Chương 12
Cô Nương Biệt Khóc
04/08/2023
Trong quán cà phê người qua kẻ lại, hai người đứng đợi ở một bên. Có người đi ngang qua, Thượng Chi Đào sẽ tiến lên một bước đứng gần Loan Niệm một chút để nhường đường cho người ta. Người nọ đi qua, cô lại lùi về chỗ cũ, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Loan Niệm dửng dưng nhìn cô đỏ mặt vì tự mình hành mình, gương mặt cô ửng đỏ như một thiếu nữ chưa biết yêu.
“Cô đỏ mặt cái gì?” Loan Niệm bất chợt hỏi cô.
“Dạ?” Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn anh, rơi vào trong đôi mắt lạnh nhạt của anh. Ánh mắt của anh hiện lên vẻ trêu đùa, hỏi lại một lần nữa: “Cô đỏ mặt cái gì?”
“Có thể là do nóng quá.” Quả thực Thượng Chi Đào thấy nóng, cô đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán. Nhiệt độ điều hòa trong sân bay rất vừa vặn, nào có nóng đến mức độ này, thế nhưng Thượng Chi Đào vẫn thấy nóng, không biết vì sao.
“Thượng Chi Đào này.” Loan Niệm đột nhiên gọi tên tiếng Trung của cô, thấy đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh, anh nói chậm rãi: “Cô như này thì sao có thể làm trong ngành quảng cáo?”
Vẻ nghi hoặc nổi lên trong mắt Thượng Chi Đào, rõ ràng cô không hiểu vì sao Loan Niệm bỗng dưng nói như vậy. Gọng kính đen cũng không thể che đi nét trong trẻo trong mắt cô, sự hoài nghi nho nhỏ kia tựa như mảng băng vụn trôi nổi trên mặt hồ băng đã tan chảy ngày đầu xuân, vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Loan Niệm có một mong muốn nho nhỏ, anh muốn gỡ cái gọng kính khiến cô có vẻ ngốc nghếch khờ khạo kia xuống. Anh lại thong thả nói tiếp: “Một người nhát gan, xấu hổ, sợ sệt, khiêm tốn như cô sao có thể làm trong ngành quảng cáo được? Cô biết trong ngành quảng cáo có những loại người như thế nào không?”
Thượng Chi Đào nghe thấy Loan Niệm nói cô không được một lần nữa, đột nhiên có chút tức giận. Cô giận lên, mặt càng đỏ hơn, “Tôi không biết, phiền sếp chỉ bảo.”
Loan Niệm nhún vai, “Tôi dạy cô không nổi, lời khuyên mà tôi có thể cho cô chính là cô đổi việc đi.”
Nói xong cũng không đợi Thượng Chi Đào đáp lại, xoay người đến quầy thu ngân lấy cà phê. Thượng Chi Đào im lặng nhận lấy một cốc cà phê, đi bên cạnh anh. Ra khỏi quán cà phê, âm thanh huyên náo đã giảm đi phần nào, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sự quật cường ẩn mình trong cốt tủy Thượng Chi Đào bất chợt nổi lên, kêu gọi cô phản kháng. Cô bước nhanh hai bước chặn trước mặt Loan Niệm, trong mắt đột nhiên có thêm chút ương ngạnh, khiến cả người cô như mọc gai, dù rằng những chiếc gai kia không hề rõ ràng. Loan Niệm đứng lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế Flora?”
“Tôi ghi nhớ lời khuyên của sếp rồi.”
“Rồi sao?”
“Tôi không đổi đấy!” Thượng Chi Đào mà nổi giận thì rất giống trẻ con, chỉ bốn chữ cụt lủn này thôi, vậy mà nói xong khóe mặt bỗng đỏ hoe. Cô ấm ức chết đi được, cảm thấy mình sắp bị Loan Niệm ép đến đường cùng. Nói xong câu này cô xoay người đi ngay, dẫu tức giận là vậy nhưng vẫn không quên cốc cà phê, bàn tay giữ nguyên như cũ cho đến khi đến trước mặt Lumi, mà vẫn không đổ mất một giọt nào.
