Chương 2: Kẻ không thể tha thứ
Tử Hồng Liễu
28/11/2023
Tô Hân Nghiên cố tình đến biệt thự từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Vì hôm nay là ngày làm việc chính thức đầu tiên nên cô muốn tạo ấn tượng thật tốt.
Đứng ở huyền quan, Tô Hân Nghiên nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng làm việc. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thấy Trương Hạo Hiên đang tập trung vẽ tranh. Giây tiếp theo, anh quay lưng lại và nói: "Chào cô."
"Chào anh. Tôi có quấy rầy anh không?" - Tô Hân Nghiên hỏi.
Trương Hạo Hiên mỉm cười, lắc đầu ý bảo không sao.
"Tôi đi chuẩn bị điểm tâm đây." - Tô Hân Nghiên thông báo trước khi sang phòng bếp bắt tay vào nấu nướng.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Hạo Hiên bước vào đúng lúc thức ăn đang được dọn ra bàn.
"Trùng hợp quá. Vừa khéo bụng đói thì bữa sáng đã sẵn sàng." - Anh ngồi xuống ghế. -"Cô cũng cùng ăn đi. Không cần phải câu nệ."
Tô Hân Nghiên nghe theo lời anh, ngồi vào chiếc ghế đối diện. Cô nói: "Anh chăm chỉ quá nhỉ? Tôi cứ tưởng mình đi làm sớm lắm. Không ngờ đến nơi lại thấy anh đã bắt đầu vẽ tranh từ bao giờ rồi."
"Người thành công thường dậy sớm mà." - Trương Hạo Hiên trả lời. - "Hơn nữa, thời điểm bắt đầu một ngày mới là lúc tinh thần tôi sảng khoái và có nhiều cảm hứng nhất."
"Những tác phẩm của anh có phong cách rất ấn tượng. Không biết anh có phải là con nhà nòi không nhỉ?" - Tô Hân Nghiên tò mò hỏi.
"Không. Tôi cũng không qua trường lớp đào tạo nào cả. Chỉ là luyện tập thường xuyên dựa theo các tài liệu hướng dẫn mà thôi." - Trương Hạo Hiên nhắc lại. - "Như tôi đã nói đấy, chẳng qua tôi may mắn được mọi người công nhận."
"Nếu tôi cũng có tài năng giống như anh thì thật tốt quá." - Tô Hân Nghiên thầm ngưỡng mộ.
Dùng xong bữa sáng, Trương Hạo Hiên quay về phòng làm việc. Trong lúc đó, Tô Hân Nghiên thu gom chén dĩa đem đi rửa và lau dọn nhà cửa.
Đến gần giữa trưa, anh gọi cô đi pha cà phê đem vào phòng làm việc. Khi Tô Hân Nghiên mang tách cà phê đến, Trương Hạo Hiên đang ngồi trên sô pha, thả hồn về một nơi xa xăm nào đó.
"Cảm ơn cô. Cà phê ngon lắm." - Anh nói sau khi hớp một ngụm rồi chỉ tay vào chiếc ghế bành bên cạnh. - "Nếu cô đang rảnh thì ngồi đây nói chuyện với tôi một chút."
So với mức lương được nhận, Tô Hân Nghiên cảm thấy công việc của cô khá nhàn hạ. Lẽ nào anh chàng hoạ sĩ này chi nhiều tiền như thế để có người chuyện trò với anh?
"Chắc cô đang tự hỏi vì sao tôi cứ thích nói chuyện, đúng chứ?" - Trương Hạo Hiên giống như đọc được suy nghĩ của cô. - "Thú thật là tôi rất cô đơn nên muốn có một người bạn để tâm sự. Vì vậy, cô đừng ngại nếu công việc có chút rỗi rãi."
"Tôi có hơi thắc mắc. Một người như anh chẳng lẽ lại không có bạn ư?"
"Quả thật là vậy đấy."
"Tôi cũng không có bạn bè nên có thể hiểu cảm giác của anh. Thế còn gia đình thì sao? Họ không muốn chuyển đến đây sống cùng anh à?"
