Đầu Tư Gấp Trăm Lần, Tiên Tử, Xin Cho Ta Góp Cổ Phần
Chương 6: Khen Thưởng Gấp Trăm Lần Đầu Tư
(>..
19/11/2023
Nói đến nước này rồi.
Nếu như nàng còn không nghĩ tới, không biết phải làm cái gì.
Đã sớm ở thế đạo này liền xương cốt cặn bã đều không còn, không có khả năng có được màu xanh khí vận.
Từ Hằng cũng không lo lắng nàng sẽ đi hỏi Hạ Y Y.
Chỉ có trưởng lão mới biết được độc, nàng là như thế nào trúng?
Đáp án đều vung lên mặt, Tinh Dao không có khả năng ngu xuẩn như vậy.
Trên đường trở về, Từ Hằng và Tinh Dao đều có tâm tư riêng, hai người đều không nói gì nữa.
- Đa tạ Tinh Dao sư tỷ đưa tiễn.
Phi kỵ vững vàng dừng ở ngoài Quy Nguyên viện, Từ Hằng lễ phép nói cám ơn.
- Công tử...…
- Ai nha, công tử, ngươi xem như đã trở lại, Ngải Hàm Sương cùng Ngải Hàm Tuyết cãi nhau rồi!
Tinh Dao còn muốn nói gì đó, Mạnh Nhàn từ trong sân lao ra, kéo Từ Hằng đi vào trong.
- Các nàng không phải mỗi ngày cãi nhau sao? bao nhiêu chuyện?
Từ Hằng cũng không có lại phản ứng Tinh Dao, nói chuyện liền bước vào Quy Nguyên viện.
- ...…
- Hô…
Tinh Dao đứng tại chỗ một hồi, quay đầu bay đi.
Mạnh Nhàn từ phía sau cửa viện vươn đầu ra, xác nhận Tinh Dao đã đi rồi, quay đầu lại hỏi:
- Công tử, bọn họ không làm khó ngươi chứ?
- Ta là đi bên Ngũ trưởng lão, nàng có thể làm khó dễ ta cái gì.
Từ Hằng nói chuyện, đem thảm lông trên xích đu run rẩy.
Nằm trên ghế đu, thuận thế đắp chăn xong, hỏi:
- Các đệ tử đều ra ngoài rồi chứ?
- Đã sớm xuất môn, đoán chừng cũng phải sau giờ Mùi mới có thể trở về.
Giờ Mùi.
Từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều.
Quy Nguyên viện đóng cửa đúng năm giờ.
Bảy giờ lên trận pháp thạch phong tỏa linh khí, cam đoan mỗi một Quyển Vương đều có thể ngủ sớm dậy sớm nghỉ ngơi thật tốt.
Từ Hằng bấm ngón tính toán.
Tinh Dao cho dù gấp hơn nữa, cũng phải sau năm giờ mới có thể đến.
Từ Hằng thoáng ngồi thẳng người, theo ghế đu lên một chút thổ nạp linh khí.
- Công tử, ngươi đang làm gì vậy?
- Thử xem có thể tu luyện hay không.
- Ai.
Mạnh Nhàn thở dài, vì vận mệnh công tử nhà mình mà thở dài.
Giờ Mùi về sau, thì có đệ tử lục tục trở về.
Hoặc cúi đầu độc hành, hoặc năm ba kết bạn.
Thu dọn đồ đạc xong, lại đây bái biệt Từ Hằng, sau khi tiến hành đăng ký rời đi.
Từ Hằng sẽ cho bọn họ mỗi người nói một ít lời dễ nghe, thuận tiện dùng thiên nhãn đem đệ tử ngày hôm qua không có xem qua đều nhìn một lần.
Mạnh Nhàn ở bên kia bận rộn bay lên.
Yêu mao bút trong tay ở trên sổ đăng ký xoát xoát viết, ghi nhớ đệ tử mỗi người tin tức, sư từ nơi nào, dọn đi nơi nào.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh.
Năm giờ chiều, tiếng chuông Tây giờ vang vọng tông môn.
- Rốt cục tan tầm rồi.
Từ Hằng chống lưng một cái, xoa xoa hai má cười chua xót.
Đem cục diện rối rắm giao cho Mạnh Nhàn, lên lầu thay một bộ quần áo, lòng bàn chân bôi dầu chạy.
- Công tử! Tất cả những hồ sơ này đều phải sao chép chỉnh lý một lần nữa!
- Công tử! Ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ? Công tử! Công tử! Công tử!!!
Mạnh Nhàn ở phía sau hắng giọng, cũng không để cho bước chân Từ Hằng dừng lại.