Lumi thấy sắc mặt cô không tốt, bỏ chân xuống khỏi vali, thoải mái hỏi một câu: “Ấy, cô nương này sao thế?”
“Không sao.” Thượng Chi Đào đưa cốc latte cho Lumi rồi ngồi bên cạnh cô ấy.
Loan Niệm đi đến, đưa cốc cà phê đến trước mặt cô, anh đã chuẩn bị tâm lý là Thượng Chi Đào sẽ không nhận cốc cà phê này. Vậy mà cô lại đón lấy cốc cà phê dù khóe mắt vẫn đỏ hoe, thậm chí còn nói một câu: “Cảm ơn.” Bất kể có tức giận đến mức nào thì phép lịch sự vẫn còn đó. Chắc hẳn Thượng Chi Đào lớn lên trong một gia đình khá giả và đầm ấm, ba mẹ yêu thương nhau và cũng rất thương cô. Mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng sự giáo dục mà cô nên nhận được không thiếu một phân nào. Anh có thể cảm nhận được điều này từ trong lời ăn tiếng nói của cô hàng ngày.
Loan Niệm thoáng nhíu mày, bỗng dưng nhận ra mình quản quá nhiều. Người ta có được ở lại công ty hay không thì có liên quan gì đến anh? Mà người ta cũng có phải nhân viên thuộc bộ phận của mình đâu.
Lumi cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia khá kỳ lạ, nhưng cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, đành im lặng ngồi giữa hai người bọn họ. Mỗi người uống cà phê của mình, như thể họ chẳng hề quen biết nhau. Mãi cho đến khi hai người ở trung tâm sáng tạo có mặt, họ mới trò chuyện mấy câu ngắn gọn.
Ra khỏi sân bay, Thượng Chi Đào ngồi trong taxi, nhìn thế giới xanh tươi um tùm bên ngoài, chợt nghĩ mình không nên tức giận vì một cấp trên không mấy quan trọng, cũng không nên giận nhiều như thế này. Thế giới này vẫn hết sức tốt đẹp, cái gì cũng tốt hơn cái miệng của Luke. Miệng của anh ta mà cũng đáng được gọi là miệng sao, hứ.
Đây là lần đầu tiên mình đến Quảng Châu đấy!
“Ban nãy Grace ở bộ phận sáng tạo nói là Luke muốn mời mọi người ăn điểm tâm sáng, bảo chúng ta đi cùng nhau.”
“A, được ạ.” Thượng Chi Đào có vẻ không mấy tình nguyện, cô không muốn ăn cơm cùng Loan Niệm, ăn cùng anh ta chắc chắn sẽ không ngon. Rõ ràng cô đã tự nhủ không được tức giận, nhưng trong lòng vẫn muốn tính toán.
“Từ lúc đi mua cà phê về cô đã là lạ rồi, làm sao thế?”
“Không sao, bị muỗi đốt một cái, ngứa phát bực.”
“Đốt ở đâu thế? Chị có mang cao Thái đấy, để chị thoa cho cô.” Lumi tưởng là thật, lấy một chai nhỏ màu xanh ở trong túi ra, đó là cao Thái cô ấy mang về sau khi đi Thái chơi.
Thượng Chi Đào đành chỉ vào chỗ bị muỗi đốt hôm qua, “Nè, ở đây.”
“Ha! Con muỗi này mồm miệng độc địa thật!” Lumi cười nói, cũng không biết cô ấy đang nói con muỗi hay là Loan Niệm.
Thượng Chi Đào bị cô ấy chọc cười, đến khách sạn thay đồ rồi mang theo máy tính lên đường.
Đồ mà Thượng Chi Đào mặc là chiếc váy liền hoa nhí cổ chữ v rực rỡ, cần cổ và làn da gần ngực trắng ngần như ngọc. Một người mọi ngày nhìn có vẻ rất bình thường thi thoảng đổi phong cách khác liền trở nên rạng rỡ đầy sức sống.
Lumi đi đến bên người cô, không nhịn được tặc lưỡi, “Nhìn không ra nha, dáng nuột phết đấy cô nương!”
