu có ích nhất từ chị ấy, làm thế nào để nói ‘Không’.
Chẳng hạn như:
— “Binh Binh, chúng ta đi KFC ăn hamburger không?”
— “Ồ, nghe hay quá, chị thích ăn hamburger nhất đó!!” Binh Binh thích chí vỗ tay thể hiện sự đồng ý. “Ê mà, cơ mà em có thấy là mì thủ công kèm thịt kho của cửa hàng Wellcome ăn ngon hơn không? Hay là chúng ta đi Wellcome (*) ăn đi!”
(*) Hệ thống siêu thị Wellcome nổi tiếng của Trung Quốc
Hoặc là:
— “Binh Binh, ăn cơm xong chúng ta đi trượt patin đi!”
— “Được, được đó, ý kiến này hay nè!” Mặt mày Binh Binh rạng rỡ, có điều, câu trả lời mà chỉ đưa ra lại được tổng kết bằng, “Nhưng mà mẹ chị chuẩn bị sẵn cơm cho chị rồi, hay là các em đi với nhau đi…”
Tuy rằng bị chị ấy dùng cách này lừa đảo mấy lần, nhưng mà tôi nghĩ đây là một kỹ xảo rất tốt để nói ‘không’, một giây trước khiến bạn phấn khởi thì ngay sau đó lại báo tình hình thật tế cho bạn hay, không phá hoại bầu không khí, lại không làm tổn thương người khác, rất phù hợp với phong cách hành động của những cô gái xinh đẹp vừa hiền lành tốt bụng lại phong độ như chúng ta.
Vì thế, tôi ‘thử dao’ với JP, ai bảo sau khi kết thúc buổi hẹn thứ ba thì anh lại hẹn tôi tới khách sạn của anh chứ.
Đó là hôm anh trở về từ hồ chứa nước Hoàn Nhân, lúc lên lớp, tôi nhận được một tin nhắn của anh:
Claire, hai ngày vừa rồi em làm gì? Tối nay có kế hoạch gì không? Chúng ta gặp nhau nhé?
Đúng là tôi hơi đói, trong đầu nghĩ tới vài món thơm thơm béo béo, vì thế, trong tiết học đã trả lời anh: Ăn pizza được không?
JP đồng ý: Được chứ.
Học sinh lớp này chỉ vừa bắt đầu học tiếng Pháp như một ngôn ngữ thứ hai, cực kì tò mò về con người cũng như nước Pháp, ngày nào cũng truy hỏi mãi không ngớt về thời gian tôi du học ở Pháp cũng như vài chuyện trong lúc làm việc của tôi, lý giải tình huống ở mọi góc độ, trong đầu tôi bị xoay quanh bởi những hình ảnh liên quan tới nước Pháp.
Tôi từng biết có một anh chàng người Pháp, vì muốn theo đuổi cô bạn học của tôi, cậu ta mua cho cô ấy hai cái khăn văn có hoa văn giống nhau, một lam một lục. Sau đó, vào sáng sớm ngày chủ nhật thì đặt vào trong hộp thư chỗ căn hộ chúng tôi tôi thuê, rời đi rồi mới gọi điện, nói cho cô ấy biết: Em thân yêu, anh có bỏ khăn voan vào trong hộp thư của em, mong rằng lúc gặp em, có thể nhìn thấy em mang chúng.
Học trò của tôi đều là con gái, tôi kể tới đó, tụi trẻ không kiềm được khóc nức nở, sau đó hỏi tới cùng: “Sau này bọn họ có thành đôi không? Sau này bọn họ có kết hôn với nhau không?”
Tôi năm đó tò mò giống câu hỏi của bọn họ, có điều sự thật là, cô bạn học của tôi lại không ở bên anh chàng người Pháp kia.
Tối hôm đó, tôi cũng mang câu chuyện cũ này ra kể cho JP nghe, sau cùng nói với anh: “Sự lãng mạn của người Pháp đã nổi tiếng từ lâu, rất nhiều học sinh của tôi vì thế mới đi học tiếng Pháp đó.”
