Chương 69: Quy luật chết chóc
Tg Huyền Hải
21/06/2021
“A lô. Cậu làm sao thế.” Dư Tử
Giang sửng sốt, anh ấy không kìm lòng nổi mà mắng vào chiếc điện thoại
mấy câu, đột nhiên phía sau lưng bỗng lạnh toát: “Đào Lâm... Không lẽ
xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Máu còn chưa khô. Triệu Thần vẫn còn sống. Tôi vẫn còn thời gian. Tôi phải tới tuyến đường xe buýt đó ngay. Tôi phải suy luận ra hung thủ sẽ đưa Triệu Thần đến chỗ nào.” Đào Lâm hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không ngó ngàng tới Dư Tử Giang.
“Không, gọi xe taxi sẽ không kịp.” Lúc này Đào Lâm nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz đang đỗ ở phía trước ngôi biệt thự, cậu ấy siết chặt chiếc chìa khóa xe ô tô trong tay, chạy như điên về phía trước.
Đào Lâm lấy chìa khóa xe mở cửa xe ô tô ra, ngồi thẳng vào trong ghế lái xe. Thực ra Đào Lâm biết lái xe, cũng từng mượn xe của Ngụy Thần Phong lái rất nhiều lần. Chỉ là bởi vì cậu ấy không có chiếc xe của chính mình và còn đang đi học, vì vậy không hề có cơ hội để tự lái xe.
Đào Lâm khởi động xe, cử chỉ rất điêu luyện, cậu ấy kẹp điện thoại lên chiếc giá kẹp ở bên cạnh vô lăng, lái xe rời khỏi khu biệt thự.
Đào Lâm lúc này lòng như lửa đốt, cậu ấy không ngừng tăng tốc, lái xe về phía tuyến đường xe buýt.
“Mẹ nó. Nhưng mà Triệu Thần ở đâu chứ.” Đào Lâm không kiềm chế được mà chửi một câu ở trong xe, cậu ấy bình thường rất ít khi chửi bậy.
Quả thực Đào Lâm chỉ biết rằng vụ án mạng này sẽ xảy ra ở trên tuyến đường xe buýt chết chóc đó, nhưng nếu như không biết được cụ thể là trạm nào thì vẫn không có cách nào để cứu mạng Triệu Thần được. Thời gian đang dần dần trôi đi, đã không thể chống đỡ bất cứ một sự bối rối nào nữa rồi.
“Tôi nên tới trạm nào đây... Tôi nên tới trạm nào đây.” Đào Lâm nôn nóng phi như bay trên đường, vừa lo lắng lẩm bẩm nói: “Đáng chết. Đến bây giờ tôi vẫn chưa có mạch suy nghĩ gì. Tôi là một thằng ngu sao?” Cậu ấy bắt đầu trách móc bản thân mình, răng cắn rất chặt vào môi của mình.
“Bình tĩnh.” Giọng nói từ sâu trong đầu bỗng cất lên, đó là ám hiệu mà bản thân Đào Lâm đưa ra cho chính mình, giọng nói đó dường như đang kêu gào, dường như đang quát tháo...
Trong đầu của Đào Lâm bắt đầu xuất hiện tấm bản đồ xanh đỏ bị bản thân vẽ chằng chịt lên, tuyến đường xe buýt đáng sợ dẫn đến điểm cuối cùng của sinh mệnh đó, ngay lúc này đang khắc rõ ràng vào trong lòng cậu ấy.
Tên của bốn mươi tám trạm nằm trên tuyến đường xe buýt chết chóc, từng cái từng cái một đang lóe lên trong mắt của Đào Lâm. Chiếc xe của cậu ấy càng lúc càng phi nhanh hơn, không ngừng vượt lên những chiếc xe ở phía trước, vẽ một hình dạng con rắn trên đường xá.
“Những trạm xe buýt được lựa chọn làm địa điểm giết người này chắc chắn rất đặc biệt... Nhưng nó đặc biệt ở chỗ nào cơ chứ?” Đào Lâm ngay lúc này đều căng hết tất cả các dây thần kinh lên: “Là bởi vì người mà hung thủ muốn giết ở nơi đó sao? Nhưng mà Thân Thụ Trung không có nơi ở cố định, địa điểm mà anh ta tử vong tại sao lại nhất định phải là công viên Cảnh Sơn – lẽ nào nó có một ý nghĩa tượng trung nào đó sao?”
“Tượng trưng.” Giọng nói trong đầu Đào Lâm giống như nổ tung vậy, bắt đầu hò hét điên cuồng...