Thượng Chi Đào được cô ấy khen cho đỏ mặt, vô thức cúi xuống nhìn cổ áo của mình, rất kín đáo, không lộ hàng chút nào, không biết Lumi đang khen chỗ nào.
Lúc họ đến nhà hàng, Loan Niệm đang gọi món. Nghe thấy Lumi cất tiếng chào, anh rời mắt khỏi quyển thực đơn, gật đầu với hai người, ánh mắt thoáng lướt qua người Thượng Chi Đào rồi lại cúi xuống gọi thêm món.
Trong nhà hàng rất ồn, mấy cụ ông cụ bà nói chuyện bằng tiếng Quảng, ngữ điệu êm ái bùi tai, Thượng Chi Đào ngỡ là mình đã đến Hồng Kông vào những năm chín mươi, xem được bộ phim Hồng Kông mà cô yêu thích nhất. Cô nhớ lại kỷ niệm cô dùng bính âm học tiếng Quảng vào mấy năm trước, ánh mắt cũng sáng hẳn lên.
Grace hỏi Loan Niệm: “Trước đây tôi nghe nói Luke là người Quảng Đông hả?”
“Gốc gác ở Giang Tô.”
Đây được coi như một lời mở đầu, mọi người bắt đầu nói về quê hương của mình. Thượng Chi Đào yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi. Sự yên lặng của cô giống như cốc nước đặt cạnh tay, cứ nằm ở đó, lúc cần thì cầm lên uống, lúc không uống thì cũng không thấy dư thừa.
Chẳng biết vì sao mà chủ đề câu chuyện lại chuyển sang chuyện yêu đương kết hôn, Lumi khoác tay lên vai Thượng Chi Đào, hỏi cô: “Thế cô em có bạn trai chưa?”
Thượng Chi Đào bị hỏi bất thình lình nên có chút hốt hoảng, mặt tức khắc đỏ bừng, “Không có.”
“Sao lại thích đỏ mặt thế nhỉ, không phải là chưa yêu bao giờ đấy chứ?” Cánh đồng nghiệp nữ thích nhất là những chuyện ngoài lề, dù chuyện ngoài lề này chẳng liên quan đến họ. Lúc này, ngoại trừ Loan Niệm thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào bị ép vào thế bí, dù thế nào cũng phải trả lời. Mở miệng là tuôn ra một câu đầy thành thật, không giống một người sành sỏi chốn công sở toàn lời dối trá: “Hồi học đại học từng trải qua một mối tình.”
“Kể xem nào.” Lumi trêu cô.
“Không đâu.” Cô mím môi, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Đột nhiên nhớ đến nụ hôn đầu mà Tân Chiếu Châu in lên má cô ở trong quán miến tiết vịt ồn ào. Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ sự ngượng ngùng giữa hai người vào lúc đó.
“Uống trà nhé?” Người vẫn luôn giữ im lặng là Loan Niệm bất ngờ hỏi mọi người, sau đó đứng dậy rót trà cho cánh phụ nữ. Grace nào dám uống trà mà cấp trên rót, vội vàng đứng dậy, “Để tôi, để tôi.”
“Không sao, chăm sóc cánh chị em phụ nữ là chức trách của tôi.” Cử chỉ cực kỳ có phong độ, khác hẳn người đàn ông nhiều lần chê bai Thượng Chi Đào, muốn cô thôi việc. Nhưng cũng nhân tiện giúp Thượng Chi Đào thoát khỏi tình cảnh lúng túng.
Loan Niệm thực lòng không thích tiệc tùng xã giao, bữa cơm hôm nay chính là một kiểu tiệc chiêu đãi. Và anh đặc biệt không thích nói những chuyện vô bổ trong buổi tụ tập, cứ như biết được người nào từng ngủ với mấy người là có thể hoàn thành dự án tốt hơn vậy.
Anh đứng lên rót trà, cấp dưới tự nhiên cũng hiểu như thế có nghĩa là gì, thế là họ bèn gác lại những lời đùa cợt trên trời dưới bể, nghiêm túc nói về dự án lần này.