Anh mỉm cười nói: “Vậy thì anh phải cố gắng hết sức, mới có thể vươn tới trình độ ấy… Đây là câu chuyện xưa của cô ấy, vậy còn em? Có chàng trai nào đặt hoa hồng vào trong hộp thư, chờ em tới lấy không?”
Tối hôm đó là mặt C của JP, sau hai ngày nghỉ, được ngủ đủ giấc bên hồ chưa nước kia, khiến tên này hơi khác trước, nhìn vẻ mặt anh sáng sủa, dưới ánh đèn vàng mờ mờ, trông dịu dàng và thật đẹp trai. Bây giờ tự dưng vừa hỏi thăm khéo tiểu sử của tôi, vừa ‘thả thính’ thế này.
Có điều dù sao tôi cũng là người từng trải qua bể dâu, không còn ở độ tuổi dễ dàng bị ‘dính thính’ của người nước ngoài nữa. Hơn nữa, tôi cũng không muốn trả lời câu hỏi này. Lúc tôi vừa tới Pháp để du học thì cũng từng có một gian ngắn sống phóng túng một chút, nhưng mà tôi không muốn để anh biết, mà cũng không muốn nói xạo, vì thế gặp chiêu trả chiêu mà hỏi:
“Còn anh thì sao? Anh có đặt hoa hồng hay khăn voan vào thùng thư của một cô bé nào đó không?”
“… Có thể tôi không được xem là người Pháp đâu.”
“Vậy anh được xem là người nước nào?”
“Người Mỹ, hoặc là Đức.”
“Vì sao?”
“Tôi thích học tập và làm việc, lúc nào cũng tập trung. Tôi không biết nghĩ ra những chuyện đó. Việc chàng trai kia đã làm, tôi bây giờ không làm được, chỉ sợ lúc tôi vừa hơn hai mươi cũng không làm được.”
Nếu nhũng lời ấy không phải nói xạo thì anh thật sự đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Lúc không làm phiên dịch, bình thường tôi toàn chơi ba tiếng sau đó soạn bài một tiếng không hà. Bỗng chợt nhớ huyết thống người Châu Âu thường trộn lẫn, anh lại sống ở miền đông nước Pháp, “Tổ tiên của anh có phải người Đức không?”
“Không phải. Là người Pháp.” Anh cười một cái, “Tổ tiên tôi luôn nuôi ong lấy mật, bây giờ cha tôi vẫn có rất nhiều ong. À, đây là hình của ông ấy.”
Anh lấy ảnh lưu trong di động đưa cho tôi xem, trên cánh tay trần của ba anh có mấy vạn con ong mật đang đậu, tôi miệng thì tặc lưỡi tấm tắc, trong lòng lại nghĩ: Trẻ ngoan, đổi đề tài thành công, lễ phép che giấu lịch sử của mình.
Cuộc đối thoại ngày hôm đó của chúng tôi không có khó khăn gì, chúng tôi đã tìm được vài đề tài chung, chẳng hạn như về truyện ‘Áo giáp vàng’ hay ‘1/2 Ranma’, còn có cả Miyazaki Hayao, lại thêm Luc Besson, càng nói càng hợp rơ, càng nói càng vui.
(*) Miyazaki Hayao: Đạo diễn/ người sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli nổi tiếng.
Luc Besson: Đạo diễn, được coi là ông trùm của phim hành động Pháp.
Chúng tôi ăn tại nhà hàng trong một khu khá sầm uất, lúc ra ngoài thấy sắc trời còn sớm, nhiều trung tâm thương mại đang giảm giá, phố xá đông người, rõ ràng đi tản bộ ở đây thì không được phù hợp lắm.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi.
“Đến khách sạn đi, phòng của tôi.”