“Tôi hiểu ra rồi.” Đào Lâm hít một hơi thật sâu: “Tiểu khu Hoành Bác cách khu bán sách Thiên Duyệt tám trạm, khu bán sách Thiên Duyệt cách công viên Cảnh Sơn bảy trạm.” Tấm bản đồ hỗn loạn trong đầu Đào Lâm ngay lúc này cuối cùng cũng được biến đổi thành một tuyến mạch rõ ràng rồi.
“Mà Tào Vân Bạn chết ở khu bán sách Thiên Duyệt, vụ án hối lộ của cô ta vừa hay xảy ra cách đây tám năm trước. Thân Thụ Trung chết ở công viên Cảnh Sơn, vụ án cướp vàng của anh ta xảy ra cách đây bảy năm trước. Có nghĩa là – khoảng cách giữa trạm xe buýt đã xảy ra án mạng với trạm xe buýt xảy ra vụ án mạng tiếp theo vừa hay cách nhau số năm mà nhân vật mục tiêu đã trốn thoát cho đến nay.”
Đào Lâm mừng rỡ vỗ vỗ lên vô lăng: “Nếu như nói khoảng cách giữa Đường Viễn Minh ở tiểu khu Hoành Bác với Tào Vân Bạn ở khu bán sách Thiên Duyệt là tám trạm xe buýt chỉ là sự trùng hợp, thế thì sự trùng hợp này đã hoàn toàn gợi lên cảm hứng phạm tội của hung thủ, hắn ta muốn biến vụ án này trở nên càng ly kỳ hơn, càng hoàn hảo hơn, càng có ý nghĩa tượng trung hơn. Vì vậy hắn ta đã lựa chọn giết chết Thân Thụ Trung ở công viên Cảnh Sơn cách khu bán sách Thiên Duyệt bảy trạm xe buýt.” Địa điểm gây án tiếp theo đối với Đào Lâm mà nói đã rất rõ ràng rồi.
“Vụ án buôn bán ma túy trên biển ở thành phố H của Triệu Thần đã xảy ra cách đây năm năm trước, vì vậy hung thủ chắc chắn sẽ chọn giết chết anh ta ở trạm xe buýt cách công viên Cảnh Sơn năm trạm xe buýt – là trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh.”
Đào Lâm hít một hơi thật sâu rồi lập tức lái thẳng xe đến “Trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh” này.”
Đột nhiên, chiếc điện thoại ở trên giá kẹp điện thoại đổ chuông, đó là cuộc gọi của Dư Tử Giang, Đào Lâm bây giờ mới nhớ ra bản thân mình ban nãy đã thô lỗ dập điện thoại của anh ấy.
“A lô, cậu xảy ra chuyện gì rồi thế.” Đào Lâm vừa mới nghe điện thoại, Dư Tử Giang liền vội vội vàng vàng mở miệng nói.
“Hung thủ đã bắt đầu hành động rồi, tôi cần anh phải lập tức điều quân tới ngay.” Đào Lâm lập tức nghĩ ra việc nhờ Dư Tử Giang giúp đỡ.”
“Cái... Cái gì?” Dư Tử Giang bị lời nói của Đào Lâm dọa tới loạn hết cả lên.
“Tôi tới tìm Triệu Thần, ánh đèn trong căn biệt thự của anh ta vẫn sáng trưng, nhưng lại không có người ở nhà, hơn nữa tôi còn phát hiện ra vết máu ở cửa nhà, điều quan trọng nhất là, dãy số mà anh ta gửi cho anh có thể gõ ra hai chữ “Cứu tôi” trên bàn phím chín số ở điện thoại – Hung thủ đã ra tay rồi.” Đào Lâm giải thích qua một lượt, sau đó còn chưa đợi Dư Tử Giang nói gì đã lập tức nói tiếp.
“Lập tức điều quân tới trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh.”
Dư Tử Giang ngay lập tức gọi với trợ lý của mình, bảo bọn họ đi tới hiện trường ngay lập tức cùng mình, lần này anh ấy lựa chọn tin tưởng Đào Lâm vô điều kiện.
“Tại sao lại là ở đó?” Dư Tử Giang vừa vội vội vàng vàng chuẩn bị trang bị, vừa tò mò hỏi.
“Khoảng cách giữa hai trạm xe buýt tương đương với số năm mà những tên tội phạm trốn thoát đã trải qua cho đến nay.” Đào Lâm trả lời: “Tiểu khu Hoành Bác cách khu bán sách Thiên Duyệt tám trạm xe buýt, tương ứng với tám năm vụ án hối lộ của Tào Vân Bạn; khu bán sách Thiên Duyệt cách công viên Cảnh Sơn bảy trạm xe buýt, tương ứng với bảy năm vụ án cướp vàng của Thân Thụ Trung; công viên Cảnh Sơn cách giao lộ đường Thần Khánh năm trạm xe buýt, tương ứng với năm năm vụ án buôn bán ma túy trên biển của Triệu Thần.” Tốc độ nói của Đào Lâm càng lúc càng nhanh hơn, nói xong cậu ấy liền thở hổn hển.
