Chương 46
Cô Nương Biệt Khóc
04/08/2023
Thượng Chi Đào cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Loan Niệm đã chặn đứng mọi đường đi của cô như thế, cô cũng không biết phải làm thế nào. Ra khỏi bệnh viện, làm tổ trên sofa trong phòng khách nhà Loan Niệm, bên cạnh là cốc nước ấm anh nấu cho cô. Thượng Chi Đào bị Loan Niệm ép uống nước, anh mà liếc mắt qua là cô phải uống một ngụm nước.
Cô nghe Loan Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ của anh: “Viêm phổi nhẹ do nhiễm vi khuẩn mycoplasma, kèm theo triệu chứng ho và sốt cao thì nên ăn gì nhỉ?”
Đầu bên kia nói một tràng dài, sau đó Loan Niệm đáp lại:
“Không phải con, con hỏi hộ bạn.”
“Con biết rồi. Chào mẹ.”
Loan Niệm cúp máy rồi đi mặc áo khoác, nói với Thượng Chi Đào: “Cô xin Alex cho nghỉ phép đi, nghỉ ốm năm ngày.”
“Tôi còn có việc.”
“Chờ cô sốt đến chết rồi thì khỏi cần nghĩ đến công việc nữa.”
“Vậy thì tôi về nhà nghỉ ngơi.”
Nghe thấy thế, Loan Niệm dừng mọi động tác, nhìn Thượng Chi Đào, hỏi một cách thẳng thắn: “Cô đang làm mình làm mẩy gì thế?”
Thượng Chi Đào mím môi lặng thinh, Loan Niệm nhìn cô nói: “Cô lựa lời mà nói, chờ tôi về thì nói chuyện tiếp.”
Đúng là Thượng Chi Đào đang sắp xếp lại ngôn ngữ, cô lên cơn sốt, đầu óc trở nên trì độn nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm: Thứ nhất, mối quan hệ của chúng ta là một chuyện ngoài ý muốn; Thứ hai, mối quan hệ của chúng ta đi ngược lại đạo đức; Thứ ba, chúng ta đã kết thúc mối quan hệ, là tôi chủ động yêu cầu. Vì vậy, chúng ta đáng ra không nên làm bất cứ chuyện gì có vẻ mập mờ như thế này.
Thượng Chi Đào nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.
Người bị sốt ham ngủ, mà sofa nhà Loan Niệm vừa thoải mái, tấm chăn mỏng đắp trên người cô ấm áp, nơi này lại yên tĩnh như thế, không có tiếng máy khoan của nhà nào đó đang sửa sang phòng ốc. Mọi thứ đều ở mức hoàn hảo, quá thích hợp để đi ngủ.
Loan Niệm xách đồ về nhà, nhìn thấy Thượng Chi Đào vùi người vào sofa ngủ say sưa, mặt đỏ bừng vì sốt, trán lấm tấm mồ hôi, mũi phát ra tiếng thở phì phò, đám vi rút trong cơ thể đang đối chọi với nhau.
Anh cởi áo dạ, xoay người đi vào bếp.
Ban nãy anh đã đi mua rất nhiều đồ, đều là những thứ nằm trong danh sách thực phẩm dưỡng bệnh mà bác sĩ Lương, cũng chính là mẹ anh gửi cho anh. Bác sĩ Lương thậm chí còn chúc “người bạn” của anh mau khỏe lại, còn nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, viêm phổi mà không trị dứt điểm, sau này tái phát lại sẽ khổ sở hơn.
Nếu bác sĩ Lương mà biết người bạn của anh đang ngủ trong nhà anh ngay lúc này, không biết bà ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?
Loan Niệm làm cơm cho Thượng Chi Đào, bên cạnh là bản ghi chép trên điện thoại, bác sĩ Lương nói cái gì có thể ăn được, cái gì nên kiêng. Anh không hề tìm hiểu xem vì sao Thượng Chi Đào bị ốm mà anh lại có chút lo lắng, anh chỉ cảm thấy cô một thân một mình ở Bắc Kinh có chút tội nghiệp.
Chắc là lòng đồng cảm trỗi dậy. Anh đưa ra kết luận như vậy.
Từ khi nào mà mày cũng có lòng đồng cảm thế? Anh vừa nấu cơm vừa tự hỏi mình.