“…”
Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, thế nhưng đã hơi run run: Ai cũng nói, sau ba lần gặp gỡ, người Pháp sẽ tìm cách để tìm hiểu sâu hơn, sẽ tiếp xúc thân mật hơn. Nhưng đại ca à, bây giờ hai chúng ta mới hẹn hò với nhau ba lần thôi, trình tự phía bên anh có vẻ hơi nhanh rồi đó?
“Chúng ta có thể trò chuyện một chút, xem phim, ý em thế nào? Claire?” JP nói, nói một cách rất thản nhiên, nhưng mà tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt anh đang nói: Em hiểu ý tôi mà.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bị Binh Binh bám vào người.
Tôi vui vẻ phấn khởi nói, “Đây đúng là một ý kiến hay!”
JP thích chí, tưởng tôi đồng ý. Nhưng điều mà tôi muốn nói nằm ở phía sau:
“À mà, có điều tôi sực nhớ ra chỗ này, tôi nhất định phải dẫn anh tới mới được.” Tôi nói một cách rất kiên quyết.
“Ở đâu?”
“Anh có biết Bắc Lăng không? Đó là một nghĩa trang hoàng thất rất lớn, vừa được xếp vào di sản thế giới. Tôi cá là anh chưa từng đến đó đâu, bây giờ chúng ta đi không? Tôi nói với anh nhé, ở đó có nhiều cây xanh, còn có cụ ông cụ bà chơi đá cầu nữa, chắc chắn anh sẽ rất thích cho xem…” Không chờ anh bàn bạc thêm, tôi lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó kéo anh lên xe.
— Tôi là đường phân cách nhìn lại lịch sử —
Mãi lâu sau này, khi tôi và JP đã thắm thiết rồi, lúc nói về những chuyện ngày xưa, tôi ôm sự tin tưởng và thông cảm nhân phẩm người khác, ngoài ra còn có tâm lý cầu may hỏi anh: “Lúc anh mời em tới phòng anh, thật ra cũng chỉ muốn trò chuyện đôi chút, cùng xem phim thôi phải không? Anh không hề có suy nghĩ xấu xa nào trong đầu cả, đúng không? JP, thành thật đi, anh không phải người như vậy.”
Đại ca ấy đang chôn đầu trong chăn, lộ một bên mặt hơi mập, trông như mông trẻ con, anh nói giọng trầm ồm: “Sao mà thế được? Một người đàn ông mời phụ nữ vào phòng cả mình, sao anh chỉ có thể xem phim, trò chuyện với em thôi chứ?
“Thế anh định làm gì?”
Anh nhỏm dậy nửa người, vỗ vào vai tôi, trả lời như thể chuyện tất nhiên: “Ngủ.”
Tôi tát vào bản mặt như cái mông kia một cái, “Đồ lưu manh.”
[Nguyên]: Mọi người đọc thấy chỗ nào có lỗi thì cứ quote lại giúp mình, tuần sau mình về mình sửa nhé. Mình bận quá không có thời gian đọc lại để beta, mọi người thông cảm nha T_T
Tôi vẫn chưa nói chuyện gặp gỡ với JP cho người nhà.
Tôi nghĩa chúng tôi cũng mới vừa gặp nhau, dù rằng có thể nhận ra hai bên có ấn tượng tốt với nhau, nhưng dù sao anh cũng là người nước ngoài, tôi không muốn vì một khả năng nho nhỏ nào đó mà dẫn tới tranh cãi lớn với người trong nhà. Hơn nữa điều này trở thành một bí mật của tôi, việc nắm giữ một bí mật khiến cho người ta cảm thấy rất thích thú.
Thi thoảng tôi thấy tính cách của con người giống như một cái quạt máy: Ba mảnh ABC, mở điện là sẽ xoay tròn tạo gió. Nhưng lúc vừa quen biết, lúc vừa bắt đầu qua lại với nhau tức là ‘bật quạt’, sau đó nó sẽ khởi động từ từ, xoay chầm chậm rồi mới sang quá trình xoay tròn. Chúng tôi không biết phải đủ ba mảnh quạt hợp lại mới là anh, thế nên hôm qua chúng tôi tưởng anh là A, ngày mai chúng tôi nghĩ anh là B, hoặc có lẽ chúng tôi không thích phần C của anh thì sao.