“Tôi đã hiểu rồi.” Dư Tử Giang nghiêm túc trả lời nói.
“Nhưng mà, nếu như đúng thật là giao lộ đường Thần Khánh thì rất khó để xử lý.” Dư Tử Giang vừa nói vừa chạy xuống dưới cầu thang bộ: “Đường Thần Khánh là một con đường thương mại rất phồn hoa, cửa hàng, quán nhỏ số lượng rất nhiều, số lượng khách du lịch vừa nhiều lại vừa phức tạp... Hơn nữa các góc khuất u ám ở trên con đường này cũng nhiều vô số kể, đường Thần Khánh còn có rất nhiều những con ngõ nhỏ... Muốn tìm được người quả thực là một việc rất khó.”
Đào Lâm lập tức chìm đắm vào trong sự im lặng...
“Điều tra xem gần giao lộ đường Thần Khánh có quán lẩu nào của Triệu Thần hay không.” Sua khi im lặng một lát Đào Lâm nói với Dư Tử Giang.
“Ý cậu là hắn ta sẽ giết Triệu Thần ở chính quán lẩu của anh ta sao?” Dư Tử Giang hơi kinh ngạc.
“Địa điểm mà người bị hại tử vong đều có liên quan đến chính bọn họ, chưa kể bản thân Đường Viễn Minh, Tào Vân Bạn đều ở chính địa điểm xảy ra vụ án, Thân Thụ Trung quanh năm lang thang, gầm cầu, công viên, trạm tàu điện ngầm... Đều là những địa điểm trú ẩn của anh ta. Vì vậy địa điểm lần này chắc chắn có liên quan đến chính bản thân Triệu Thần.” Đào Lâm vừa phóng xe rất nhanh đến điểm đích, vừa giải thích với Dư Tử Giang ở đầu bên kia điện thoại.
“Đúng như những gì anh nói, đường Thần Khánh là một con đường thương mại, nơi mà tôi có thể nghĩ đến ở trên con đường đó – địa điểm có liên quan đến Triệu Thần, chính là quán lẩu của anh ta.” Cậu ấy nói.
“Máu còn chưa khô. Triệu Thần vẫn còn sống. Tôi vẫn còn thời gian. Tôi phải tới tuyến đường xe buýt đó ngay. Tôi phải suy luận ra hung thủ sẽ đưa Triệu Thần đến chỗ nào.” Đào Lâm hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không ngó ngàng tới Dư Tử Giang.
“Không, gọi xe taxi sẽ không kịp.” Lúc này Đào Lâm nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz đang đỗ ở phía trước ngôi biệt thự, cậu ấy siết chặt chiếc chìa khóa xe ô tô trong tay, chạy như điên về phía trước.
Đào Lâm lấy chìa khóa xe mở cửa xe ô tô ra, ngồi thẳng vào trong ghế lái xe. Thực ra Đào Lâm biết lái xe, cũng từng mượn xe của Ngụy Thần Phong lái rất nhiều lần. Chỉ là bởi vì cậu ấy không có chiếc xe của chính mình và còn đang đi học, vì vậy không hề có cơ hội để tự lái xe.
Đào Lâm khởi động xe, cử chỉ rất điêu luyện, cậu ấy kẹp điện thoại lên chiếc giá kẹp ở bên cạnh vô lăng, lái xe rời khỏi khu biệt thự.
Đào Lâm lúc này lòng như lửa đốt, cậu ấy không ngừng tăng tốc, lái xe về phía tuyến đường xe buýt.
“Mẹ nó. Nhưng mà Triệu Thần ở đâu chứ.” Đào Lâm không kiềm chế được mà chửi một câu ở trong xe, cậu ấy bình thường rất ít khi chửi bậy.
Quả thực Đào Lâm chỉ biết rằng vụ án mạng này sẽ xảy ra ở trên tuyến đường xe buýt chết chóc đó, nhưng nếu như không biết được cụ thể là trạm nào thì vẫn không có cách nào để cứu mạng Triệu Thần được. Thời gian đang dần dần trôi đi, đã không thể chống đỡ bất cứ một sự bối rối nào nữa rồi.