Cơm đã nấu xong, Thượng Chi Đào vẫn đang ngủ. Loan Niệm ngồi trên sofa đọc tạp chí, món lê hấp đường phèn đang được đun liu riu trong nồi đất ở phòng bếp. Trong nhà Loan Niệm có bao nhiêu là kể tạp chí, khi rảnh rỗi anh sẽ đọc tạp chí, xem xem thị trường đang thịnh hành xu hướng gì. Thỉnh thoảng anh lại duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Thượng Chi Đào, đã đỡ hơn lúc trước một chút,
Thượng Chi Đào mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Loan Niệm đã bật một ngọn đèn nhỏ, đường nét trên khuôn mặt anh không hề trở nên dịu dàng dưới ánh đèn, vẫn mang nét lạnh lùng hờ hững. Cô cảm thấy hơi khổ sở, chẳng ai nói cho cô biết cô phải làm thế nào khi phải lòng một người như thế này. Cô cứ thế yên lặng nhìn anh, chờ đợi một thời cơ lên tiếng, để cô có thể nói ra những lời mà cô đã soạn sẵn trong lòng.
Loan Niệm nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn cô, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
“Ăn cơm thôi.”
Thượng Chi Đào khá kinh ngạc, những lời đã đến bên môi lại phải nuốt xuống. Cô ho mấy tiếng, đi theo Loan Niệm đến chỗ bàn ăn.
“Làm phiền sếp rồi.”
“Cô đổi cách xưng hô đi.”
“Sao cơ?”
“Lúc nào cũng sếp sếp sếp, cô không thấy mệt à?”
“Vâng.”
Loan Niệm đã nấu mấy món rau, cùng một nồi thịt bò hầm, Thượng Chi Đào nhận được sự biệt đãi như thế này nên khá sửng sốt, những lời đã soạn sẵn trước khi ngủ đã bị cô quên sạch sành sanh. Cô lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng nhìn Loan Niệm một cái, nhận ra anh vẫn là một người lạnh lùng như thế, như thể cái người cười vui vẻ ở Hokkaido không phải là anh. Ăn cơm xong, cô nghĩ mình phải ra về rồi, nhưng Loan Niệm lại mang một bát lê hấp đường phèn cho cô.
Trái tim của Thượng Chi Đào chợt nhói đau.
Đối xử với bạn tình mà đã tốt đến mức này, đột nhiên cô có thể tưởng tượng ra anh đối xử với Tang Dao như thế nào rồi, chắc chắn sẽ tốt đến mức cô không thể tượng tượng nổi.
Cô cắm cúi uống nước lê đường phèn, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, nói: “Cảm ơn sếp đã chiếu cố, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, không làm phiền sếp nữa.”
Loan Niệm nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời, “Để tôi đưa cô về.”
“Vậy làm phiền sếp rồi.”
Thượng Chi Đào không muốn nói những lời kia nữa, cô nghĩ nếu bản thân cô kiên quyết hơn một chút còn có ích hơn bất cứ lời lẽ nào. Cô ngồi trên xe của Loan Niệm, lúc sắp sửa về đến nhà cô lục tìm chìa khóa ở trong túi, nhưng chìa khóa của cô không thấy đâu. Sao lại không thấy đâu nhỉ? Rõ ràng mình đã để chìa khóa vào một chỗ an toàn trong túi mà. Thế là cô gọi điện cho Tôn Vũ, cô ấy nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô, hỏi cô có phải bị ốm nặng hay không? Cô nói cô đã đỡ nhiều rồi, em không tìm thấy chìa khóa, mấy giờ chị về nhà?
“Bây giờ chị đang trên đường đến Đường Sơn, ngày mai có hoạt động xem mắt, chị phải đến đó theo dõi.”
“Không sao, để em hỏi Trương Lôi.”
Cúp máy rồi cô mới nhớ ra Tôn Viễn Chứ đã đi Tây Bắc, Trương Lôi thì đến Thành Đô. Thượng Chi Đào cầm điện thoại, không biết phải làm sao.
Loan Niệm quay đầu xe, lái về hướng nhà của anh.
“Hay là sếp cho tôi xuống chỗ đầu đường đi, gần đó có khách sạn.” Không quay về nhà Loan Niệm là sự bướng bỉnh cuối cùng của cô.
“Rồi chết trong khách sạn hử?” Loan Niệm mà tức lên thì nói năng cực kỳ cay nghiệt. Tuy nhiên, anh không hay tức giận, mấy lần bực tức trong nửa năm trở lại đây đều xảy ra với Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào bị anh nói cho cứng họng, cũng giận theo anh. Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, vì đang ốm và tức giận nên tiếng hít thở của cô có vẻ nặng nề, lồng ngực phập phồng.
Loan Niệm biết cách bắt chẹt người khác nhất, lúc này anh đọc một số điện thoại rồi nói: “Là số này phải không? Cô đi ở khách sạn, tôi sẽ cho người nhà cô biết tình hình của cô, tiện thể nói rõ luôn là nếu cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn hoặc có di chứng gì thì không phải chuyện của công ty.”
