Chương 19: Tên tội phạm buôn lậu trái phép du ngoạn khắp nơi
Tg Huyền Hải
13/06/2021
“Đây không phải là nơi cậu nên tới.” Dư Tử Giang trừng mắt nhìn Đào Lâm, muốn đuổi Đào Lâm đi.
“Nếu tôi không tới, thì anh sẽ chẳng kể gì cho tôi nghe cả.” Đào Lâm ngoan cố đứng lì tại chỗ, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Chỉ nghe thấy tiếng quát tháo cãi nhau inh ỏi truyền tới, lúc này mấy đôi nam nữ bị bắt ra từ tiệm hớt tóc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bị còng tay rồi mà vẫn ồn ào cãi nhau, bên thì bị áp giải, bên thì chửi lấy chửi để không ngừng nghỉ.
Sự chú ý của Dư Tử Giang ngay lập tức bị thu hút.
"Đều là những hoạt động không đứng đắn..." Dư Tử Giang vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của những người bị cảnh sát bắt đi, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi nỉ non không ngớt.
“Nạn nhân giống với mấy người ở trong đó, đều là gái điếm.” Đào Lâm đón nhận lời nói của Dư Tử Giang với gương mặt không vô hồn không cảm xúc.
Dư Tử Giang ném cho Đào Lâm một cái nhìn đầy ẩn ý, và có vẻ như Đào Lâm nắm bắt tình huống tốt hơn anh nghĩ.
“Tôi có thắc mắc.” Đào Lâm thấy Dư Tử Giang nghi ngờ, vì vậy đã vạch ra một cái bẫy.
“Tôi đã kiểm tra tất cả các số thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của Tào Vân Bạn, phát hiện những người đó… đều là khách của cô ta.” Dư Tử Giang gật đầu: “Mấy ngày nay tôi cứ bị người khác nhìn chòng chọc, hôm nay rút lui được rồi.”
“E rằng không đơn giản như vậy.” Đào Lâm nhìn đám tội phạm bị áp giải và lạnh lùng nói.
Dư Tử Giang quay lại nhìn Đào Lâm, như thể rất hứng thú đến những gì cậu ta sắp nói tiếp.
“Những người này cũng làm ăn phi pháp giống giống Tào Vân Bạn, nhưng đồ trang sức trên người bọn họ không phải hàng cao cấp như của Tào Vân Bạn.” Đào Lâm nói tiếp.
“Cậu còn để ý những cái này nữa à?” Dư Tử Giang tự thấy xấu hổ, gượng cười nói.
“Anh nhìn chiếc dây chuyền của người phụ nữ kia đi.” Đào Lâm vừa nói, vừa chỉ tay về phía một người phụ nữ đang bị cảnh sát đưa vào xe cảnh sát: “Nó được làm bằng bạc, độ sáng bóng của kim loại đã bị mờ đi nhiều vì bị oxy hóa. Còn dây chuyền của Tào Vân Bạc làm bằng bạch kim, hơn nữa còn nạm kim cương, giá trị đương nhiên là đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền bằng bạc kia.”
“Có rất nhiều giàu sụ nhờ dùng loại mánh khóe bẩn thỉu này mà.” Dư Tử Giang nở một nụ cười khô khốc.
“Tào Vân Bạn khác với mấy cô gái kia chẳng qua là vì số lượng thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của cô ta nhiều đến đáng kinh ngạc, điều này cho thấy cô ta vô cùng buông thả.” Dư Tử Giang tiếp tục.
“Tôi nghĩ sự giàu có của cô ta không chỉ đến từ mỗi nơi này.” Đào Lâm nói: “Công việc kinh doanh của cô ta chắc chắn là không chỉ có mỗi tiệm cắt tóc này, mà còn nhiều thứ lớn lao khác nữa, lớn lao đến mức có người muốn lấy cả mạng của cô ta.”
“Được rồi, tôi cũng đã bắt được người rồi, rồi tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra rốt cuộc Tào Vân Bạn đó đã làm gì.” Dư Tử Giang cúi thấp đầu, định rời khỏi hiện trường bắt giữ và trở về đồn cảnh sát.
“Cậu cũng mau quay lại trường học đi!” Anh thở dài nhìn Đào Lâm.
“Xe của anh đâu?” Đào Lâm quay mặt về phía Dư Tử Giang và hỏi.
“Ở đằng trước đó.” Dư Tử Giang tiện tay chỉ đại một cái, Đào Lâm lập tức sải bước đi theo hướng anh chỉ.
“Này, đi làm gì!” Dư Tử Giang vội vàng đuổi theo bước chân của Đào Lâm.
“Anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi.” Đào Lâm nói với Dư Tử Giang, giọng điệu này giống “yêu cầu” hơn là “thỉnh cầu”.
"Tại sao? Anh coi tôi là tài xế à?" Dư Tử Giang có hơi không vui, anh nhìn gương mặt trơ trơ như khúc gỗ của Đào Lâm mà không khỏi bực bội.
Đào Lâm vẫn bình thản đi về phía trước và nhìn quanh quần, sau đó cậu ta nhìn thấy chiếc xe của Dư Tử Giang đang đậu ở bên đường.
Đào Lâm và Dư Tử Giang cùng nhau bước tới cửa xe, Đào Lâm ngẩng cổ lên và nói một cách ngắn gọn: “Mở cửa xe.”
"Cậu đang làm cái quái gì thế?!"
“Cùng anh đi về đồn cảnh sát, tôi muốn xem qua một số tài liệu.” Đào Lâm đáp.
“Cậu quay về đồn cảnh sát nào, tôi đã đồng ý cho cậu về cùng tôi chưa hả?” Dư Tử Giang nở nụ cười khinh khỉnh, không biết làm gì khác nên đành hỏi ngược lại cậu ta.
"Anh nói cho tôi biết xe của anh ở đâu, không phải điều đó có nghĩa là tôi có thể cùng anh về đồn cảnh sát xem qua tài liệu rồi à?" Đào Lâm hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ là theo phản xạ trả lời câu hỏi của cậu mà thôi.” Dư Tử Giang càng thêm bất lực, anh lại không cẩn thận mà sụp vào bẫy của Đào Lâm rồi. Mất trò khôn vặt của thằng nhóc này thật sự nhiều quá đi mất!
“Trừ khi tôi và anh cứ đứng mãi ở đây, hoặc là anh thẳng tay vứt xe của mình lại, bằng không thì chỉ cần nhấn một cái mở cửa xe ra, thì tôi đều có thể tót được lên xe của anh.” Đào Lâm nghiêng đầu một chút, đặt bàn tay lên chốt cửa của chiếc xe.
"Khá lắm! Trâu không có, bắt chó đi cày, chiêu này của cậu thành công rồi nhỉ?" Dư Tử Giang chán nản lắc đầu nguầy nguậy, anh đành phải thỏa hiệp.
Đào Lâm đã thành công ngồi được vào chiếc ghế kế bên người lái trong xe của Dư Tử Giang. Dư Tử Giang cũng không muốn lãng phí thời gian, anh nhanh chóng khởi động xe, từ con phố cũ kỹ lái thẳng ra đường lớn rộng rãi…
“Anh đã giải mã được thông tin trên máy tính xách tay của Đường Viễn Minh (nạn nhân đã bị giết chết tại tiểu khu Hoằng Bác) chưa?” Đào Lâm hỏi: “Nếu bây giờ mà anh vẫn còn muốn nói dối tôi, thì tôi sẽ đến đồn cảnh sát để tìm thông tin.” Đào Lâm bổ sung thêm một câu nữa.
"Ừ thì…” Dư Tử Giang thở dài một hơi, cũng không có ý định giấu giếm Đào Lâm: “Mấy ngày trước đã khôi phục được bản lưu nhật ký hoạt động đã bị xóa trong máy tính xách tay của ông ta, vẫn còn giữ được một vài tài liệu.”
“Anh nói qua một chút, được chứ?” Đào Lâm trở nên nghiêm túc và khoanh tay trước ngực: “Bản lưu nhật ký hoạt động là những gì? Tài liệu đó là tài liệu gì?”
"Các tài liệu bị xóa là hành tung tình trạng của một vài di vật văn hóa bị mất tích. Thông qua những tài liệu này và thẻ căn cước giả được tìm thấy tại hiện trường vụ án, chúng tôi đã xác định Đường Viễn Minh là nhân viên bỏ trốn trong vụ án mua bán trái phép di vật văn hóa ở thành phố H mười năm trước." Dư Tử Giang vừa lái xe vừa nói: "Nhưng ngoài những giấy tờ có thể chứng minh thân phận của ông ta này, còn lại đều không có gì khác cả."
“Ừ.” Đào Lâm gật đầu, xem ra cậu ta không bất ngờ chút nào. Dẫu sao tối qua cậu ta đã biết nạn nhân có lai lịch không tốt rồi.
Dư Tử Giang liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đào Lâm, ngoại trừ mím môi, thì cậu ta cũng chẳng nói ra lời nói ngờ vực nào cả.