Ngươi biết cái gì a.
Ngươi lập tức sẽ bước lên con đường nữ đế.
Bản công tử đây là vội vàng đi cho ngươi nhân sinh khang trang đại đạo thêm một viên gạch. M. Ι.
Buồn.
Nghĩ đến Mạnh Nhàn lập tức đi rồi, sau này sẽ sống cuộc sống không mặc áo, cơm, cơm, miệng, Từ Hằng thở dài một hơi.
Bước chân trở về sân đều chậm lại một chút.
Đẩy cửa tiểu lâu ra, thắp sáng giá nến trên bàn, xoay người đóng cửa lại.
- Công tử.
Tinh Dao từ trong góc tối như mực đi ra, xem ra là đã đợi rất lâu.
- Ha ha, ngươi làm ta giật mình.
Từ Hằng lùi lại một bước, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Hắn thật sự bị dọa.
- Công tử!
Làn váy Tinh Dao khẽ nhếch, ngay cả động tác quỳ xuống cũng cực kỳ tao nhã.
- Ngươi là tới cầu giải dược đúng không?
Từ Hằng ngồi xuống ghế bên cạnh, phát hiện vừa rồi quần áo thay quá nhanh, tay áo còn chưa sửa sang lại.
Không nhanh không chậm vén tay áo lên.
- Công tử, ngươi......
Tinh Dao ngoài ý muốn nhìn Từ Hằng.
Đã ở Đệ Tử Phong mười năm.
Vì sao khí thế của người thượng vị trên người hắn, vẫn đủ như vậy.
- Cầm đi.
Từ Hằng không nói thêm gì, từ trong túi trữ linh lấy ra một viên Liệt Diễm đan.
Tinh Dao hai tay tiếp nhận, nhẹ nhàng ngửi ngửi chóp mũi, ngẩng đầu hỏi:
- Liệt Diễm Đan? Trung phẩm đan dược.
Tinh Dao làm trưởng lão thân truyền đệ tử, muốn hiểu rõ cùng lấy được cũng không phải việc khó.
- Thuốc không khó, khó chính là đúng bệnh.
Từ Hằng nói.
Tinh Dao gật gật đầu, đem đan dược bỏ vào trong miệng.
- Ngươi ăn rồi sao? Một chút cũng không đề phòng?
- Nếu là phòng bị thì đã không tới.
Tinh Dao nói xong, hai chân quỳ vừa chuyển phương hướng, liền ngồi xuống.
Nín thở ngưng thần, vận chuyển dược lực.
[Đầu tư thành công.]
[Chúc mừng chủ ký sinh đạt được phần thưởng đầu tư.]
[Đạt được khen thưởng: Thuần Dương đan một trăm khỏa, mười năm tu vi, đan phương ngộ tính+100 ]
[Hiện tại có nhận phần thưởng không?]
- Cái này...…
Từ Hằng nhìn màn sáng trước mắt có chút mơ hồ.
Phần thưởng này có phải hơi quá hào phóng hay không?
Hắn cho Tinh Dao một viên trung phẩm đan dược, hệ thống trực tiếp bồi thường một trăm viên Thượng phẩm đan dược trở về?
Liệt Diễm Đan thuộc loại đan dược trung phẩm, giá trong tông môn cũng chỉ một ngàn linh thạch trung phẩm.
Phần thưởng Thuần Dương Đan.
Bởi vì khó có thể luyện chế, sản lượng dưới, vẫn luôn là thượng phẩm đan dược bên trong xa xỉ phẩm.
Cho dù ở trong tông môn, một viên cũng có thể bán được một vạn thượng phẩm linh thạch.
Nếu bán cho người ngoài, giá cả còn có thể tăng gấp ba.
Có của cải này, tiền nguyên chủ để dành liền có cũng được mà không có cũng không sao.
Về phần tu vi, hẳn là Tinh Dao bị chậm trễ mười năm.
10 năm được thưởng
Còn có ngộ tính của đan phương.
Từ Hằng suy đoán, hẳn là bởi vì bản thân Tinh Dao đối với luyện đan cực kỳ thiên phú.
Lúc này đây, Từ Hằng chẳng những chiếm được rất nhiều khen thưởng, còn đại khái thăm dò hệ thống phát khen thưởng quy luật.
Sau này có nhiều lựa chọn hơn.
Là có thể căn cứ nhu cầu của mình, tham khảo đối phương am hiểu tiến hành đầu tư.
Thuộc về là thắng tê dại.
Tinh Dao luyện hóa Liệt Diễm Đan còn cần một ít thời gian.