Cơn giận của Thượng Chi Đào tức khắc tiêu tan, Loan Niệm “đánh rắn đánh dập đầu”, trực tiếp tìm đến yếu điểm của cô. Cô không muốn để bố mẹ biết mình sinh bệnh, sợ họ lo lắng. Dù sao từ trước đến giờ cô vẫn luôn gọi điện nói rằng: Con sống rất tốt, đồng nghiệp rất quý con, cấp trên rất trọng dụng con, thu nhập của con đủ để con chi tiêu thoải mái. Cứ cái đà này thì con có thể mua được nhà ở Bắc Kinh trước ba mươi tuổi rồi.
Nếu Loan Niệm gọi điện cho bố mẹ cô, chắc chắn anh sẽ nói năng lực của cô tạm chấp nhận, nhiều lần luẩn quẩn bên ranh giới bị sa thải và có tiến bộ, thu nhập chỉ ở mức trung bình trong công ty, không thể mua được nhà trước năm ba mươi tuổi. Có khi anh còn nói: Cuộc sống riêng tư của con gái các vị hình như không được đứng đắn.
Mồm mép Loan Niệm độc địa như thế, chắc chắn anh sẽ nói như vậy.
“Chỉ là tôi không muốn làm phiền sếp thôi.”
Loan Niệm hờ hững nhìn cô, nói thản nhiên: “Cô yên tâm, quan hệ giữa tôi và cô kết thúc rồi, nhưng tốt xấu gì cũng từng ngủ với nhau mấy lần. Coi như tôi làm dịch vụ hậu mãi, chờ cô khỏi bệnh thì tôi và cô sẽ chấm dứt triệt để.” Sau đó anh bắt chước giọng điệu của cô, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết chuyện của chúng ta đâu.”
“...” Thượng Chi Đào nói không lại anh, đành phải gật đầu: “Vậy cảm ơn sếp ạ.”
“Đừng khách sáo, nên vậy.”
Hai người vất vả đi một chuyến rồi lại quay lại nhà của Loan Niệm. Bảo vệ khu biệt thự thấy họ lái xe đi rồi lại quay lại, không nhịn được lên tiếng hỏi han: “Anh Loan, về nhanh thế.” Sau đó quay sang cười với Thượng Chi Đào. Anh ta luôn cảm thấy Thượng Chi Đào không phải người làm cái nghề nhạy cảm kia, Loan Niệm cũng không giống khách làng chơi, nhưng nhìn cô cũng không giống bạn gái của Loan Niệm. Đúng là mối quan hệ lạ lùng.
Người hiếu kỳ không chỉ có nhân viên bảo vệ.
Thượng Chi Đào cũng hiếu kỳ.
Loan Niệm rốt cuộc là người như thế nào? Một người cứng rắn như anh lại làm cơm cho người ốm cho cô; Xung quanh có nhiều phụ nữ như thế mà vẫn dám đưa cô về nhà; Người khác chỉ mong cách xa bệnh nhân viêm phổi, vậy mà anh lại chăm sóc cô.
“Sếp có thể cho tôi mượn cái áo thun không? Tôi không có áo ngủ, tôi còn phải lấy kính áp tròng ra...”
Loan Niệm đi vào phòng dành cho khách, mở tủ gỗ ra, bên trong treo hai bộ đồ mặc ở nhà. Sau đó, anh đi vào phòng tắm, kéo ngăn kéo ra, bên trong có hộp đựng kính áp tròng và dung dịch ngâm kính áp tròng, cùng các sản phẩm dưỡng da dành cho nữ.
Thượng Chi Đào không hiểu thế này là thế nào, tại sao trong nhà của Loan Niệm lại có những thứ này. Loan Niệm nhún vai, “Cô dùng chung với người phụ nữ khác đi.” Anh nói nửa đùa nửa thật, thậm chí còn lấy giấy ghi chú đủ loại màu ra, “Dán lên trên, như vậy người khác không mặc nhầm hay dùng nhầm.”
Dù Thượng Chi Đào có ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng nhìn ra Loan Niệm đang đùa cô. Đây vốn là đồ dùng mà anh chuẩn bị cho cô, vì cô từng hỏi đến áo ngủ, khăn tắm, dung dịch ngâm kính áp tròng...
Lúc đó Loan Niệm nói sao nhỉ, “Cô không biết lối tự mang theo à?”
Hóa ra anh là người như thế này. Là người nhìn có vẻ không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng sự thực thì anh đều lắng nghe những lời bạn nói.
Vì thế, anh ngầm đồng ý cho cô để lại đồ dùng ở nhà anh, là vì cô là bạn tình duy nhất ở thành phố này của anh sao?