"Bản lưu nhật ký hoạt động là video quay lại rất nhiều địa điểm ông ta đã du ngoạn tới, ngoài ra còn có một vài phần mềm chỉnh sửa video." Dư Tử Giang nói tiếp.
Anh thấy Đào Lâm rõ ràng là đang cau mày: "Video? Còn có phần mềm chỉnh sửa nữa sao?"
"Mười năm trước, ông ta kiếm được một khoản tiền khổng lồ, sau đó ông ta dùng số tiền đó mua một cửa hàng và rửa tay gác kiếm. Ông ta bắt đầu sống một cuộc đời nhàn nhã ngao du thăm thú khắp nơi. Ông ta đã quay rất nhiều video nhỏ ghi lại những chuyến đi đó và chỉnh sửa chúng bằng phần mềm, sau đó ghép lại thành một bộ phim nhỏ.” Dư Tử Giang giải thích: “So với trào lưu tự cắt nối biên tập một vlog chia sẻ cuộc sống của bản thân đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay thì cũng không khác biệt lắm đâu. Chỉ là cái tên Đường Nguyên Minh này cũng biết rằng thân phận của bản thân rất đặc biệt, nên từ trước tới nay không bao giờ đăng tải video lên các trang mạng xã hội, mà đơn giản là để tự bản thân thưởng thức để thỏa mãn sở thích mà thôi.”
"Nghe nói kẻ tình nghi trong vụ mua bán trái phép di vật văn hóa vô cùng hống hách, không ngờ ông ta đi đến bước đường này mà vẫn yên tâm thoải mái thỏa thích đi du ngoạn khắp nơi." Đào Lâm lạnh lùng nở nụ cười và lắc đầu, cậu ta cảm thán một câu bằng thái độ khinh bỉ.
“Không chỉ là sở thích, phải dùng cụm từ “say mê công việc” để hình dung về ông ta.” Dư Tử Giang nói: “Cậu có biết máy tính xách tay được đặt ở đâu không?” Anh hơi quay đầu lại, nhìn Đào Lâm và hỏi.
"Bàn uống trà trong phòng khách, bên cạnh đống tạp chí ngổn ngang..." Đào Lâm buột miệng nói, có vẻ như cậu ta đã theo dõi vụ án ở tiểu khu Hoằng Bác đã rất lâu và hiểu rất nhiều chi tiết rõ như lòng bàn tay vậy.
“Ở bên cạnh hộp đồ ăn đặt mua bên ngoài của ông ta.” Dư Tử Giang nói.
“Nếu tôi không tới, thì anh sẽ chẳng kể gì cho tôi nghe cả.” Đào Lâm ngoan cố đứng lì tại chỗ, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Chỉ nghe thấy tiếng quát tháo cãi nhau inh ỏi truyền tới, lúc này mấy đôi nam nữ bị bắt ra từ tiệm hớt tóc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bị còng tay rồi mà vẫn ồn ào cãi nhau, bên thì bị áp giải, bên thì chửi lấy chửi để không ngừng nghỉ.
Sự chú ý của Dư Tử Giang ngay lập tức bị thu hút.
"Đều là những hoạt động không đứng đắn..." Dư Tử Giang vừa lẩm bẩm vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của những người bị cảnh sát bắt đi, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi nỉ non không ngớt.
“Nạn nhân giống với mấy người ở trong đó, đều là gái điếm.” Đào Lâm đón nhận lời nói của Dư Tử Giang với gương mặt không vô hồn không cảm xúc.
Dư Tử Giang ném cho Đào Lâm một cái nhìn đầy ẩn ý, và có vẻ như Đào Lâm nắm bắt tình huống tốt hơn anh nghĩ.
“Tôi có thắc mắc.” Đào Lâm thấy Dư Tử Giang nghi ngờ, vì vậy đã vạch ra một cái bẫy.
“Tôi đã kiểm tra tất cả các số thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của Tào Vân Bạn, phát hiện những người đó… đều là khách của cô ta.” Dư Tử Giang gật đầu: “Mấy ngày nay tôi cứ bị người khác nhìn chòng chọc, hôm nay rút lui được rồi.”
“E rằng không đơn giản như vậy.” Đào Lâm nhìn đám tội phạm bị áp giải và lạnh lùng nói.
Dư Tử Giang quay lại nhìn Đào Lâm, như thể rất hứng thú đến những gì cậu ta sắp nói tiếp.
“Những người này cũng làm ăn phi pháp giống giống Tào Vân Bạn, nhưng đồ trang sức trên người bọn họ không phải hàng cao cấp như của Tào Vân Bạn.” Đào Lâm nói tiếp.
“Cậu còn để ý những cái này nữa à?” Dư Tử Giang tự thấy xấu hổ, gượng cười nói.