Từ Hằng trực tiếp nói với hệ thống:
- Nhận phần thưởng.
Đan dược trực tiếp vào túi trữ linh.
Tu vi thì là từ đan điền của Từ Hằng mà ra, theo linh căn cùng kinh mạch vận chuyển toàn thân.
- Đột phá?
Từ Hằng lại thăm dò đan điền, phát hiện mình liên tục thăng tam giai, đã từ Trúc Cơ tầng một đột phá tới Trúc Cơ tầng bốn.
Thật sảng khoái a!
Cái này còn muốn cái gì cực phẩm linh căn.
- Ha ha ha, ha ha ha.
Từ Hằng nhịn không được cười ra tiếng, kịp phản ứng nhanh che miệng.
Cũng may Tinh Dao đang chuyên chú luyện hóa Liệt Diễm Đan, không rảnh bận tâm những thứ khác.
Ngộ tính đan phương tăng lên Từ Hằng tạm thời còn nhìn không ra.
Chuẩn bị ngày mai xong xuôi Toàn Cơ trưởng lão sự tình, lại đi Đan Sa điện tìm cái đan phương đến thử xem.
Ngoài phòng lại nổi lên tuyết.
Từ Hằng đứng dậy rót cho mình một ly nước nóng, bưng nước nóng ở bên cửa sổ ngắm tuyết.
Người phương Nam bản địa, nhìn tuyết có thể nhìn cả đêm.
Hàn độc nhập thể nhiều năm.
Tinh Dao dùng một canh giờ mới hoàn toàn luyện hóa Liệt Dương Đan, tiêu trừ đại bộ phận hàn độc.
Lúc mở mắt ra, mặt mày đều tản mát ra tinh khí thần khác với trước kia.
Dưới ánh nến hôn ám, bóng lưng ngắm tuyết bên cửa sổ kia, nhìn rất tuấn lãng.
Tinh Dao đứng dậy, chỉnh lại làn váy rồi chỉnh lại búi tóc.
Chậm rãi đi tới bên cạnh Từ Hằng, quỳ xuống nói:
- Đa tạ công tử cứu giúp, Tinh Dao một mình không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp đại ân của công tử.
- Lấy thân báo đáp?
Ngươi nghĩ ngược lại rất đẹp.
Từ Hằng cúi đầu nhìn xuống Tinh Dao, nghiêm trang nói:
- Không đến nỗi, ta có một việc nhỏ, hi vọng Tinh Dao sư tỷ có thể hỗ trợ.
Nếu như nàng còn không nghĩ tới, không biết phải làm cái gì.
Đã sớm ở thế đạo này liền xương cốt cặn bã đều không còn, không có khả năng có được màu xanh khí vận.
Từ Hằng cũng không lo lắng nàng sẽ đi hỏi Hạ Y Y.
Chỉ có trưởng lão mới biết được độc, nàng là như thế nào trúng?
Đáp án đều vung lên mặt, Tinh Dao không có khả năng ngu xuẩn như vậy.
Trên đường trở về, Từ Hằng và Tinh Dao đều có tâm tư riêng, hai người đều không nói gì nữa.
- Đa tạ Tinh Dao sư tỷ đưa tiễn.
Phi kỵ vững vàng dừng ở ngoài Quy Nguyên viện, Từ Hằng lễ phép nói cám ơn.
- Công tử...…
- Ai nha, công tử, ngươi xem như đã trở lại, Ngải Hàm Sương cùng Ngải Hàm Tuyết cãi nhau rồi!
Tinh Dao còn muốn nói gì đó, Mạnh Nhàn từ trong sân lao ra, kéo Từ Hằng đi vào trong.
- Các nàng không phải mỗi ngày cãi nhau sao? bao nhiêu chuyện?
Từ Hằng cũng không có lại phản ứng Tinh Dao, nói chuyện liền bước vào Quy Nguyên viện.
- ...…
- Hô…
Tinh Dao đứng tại chỗ một hồi, quay đầu bay đi.
Mạnh Nhàn từ phía sau cửa viện vươn đầu ra, xác nhận Tinh Dao đã đi rồi, quay đầu lại hỏi:
- Công tử, bọn họ không làm khó ngươi chứ?
- Ta là đi bên Ngũ trưởng lão, nàng có thể làm khó dễ ta cái gì.
Từ Hằng nói chuyện, đem thảm lông trên xích đu run rẩy.
Nằm trên ghế đu, thuận thế đắp chăn xong, hỏi:
- Các đệ tử đều ra ngoài rồi chứ?
- Đã sớm xuất môn, đoán chừng cũng phải sau giờ Mùi mới có thể trở về.
Giờ Mùi.
Từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều.
Quy Nguyên viện đóng cửa đúng năm giờ.
Bảy giờ lên trận pháp thạch phong tỏa linh khí, cam đoan mỗi một Quyển Vương đều có thể ngủ sớm dậy sớm nghỉ ngơi thật tốt.
Từ Hằng bấm ngón tính toán.
Tinh Dao cho dù gấp hơn nữa, cũng phải sau năm giờ mới có thể đến.
Từ Hằng thoáng ngồi thẳng người, theo ghế đu lên một chút thổ nạp linh khí.
- Công tử, ngươi đang làm gì vậy?
- Thử xem có thể tu luyện hay không.
- Ai.
Mạnh Nhàn thở dài, vì vận mệnh công tử nhà mình mà thở dài.
Giờ Mùi về sau, thì có đệ tử lục tục trở về.
Hoặc cúi đầu độc hành, hoặc năm ba kết bạn.
Thu dọn đồ đạc xong, lại đây bái biệt Từ Hằng, sau khi tiến hành đăng ký rời đi.
Từ Hằng sẽ cho bọn họ mỗi người nói một ít lời dễ nghe, thuận tiện dùng thiên nhãn đem đệ tử ngày hôm qua không có xem qua đều nhìn một lần.
Mạnh Nhàn ở bên kia bận rộn bay lên.
Yêu mao bút trong tay ở trên sổ đăng ký xoát xoát viết, ghi nhớ đệ tử mỗi người tin tức, sư từ nơi nào, dọn đi nơi nào.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh.
Năm giờ chiều, tiếng chuông Tây giờ vang vọng tông môn.
- Rốt cục tan tầm rồi.
Từ Hằng chống lưng một cái, xoa xoa hai má cười chua xót.
Đem cục diện rối rắm giao cho Mạnh Nhàn, lên lầu thay một bộ quần áo, lòng bàn chân bôi dầu chạy.
- Công tử! Tất cả những hồ sơ này đều phải sao chép chỉnh lý một lần nữa!
- Công tử! Ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ? Công tử! Công tử! Công tử!!!
Mạnh Nhàn ở phía sau hắng giọng, cũng không để cho bước chân Từ Hằng dừng lại.
Ngươi biết cái gì a.
Ngươi lập tức sẽ bước lên con đường nữ đế.
Bản công tử đây là vội vàng đi cho ngươi nhân sinh khang trang đại đạo thêm một viên gạch. M. Ι.
Buồn.
Nghĩ đến Mạnh Nhàn lập tức đi rồi, sau này sẽ sống cuộc sống không mặc áo, cơm, cơm, miệng, Từ Hằng thở dài một hơi.
Bước chân trở về sân đều chậm lại một chút.
Đẩy cửa tiểu lâu ra, thắp sáng giá nến trên bàn, xoay người đóng cửa lại.
- Công tử.
Tinh Dao từ trong góc tối như mực đi ra, xem ra là đã đợi rất lâu.
- Ha ha, ngươi làm ta giật mình.
Từ Hằng lùi lại một bước, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Hắn thật sự bị dọa.
- Công tử!
Làn váy Tinh Dao khẽ nhếch, ngay cả động tác quỳ xuống cũng cực kỳ tao nhã.
- Ngươi là tới cầu giải dược đúng không?
Từ Hằng ngồi xuống ghế bên cạnh, phát hiện vừa rồi quần áo thay quá nhanh, tay áo còn chưa sửa sang lại.
Không nhanh không chậm vén tay áo lên.
- Công tử, ngươi......
Tinh Dao ngoài ý muốn nhìn Từ Hằng.
Đã ở Đệ Tử Phong mười năm.
Vì sao khí thế của người thượng vị trên người hắn, vẫn đủ như vậy.
- Cầm đi.
Từ Hằng không nói thêm gì, từ trong túi trữ linh lấy ra một viên Liệt Diễm đan.
Tinh Dao hai tay tiếp nhận, nhẹ nhàng ngửi ngửi chóp mũi, ngẩng đầu hỏi:
- Liệt Diễm Đan? Trung phẩm đan dược.
Tinh Dao làm trưởng lão thân truyền đệ tử, muốn hiểu rõ cùng lấy được cũng không phải việc khó.
- Thuốc không khó, khó chính là đúng bệnh.
Từ Hằng nói.
Tinh Dao gật gật đầu, đem đan dược bỏ vào trong miệng.
- Ngươi ăn rồi sao? Một chút cũng không đề phòng?
- Nếu là phòng bị thì đã không tới.
Tinh Dao nói xong, hai chân quỳ vừa chuyển phương hướng, liền ngồi xuống.