"Không còn ai cả " - Ánh mắt Trương Hạo Hiên lộ ra vẻ buồn bã.
"Tôi xin lỗi." - Tô Hân Nghiên nói. - "Có vẻ hoàn cảnh của anh và tôi rất giống nhau."
"Cô cũng chỉ có một mình à?"
"Phải. Ba mẹ tôi đều đã mất cách đây nhiều năm trong một vụ tai nạn giao thông."
"Di chứng ở chân cô cũng là vì vụ tai nạn đó à?"
Tô Hân Nghiên gật đầu. Trương Hạo Hiên xin lỗi cô: "Tôi lại gợi cô nhớ đến những ký ức không vui rồi."
"Không sao. Dù gì mọi chuyện đã qua rồi, cũng không thể trốn tránh mãi được."
Trương Hạo Hiên nhờ cô cho thêm đường vào tách cà phê của anh. Trong mắt Tô Hân Nghiên đột nhiên ánh lên một tia giận dữ. Trước đây cô từng biết một người cũng có thói quen thêm đường lúc uống được nửa tách. Đó chính là An Thanh Phong.
Trương Hạo Hiên bắt gặp ánh mắt của cô, anh thoáng giật mình: "Có chuyện gì sao?"
Tô Hân Nghiên sực tỉnh, vội luống cuống xin lỗi: "Không phải tôi tức giận hay có ý vô lễ với anh đâu. Mong anh đừng để ý."
Trương Hạo Hiên dịu dàng mỉm cười: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sẽ không để bụng đâu. Nhưng có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại có thái độ như vậy không?"
"Tôi chợt nhớ đến một người cũng hay cho thêm đường vào giữa lúc uống cà phê." - Tô Hân Nghiên thành thật trả lời.
"Người đó là ai?"
"Một kẻ tôi sẽ không bao giờ tha thứ."
Trương Hạo Hiên nhìn cô chăm chú, anh có vẻ rất sửng sốt: "Một người có tính cách hiền lành như cô có thể đem lòng căm hận người khác đến mức độ đó sao?"
"Phải. Chỉ riêng hắn ta." - Tô Hân Nghiên trả lời rồi đem tách cà phê vào phòng bếp để thêm đường.
Sau tình huống vừa rồi, cuộc trò chuyện trở nên khá gượng gạo. Cũng may là đã gần đến giờ nấu cơm trưa nên cô lấy đó làm lý do để tạm lánh mặt.
Lúc dùng bữa, Trương Hạo Hiên chủ động bắt chuyện bằng một chủ đề khác. Cả hai nhanh chóng lấy lại được không khí thoải mái.
Công việc vào buổi chiều của Tô Hân Nghiên còn nhẹ nhàng hơn khi mà anh chỉ yêu cầu cô phụ giúp một vài việc lặt vặt.
Trên đời thật sự có việc nhẹ lương cao ư? Tô Hân Nghiên vẫn cảm thấy khó tin. Ban đầu khi nhìn thấy mức lương là một con số cao chót vót, cô đã cho rằng công việc này vô cùng vất vả. Cuối cùng, cô đưa đến kết luận: có lẽ đây là sự hào phóng của người giàu.
Tô Hân Nghiên mở hé cửa phòng làm việc, thò đầu vào khoảng trống đó để tạm biệt ông chủ: "Tôi đã nấu sẵn buổi tối rồi. Bây giờ tôi xin phép về trước nhé."
"Cô về đi. Hôm nay cô đã làm việc rất tốt." - Trương Hạo Hiên đánh giá.
Chỉ có nấu ăn và lau dọn thôi mà, có gì khó khăn đâu mà không tốt cho được. Tô Hân Nghiên nghĩ vậy nhưng vẫn lịch sự đáp: "Cảm ơn anh đã khen ngợi."