“Tôi nên tới trạm nào đây... Tôi nên tới trạm nào đây.” Đào Lâm nôn nóng phi như bay trên đường, vừa lo lắng lẩm bẩm nói: “Đáng chết. Đến bây giờ tôi vẫn chưa có mạch suy nghĩ gì. Tôi là một thằng ngu sao?” Cậu ấy bắt đầu trách móc bản thân mình, răng cắn rất chặt vào môi của mình.
“Bình tĩnh.” Giọng nói từ sâu trong đầu bỗng cất lên, đó là ám hiệu mà bản thân Đào Lâm đưa ra cho chính mình, giọng nói đó dường như đang kêu gào, dường như đang quát tháo...
Trong đầu của Đào Lâm bắt đầu xuất hiện tấm bản đồ xanh đỏ bị bản thân vẽ chằng chịt lên, tuyến đường xe buýt đáng sợ dẫn đến điểm cuối cùng của sinh mệnh đó, ngay lúc này đang khắc rõ ràng vào trong lòng cậu ấy.
Tên của bốn mươi tám trạm nằm trên tuyến đường xe buýt chết chóc, từng cái từng cái một đang lóe lên trong mắt của Đào Lâm. Chiếc xe của cậu ấy càng lúc càng phi nhanh hơn, không ngừng vượt lên những chiếc xe ở phía trước, vẽ một hình dạng con rắn trên đường xá.
“Những trạm xe buýt được lựa chọn làm địa điểm giết người này chắc chắn rất đặc biệt... Nhưng nó đặc biệt ở chỗ nào cơ chứ?” Đào Lâm ngay lúc này đều căng hết tất cả các dây thần kinh lên: “Là bởi vì người mà hung thủ muốn giết ở nơi đó sao? Nhưng mà Thân Thụ Trung không có nơi ở cố định, địa điểm mà anh ta tử vong tại sao lại nhất định phải là công viên Cảnh Sơn – lẽ nào nó có một ý nghĩa tượng trung nào đó sao?”
“Tượng trưng.” Giọng nói trong đầu Đào Lâm giống như nổ tung vậy, bắt đầu hò hét điên cuồng...
“Tôi hiểu ra rồi.” Đào Lâm hít một hơi thật sâu: “Tiểu khu Hoành Bác cách khu bán sách Thiên Duyệt tám trạm, khu bán sách Thiên Duyệt cách công viên Cảnh Sơn bảy trạm.” Tấm bản đồ hỗn loạn trong đầu Đào Lâm ngay lúc này cuối cùng cũng được biến đổi thành một tuyến mạch rõ ràng rồi.
“Mà Tào Vân Bạn chết ở khu bán sách Thiên Duyệt, vụ án hối lộ của cô ta vừa hay xảy ra cách đây tám năm trước. Thân Thụ Trung chết ở công viên Cảnh Sơn, vụ án cướp vàng của anh ta xảy ra cách đây bảy năm trước. Có nghĩa là – khoảng cách giữa trạm xe buýt đã xảy ra án mạng với trạm xe buýt xảy ra vụ án mạng tiếp theo vừa hay cách nhau số năm mà nhân vật mục tiêu đã trốn thoát cho đến nay.”
Đào Lâm mừng rỡ vỗ vỗ lên vô lăng: “Nếu như nói khoảng cách giữa Đường Viễn Minh ở tiểu khu Hoành Bác với Tào Vân Bạn ở khu bán sách Thiên Duyệt là tám trạm xe buýt chỉ là sự trùng hợp, thế thì sự trùng hợp này đã hoàn toàn gợi lên cảm hứng phạm tội của hung thủ, hắn ta muốn biến vụ án này trở nên càng ly kỳ hơn, càng hoàn hảo hơn, càng có ý nghĩa tượng trung hơn. Vì vậy hắn ta đã lựa chọn giết chết Thân Thụ Trung ở công viên Cảnh Sơn cách khu bán sách Thiên Duyệt bảy trạm xe buýt.” Địa điểm gây án tiếp theo đối với Đào Lâm mà nói đã rất rõ ràng rồi.
“Vụ án buôn bán ma túy trên biển ở thành phố H của Triệu Thần đã xảy ra cách đây năm năm trước, vì vậy hung thủ chắc chắn sẽ chọn giết chết anh ta ở trạm xe buýt cách công viên Cảnh Sơn năm trạm xe buýt – là trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh.”
Đào Lâm hít một hơi thật sâu rồi lập tức lái thẳng xe đến “Trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh” này.”
Đột nhiên, chiếc điện thoại ở trên giá kẹp điện thoại đổ chuông, đó là cuộc gọi của Dư Tử Giang, Đào Lâm bây giờ mới nhớ ra bản thân mình ban nãy đã thô lỗ dập điện thoại của anh ấy.