Khi đó tôi không đi dạy, cũng chẳng có công việc phiên dịch nào. Mỗi ngày đều nằm ngủ đẫy giấc ở nhà, sau đó xuống giường húp cháo loãng mẹ nấu, ăn salad mẹ trộn, đọc sách xem tivi, xế chiều đi tập thể dục, sau đó tắm rửa massage, chuẩn bị tối đi gặp JP. Cả ngày thư thái, mặt hồng hào, tinh thần rất giống nữ chính ngôn tình đọc thuộc lời thoại không ngưng nghỉ của phim Quỳnh Dao, chuẩn bị bất kì lúc nào.
JP thì làm việc chín tiếng đồng hồ mỗi ngày, bàn bạc kế hoạch và các hạng mục với khách hàng chính phủ Liêu Ninh, thảo luận nghiên cứu với các đồng nghiệp người Pháp, đưa ra các cải tiến dựa vào yêu cầu khách nhau của khách hàng. Lần thứ hai tôi gặp anh là ngày thứ năm anh làm việc liên tục không nghỉ. Dĩ nhiên, mãi đến sau này tôi mới biết những điều trên, hoặc cũng có thể lúc đó tôi biết nhưng lại không quan tâm lắm.
Tôi chỉ quan tâm anh có thể khiến ngày đầu hạ của tôi được phong phú và thú vị hay không, tôi chỉ quan tâm anh có thể hiểu chuyện cười của tôi không, có cảm thấy tụi nó cũng khá hay hay không, tôi chỉ quan tâm liệu anh có thể hưởng ứng chủ đề nói chuyện của tôi hay không.
Và vì những điều mà tôi quan tâm kể trên mà buổi tối thứ hai đã thất bại hoàn toàn.
Chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng Nhật Bản, tôi gọi phần sashimi cá hồi, vị rất ngon, muốn mời anh nếm thử. JP nói, anh không ăn đồ sống.
Tôi kể một câu chuyện cười, nói xong câu cuối cùng, bản thân tôi cũng cười ngả tới ngả lui. Còn câu trả lời của JP rất kinh điển, anh hỏi: Sau đó thì sao? Anh hoàn toàn không nói đùa, anh thật sự không hiểu chuyện đó.
Chúng tôi ăn tối xong thì đi bộ tới cảng du thuyền Hồn Hà, muốn lên một chiếc du thuyền mới mở để ngắm cảnh thành phố vào đêm. Thế nhưng chủ thuyền bảo vì khách ít quá nên quyết định tối nay không chạy, chúng tôi chờ không công hết hai mươi phút.
Nếu như cuộc hẹn này có thể kết thúc như vậy, thì dù có buồn chán thì vẫn không bị gọi là hỏng bét. Thế nhưng sau đó chúng tôi lại quyết định vào rạp xem một bộ phim điện ảnh. Và đó thật sự là một quyết định sai lầm.
Lần sai lầm này là do chứng ‘say’ phim rạp của tôi.
Kể về lúc sau khi phải chịu N kích thích trong quá trình hò hẹn năm đó, vậy nên quyết định tìm cho mình một trò giải trí khỏe mạnh một chút, vừa giết thời gian cũng để rèn luyện sức khỏe, thế nên tôi đăng ký một lớp tập bơi. Xui xẻo sao vừa bắt đầu thì thầy giáo nói về việc nín thở, ép chúng tôi ngâm đầu trong nước. Tôi ngâm thế nào thì mắc phải bệnh viêm tai giữa. Không học bơi được, tiêm mấy cái mà vẫn còn để lại di chứng: Từ nay về sau tôi không thể vào rạp chiếu phim lần nào nữa. Vào một lần là ói một lần.