Cơn giận của Thượng Chi Đào với Loan Niệm biến mất nhanh chóng, thậm chí cô còn hơi cảm kích. Con người Loan Niệm sao lại lạ lùng thế nhỉ, khiến người ta phải nhiều lần chuyển đổi giữa hai trạng thái ghét anh và kính trọng anh, còn anh vẫn cư xử như vậy không biết chán.
“Cô đỏ mặt cái gì?” Loan Niệm bất chợt hỏi cô.
“Dạ?” Thượng Chi Đào ngẩng đầu nhìn anh, rơi vào trong đôi mắt lạnh nhạt của anh. Ánh mắt của anh hiện lên vẻ trêu đùa, hỏi lại một lần nữa: “Cô đỏ mặt cái gì?”
“Có thể là do nóng quá.” Quả thực Thượng Chi Đào thấy nóng, cô đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán. Nhiệt độ điều hòa trong sân bay rất vừa vặn, nào có nóng đến mức độ này, thế nhưng Thượng Chi Đào vẫn thấy nóng, không biết vì sao.
“Thượng Chi Đào này.” Loan Niệm đột nhiên gọi tên tiếng Trung của cô, thấy đôi mắt trong trẻo của cô nhìn anh, anh nói chậm rãi: “Cô như này thì sao có thể làm trong ngành quảng cáo?”
Vẻ nghi hoặc nổi lên trong mắt Thượng Chi Đào, rõ ràng cô không hiểu vì sao Loan Niệm bỗng dưng nói như vậy. Gọng kính đen cũng không thể che đi nét trong trẻo trong mắt cô, sự hoài nghi nho nhỏ kia tựa như mảng băng vụn trôi nổi trên mặt hồ băng đã tan chảy ngày đầu xuân, vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.
Loan Niệm có một mong muốn nho nhỏ, anh muốn gỡ cái gọng kính khiến cô có vẻ ngốc nghếch khờ khạo kia xuống. Anh lại thong thả nói tiếp: “Một người nhát gan, xấu hổ, sợ sệt, khiêm tốn như cô sao có thể làm trong ngành quảng cáo được? Cô biết trong ngành quảng cáo có những loại người như thế nào không?”
Thượng Chi Đào nghe thấy Loan Niệm nói cô không được một lần nữa, đột nhiên có chút tức giận. Cô giận lên, mặt càng đỏ hơn, “Tôi không biết, phiền sếp chỉ bảo.”
Loan Niệm nhún vai, “Tôi dạy cô không nổi, lời khuyên mà tôi có thể cho cô chính là cô đổi việc đi.”
Nói xong cũng không đợi Thượng Chi Đào đáp lại, xoay người đến quầy thu ngân lấy cà phê. Thượng Chi Đào im lặng nhận lấy một cốc cà phê, đi bên cạnh anh. Ra khỏi quán cà phê, âm thanh huyên náo đã giảm đi phần nào, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sự quật cường ẩn mình trong cốt tủy Thượng Chi Đào bất chợt nổi lên, kêu gọi cô phản kháng. Cô bước nhanh hai bước chặn trước mặt Loan Niệm, trong mắt đột nhiên có thêm chút ương ngạnh, khiến cả người cô như mọc gai, dù rằng những chiếc gai kia không hề rõ ràng. Loan Niệm đứng lại, nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế Flora?”
“Tôi ghi nhớ lời khuyên của sếp rồi.”
“Rồi sao?”
“Tôi không đổi đấy!” Thượng Chi Đào mà nổi giận thì rất giống trẻ con, chỉ bốn chữ cụt lủn này thôi, vậy mà nói xong khóe mặt bỗng đỏ hoe. Cô ấm ức chết đi được, cảm thấy mình sắp bị Loan Niệm ép đến đường cùng. Nói xong câu này cô xoay người đi ngay, dẫu tức giận là vậy nhưng vẫn không quên cốc cà phê, bàn tay giữ nguyên như cũ cho đến khi đến trước mặt Lumi, mà vẫn không đổ mất một giọt nào.
Lumi thấy sắc mặt cô không tốt, bỏ chân xuống khỏi vali, thoải mái hỏi một câu: “Ấy, cô nương này sao thế?”
“Không sao.” Thượng Chi Đào đưa cốc latte cho Lumi rồi ngồi bên cạnh cô ấy.