“A lô, cậu xảy ra chuyện gì rồi thế.” Đào Lâm vừa mới nghe điện thoại, Dư Tử Giang liền vội vội vàng vàng mở miệng nói.
“Hung thủ đã bắt đầu hành động rồi, tôi cần anh phải lập tức điều quân tới ngay.” Đào Lâm lập tức nghĩ ra việc nhờ Dư Tử Giang giúp đỡ.”
“Cái... Cái gì?” Dư Tử Giang bị lời nói của Đào Lâm dọa tới loạn hết cả lên.
“Tôi tới tìm Triệu Thần, ánh đèn trong căn biệt thự của anh ta vẫn sáng trưng, nhưng lại không có người ở nhà, hơn nữa tôi còn phát hiện ra vết máu ở cửa nhà, điều quan trọng nhất là, dãy số mà anh ta gửi cho anh có thể gõ ra hai chữ “Cứu tôi” trên bàn phím chín số ở điện thoại – Hung thủ đã ra tay rồi.” Đào Lâm giải thích qua một lượt, sau đó còn chưa đợi Dư Tử Giang nói gì đã lập tức nói tiếp.
“Lập tức điều quân tới trạm xe buýt giao lộ đường Thần Khánh.”
Dư Tử Giang ngay lập tức gọi với trợ lý của mình, bảo bọn họ đi tới hiện trường ngay lập tức cùng mình, lần này anh ấy lựa chọn tin tưởng Đào Lâm vô điều kiện.
“Tại sao lại là ở đó?” Dư Tử Giang vừa vội vội vàng vàng chuẩn bị trang bị, vừa tò mò hỏi.
“Khoảng cách giữa hai trạm xe buýt tương đương với số năm mà những tên tội phạm trốn thoát đã trải qua cho đến nay.” Đào Lâm trả lời: “Tiểu khu Hoành Bác cách khu bán sách Thiên Duyệt tám trạm xe buýt, tương ứng với tám năm vụ án hối lộ của Tào Vân Bạn; khu bán sách Thiên Duyệt cách công viên Cảnh Sơn bảy trạm xe buýt, tương ứng với bảy năm vụ án cướp vàng của Thân Thụ Trung; công viên Cảnh Sơn cách giao lộ đường Thần Khánh năm trạm xe buýt, tương ứng với năm năm vụ án buôn bán ma túy trên biển của Triệu Thần.” Tốc độ nói của Đào Lâm càng lúc càng nhanh hơn, nói xong cậu ấy liền thở hổn hển.
“Tôi đã hiểu rồi.” Dư Tử Giang nghiêm túc trả lời nói.
“Nhưng mà, nếu như đúng thật là giao lộ đường Thần Khánh thì rất khó để xử lý.” Dư Tử Giang vừa nói vừa chạy xuống dưới cầu thang bộ: “Đường Thần Khánh là một con đường thương mại rất phồn hoa, cửa hàng, quán nhỏ số lượng rất nhiều, số lượng khách du lịch vừa nhiều lại vừa phức tạp... Hơn nữa các góc khuất u ám ở trên con đường này cũng nhiều vô số kể, đường Thần Khánh còn có rất nhiều những con ngõ nhỏ... Muốn tìm được người quả thực là một việc rất khó.”
Đào Lâm lập tức chìm đắm vào trong sự im lặng...
“Điều tra xem gần giao lộ đường Thần Khánh có quán lẩu nào của Triệu Thần hay không.” Sua khi im lặng một lát Đào Lâm nói với Dư Tử Giang.
“Ý cậu là hắn ta sẽ giết Triệu Thần ở chính quán lẩu của anh ta sao?” Dư Tử Giang hơi kinh ngạc.
“Địa điểm mà người bị hại tử vong đều có liên quan đến chính bọn họ, chưa kể bản thân Đường Viễn Minh, Tào Vân Bạn đều ở chính địa điểm xảy ra vụ án, Thân Thụ Trung quanh năm lang thang, gầm cầu, công viên, trạm tàu điện ngầm... Đều là những địa điểm trú ẩn của anh ta. Vì vậy địa điểm lần này chắc chắn có liên quan đến chính bản thân Triệu Thần.” Đào Lâm vừa phóng xe rất nhanh đến điểm đích, vừa giải thích với Dư Tử Giang ở đầu bên kia điện thoại.
“Đúng như những gì anh nói, đường Thần Khánh là một con đường thương mại, nơi mà tôi có thể nghĩ đến ở trên con đường đó – địa điểm có liên quan đến Triệu Thần, chính là quán lẩu của anh ta.” Cậu ấy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.