Lúc bước ra khỏi căn biệt thự, cô bỗng cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cô quay đầu nhìn xung quanh song không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Chẳng lẽ mình tưởng tượng ư? Tô Hân Nghiên cho rằng bản thân cô đã quá nhạy cảm.
Đứng ở huyền quan, Tô Hân Nghiên nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng làm việc. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thấy Trương Hạo Hiên đang tập trung vẽ tranh. Giây tiếp theo, anh quay lưng lại và nói: "Chào cô."
"Chào anh. Tôi có quấy rầy anh không?" - Tô Hân Nghiên hỏi.
Trương Hạo Hiên mỉm cười, lắc đầu ý bảo không sao.
"Tôi đi chuẩn bị điểm tâm đây." - Tô Hân Nghiên thông báo trước khi sang phòng bếp bắt tay vào nấu nướng.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Hạo Hiên bước vào đúng lúc thức ăn đang được dọn ra bàn.
"Trùng hợp quá. Vừa khéo bụng đói thì bữa sáng đã sẵn sàng." - Anh ngồi xuống ghế. -"Cô cũng cùng ăn đi. Không cần phải câu nệ."
Tô Hân Nghiên nghe theo lời anh, ngồi vào chiếc ghế đối diện. Cô nói: "Anh chăm chỉ quá nhỉ? Tôi cứ tưởng mình đi làm sớm lắm. Không ngờ đến nơi lại thấy anh đã bắt đầu vẽ tranh từ bao giờ rồi."
"Người thành công thường dậy sớm mà." - Trương Hạo Hiên trả lời. - "Hơn nữa, thời điểm bắt đầu một ngày mới là lúc tinh thần tôi sảng khoái và có nhiều cảm hứng nhất."
"Những tác phẩm của anh có phong cách rất ấn tượng. Không biết anh có phải là con nhà nòi không nhỉ?" - Tô Hân Nghiên tò mò hỏi.
"Không. Tôi cũng không qua trường lớp đào tạo nào cả. Chỉ là luyện tập thường xuyên dựa theo các tài liệu hướng dẫn mà thôi." - Trương Hạo Hiên nhắc lại. - "Như tôi đã nói đấy, chẳng qua tôi may mắn được mọi người công nhận."
"Nếu tôi cũng có tài năng giống như anh thì thật tốt quá." - Tô Hân Nghiên thầm ngưỡng mộ.
Dùng xong bữa sáng, Trương Hạo Hiên quay về phòng làm việc. Trong lúc đó, Tô Hân Nghiên thu gom chén dĩa đem đi rửa và lau dọn nhà cửa.
Đến gần giữa trưa, anh gọi cô đi pha cà phê đem vào phòng làm việc. Khi Tô Hân Nghiên mang tách cà phê đến, Trương Hạo Hiên đang ngồi trên sô pha, thả hồn về một nơi xa xăm nào đó.
"Cảm ơn cô. Cà phê ngon lắm." - Anh nói sau khi hớp một ngụm rồi chỉ tay vào chiếc ghế bành bên cạnh. - "Nếu cô đang rảnh thì ngồi đây nói chuyện với tôi một chút."
So với mức lương được nhận, Tô Hân Nghiên cảm thấy công việc của cô khá nhàn hạ. Lẽ nào anh chàng hoạ sĩ này chi nhiều tiền như thế để có người chuyện trò với anh?
"Chắc cô đang tự hỏi vì sao tôi cứ thích nói chuyện, đúng chứ?" - Trương Hạo Hiên giống như đọc được suy nghĩ của cô. - "Thú thật là tôi rất cô đơn nên muốn có một người bạn để tâm sự. Vì vậy, cô đừng ngại nếu công việc có chút rỗi rãi."
"Tôi có hơi thắc mắc. Một người như anh chẳng lẽ lại không có bạn ư?"
"Quả thật là vậy đấy."
"Tôi cũng không có bạn bè nên có thể hiểu cảm giác của anh. Thế còn gia đình thì sao? Họ không muốn chuyển đến đây sống cùng anh à?"