“Anh nhìn chiếc dây chuyền của người phụ nữ kia đi.” Đào Lâm vừa nói, vừa chỉ tay về phía một người phụ nữ đang bị cảnh sát đưa vào xe cảnh sát: “Nó được làm bằng bạc, độ sáng bóng của kim loại đã bị mờ đi nhiều vì bị oxy hóa. Còn dây chuyền của Tào Vân Bạc làm bằng bạch kim, hơn nữa còn nạm kim cương, giá trị đương nhiên là đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền bằng bạc kia.”
“Có rất nhiều giàu sụ nhờ dùng loại mánh khóe bẩn thỉu này mà.” Dư Tử Giang nở một nụ cười khô khốc.
“Tào Vân Bạn khác với mấy cô gái kia chẳng qua là vì số lượng thuê bao liên lạc lạ trong điện thoại di động của cô ta nhiều đến đáng kinh ngạc, điều này cho thấy cô ta vô cùng buông thả.” Dư Tử Giang tiếp tục.
“Tôi nghĩ sự giàu có của cô ta không chỉ đến từ mỗi nơi này.” Đào Lâm nói: “Công việc kinh doanh của cô ta chắc chắn là không chỉ có mỗi tiệm cắt tóc này, mà còn nhiều thứ lớn lao khác nữa, lớn lao đến mức có người muốn lấy cả mạng của cô ta.”
“Được rồi, tôi cũng đã bắt được người rồi, rồi tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra rốt cuộc Tào Vân Bạn đó đã làm gì.” Dư Tử Giang cúi thấp đầu, định rời khỏi hiện trường bắt giữ và trở về đồn cảnh sát.
“Cậu cũng mau quay lại trường học đi!” Anh thở dài nhìn Đào Lâm.
“Xe của anh đâu?” Đào Lâm quay mặt về phía Dư Tử Giang và hỏi.
“Ở đằng trước đó.” Dư Tử Giang tiện tay chỉ đại một cái, Đào Lâm lập tức sải bước đi theo hướng anh chỉ.
“Này, đi làm gì!” Dư Tử Giang vội vàng đuổi theo bước chân của Đào Lâm.
“Anh cho tôi đi nhờ một đoạn đi.” Đào Lâm nói với Dư Tử Giang, giọng điệu này giống “yêu cầu” hơn là “thỉnh cầu”.
"Tại sao? Anh coi tôi là tài xế à?" Dư Tử Giang có hơi không vui, anh nhìn gương mặt trơ trơ như khúc gỗ của Đào Lâm mà không khỏi bực bội.
Đào Lâm vẫn bình thản đi về phía trước và nhìn quanh quần, sau đó cậu ta nhìn thấy chiếc xe của Dư Tử Giang đang đậu ở bên đường.
Đào Lâm và Dư Tử Giang cùng nhau bước tới cửa xe, Đào Lâm ngẩng cổ lên và nói một cách ngắn gọn: “Mở cửa xe.”
"Cậu đang làm cái quái gì thế?!"
“Cùng anh đi về đồn cảnh sát, tôi muốn xem qua một số tài liệu.” Đào Lâm đáp.
“Cậu quay về đồn cảnh sát nào, tôi đã đồng ý cho cậu về cùng tôi chưa hả?” Dư Tử Giang nở nụ cười khinh khỉnh, không biết làm gì khác nên đành hỏi ngược lại cậu ta.
"Anh nói cho tôi biết xe của anh ở đâu, không phải điều đó có nghĩa là tôi có thể cùng anh về đồn cảnh sát xem qua tài liệu rồi à?" Đào Lâm hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ là theo phản xạ trả lời câu hỏi của cậu mà thôi.” Dư Tử Giang càng thêm bất lực, anh lại không cẩn thận mà sụp vào bẫy của Đào Lâm rồi. Mất trò khôn vặt của thằng nhóc này thật sự nhiều quá đi mất!
“Trừ khi tôi và anh cứ đứng mãi ở đây, hoặc là anh thẳng tay vứt xe của mình lại, bằng không thì chỉ cần nhấn một cái mở cửa xe ra, thì tôi đều có thể tót được lên xe của anh.” Đào Lâm nghiêng đầu một chút, đặt bàn tay lên chốt cửa của chiếc xe.
"Khá lắm! Trâu không có, bắt chó đi cày, chiêu này của cậu thành công rồi nhỉ?" Dư Tử Giang chán nản lắc đầu nguầy nguậy, anh đành phải thỏa hiệp.