Tôi xem ‘Ngày kinh hoàng’ ói, xem ‘Môn đồ’ ói, xem ‘Transformers’ cũng ói, sau này tôi xem ‘Sắc giới’ mà cũng ói nữa. Nói chung là xem gì cũng ói. Âm thanh trong rạp càng lớn, hình ảnh chuyển đổi càng nhanh thì tôi càng ói dữ dội.
Nói đến phim điện ảnh, có phim nào đổi cảnh xoành xoạch hơn phim Cướp biển đâu chứ.
Đại ca JP chọn phim rất chính xác, khoái chí nói với tôi: “Chúng ta xem phim ‘Cướp biển Caribe phần 3’ ha.”
Thật ra tôi đã đình chờ có DVD bản lậu thì sẽ xem bù. Tuy không tình nguyện lắm, nhưng tôi vẫn đồng ý, vì con người tôi vừa không muốn chịu thua, với lại thi thoảng cũng muốn khiêu chiến lỗ tai của mình, hơn nữa cũng hơi không cam tâm nếu cứ để buổi tối này kết thúc như thế, cũng muốn xem anh chàng người Pháp này có thể tiết mục thú vị gì ở một nơi thần bí như rạp phim…
Ấy nhưng, phải nói là khả năng làm phim ủa Hollywood rất tốt, khung cảnh đẹp xuất sắc đã phá vỡ rào cản ngôn nữ. Phải nói JP khá thông minh, với ‘Cướp biển Caribe phần 3’, từ lúc chúng tôi vào rạp đến khi kết thúc mất khoảng hai tiếng đồng hồ, toàn bộ thuyết minh bằng tiếng Trung, cái gì cũng được phụ đề tiếng Anh mà khiến một anh chàng người Pháp JP chỉ biết mấy từ Trung Quốc như ‘Xin chào, tạm biệt, phục vụ, trả tiền’ cực kì thích thú, tập trung hết tinh thần coi phim vừa vui vẻ vừa hăng hái, mắt không thèm chớp.
Thành thật mà nói, từ khoảng hai mươi phút đồng hồ là dạ dày tôi bắt đầu khó chịu rồi, tôi đã hi vọng rất nhiều rằng, ở một nơi tối như bưng thế này, JP sẽ nói mấy câu mà nam chính ngôn tình nên nói để phân tán sức chú ý của tôi. Nhưng không, đại ca ấy cực kì tập trung cực kì thích thú, tôi kê chuyện cười bằng tiếng Pháp cho anh nghe mà không hề có chút phản ứng, vậy mà một bộ phim tiếng Trung lại khiến anh bật cười hai lần – Thật khiến người ta không thể tin nổi!
Tôi không chịu nổi nữa, cảnh cuối là đánh nhau trên biển dữ dội, tôi nhấc chân chạy thẳng vào toilet, ói đến choáng váng đất trời, sau cùng lúc súc miệng soi gương thấy vành mắt đen thui. Tôi gần như phải đỡ tường mới quay lại được phòng chiếu phim, phim còn chút xíu chưa hết, JP vẫn chưa thỏa mãn, nhìn tôi nói: “Em để lỡ mất đoạn gay cấn nhất rồi.”
Trong lòng tôi lại nghĩ: Thật ra anh cũng đã để lỡ mất đoạn gay cấn nhất tối nay rồi – Tôi thật sự nên phun hết lên người anh.
Và cánh quạt B của đại ca JP đã được đạo diễn Trương Nghệ Mưu tổng kết bằng một đoạn Rap khá hợp vào năm 2009:
Cậu cả của hắn cậu hai của hắn, đều là cậu của hắn; Bàn gỗ dài ghế gỗ thấp đều là bằng gỗ.
Cậu hắn, bằng gỗ; bằng gỗ, cậu hắn.
Té ra anh cũng chỉ là đồ đầu gỗ!!!!
Trên xe chở tôi về nhà, JP hỏi tôi: “Ngày mai và ngày mốt tôi được nghỉ, có bạn hẹn tôi đi hồ chứa nước Hoàn Nhân, em muốn đi không?”