"Không còn ai cả " - Ánh mắt Trương Hạo Hiên lộ ra vẻ buồn bã.
"Tôi xin lỗi." - Tô Hân Nghiên nói. - "Có vẻ hoàn cảnh của anh và tôi rất giống nhau."
"Cô cũng chỉ có một mình à?"
"Phải. Ba mẹ tôi đều đã mất cách đây nhiều năm trong một vụ tai nạn giao thông."
"Di chứng ở chân cô cũng là vì vụ tai nạn đó à?"
Tô Hân Nghiên gật đầu. Trương Hạo Hiên xin lỗi cô: "Tôi lại gợi cô nhớ đến những ký ức không vui rồi."
"Không sao. Dù gì mọi chuyện đã qua rồi, cũng không thể trốn tránh mãi được."
Trương Hạo Hiên nhờ cô cho thêm đường vào tách cà phê của anh. Trong mắt Tô Hân Nghiên đột nhiên ánh lên một tia giận dữ. Trước đây cô từng biết một người cũng có thói quen thêm đường lúc uống được nửa tách. Đó chính là An Thanh Phong.
Trương Hạo Hiên bắt gặp ánh mắt của cô, anh thoáng giật mình: "Có chuyện gì sao?"
Tô Hân Nghiên sực tỉnh, vội luống cuống xin lỗi: "Không phải tôi tức giận hay có ý vô lễ với anh đâu. Mong anh đừng để ý."
Trương Hạo Hiên dịu dàng mỉm cười: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sẽ không để bụng đâu. Nhưng có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại có thái độ như vậy không?"
"Tôi chợt nhớ đến một người cũng hay cho thêm đường vào giữa lúc uống cà phê." - Tô Hân Nghiên thành thật trả lời.
"Người đó là ai?"
"Một kẻ tôi sẽ không bao giờ tha thứ."
Trương Hạo Hiên nhìn cô chăm chú, anh có vẻ rất sửng sốt: "Một người có tính cách hiền lành như cô có thể đem lòng căm hận người khác đến mức độ đó sao?"
"Phải. Chỉ riêng hắn ta." - Tô Hân Nghiên trả lời rồi đem tách cà phê vào phòng bếp để thêm đường.
Sau tình huống vừa rồi, cuộc trò chuyện trở nên khá gượng gạo. Cũng may là đã gần đến giờ nấu cơm trưa nên cô lấy đó làm lý do để tạm lánh mặt.
Lúc dùng bữa, Trương Hạo Hiên chủ động bắt chuyện bằng một chủ đề khác. Cả hai nhanh chóng lấy lại được không khí thoải mái.
Công việc vào buổi chiều của Tô Hân Nghiên còn nhẹ nhàng hơn khi mà anh chỉ yêu cầu cô phụ giúp một vài việc lặt vặt.
Trên đời thật sự có việc nhẹ lương cao ư? Tô Hân Nghiên vẫn cảm thấy khó tin. Ban đầu khi nhìn thấy mức lương là một con số cao chót vót, cô đã cho rằng công việc này vô cùng vất vả. Cuối cùng, cô đưa đến kết luận: có lẽ đây là sự hào phóng của người giàu.
Tô Hân Nghiên mở hé cửa phòng làm việc, thò đầu vào khoảng trống đó để tạm biệt ông chủ: "Tôi đã nấu sẵn buổi tối rồi. Bây giờ tôi xin phép về trước nhé."
"Cô về đi. Hôm nay cô đã làm việc rất tốt." - Trương Hạo Hiên đánh giá.
Chỉ có nấu ăn và lau dọn thôi mà, có gì khó khăn đâu mà không tốt cho được. Tô Hân Nghiên nghĩ vậy nhưng vẫn lịch sự đáp: "Cảm ơn anh đã khen ngợi."
Lúc bước ra khỏi căn biệt thự, cô bỗng cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cô quay đầu nhìn xung quanh song không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Chẳng lẽ mình tưởng tượng ư? Tô Hân Nghiên cho rằng bản thân cô đã quá nhạy cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.