Thượng Chi Đào mang theo những suy nghĩ vẩn vơ đi tắm, thay sang bộ đồ ngủ mà Loan Niệm chuẩn bị cho cô. Bộ đồ ngủ này rất thoải mái, chỉ tội cô không mặc áo ngực nên không được tự nhiên cho lắm. Loan Niệm gõ cửa để đưa thuốc cho cô, cô chui vào trong chăn chỉ thò mỗi đầu ra ngoài, nhìn anh để thuốc ở đầu giường nhưng không chịu ra ngoài.
Loan Niệm bị cô chọc cười, “Tôi chưa thấy bao giờ hửm?”
“?”
“Cô sợ cái gì?”
“Trai đơn gái chiếc không thích hợp.” Thượng Chi Đào trả lời nghiêm túc.
“Ờ.” Loan Niệm cất bước đi ra ngoài, đến ngưỡng cửa anh dừng bước, bỏ lại một câu: “Lúc thân mật không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?”
Sau đó đóng cửa, rời khỏi đó.
Dưới hành động nửa ép nửa dọa của Loan Niệm, Thượng Chi Đào đã ở lại nhà anh tận một tuần. Mãi cho đến khi đi tái khám, bác sĩ nói bệnh viêm phổi đã khỏi thì anh mới đồng ý để cô đi. Thượng Chi Đào và Loan Niệm rời khỏi bệnh viện, về nhà anh để thu dọn đồ đạc, chẳng có gì khác ngoài hai bộ quần áo, bỏ vào trong balo. Trước khi về, cô vào phòng tắm, nhìn thấy hộp dung dịch ngâm kính áp tròng vẫn nằm chình ình ở đó, tim cô chợt nhói đau một cái. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Loan Niệm lại chuẩn bị những thứ này cho cô, kể cả món quà giáng sinh để trên sofa nữa. Những thứ này đều sẽ khiến cô nảy sinh ảo giác rằng thực ra anh cũng thích cô một chút.
Bỗng nhiên, cảm giác ấm ức lại dâng tràn trong lòng.
Đứng trong phòng tắm một lúc lâu cô mới mở cửa ra ngoài, bắt gặp Loan Niệm đang đứng chờ cô ngoài cửa. Cô đi thẳng tới chỗ anh, nhìn thẳng vào anh rồi hỏi nghiêm túc: “Tại sao anh lại nói năng độc địa như thế?”
“Anh độc địa với tất cả mọi người hay chỉ làm thế với mỗi mình em?”
Loan Niệm không hiểu sao cô lại muốn hỏi những chuyện này, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Về sau ai mà còn nghiêm túc thì mẹ nó người đó chính là đồ hèn! Thượng Chi Đào thầm nhủ một câu, đưa tay níu lấy cổ áo Loan Niệm, kéo anh về phía mình, hé môi cắn vào môi anh.
...
Cả hai tuyệt nhiên không nhắc lại chuyện chấm dứt quan hệ mà Thượng Chi Đào đã nói, cô vừa mới khỏi bệnh nên Loan Niệm dịu dàng hơn, nhẫn nại hơn trước kia một chút. Thượng Chi Đào như đang nôn nóng muốn làm gì đó, anh ấn tay cô ở trên đỉnh đầu, không để cô sung sướng như ý cô.
Vì Loan Niệm vẫn ghi thù. Anh nghĩ, giờ thì cuống lên rồi, sao lúc đầu đòi chấm dứt quan hệ dứt khoát thế cơ mà? Anh không cho cô được như ý, nói trắng ra là đang phạt cô. Anh vờn đến khi cô trở nên gấp gáp, mắt đỏ lên thì anh mới chạm vào môi cô và hỏi: “Không chấm dứt nữa à?”
Thượng Chi Đào cảm thấy mình sắp sửa không giữ được tỉnh táo, cô lắc đầu khe khẽ, môi sượt qua môi anh, thuận thế trao đầu lưỡi của mình cho anh.
Họ không thể tự lừa mình, dối người. Dù miệng có thốt ra lời độc địa hơn nữa thì cơ thể vẫn là thành thật nhất. Họ yêu thích cơ thể của nhau, thích hơn bất cứ người nào khác trong quá khứ. Đến cuối cùng, cả hai đều có phần mất khống chế, Loan Niệm cắn thùy tai cô, gằn giọng hỏi cô: “Có gây chuyện nữa không?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, mắt rướm lệ mơ hồ, Loan Niệm đột nhiên có chút đau lòng, thả chậm động tác, ôm cô vào lòng anh.