“Nhưng mà ngày mai và ngày mốt tôi đều có tiết trên trường.” Lúc tôi trả lời, không hề nhìn anh.
Đương nhiên chuyện đó không phải là thật, hai ngày hôm đó tôi không có tiết, ngày nào cũng ở nhà, tay chân rảnh rỗi đến khó chịu, nhưng mà tôi cũng không muốn gặp anh liền, vì mặt quạt B của đại ca JP đã khiến tôi không hứng thú chút nào.
— Tôi là đường phân cách vừa nôn mửa xong –
Bạn có kĩ xảo nói ‘không’ một cách vừa hợp lý mà vẫn vừa tỏ ra rất nhiệt tình không?
Có một nữ thông dịch làm việc chung với tôi tên là Binh Binh, chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi, từng sống ở Mỹ vài năm, giỏi cả tiếng Anh và Pháp, trông chị ấy hơi giống nữ minh tinh Triệu Tử Kỳ, là một người vừa vui tính lại giảo hoạt. Tôi đã học được một chiêu có ích nhất từ chị ấy, làm thế nào để nói ‘Không’.
Chẳng hạn như:
— “Binh Binh, chúng ta đi KFC ăn hamburger không?”
— “Ồ, nghe hay quá, chị thích ăn hamburger nhất đó!!” Binh Binh thích chí vỗ tay thể hiện sự đồng ý. “Ê mà, cơ mà em có thấy là mì thủ công kèm thịt kho của cửa hàng Wellcome ăn ngon hơn không? Hay là chúng ta đi Wellcome (*) ăn đi!”
(*) Hệ thống siêu thị Wellcome nổi tiếng của Trung Quốc
Hoặc là:
— “Binh Binh, ăn cơm xong chúng ta đi trượt patin đi!”
— “Được, được đó, ý kiến này hay nè!” Mặt mày Binh Binh rạng rỡ, có điều, câu trả lời mà chỉ đưa ra lại được tổng kết bằng, “Nhưng mà mẹ chị chuẩn bị sẵn cơm cho chị rồi, hay là các em đi với nhau đi…”
Tuy rằng bị chị ấy dùng cách này lừa đảo mấy lần, nhưng mà tôi nghĩ đây là một kỹ xảo rất tốt để nói ‘không’, một giây trước khiến bạn phấn khởi thì ngay sau đó lại báo tình hình thật tế cho bạn hay, không phá hoại bầu không khí, lại không làm tổn thương người khác, rất phù hợp với phong cách hành động của những cô gái xinh đẹp vừa hiền lành tốt bụng lại phong độ như chúng ta.
Vì thế, tôi ‘thử dao’ với JP, ai bảo sau khi kết thúc buổi hẹn thứ ba thì anh lại hẹn tôi tới khách sạn của anh chứ.
Đó là hôm anh trở về từ hồ chứa nước Hoàn Nhân, lúc lên lớp, tôi nhận được một tin nhắn của anh:
Claire, hai ngày vừa rồi em làm gì? Tối nay có kế hoạch gì không? Chúng ta gặp nhau nhé?
Đúng là tôi hơi đói, trong đầu nghĩ tới vài món thơm thơm béo béo, vì thế, trong tiết học đã trả lời anh: Ăn pizza được không?
JP đồng ý: Được chứ.
Học sinh lớp này chỉ vừa bắt đầu học tiếng Pháp như một ngôn ngữ thứ hai, cực kì tò mò về con người cũng như nước Pháp, ngày nào cũng truy hỏi mãi không ngớt về thời gian tôi du học ở Pháp cũng như vài chuyện trong lúc làm việc của tôi, lý giải tình huống ở mọi góc độ, trong đầu tôi bị xoay quanh bởi những hình ảnh liên quan tới nước Pháp.
