Chương 73
Cô Nương Biệt Khóc
04/08/2023
Thượng Chi Đào không ngờ Dony sẽ đi công tác cùng thành phố với mình. Khi cô kết thúc công việc, đồng nghiệp ở chi nhánh muốn mời cô đi ăn xiên nướng, thuận miệng nói: “Dony cũng có mặt.” Vẻ mặt của đồng nghiệp đó có chút phức tạp.
Thượng Chi Đào thoáng ngẩn ra, hỏi: “Anh ta đến làm gì?”
“Nói là đến đây theo dõi một dự án trong kế hoạch.”
“Ồ.”
Thượng Chi Đào biết Dony chưa hẳn đã cố tình theo cô đến Thành Đô, lịch trình của cô được ấn định một ngày trước khi đi công tác, đó chỉ là sự trùng hợp. Chỉ là sự trùng hợp này khiến cô cảm thấy không dễ chịu.
“Tôi về khách sạn viết báo cáo đã, viết xong tôi sẽ đi tìm mọi người.” Thượng Chi Đào tìm một cái cớ hợp lý cho mình, nhưng đồng nghiệp kia lại níu tay cô lại, “Ăn xong rồi viết! Công việc làm mãi không hết đâu!” Thượng Chi Đào cứ thế bị kéo đến quán xiên nướng đó một cách bất đắc dĩ. Những đồng nghiệp khác đã đến đầy đủ, mọi người ngồi quanh hai bàn nhỏ. Dony trông thấy cô là vẫy tay với cô, “Flora, ngồi ở đây.” Nói xong, nhường ra một chỗ cho cô, Thượng Chi Đào nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn qua đó ngồi.
Dony cười đùa với mọi người: “Tôi cứ cảm thấy Flora sợ tôi, tôi là sài lang hổ báo gì sao?” Anh ta hỏi Thượng Chi Đào.
“Sao lại thế được?” Đồng nghiệp tươi cười giải vây cho Thượng Chi Đào: “Chỉ là do Flora xấu hổ thôi.”
Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười, đứng dậy đi pha nước chấm. Dony đi theo cô, hỏi cô bằng giọng điệu như thường: “Flora ở khách sạn nào thế? Khách sạn mà công ty tổ chức hội nghị sao?”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Vâng.”
“Thế thì lát nữa về cùng nhau nhé.”
“Được.”
Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng rồi quay lại bàn ăn. Mọi người muốn uống rượu, Thượng Chi Đào úp chén lên bàn, “Mọi người cũng biết tôi không uống được rượu mà. Hôm nay vẫn không uống nha!”
Cô nhờ nhân viên phục vụ đưa cho một chai nước suối, đặt cạnh tay mình.
Tất cả những điều này phải nhờ vào cô có một người thầy giỏi.
Loan Niệm nói: “Không uống được rượu thì không cần uống một ngụm nào.”
Loan Niệm còn nói: “Phụ nữ nên uống nước của mình ở những nơi đông người.”
Thượng Chi Đào ngỡ như Loan Niệm đang ngồi bên cạnh cô, giám sát cô. Dony cũng không ép buộc cô, chỉ khen cô một câu: “Vừa nhìn là biết Flora chính là gái ngoan.”
Lúc khen cô, anh ta đặt tay lên đầu gối của cô một cách tự nhiên, Thượng Chi Đào cũng dịch chân đi một cách tự nhiên, nói với đồng nghiệp ở phía đối diện: “Tôi muốn ăn cay, chúng ta đổi chỗ nhé.”
Song, trong mắt tay săn mồi, hành động né tránh của cô chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi, cô gái trẻ vì muốn nâng cao giá trị của bản thân mà giả bộ thẹn thùng trước mặt đàn ông có điều kiện tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục.
Nhưng cô gái trẻ thì lại nghĩ: Thứ giòi bọ như anh, không xứng ngồi cạnh tôi. Bất kể anh có những gì, hèn hạ thì chính là hèn hạ.