Rốt cuộc Loan Niệm cũng phải thừa nhận, chén rượu mà anh uống sau khi Thượng Chi Đào muốn chấm dứt quan hệ là vị đắng, hơn nữa trong lòng anh cũng có chút tiếc nuối.
Anh thật sự thích cơ thể của cô.
Cô nghe Loan Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ của anh: “Viêm phổi nhẹ do nhiễm vi khuẩn mycoplasma, kèm theo triệu chứng ho và sốt cao thì nên ăn gì nhỉ?”
Đầu bên kia nói một tràng dài, sau đó Loan Niệm đáp lại:
“Không phải con, con hỏi hộ bạn.”
“Con biết rồi. Chào mẹ.”
Loan Niệm cúp máy rồi đi mặc áo khoác, nói với Thượng Chi Đào: “Cô xin Alex cho nghỉ phép đi, nghỉ ốm năm ngày.”
“Tôi còn có việc.”
“Chờ cô sốt đến chết rồi thì khỏi cần nghĩ đến công việc nữa.”
“Vậy thì tôi về nhà nghỉ ngơi.”
Nghe thấy thế, Loan Niệm dừng mọi động tác, nhìn Thượng Chi Đào, hỏi một cách thẳng thắn: “Cô đang làm mình làm mẩy gì thế?”
Thượng Chi Đào mím môi lặng thinh, Loan Niệm nhìn cô nói: “Cô lựa lời mà nói, chờ tôi về thì nói chuyện tiếp.”
Đúng là Thượng Chi Đào đang sắp xếp lại ngôn ngữ, cô lên cơn sốt, đầu óc trở nên trì độn nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm: Thứ nhất, mối quan hệ của chúng ta là một chuyện ngoài ý muốn; Thứ hai, mối quan hệ của chúng ta đi ngược lại đạo đức; Thứ ba, chúng ta đã kết thúc mối quan hệ, là tôi chủ động yêu cầu. Vì vậy, chúng ta đáng ra không nên làm bất cứ chuyện gì có vẻ mập mờ như thế này.
Thượng Chi Đào nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.
Người bị sốt ham ngủ, mà sofa nhà Loan Niệm vừa thoải mái, tấm chăn mỏng đắp trên người cô ấm áp, nơi này lại yên tĩnh như thế, không có tiếng máy khoan của nhà nào đó đang sửa sang phòng ốc. Mọi thứ đều ở mức hoàn hảo, quá thích hợp để đi ngủ.
Loan Niệm xách đồ về nhà, nhìn thấy Thượng Chi Đào vùi người vào sofa ngủ say sưa, mặt đỏ bừng vì sốt, trán lấm tấm mồ hôi, mũi phát ra tiếng thở phì phò, đám vi rút trong cơ thể đang đối chọi với nhau.
Anh cởi áo dạ, xoay người đi vào bếp.
Ban nãy anh đã đi mua rất nhiều đồ, đều là những thứ nằm trong danh sách thực phẩm dưỡng bệnh mà bác sĩ Lương, cũng chính là mẹ anh gửi cho anh. Bác sĩ Lương thậm chí còn chúc “người bạn” của anh mau khỏe lại, còn nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, viêm phổi mà không trị dứt điểm, sau này tái phát lại sẽ khổ sở hơn.
Nếu bác sĩ Lương mà biết người bạn của anh đang ngủ trong nhà anh ngay lúc này, không biết bà ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?
Loan Niệm làm cơm cho Thượng Chi Đào, bên cạnh là bản ghi chép trên điện thoại, bác sĩ Lương nói cái gì có thể ăn được, cái gì nên kiêng. Anh không hề tìm hiểu xem vì sao Thượng Chi Đào bị ốm mà anh lại có chút lo lắng, anh chỉ cảm thấy cô một thân một mình ở Bắc Kinh có chút tội nghiệp.
Chắc là lòng đồng cảm trỗi dậy. Anh đưa ra kết luận như vậy.
Từ khi nào mà mày cũng có lòng đồng cảm thế? Anh vừa nấu cơm vừa tự hỏi mình.
Cơm đã nấu xong, Thượng Chi Đào vẫn đang ngủ. Loan Niệm ngồi trên sofa đọc tạp chí, món lê hấp đường phèn đang được đun liu riu trong nồi đất ở phòng bếp. Trong nhà Loan Niệm có bao nhiêu là kể tạp chí, khi rảnh rỗi anh sẽ đọc tạp chí, xem xem thị trường đang thịnh hành xu hướng gì. Thỉnh thoảng anh lại duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Thượng Chi Đào, đã đỡ hơn lúc trước một chút,
Thượng Chi Đào mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Loan Niệm đã bật một ngọn đèn nhỏ, đường nét trên khuôn mặt anh không hề trở nên dịu dàng dưới ánh đèn, vẫn mang nét lạnh lùng hờ hững. Cô cảm thấy hơi khổ sở, chẳng ai nói cho cô biết cô phải làm thế nào khi phải lòng một người như thế này. Cô cứ thế yên lặng nhìn anh, chờ đợi một thời cơ lên tiếng, để cô có thể nói ra những lời mà cô đã soạn sẵn trong lòng.