Loan Niệm đi đến, đưa cốc cà phê đến trước mặt cô, anh đã chuẩn bị tâm lý là Thượng Chi Đào sẽ không nhận cốc cà phê này. Vậy mà cô lại đón lấy cốc cà phê dù khóe mắt vẫn đỏ hoe, thậm chí còn nói một câu: “Cảm ơn.” Bất kể có tức giận đến mức nào thì phép lịch sự vẫn còn đó. Chắc hẳn Thượng Chi Đào lớn lên trong một gia đình khá giả và đầm ấm, ba mẹ yêu thương nhau và cũng rất thương cô. Mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng sự giáo dục mà cô nên nhận được không thiếu một phân nào. Anh có thể cảm nhận được điều này từ trong lời ăn tiếng nói của cô hàng ngày.
Loan Niệm thoáng nhíu mày, bỗng dưng nhận ra mình quản quá nhiều. Người ta có được ở lại công ty hay không thì có liên quan gì đến anh? Mà người ta cũng có phải nhân viên thuộc bộ phận của mình đâu.
Lumi cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia khá kỳ lạ, nhưng cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, đành im lặng ngồi giữa hai người bọn họ. Mỗi người uống cà phê của mình, như thể họ chẳng hề quen biết nhau. Mãi cho đến khi hai người ở trung tâm sáng tạo có mặt, họ mới trò chuyện mấy câu ngắn gọn.
Ra khỏi sân bay, Thượng Chi Đào ngồi trong taxi, nhìn thế giới xanh tươi um tùm bên ngoài, chợt nghĩ mình không nên tức giận vì một cấp trên không mấy quan trọng, cũng không nên giận nhiều như thế này. Thế giới này vẫn hết sức tốt đẹp, cái gì cũng tốt hơn cái miệng của Luke. Miệng của anh ta mà cũng đáng được gọi là miệng sao, hứ.
Đây là lần đầu tiên mình đến Quảng Châu đấy!
“Ban nãy Grace ở bộ phận sáng tạo nói là Luke muốn mời mọi người ăn điểm tâm sáng, bảo chúng ta đi cùng nhau.”
“A, được ạ.” Thượng Chi Đào có vẻ không mấy tình nguyện, cô không muốn ăn cơm cùng Loan Niệm, ăn cùng anh ta chắc chắn sẽ không ngon. Rõ ràng cô đã tự nhủ không được tức giận, nhưng trong lòng vẫn muốn tính toán.
“Từ lúc đi mua cà phê về cô đã là lạ rồi, làm sao thế?”
“Không sao, bị muỗi đốt một cái, ngứa phát bực.”
“Đốt ở đâu thế? Chị có mang cao Thái đấy, để chị thoa cho cô.” Lumi tưởng là thật, lấy một chai nhỏ màu xanh ở trong túi ra, đó là cao Thái cô ấy mang về sau khi đi Thái chơi.
Thượng Chi Đào đành chỉ vào chỗ bị muỗi đốt hôm qua, “Nè, ở đây.”
“Ha! Con muỗi này mồm miệng độc địa thật!” Lumi cười nói, cũng không biết cô ấy đang nói con muỗi hay là Loan Niệm.
Thượng Chi Đào bị cô ấy chọc cười, đến khách sạn thay đồ rồi mang theo máy tính lên đường.
Đồ mà Thượng Chi Đào mặc là chiếc váy liền hoa nhí cổ chữ v rực rỡ, cần cổ và làn da gần ngực trắng ngần như ngọc. Một người mọi ngày nhìn có vẻ rất bình thường thi thoảng đổi phong cách khác liền trở nên rạng rỡ đầy sức sống.
Lumi đi đến bên người cô, không nhịn được tặc lưỡi, “Nhìn không ra nha, dáng nuột phết đấy cô nương!”
Thượng Chi Đào được cô ấy khen cho đỏ mặt, vô thức cúi xuống nhìn cổ áo của mình, rất kín đáo, không lộ hàng chút nào, không biết Lumi đang khen chỗ nào.