Tôi từng biết có một anh chàng người Pháp, vì muốn theo đuổi cô bạn học của tôi, cậu ta mua cho cô ấy hai cái khăn văn có hoa văn giống nhau, một lam một lục. Sau đó, vào sáng sớm ngày chủ nhật thì đặt vào trong hộp thư chỗ căn hộ chúng tôi tôi thuê, rời đi rồi mới gọi điện, nói cho cô ấy biết: Em thân yêu, anh có bỏ khăn voan vào trong hộp thư của em, mong rằng lúc gặp em, có thể nhìn thấy em mang chúng.
Học trò của tôi đều là con gái, tôi kể tới đó, tụi trẻ không kiềm được khóc nức nở, sau đó hỏi tới cùng: “Sau này bọn họ có thành đôi không? Sau này bọn họ có kết hôn với nhau không?”
Tôi năm đó tò mò giống câu hỏi của bọn họ, có điều sự thật là, cô bạn học của tôi lại không ở bên anh chàng người Pháp kia.
Tối hôm đó, tôi cũng mang câu chuyện cũ này ra kể cho JP nghe, sau cùng nói với anh: “Sự lãng mạn của người Pháp đã nổi tiếng từ lâu, rất nhiều học sinh của tôi vì thế mới đi học tiếng Pháp đó.”
Anh mỉm cười nói: “Vậy thì anh phải cố gắng hết sức, mới có thể vươn tới trình độ ấy… Đây là câu chuyện xưa của cô ấy, vậy còn em? Có chàng trai nào đặt hoa hồng vào trong hộp thư, chờ em tới lấy không?”
Tối hôm đó là mặt C của JP, sau hai ngày nghỉ, được ngủ đủ giấc bên hồ chưa nước kia, khiến tên này hơi khác trước, nhìn vẻ mặt anh sáng sủa, dưới ánh đèn vàng mờ mờ, trông dịu dàng và thật đẹp trai. Bây giờ tự dưng vừa hỏi thăm khéo tiểu sử của tôi, vừa ‘thả thính’ thế này.
Có điều dù sao tôi cũng là người từng trải qua bể dâu, không còn ở độ tuổi dễ dàng bị ‘dính thính’ của người nước ngoài nữa. Hơn nữa, tôi cũng không muốn trả lời câu hỏi này. Lúc tôi vừa tới Pháp để du học thì cũng từng có một gian ngắn sống phóng túng một chút, nhưng mà tôi không muốn để anh biết, mà cũng không muốn nói xạo, vì thế gặp chiêu trả chiêu mà hỏi:
“Còn anh thì sao? Anh có đặt hoa hồng hay khăn voan vào thùng thư của một cô bé nào đó không?”
“… Có thể tôi không được xem là người Pháp đâu.”
“Vậy anh được xem là người nước nào?”
“Người Mỹ, hoặc là Đức.”
“Vì sao?”
“Tôi thích học tập và làm việc, lúc nào cũng tập trung. Tôi không biết nghĩ ra những chuyện đó. Việc chàng trai kia đã làm, tôi bây giờ không làm được, chỉ sợ lúc tôi vừa hơn hai mươi cũng không làm được.”
Nếu nhũng lời ấy không phải nói xạo thì anh thật sự đã khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Lúc không làm phiên dịch, bình thường tôi toàn chơi ba tiếng sau đó soạn bài một tiếng không hà. Bỗng chợt nhớ huyết thống người Châu Âu thường trộn lẫn, anh lại sống ở miền đông nước Pháp, “Tổ tiên của anh có phải người Đức không?”
“Không phải. Là người Pháp.” Anh cười một cái, “Tổ tiên tôi luôn nuôi ong lấy mật, bây giờ cha tôi vẫn có rất nhiều ong. À, đây là hình của ông ấy.”
Anh lấy ảnh lưu trong di động đưa cho tôi xem, trên cánh tay trần của ba anh có mấy vạn con ong mật đang đậu, tôi miệng thì tặc lưỡi tấm tắc, trong lòng lại nghĩ: Trẻ ngoan, đổi đề tài thành công, lễ phép che giấu lịch sử của mình.