Đào Lâm đã thành công ngồi được vào chiếc ghế kế bên người lái trong xe của Dư Tử Giang. Dư Tử Giang cũng không muốn lãng phí thời gian, anh nhanh chóng khởi động xe, từ con phố cũ kỹ lái thẳng ra đường lớn rộng rãi…
“Anh đã giải mã được thông tin trên máy tính xách tay của Đường Viễn Minh (nạn nhân đã bị giết chết tại tiểu khu Hoằng Bác) chưa?” Đào Lâm hỏi: “Nếu bây giờ mà anh vẫn còn muốn nói dối tôi, thì tôi sẽ đến đồn cảnh sát để tìm thông tin.” Đào Lâm bổ sung thêm một câu nữa.
"Ừ thì…” Dư Tử Giang thở dài một hơi, cũng không có ý định giấu giếm Đào Lâm: “Mấy ngày trước đã khôi phục được bản lưu nhật ký hoạt động đã bị xóa trong máy tính xách tay của ông ta, vẫn còn giữ được một vài tài liệu.”
“Anh nói qua một chút, được chứ?” Đào Lâm trở nên nghiêm túc và khoanh tay trước ngực: “Bản lưu nhật ký hoạt động là những gì? Tài liệu đó là tài liệu gì?”
"Các tài liệu bị xóa là hành tung tình trạng của một vài di vật văn hóa bị mất tích. Thông qua những tài liệu này và thẻ căn cước giả được tìm thấy tại hiện trường vụ án, chúng tôi đã xác định Đường Viễn Minh là nhân viên bỏ trốn trong vụ án mua bán trái phép di vật văn hóa ở thành phố H mười năm trước." Dư Tử Giang vừa lái xe vừa nói: "Nhưng ngoài những giấy tờ có thể chứng minh thân phận của ông ta này, còn lại đều không có gì khác cả."
“Ừ.” Đào Lâm gật đầu, xem ra cậu ta không bất ngờ chút nào. Dẫu sao tối qua cậu ta đã biết nạn nhân có lai lịch không tốt rồi.
Dư Tử Giang liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đào Lâm, ngoại trừ mím môi, thì cậu ta cũng chẳng nói ra lời nói ngờ vực nào cả.
"Bản lưu nhật ký hoạt động là video quay lại rất nhiều địa điểm ông ta đã du ngoạn tới, ngoài ra còn có một vài phần mềm chỉnh sửa video." Dư Tử Giang nói tiếp.
Anh thấy Đào Lâm rõ ràng là đang cau mày: "Video? Còn có phần mềm chỉnh sửa nữa sao?"
"Mười năm trước, ông ta kiếm được một khoản tiền khổng lồ, sau đó ông ta dùng số tiền đó mua một cửa hàng và rửa tay gác kiếm. Ông ta bắt đầu sống một cuộc đời nhàn nhã ngao du thăm thú khắp nơi. Ông ta đã quay rất nhiều video nhỏ ghi lại những chuyến đi đó và chỉnh sửa chúng bằng phần mềm, sau đó ghép lại thành một bộ phim nhỏ.” Dư Tử Giang giải thích: “So với trào lưu tự cắt nối biên tập một vlog chia sẻ cuộc sống của bản thân đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay thì cũng không khác biệt lắm đâu. Chỉ là cái tên Đường Nguyên Minh này cũng biết rằng thân phận của bản thân rất đặc biệt, nên từ trước tới nay không bao giờ đăng tải video lên các trang mạng xã hội, mà đơn giản là để tự bản thân thưởng thức để thỏa mãn sở thích mà thôi.”
"Nghe nói kẻ tình nghi trong vụ mua bán trái phép di vật văn hóa vô cùng hống hách, không ngờ ông ta đi đến bước đường này mà vẫn yên tâm thoải mái thỏa thích đi du ngoạn khắp nơi." Đào Lâm lạnh lùng nở nụ cười và lắc đầu, cậu ta cảm thán một câu bằng thái độ khinh bỉ.
“Không chỉ là sở thích, phải dùng cụm từ “say mê công việc” để hình dung về ông ta.” Dư Tử Giang nói: “Cậu có biết máy tính xách tay được đặt ở đâu không?” Anh hơi quay đầu lại, nhìn Đào Lâm và hỏi.
"Bàn uống trà trong phòng khách, bên cạnh đống tạp chí ngổn ngang..." Đào Lâm buột miệng nói, có vẻ như cậu ta đã theo dõi vụ án ở tiểu khu Hoằng Bác đã rất lâu và hiểu rất nhiều chi tiết rõ như lòng bàn tay vậy.
“Ở bên cạnh hộp đồ ăn đặt mua bên ngoài của ông ta.” Dư Tử Giang nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.