Thượng Chi Đào điềm tĩnh ăn xong bữa cơm này, nhìn những đồng nghiệp uống say dần mất kiểm soát. Đô rượu của Dony tốt, bao nhiêu rượu như thế mà chẳng khác trôi qua ruột, mặt vẫn không biến sắc. Anh ta hờ hững nhìn các đồng nghiệp nữ thất thố, khi quay sang nhìn Thượng Chi Đào, ánh mắt có mấy phần mập mờ không rõ. Anh ta lấy điện thoại nhắn tin cho cô: [Chốc nữa đến phòng tôi ngồi một lát nhé?” Anh ta đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ.
[Không đâu, Dony.] Thượng Chi Đào trả lời anh ta.
[Uống trà thôi mà.] Khi đàn ông có ý với phụ nữ, trà và cà phê đều là cái cớ tốt nhất, nhưng chẳng qua chỉ là màn kịch không đạo cụ thật mà thôi.
[Trong phòng tôi có trà rồi.]
Bắt buộc phải kết thúc cuộc trò chuyện vô vị này, Thượng Chi Đào rời mắt khỏi điện thoại, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Cô uống nhiều rồi, tôi đưa cô về nhé?”
Thượng Chi Đào đỡ cô ấy đi ra ngoài, bỏ lại các đồng nghiệp khác ở sau lưng. Đồng nghiệp nữ kia đi ra ngoài, dựa vào người Thượng Chi Đào đi mấy bước nữa rồi đột nhiên đứng thẳng dậy sau khi ra khỏi con ngõ của quán nướng kia.
Thượng Chi Đào có chút sửng sốt nhìn cô ấy.
Cô gái kia tỏ ra hơi bất đắc dĩ, “Không muốn uống.”
“Tại sao? Tôi nhớ cô rất thích uống rượu mà.”
“Vì... trên bàn có sói.” Đồng nghiệp nữ không nói huỵch toẹt ra, nhưng Thượng Chi Đào mơ hồ cảm thấy họ đang đối mặt với cùng một “con sói”.
Sau khi chia tay đồng nghiệp nữ, Thượng Chi Đào quay lại khách sạn, khóa kín cửa, đặt vali lên trên bàn rồi đẩy đến cửa, làm xong mọi thứ mới đi tắm rồi nằm lên giường. Công việc không mệt nhưng ăn cơm với Dony thì rất mệt, Thượng Chi Đào thậm chí không muốn ăn gì cả. Ra ngoài xã hội mấy năm nay cô mới biết rằng quả thực có người xấu từ trong xương xấu ra.
[Anh đỡ sốt chưa? Những triệu chứng khác đã thuyên giảm chưa?] Cô nhắn tin cho Loan Niệm, không mong chờ anh sẽ nhắn lại.
Vậy mà Loan Niệm lại phá lệ gọi thẳng cho cô, lúc bắt máy, Thượng Chi Đào còn hơi hốt hoảng: “Sao anh lại gọi cho em?”
“Chẳng phải em trách tôi không trả lời tin nhắn của em, không gọi điện cho em sao?”
“...” Anh đã lắng nghe những lời cô nói, cảm giác này thật là tuyệt. Thượng Chi Đào cảm thấy lòng hư vinh nhỏ nhoi của mình đã được thỏa mãn, cô cười hì hì vừa có vẻ đang chột dạ, vừa giống một đứa trẻ đang làm nũng: “Vậy anh đã đỡ chưa?”
“Chưa.”
“Chưa uống thuốc hả?”
“Uống rồi.”
“Thế là thế nào nhỉ?” Thượng Chi Đào hơi cuống lên: “Hay là đi bệnh viện nhé? Nếu không đỡ thì phải truyền dịch đúng không? Trước đây có lần em bị ốm, lên cơn sốt mất mấy ngày, chữa thế nào cũng không khỏi. Tôn Vũ đưa em xuống phòng khám ở dưới nhà rồi tiêm một mũi ở mông, ngay tối hôm đó đã khỏi rồi!” Lúc cuống lên cô nói hơi nhiều, Loan Niệm nghe cô lải nhải không ngừng, thầm nghĩ sao lại có một người phụ nữ nhiều lời như thế nhỉ.