Cuộc đối thoại ngày hôm đó của chúng tôi không có khó khăn gì, chúng tôi đã tìm được vài đề tài chung, chẳng hạn như về truyện ‘Áo giáp vàng’ hay ‘1/2 Ranma’, còn có cả Miyazaki Hayao, lại thêm Luc Besson, càng nói càng hợp rơ, càng nói càng vui.
(*) Miyazaki Hayao: Đạo diễn/ người sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli nổi tiếng.
Luc Besson: Đạo diễn, được coi là ông trùm của phim hành động Pháp.
Chúng tôi ăn tại nhà hàng trong một khu khá sầm uất, lúc ra ngoài thấy sắc trời còn sớm, nhiều trung tâm thương mại đang giảm giá, phố xá đông người, rõ ràng đi tản bộ ở đây thì không được phù hợp lắm.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi.
“Đến khách sạn đi, phòng của tôi.”
“…”
Ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, thế nhưng đã hơi run run: Ai cũng nói, sau ba lần gặp gỡ, người Pháp sẽ tìm cách để tìm hiểu sâu hơn, sẽ tiếp xúc thân mật hơn. Nhưng đại ca à, bây giờ hai chúng ta mới hẹn hò với nhau ba lần thôi, trình tự phía bên anh có vẻ hơi nhanh rồi đó?
“Chúng ta có thể trò chuyện một chút, xem phim, ý em thế nào? Claire?” JP nói, nói một cách rất thản nhiên, nhưng mà tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt anh đang nói: Em hiểu ý tôi mà.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bị Binh Binh bám vào người.
Tôi vui vẻ phấn khởi nói, “Đây đúng là một ý kiến hay!”
JP thích chí, tưởng tôi đồng ý. Nhưng điều mà tôi muốn nói nằm ở phía sau:
“À mà, có điều tôi sực nhớ ra chỗ này, tôi nhất định phải dẫn anh tới mới được.” Tôi nói một cách rất kiên quyết.
“Ở đâu?”
“Anh có biết Bắc Lăng không? Đó là một nghĩa trang hoàng thất rất lớn, vừa được xếp vào di sản thế giới. Tôi cá là anh chưa từng đến đó đâu, bây giờ chúng ta đi không? Tôi nói với anh nhé, ở đó có nhiều cây xanh, còn có cụ ông cụ bà chơi đá cầu nữa, chắc chắn anh sẽ rất thích cho xem…” Không chờ anh bàn bạc thêm, tôi lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó kéo anh lên xe.
— Tôi là đường phân cách nhìn lại lịch sử —
Mãi lâu sau này, khi tôi và JP đã thắm thiết rồi, lúc nói về những chuyện ngày xưa, tôi ôm sự tin tưởng và thông cảm nhân phẩm người khác, ngoài ra còn có tâm lý cầu may hỏi anh: “Lúc anh mời em tới phòng anh, thật ra cũng chỉ muốn trò chuyện đôi chút, cùng xem phim thôi phải không? Anh không hề có suy nghĩ xấu xa nào trong đầu cả, đúng không? JP, thành thật đi, anh không phải người như vậy.”
Đại ca ấy đang chôn đầu trong chăn, lộ một bên mặt hơi mập, trông như mông trẻ con, anh nói giọng trầm ồm: “Sao mà thế được? Một người đàn ông mời phụ nữ vào phòng cả mình, sao anh chỉ có thể xem phim, trò chuyện với em thôi chứ?
“Thế anh định làm gì?”
Anh nhỏm dậy nửa người, vỗ vào vai tôi, trả lời như thể chuyện tất nhiên: “Ngủ.”
Tôi tát vào bản mặt như cái mông kia một cái, “Đồ lưu manh.”
[Nguyên]: Mọi người đọc thấy chỗ nào có lỗi thì cứ quote lại giúp mình, tuần sau mình về mình sửa nhé. Mình bận quá không có thời gian đọc lại để beta, mọi người thông cảm nha T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.