Loan Niệm nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn cô, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm.”
“Ăn cơm thôi.”
Thượng Chi Đào khá kinh ngạc, những lời đã đến bên môi lại phải nuốt xuống. Cô ho mấy tiếng, đi theo Loan Niệm đến chỗ bàn ăn.
“Làm phiền sếp rồi.”
“Cô đổi cách xưng hô đi.”
“Sao cơ?”
“Lúc nào cũng sếp sếp sếp, cô không thấy mệt à?”
“Vâng.”
Loan Niệm đã nấu mấy món rau, cùng một nồi thịt bò hầm, Thượng Chi Đào nhận được sự biệt đãi như thế này nên khá sửng sốt, những lời đã soạn sẵn trước khi ngủ đã bị cô quên sạch sành sanh. Cô lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng nhìn Loan Niệm một cái, nhận ra anh vẫn là một người lạnh lùng như thế, như thể cái người cười vui vẻ ở Hokkaido không phải là anh. Ăn cơm xong, cô nghĩ mình phải ra về rồi, nhưng Loan Niệm lại mang một bát lê hấp đường phèn cho cô.
Trái tim của Thượng Chi Đào chợt nhói đau.
Đối xử với bạn tình mà đã tốt đến mức này, đột nhiên cô có thể tưởng tượng ra anh đối xử với Tang Dao như thế nào rồi, chắc chắn sẽ tốt đến mức cô không thể tượng tượng nổi.
Cô cắm cúi uống nước lê đường phèn, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, nói: “Cảm ơn sếp đã chiếu cố, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, không làm phiền sếp nữa.”
Loan Niệm nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời, “Để tôi đưa cô về.”
“Vậy làm phiền sếp rồi.”
Thượng Chi Đào không muốn nói những lời kia nữa, cô nghĩ nếu bản thân cô kiên quyết hơn một chút còn có ích hơn bất cứ lời lẽ nào. Cô ngồi trên xe của Loan Niệm, lúc sắp sửa về đến nhà cô lục tìm chìa khóa ở trong túi, nhưng chìa khóa của cô không thấy đâu. Sao lại không thấy đâu nhỉ? Rõ ràng mình đã để chìa khóa vào một chỗ an toàn trong túi mà. Thế là cô gọi điện cho Tôn Vũ, cô ấy nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô, hỏi cô có phải bị ốm nặng hay không? Cô nói cô đã đỡ nhiều rồi, em không tìm thấy chìa khóa, mấy giờ chị về nhà?
“Bây giờ chị đang trên đường đến Đường Sơn, ngày mai có hoạt động xem mắt, chị phải đến đó theo dõi.”
“Không sao, để em hỏi Trương Lôi.”
Cúp máy rồi cô mới nhớ ra Tôn Viễn Chứ đã đi Tây Bắc, Trương Lôi thì đến Thành Đô. Thượng Chi Đào cầm điện thoại, không biết phải làm sao.
Loan Niệm quay đầu xe, lái về hướng nhà của anh.
“Hay là sếp cho tôi xuống chỗ đầu đường đi, gần đó có khách sạn.” Không quay về nhà Loan Niệm là sự bướng bỉnh cuối cùng của cô.
“Rồi chết trong khách sạn hử?” Loan Niệm mà tức lên thì nói năng cực kỳ cay nghiệt. Tuy nhiên, anh không hay tức giận, mấy lần bực tức trong nửa năm trở lại đây đều xảy ra với Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào bị anh nói cho cứng họng, cũng giận theo anh. Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, vì đang ốm và tức giận nên tiếng hít thở của cô có vẻ nặng nề, lồng ngực phập phồng.
Loan Niệm biết cách bắt chẹt người khác nhất, lúc này anh đọc một số điện thoại rồi nói: “Là số này phải không? Cô đi ở khách sạn, tôi sẽ cho người nhà cô biết tình hình của cô, tiện thể nói rõ luôn là nếu cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn hoặc có di chứng gì thì không phải chuyện của công ty.”