Một người phụ nữ nói rất nhiều, nhưng không đáng ghét.
Đôi khi Loan Niệm không ưa người nói nhiều, điều này làm anh cảm thấy ồn ào. Anh thích một thế giới yên tĩnh, trật tự.
“Tôn Vũ là cô bạn cùng nhà đang khởi nghiệp kia hả?” Loan Niệm hỏi cô. Đôi khi Thượng Chi Đào sẽ nhắc đến bạn cùng nhà của cô, chỉ dăm ba câu như Tôn Vũ bị thương ở chân, Trương Lôi được thăng chức, Tôn Viễn Chứ thường xuyên ở lại Tây Bắc. Cô còn có một đàn chị khóa trên tên là Diêu Bội, thường xuyên đưa cô đi ăn. Loan Niệm không hề góp lời khi cô nhắc đến những người này, nhưng lâu dần, những người này cũng dần dần có hình tượng rõ nét trong đầu anh. Chẳng hạn như Tôn Viễn Chứ, là một quý công tử học rộng tài cao và lương thiện, không biết bao nhiêu cô gái ái mộ anh ta, kể cả Thượng Chi Đào.
“Ừm!” Thượng Chi Đào nghĩ tới chuyện cô đã nhận lời Tôn Vũ, nghiền ngẫm xem phải mở lời thế nào.
Loan Niệm biết cô ngừng nói là có ý gì, nói luôn: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Thì Tôn Vũ... chẳng phải vẫn đang tìm nhà đầu tư sao? Em nhớ có lần anh nói chuyện điện thoại với bạn, hình như người bạn đó đã bước vào giới đầu tư... em...” Thượng Chi Đào vẫn ngại lên tiếng nhờ vả, cô cảm thấy chuyện này sẽ làm Loan Niệm thấy phiền phức.
“Em nghe lỏm tôi nói chuyện điện thoại à?” Loan Niệm trêu cô. Là do anh không tránh cô, anh nghe hết thảy các cuộc điện thoại khi có cô bên cạnh.
“Em không nghe lỏm...” Thượng Chi Đào vội vàng giải thích: “Anh nghe điện thoại ở ngay bên cạnh em, em cũng đâu có điếc...”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khe khẽ của Loan Niệm, Thượng Chi Đào im bặt, nhận ra Loan Niệm đang trêu cô, mặt bỗng dưng nóng lên.
“Thượng Chi Đào.”
“Dạ?”
“Công ty của Tôn Vũ có thông tin giới thiệu không? Hoặc là bản kế hoạch dự án? Bất cứ cái gì cũng được, gửi cho tôi.”
“Thật sao ạ?”
“Thật chứ sao?”
“Không thành vấn đề! Giờ em gửi cho anh ngay đây!” Thượng Chi Đào không ngờ Loan Niệm lại đồng ý nhanh như vậy, sợ anh đổi ý, cô tức tốc mở máy tính tìm tài liệu rồi gửi cho anh: “Em gửi cho anh rồi đó.”
“Ừ, chờ tôi xem một chút.” Loan Niệm dựa vào đầu giường, mở máy tính xem thông tin, nhướng mày hỏi: “Tôn Vũ làm trong ngành mai mối hôn nhân hả?”
“... À... mai mối hôn nhân thì sao... chẳng phải đây cũng là một thị trường rất tốt sao... hình như em... có nói với anh rồi mà nhỉ...”
“Chờ tôi chút.” Loan Niệm đọc tài liệu, kế hoạch không tồi, đúng là cũng đáng để cân nhắc, tìm nguồn đầu tư nhỏ hẳn là không khó. Lướt xuống dưới nhìn thấy những buổi mai mối thành công trước đây, trong đó có một bức ảnh, có lẽ là một buổi xem mắt. Thượng Chi Đào đang bắt tay với một người đàn ông, trong tay người đàn ông cầm một bông hồng, Thượng Chi Đào cười tươi như bông hoa đó. Lông mày Loan Niệm cau lại lúc nào mà anh cũng chẳng biết.
