Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Hòa
Chương 6: Kẻ Dám Can Đảm Xông Vào Khương Gia Ta, Một Tên Cũng Không Để Lại! (1)
Thụy Bất Tỉnh Đích Miêu 9
30/09/2024
Dưới ánh mắt sùng bái của mọi người Khương gia.
Khương Đạo Huyền sắc mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng rút tay về.
"Cái chết của ngươi, chính là giải thích tốt nhất đối với bổn tộc trưởng."
Vừa dứt lời, liền làm nội tâm mọi người Đường gia run lên, nhất thời câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt Khương Đạo Huyền lạnh lùng lướt qua mọi người Đường gia, rơi vào trên người ba huynh đệ Vương thị: "Ba huynh đệ các ngươi thay Khương gia ta làm việc bao lâu rồi?"
"Hồi...Hồi bẩm tộc trưởng, chúng ta gia nhập Khương gia đã mười năm rồi."
Ba huynh đệ Vương thị bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu như trống bỏi.
(Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy kêu thành tiếng khi xoay nhanh. Ý nói gật đầu lia lịa đó.)
Bọn họ sợ trả lời chậm một chút, liền chọc cho đối phương không thoải mái.
"Mười năm? Thì ra đều đã lâu như vậy rồi sao?"
"Chỉ là, thời gian dài như vậy, cho dù nuôi một con chó cũng có chút cảm tình, nhưng có một số người ngay cả gia súc cũng không bằng, các ngươi nói xem, bổn tộc trưởng nói có đúng không?"
Nghe vậy, ba người càng thêm sợ hãi, yên lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Vương Đại tự biết đuối lý, cắn răng, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất: "Tộc trưởng, việc này là ba huynh đệ chúng ta làm không đúng, đứng sai phe, về sau, chúng ta không dám nữa..."
"Sau này ư? Đã sai thì phải chịu phạt, mười năm trước, tu vi các ngươi không qua được Hậu Thiên, nhưng vì trêu chọc cừu gia, bất đắc dĩ phải đến Khương gia ta tìm kiếm che chở."
"Khương gia thay các ngươi giải quyết phiền phức, thu lưu các ngươi, cũng cho các loại tài nguyên, giúp các ngươi tấn thăng Tiên Thiên, nhưng các ngươi báo đáp Khương gia ta như thế sao?"
Giờ khắc này, giọng nói Khương Đạo Huyền lạnh lẽo hơn rất nhiều, để lộ ra một tia sát khí.
Bị sát khí bao phủ, Vương Nhị cùng Vương Tam trong nháy mắt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, không khỏi đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
"Tộc trưởng, là chúng ta sai, chúng ta hồ đồ! Chỉ là, niệm tình chúng ta dốc sức nhiều năm như vậy cho Khương gia, xin ngài khai ân!"
"Buồn cười, mười năm trước các ngươi nên chết trong tay kẻ thù, bây giờ liền do bổn tộc trưởng tự mình thu hồi tính mạng các ngươi lại đi."
Dứt lời, con ngươi ba người đột nhiên thu nhỏ lại.
Sau một khắc.
Hô.
Một luồng gió mát thổi tới, ba người ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, liền nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi, chợt co quắp ngã xuống đất, mất đi tất cả sinh cơ.
Khương Đạo Huyền phất phất ống tay áo, thu tay về, quay đầu nhìn về phía tộc nhân Đường gia còn lại.
Mắt thấy đối phương ngay cả ba cung phụng của gia tộc ngày xưa cũng không lưu một tia tình cảm, nói giết liền giết, mọi người Đường gia sợ hãi vô cùng.
Cố nén sợ hãi, đồng loạt lên tiếng: "Khương tộc trưởng! Ngươi muốn triệt để trở mặt với Đường gia chúng ta sao? Chớ quên lão tổ nhà ta còn đó!"
"Khương gia ngươi muốn triệt để khai chiến với Đường gia chúng ta sao?"
Nghe vậy, Khương Đạo Huyền cũng không phản ứng.