Lúc họ đến nhà hàng, Loan Niệm đang gọi món. Nghe thấy Lumi cất tiếng chào, anh rời mắt khỏi quyển thực đơn, gật đầu với hai người, ánh mắt thoáng lướt qua người Thượng Chi Đào rồi lại cúi xuống gọi thêm món.
Trong nhà hàng rất ồn, mấy cụ ông cụ bà nói chuyện bằng tiếng Quảng, ngữ điệu êm ái bùi tai, Thượng Chi Đào ngỡ là mình đã đến Hồng Kông vào những năm chín mươi, xem được bộ phim Hồng Kông mà cô yêu thích nhất. Cô nhớ lại kỷ niệm cô dùng bính âm học tiếng Quảng vào mấy năm trước, ánh mắt cũng sáng hẳn lên.
Grace hỏi Loan Niệm: “Trước đây tôi nghe nói Luke là người Quảng Đông hả?”
“Gốc gác ở Giang Tô.”
Đây được coi như một lời mở đầu, mọi người bắt đầu nói về quê hương của mình. Thượng Chi Đào yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi. Sự yên lặng của cô giống như cốc nước đặt cạnh tay, cứ nằm ở đó, lúc cần thì cầm lên uống, lúc không uống thì cũng không thấy dư thừa.
Chẳng biết vì sao mà chủ đề câu chuyện lại chuyển sang chuyện yêu đương kết hôn, Lumi khoác tay lên vai Thượng Chi Đào, hỏi cô: “Thế cô em có bạn trai chưa?”
Thượng Chi Đào bị hỏi bất thình lình nên có chút hốt hoảng, mặt tức khắc đỏ bừng, “Không có.”
“Sao lại thích đỏ mặt thế nhỉ, không phải là chưa yêu bao giờ đấy chứ?” Cánh đồng nghiệp nữ thích nhất là những chuyện ngoài lề, dù chuyện ngoài lề này chẳng liên quan đến họ. Lúc này, ngoại trừ Loan Niệm thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào bị ép vào thế bí, dù thế nào cũng phải trả lời. Mở miệng là tuôn ra một câu đầy thành thật, không giống một người sành sỏi chốn công sở toàn lời dối trá: “Hồi học đại học từng trải qua một mối tình.”
“Kể xem nào.” Lumi trêu cô.
“Không đâu.” Cô mím môi, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Đột nhiên nhớ đến nụ hôn đầu mà Tân Chiếu Châu in lên má cô ở trong quán miến tiết vịt ồn ào. Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ sự ngượng ngùng giữa hai người vào lúc đó.
“Uống trà nhé?” Người vẫn luôn giữ im lặng là Loan Niệm bất ngờ hỏi mọi người, sau đó đứng dậy rót trà cho cánh phụ nữ. Grace nào dám uống trà mà cấp trên rót, vội vàng đứng dậy, “Để tôi, để tôi.”
“Không sao, chăm sóc cánh chị em phụ nữ là chức trách của tôi.” Cử chỉ cực kỳ có phong độ, khác hẳn người đàn ông nhiều lần chê bai Thượng Chi Đào, muốn cô thôi việc. Nhưng cũng nhân tiện giúp Thượng Chi Đào thoát khỏi tình cảnh lúng túng.
Loan Niệm thực lòng không thích tiệc tùng xã giao, bữa cơm hôm nay chính là một kiểu tiệc chiêu đãi. Và anh đặc biệt không thích nói những chuyện vô bổ trong buổi tụ tập, cứ như biết được người nào từng ngủ với mấy người là có thể hoàn thành dự án tốt hơn vậy.
Anh đứng lên rót trà, cấp dưới tự nhiên cũng hiểu như thế có nghĩa là gì, thế là họ bèn gác lại những lời đùa cợt trên trời dưới bể, nghiêm túc nói về dự án lần này.
Cơn giận của Thượng Chi Đào với Loan Niệm biến mất nhanh chóng, thậm chí cô còn hơi cảm kích. Con người Loan Niệm sao lại lạ lùng thế nhỉ, khiến người ta phải nhiều lần chuyển đổi giữa hai trạng thái ghét anh và kính trọng anh, còn anh vẫn cư xử như vậy không biết chán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.