Cơn giận của Thượng Chi Đào tức khắc tiêu tan, Loan Niệm “đánh rắn đánh dập đầu”, trực tiếp tìm đến yếu điểm của cô. Cô không muốn để bố mẹ biết mình sinh bệnh, sợ họ lo lắng. Dù sao từ trước đến giờ cô vẫn luôn gọi điện nói rằng: Con sống rất tốt, đồng nghiệp rất quý con, cấp trên rất trọng dụng con, thu nhập của con đủ để con chi tiêu thoải mái. Cứ cái đà này thì con có thể mua được nhà ở Bắc Kinh trước ba mươi tuổi rồi.
Nếu Loan Niệm gọi điện cho bố mẹ cô, chắc chắn anh sẽ nói năng lực của cô tạm chấp nhận, nhiều lần luẩn quẩn bên ranh giới bị sa thải và có tiến bộ, thu nhập chỉ ở mức trung bình trong công ty, không thể mua được nhà trước năm ba mươi tuổi. Có khi anh còn nói: Cuộc sống riêng tư của con gái các vị hình như không được đứng đắn.
Mồm mép Loan Niệm độc địa như thế, chắc chắn anh sẽ nói như vậy.
“Chỉ là tôi không muốn làm phiền sếp thôi.”
Loan Niệm hờ hững nhìn cô, nói thản nhiên: “Cô yên tâm, quan hệ giữa tôi và cô kết thúc rồi, nhưng tốt xấu gì cũng từng ngủ với nhau mấy lần. Coi như tôi làm dịch vụ hậu mãi, chờ cô khỏi bệnh thì tôi và cô sẽ chấm dứt triệt để.” Sau đó anh bắt chước giọng điệu của cô, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết chuyện của chúng ta đâu.”
“...” Thượng Chi Đào nói không lại anh, đành phải gật đầu: “Vậy cảm ơn sếp ạ.”
“Đừng khách sáo, nên vậy.”
Hai người vất vả đi một chuyến rồi lại quay lại nhà của Loan Niệm. Bảo vệ khu biệt thự thấy họ lái xe đi rồi lại quay lại, không nhịn được lên tiếng hỏi han: “Anh Loan, về nhanh thế.” Sau đó quay sang cười với Thượng Chi Đào. Anh ta luôn cảm thấy Thượng Chi Đào không phải người làm cái nghề nhạy cảm kia, Loan Niệm cũng không giống khách làng chơi, nhưng nhìn cô cũng không giống bạn gái của Loan Niệm. Đúng là mối quan hệ lạ lùng.
Người hiếu kỳ không chỉ có nhân viên bảo vệ.
Thượng Chi Đào cũng hiếu kỳ.
Loan Niệm rốt cuộc là người như thế nào? Một người cứng rắn như anh lại làm cơm cho người ốm cho cô; Xung quanh có nhiều phụ nữ như thế mà vẫn dám đưa cô về nhà; Người khác chỉ mong cách xa bệnh nhân viêm phổi, vậy mà anh lại chăm sóc cô.
“Sếp có thể cho tôi mượn cái áo thun không? Tôi không có áo ngủ, tôi còn phải lấy kính áp tròng ra...”
Loan Niệm đi vào phòng dành cho khách, mở tủ gỗ ra, bên trong treo hai bộ đồ mặc ở nhà. Sau đó, anh đi vào phòng tắm, kéo ngăn kéo ra, bên trong có hộp đựng kính áp tròng và dung dịch ngâm kính áp tròng, cùng các sản phẩm dưỡng da dành cho nữ.
Thượng Chi Đào không hiểu thế này là thế nào, tại sao trong nhà của Loan Niệm lại có những thứ này. Loan Niệm nhún vai, “Cô dùng chung với người phụ nữ khác đi.” Anh nói nửa đùa nửa thật, thậm chí còn lấy giấy ghi chú đủ loại màu ra, “Dán lên trên, như vậy người khác không mặc nhầm hay dùng nhầm.”
Dù Thượng Chi Đào có ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng nhìn ra Loan Niệm đang đùa cô. Đây vốn là đồ dùng mà anh chuẩn bị cho cô, vì cô từng hỏi đến áo ngủ, khăn tắm, dung dịch ngâm kính áp tròng...
Lúc đó Loan Niệm nói sao nhỉ, “Cô không biết lối tự mang theo à?”
Hóa ra anh là người như thế này. Là người nhìn có vẻ không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng sự thực thì anh đều lắng nghe những lời bạn nói.
Vì thế, anh ngầm đồng ý cho cô để lại đồ dùng ở nhà anh, là vì cô là bạn tình duy nhất ở thành phố này của anh sao?