Ngược lại vung tay lên, hô lớn với đám người Khương gia phía sau: "Con cháu Khương gia nghe lệnh! Kẻ dám can đảm xông vào Khương gia ta, một tên cũng không để lại, giết!"
"Vâng!"
Tất cả đệ tử Khương gia ở đây trong nháy mắt kích động lên, vung tay hô to, nhao nhao phụ họa!
Ngay sau đó, một trận tàn sát vô tình bắt đầu.
Dưới sự ra tay của Khương Đạo Huyền và tộc nhân, người của Đường gia lúc này đã mất đi Đường Chính Dương, nên có thể nói chạm vào là tan nát!
Tiếng cầu khẩn và tiếng chửi rủa kéo dài không dứt.
Không bao lâu sau, động tĩnh hiện trường dần dần lắng xuống.
Lúc này đại viện Khương gia đã sớm khắp nơi đầy thi thể.
Đông đảo con cháu Khương gia cũng bởi vì chém giết kịch liệt mà mệt mỏi đến lần lượt hư thoát.
Nhưng dù vậy, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy vui mừng.
Khương Đạo Huyền đứng chắp tay, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh là vô số thi thể.
Tất cả vết thương trên thi thể chỉ có một vết, hiển nhiên đều là một chiêu mất mạng.
[Ting — giải trừ nguy cơ, nghịch thiên cải mệnh, giúp gia tộc may mắn sống sót, khí vận gia tộc +300]
Khí vận gia tộc?
Khương Đạo Huyền trong mắt đăm chiêu.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa rõ ràng khí vận của gia tộc có tác dụng gì.
Nghĩ không rõ, cũng lười suy nghĩ tiếp.
Khương Đạo Huyền lắc đầu, đang chuẩn bị đi về phía tộc nhân.
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.
[Ting! Phát hiện tộc nhân đẳng cấp lục sắc, kí chủ có thể khởi xướng đầu tư.]
[Đầu tư một viên Cố Nguyên Đan, có thể đạt được một lọ Tẩy Tủy Đan.]
Hai mắt Khương Đạo Huyền sáng ngời.
Căn cứ trí nhớ biết được Tẩy Tủy Đan chính là đan dược Huyền giai cực phẩm.
Khương Đạo Huyền sắc mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng rút tay về.
"Cái chết của ngươi, chính là giải thích tốt nhất đối với bổn tộc trưởng."
Vừa dứt lời, liền làm nội tâm mọi người Đường gia run lên, nhất thời câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt Khương Đạo Huyền lạnh lùng lướt qua mọi người Đường gia, rơi vào trên người ba huynh đệ Vương thị: "Ba huynh đệ các ngươi thay Khương gia ta làm việc bao lâu rồi?"
"Hồi...Hồi bẩm tộc trưởng, chúng ta gia nhập Khương gia đã mười năm rồi."
Ba huynh đệ Vương thị bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu như trống bỏi.
(Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy kêu thành tiếng khi xoay nhanh. Ý nói gật đầu lia lịa đó.)
Bọn họ sợ trả lời chậm một chút, liền chọc cho đối phương không thoải mái.
"Mười năm? Thì ra đều đã lâu như vậy rồi sao?"
"Chỉ là, thời gian dài như vậy, cho dù nuôi một con chó cũng có chút cảm tình, nhưng có một số người ngay cả gia súc cũng không bằng, các ngươi nói xem, bổn tộc trưởng nói có đúng không?"
Nghe vậy, ba người càng thêm sợ hãi, yên lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Vương Đại tự biết đuối lý, cắn răng, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất: "Tộc trưởng, việc này là ba huynh đệ chúng ta làm không đúng, đứng sai phe, về sau, chúng ta không dám nữa..."
"Sau này ư? Đã sai thì phải chịu phạt, mười năm trước, tu vi các ngươi không qua được Hậu Thiên, nhưng vì trêu chọc cừu gia, bất đắc dĩ phải đến Khương gia ta tìm kiếm che chở."
"Khương gia thay các ngươi giải quyết phiền phức, thu lưu các ngươi, cũng cho các loại tài nguyên, giúp các ngươi tấn thăng Tiên Thiên, nhưng các ngươi báo đáp Khương gia ta như thế sao?"