Nín thở ngưng thần, vận chuyển dược lực.
[Đầu tư thành công.]
[Chúc mừng chủ ký sinh đạt được phần thưởng đầu tư.]
[Đạt được khen thưởng: Thuần Dương đan một trăm khỏa, mười năm tu vi, đan phương ngộ tính+100 ]
[Hiện tại có nhận phần thưởng không?]
- Cái này...…
Từ Hằng nhìn màn sáng trước mắt có chút mơ hồ.
Phần thưởng này có phải hơi quá hào phóng hay không?
Hắn cho Tinh Dao một viên trung phẩm đan dược, hệ thống trực tiếp bồi thường một trăm viên Thượng phẩm đan dược trở về?
Liệt Diễm Đan thuộc loại đan dược trung phẩm, giá trong tông môn cũng chỉ một ngàn linh thạch trung phẩm.
Phần thưởng Thuần Dương Đan.
Bởi vì khó có thể luyện chế, sản lượng dưới, vẫn luôn là thượng phẩm đan dược bên trong xa xỉ phẩm.
Cho dù ở trong tông môn, một viên cũng có thể bán được một vạn thượng phẩm linh thạch.
Nếu bán cho người ngoài, giá cả còn có thể tăng gấp ba.
Có của cải này, tiền nguyên chủ để dành liền có cũng được mà không có cũng không sao.
Về phần tu vi, hẳn là Tinh Dao bị chậm trễ mười năm.
10 năm được thưởng
Còn có ngộ tính của đan phương.
Từ Hằng suy đoán, hẳn là bởi vì bản thân Tinh Dao đối với luyện đan cực kỳ thiên phú.
Lúc này đây, Từ Hằng chẳng những chiếm được rất nhiều khen thưởng, còn đại khái thăm dò hệ thống phát khen thưởng quy luật.
Sau này có nhiều lựa chọn hơn.
Là có thể căn cứ nhu cầu của mình, tham khảo đối phương am hiểu tiến hành đầu tư.
Thuộc về là thắng tê dại.
Tinh Dao luyện hóa Liệt Diễm Đan còn cần một ít thời gian.
Từ Hằng trực tiếp nói với hệ thống:
- Nhận phần thưởng.
Đan dược trực tiếp vào túi trữ linh.
Tu vi thì là từ đan điền của Từ Hằng mà ra, theo linh căn cùng kinh mạch vận chuyển toàn thân.
- Đột phá?
Từ Hằng lại thăm dò đan điền, phát hiện mình liên tục thăng tam giai, đã từ Trúc Cơ tầng một đột phá tới Trúc Cơ tầng bốn.
Thật sảng khoái a!
Cái này còn muốn cái gì cực phẩm linh căn.
- Ha ha ha, ha ha ha.
Từ Hằng nhịn không được cười ra tiếng, kịp phản ứng nhanh che miệng.
Cũng may Tinh Dao đang chuyên chú luyện hóa Liệt Diễm Đan, không rảnh bận tâm những thứ khác.
Ngộ tính đan phương tăng lên Từ Hằng tạm thời còn nhìn không ra.
Chuẩn bị ngày mai xong xuôi Toàn Cơ trưởng lão sự tình, lại đi Đan Sa điện tìm cái đan phương đến thử xem.
Ngoài phòng lại nổi lên tuyết.
Từ Hằng đứng dậy rót cho mình một ly nước nóng, bưng nước nóng ở bên cửa sổ ngắm tuyết.
Người phương Nam bản địa, nhìn tuyết có thể nhìn cả đêm.
Hàn độc nhập thể nhiều năm.
Tinh Dao dùng một canh giờ mới hoàn toàn luyện hóa Liệt Dương Đan, tiêu trừ đại bộ phận hàn độc.
Lúc mở mắt ra, mặt mày đều tản mát ra tinh khí thần khác với trước kia.
Dưới ánh nến hôn ám, bóng lưng ngắm tuyết bên cửa sổ kia, nhìn rất tuấn lãng.
Tinh Dao đứng dậy, chỉnh lại làn váy rồi chỉnh lại búi tóc.
Chậm rãi đi tới bên cạnh Từ Hằng, quỳ xuống nói:
- Đa tạ công tử cứu giúp, Tinh Dao một mình không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp đại ân của công tử.
- Lấy thân báo đáp?
Ngươi nghĩ ngược lại rất đẹp.
Từ Hằng cúi đầu nhìn xuống Tinh Dao, nghiêm trang nói:
- Không đến nỗi, ta có một việc nhỏ, hi vọng Tinh Dao sư tỷ có thể hỗ trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.