Thượng Chi Đào mang theo những suy nghĩ vẩn vơ đi tắm, thay sang bộ đồ ngủ mà Loan Niệm chuẩn bị cho cô. Bộ đồ ngủ này rất thoải mái, chỉ tội cô không mặc áo ngực nên không được tự nhiên cho lắm. Loan Niệm gõ cửa để đưa thuốc cho cô, cô chui vào trong chăn chỉ thò mỗi đầu ra ngoài, nhìn anh để thuốc ở đầu giường nhưng không chịu ra ngoài.
Loan Niệm bị cô chọc cười, “Tôi chưa thấy bao giờ hửm?”
“?”
“Cô sợ cái gì?”
“Trai đơn gái chiếc không thích hợp.” Thượng Chi Đào trả lời nghiêm túc.
“Ờ.” Loan Niệm cất bước đi ra ngoài, đến ngưỡng cửa anh dừng bước, bỏ lại một câu: “Lúc thân mật không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?”
Sau đó đóng cửa, rời khỏi đó.
Dưới hành động nửa ép nửa dọa của Loan Niệm, Thượng Chi Đào đã ở lại nhà anh tận một tuần. Mãi cho đến khi đi tái khám, bác sĩ nói bệnh viêm phổi đã khỏi thì anh mới đồng ý để cô đi. Thượng Chi Đào và Loan Niệm rời khỏi bệnh viện, về nhà anh để thu dọn đồ đạc, chẳng có gì khác ngoài hai bộ quần áo, bỏ vào trong balo. Trước khi về, cô vào phòng tắm, nhìn thấy hộp dung dịch ngâm kính áp tròng vẫn nằm chình ình ở đó, tim cô chợt nhói đau một cái. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Loan Niệm lại chuẩn bị những thứ này cho cô, kể cả món quà giáng sinh để trên sofa nữa. Những thứ này đều sẽ khiến cô nảy sinh ảo giác rằng thực ra anh cũng thích cô một chút.
Bỗng nhiên, cảm giác ấm ức lại dâng tràn trong lòng.
Đứng trong phòng tắm một lúc lâu cô mới mở cửa ra ngoài, bắt gặp Loan Niệm đang đứng chờ cô ngoài cửa. Cô đi thẳng tới chỗ anh, nhìn thẳng vào anh rồi hỏi nghiêm túc: “Tại sao anh lại nói năng độc địa như thế?”
“Anh độc địa với tất cả mọi người hay chỉ làm thế với mỗi mình em?”
Loan Niệm không hiểu sao cô lại muốn hỏi những chuyện này, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Về sau ai mà còn nghiêm túc thì mẹ nó người đó chính là đồ hèn! Thượng Chi Đào thầm nhủ một câu, đưa tay níu lấy cổ áo Loan Niệm, kéo anh về phía mình, hé môi cắn vào môi anh.
...
Cả hai tuyệt nhiên không nhắc lại chuyện chấm dứt quan hệ mà Thượng Chi Đào đã nói, cô vừa mới khỏi bệnh nên Loan Niệm dịu dàng hơn, nhẫn nại hơn trước kia một chút. Thượng Chi Đào như đang nôn nóng muốn làm gì đó, anh ấn tay cô ở trên đỉnh đầu, không để cô sung sướng như ý cô.
Vì Loan Niệm vẫn ghi thù. Anh nghĩ, giờ thì cuống lên rồi, sao lúc đầu đòi chấm dứt quan hệ dứt khoát thế cơ mà? Anh không cho cô được như ý, nói trắng ra là đang phạt cô. Anh vờn đến khi cô trở nên gấp gáp, mắt đỏ lên thì anh mới chạm vào môi cô và hỏi: “Không chấm dứt nữa à?”
Thượng Chi Đào cảm thấy mình sắp sửa không giữ được tỉnh táo, cô lắc đầu khe khẽ, môi sượt qua môi anh, thuận thế trao đầu lưỡi của mình cho anh.
Họ không thể tự lừa mình, dối người. Dù miệng có thốt ra lời độc địa hơn nữa thì cơ thể vẫn là thành thật nhất. Họ yêu thích cơ thể của nhau, thích hơn bất cứ người nào khác trong quá khứ. Đến cuối cùng, cả hai đều có phần mất khống chế, Loan Niệm cắn thùy tai cô, gằn giọng hỏi cô: “Có gây chuyện nữa không?”
Thượng Chi Đào lắc đầu, mắt rướm lệ mơ hồ, Loan Niệm đột nhiên có chút đau lòng, thả chậm động tác, ôm cô vào lòng anh.
Rốt cuộc Loan Niệm cũng phải thừa nhận, chén rượu mà anh uống sau khi Thượng Chi Đào muốn chấm dứt quan hệ là vị đắng, hơn nữa trong lòng anh cũng có chút tiếc nuối.
Anh thật sự thích cơ thể của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.