Giờ khắc này, giọng nói Khương Đạo Huyền lạnh lẽo hơn rất nhiều, để lộ ra một tia sát khí.
Bị sát khí bao phủ, Vương Nhị cùng Vương Tam trong nháy mắt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, không khỏi đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
"Tộc trưởng, là chúng ta sai, chúng ta hồ đồ! Chỉ là, niệm tình chúng ta dốc sức nhiều năm như vậy cho Khương gia, xin ngài khai ân!"
"Buồn cười, mười năm trước các ngươi nên chết trong tay kẻ thù, bây giờ liền do bổn tộc trưởng tự mình thu hồi tính mạng các ngươi lại đi."
Dứt lời, con ngươi ba người đột nhiên thu nhỏ lại.
Sau một khắc.
Hô.
Một luồng gió mát thổi tới, ba người ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, liền nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi, chợt co quắp ngã xuống đất, mất đi tất cả sinh cơ.
Khương Đạo Huyền phất phất ống tay áo, thu tay về, quay đầu nhìn về phía tộc nhân Đường gia còn lại.
Mắt thấy đối phương ngay cả ba cung phụng của gia tộc ngày xưa cũng không lưu một tia tình cảm, nói giết liền giết, mọi người Đường gia sợ hãi vô cùng.
Cố nén sợ hãi, đồng loạt lên tiếng: "Khương tộc trưởng! Ngươi muốn triệt để trở mặt với Đường gia chúng ta sao? Chớ quên lão tổ nhà ta còn đó!"
"Khương gia ngươi muốn triệt để khai chiến với Đường gia chúng ta sao?"
Nghe vậy, Khương Đạo Huyền cũng không phản ứng.
Ngược lại vung tay lên, hô lớn với đám người Khương gia phía sau: "Con cháu Khương gia nghe lệnh! Kẻ dám can đảm xông vào Khương gia ta, một tên cũng không để lại, giết!"
"Vâng!"
Tất cả đệ tử Khương gia ở đây trong nháy mắt kích động lên, vung tay hô to, nhao nhao phụ họa!
Ngay sau đó, một trận tàn sát vô tình bắt đầu.
Dưới sự ra tay của Khương Đạo Huyền và tộc nhân, người của Đường gia lúc này đã mất đi Đường Chính Dương, nên có thể nói chạm vào là tan nát!
Tiếng cầu khẩn và tiếng chửi rủa kéo dài không dứt.
Không bao lâu sau, động tĩnh hiện trường dần dần lắng xuống.
Lúc này đại viện Khương gia đã sớm khắp nơi đầy thi thể.
Đông đảo con cháu Khương gia cũng bởi vì chém giết kịch liệt mà mệt mỏi đến lần lượt hư thoát.
Nhưng dù vậy, trên mặt bọn họ cũng tràn đầy vui mừng.
Khương Đạo Huyền đứng chắp tay, lấy hắn làm trung tâm, xung quanh là vô số thi thể.
Tất cả vết thương trên thi thể chỉ có một vết, hiển nhiên đều là một chiêu mất mạng.
[Ting — giải trừ nguy cơ, nghịch thiên cải mệnh, giúp gia tộc may mắn sống sót, khí vận gia tộc +300]
Khí vận gia tộc?
Khương Đạo Huyền trong mắt đăm chiêu.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa rõ ràng khí vận của gia tộc có tác dụng gì.
Nghĩ không rõ, cũng lười suy nghĩ tiếp.
Khương Đạo Huyền lắc đầu, đang chuẩn bị đi về phía tộc nhân.
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.
[Ting! Phát hiện tộc nhân đẳng cấp lục sắc, kí chủ có thể khởi xướng đầu tư.]
[Đầu tư một viên Cố Nguyên Đan, có thể đạt được một lọ Tẩy Tủy Đan.]
Hai mắt Khương Đạo Huyền sáng ngời.
Căn cứ trí nhớ biết được Tẩy Tủy Đan chính là đan dược Huyền giai cực phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.