“Tôn Vũ làm mai mối hôn nhân hay là lừa đảo hôn nhân đấy?” Nghe giọng anh có ý mỉa mai.
“Hả?”
“Người tham gia hoạt động offline của bọn họ là những ai?”
“Người độc thân, toàn là người độc thân thôi.”
Loan Niệm nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của Thượng Chi Đào và người đàn ông kia, “Cầm hoa hồng, nắm tay, nghĩa là thành đôi rồi hả?”
“Ừm... đúng vậy... sau khi thành đôi, ban tổ chức sẽ cho đôi bên phương thức liên lạc, sau đó hai người có thể trò chuyện, hẹn hò...”
Chết tiệt.
Có lẽ cơn sốt của Loan Niệm đã lên tới đỉnh điểm, một ngọn lửa xộc lên tận đỉnh đầu, khiến anh kích động muốn bóp chết Thượng Chi Đào. Mẹ kiếp, còn trò chuyện, hẹn hò cơ đấy... sao chỉ có em là bận rộn như vậy?
Thượng Chi Đào thấy anh im lặng, tưởng là anh đang suy nghĩ, bèn hỏi anh: “Anh cảm thấy tài liệu này có được không? Tôn Vũ là người rất đáng tin, cộng sự và đội ngũ của cô ấy cũng rất đáng tin. Nếu tài liệu này ổn thì anh có thể nhờ bạn của anh giúp đỡ một chút không?”
“Giúp cái gì? Nối giáo cho giặc à?” Ngữ khí của Loan Niệm cực kỳ thiếu thân thiện.
“... Sao lại là nối giáo cho giặc được? Đây là một cầu nối để đông đảo nam nữ độc thân kết bạn với nhau, giúp mọi người tìm được định mệnh của đời mình...” Thượng Chi Đào mang hết những lời Tôn Vũ tẩy não cho cô mọi khi để nói: “Đây là làm phúc cho nhân loại.” Nói xong cô còn tự khen chính mình, đúng là không uổng công nghe Tôn Vũ “truyền đạo”, được tận dụng vào lúc then chốt cả rồi.
Cuối cùng thì Loan Niệm cũng biết Thượng Chi Đào làm gì vào những ngày cuối tuần mà cô lặn mất tăm, cô đi chơi với bạn cùng nhà, tham gia buổi xem mắt làm quen bạn khác giới, hẹn hò... Anh tưởng cô là một cô gái hết sức ngoan hiền, ai dè cô nàng này cứ đến cuối tuần là biến thành người khác, len lỏi qua lại giữa những người đàn ông xa lạ, hẳn là cô cũng đang lên kế hoạch cho hôn nhân của mình.
Quả thực anh đã bị vẻ ngoài ngoan hiền của cô lừa rồi.
“Sao anh không nói gì thế? Anh mệt rồi à? Vậy anh có muốn đi nghỉ sớm không?”
“Không buồn ngủ.” Vì bị Thượng Chi Đào chọc tức tỉnh cả ngủ rồi.
“Ồ. Vậy anh sẽ giúp chứ?”
“Ờ.”
Loan Niệm đọc tài liệu xong, cảm thấy đây là một dự án không tệ, tiện tay gửi cho cậu bạn Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn đã vào giới đầu tư, cũng sẽ xem xét một số dự án.
“Cảm ơn anh nhé.”
“Ừm.”
“Giờ anh đo nhiệt độ cơ thể, xem đã hạ sốt hay chưa?”
“Sao em như mẹ tôi vậy?”
“Quan tâm anh mà...”
“Tém tém lại đi!” Loan Niệm nói vậy nhưng vẫn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, quả nhiên lại lên cơn sốt rồi.
Thượng Chi Đào đói bụng, đứng dậy tìm trái cây khách sạn chuẩn bị sẵn, cắn miếng táo nghe cái “rộp”, âm thanh vang rõ trong điện thoại vào đêm khuya.
“Chưa ăn cơm?” Loan Niệm hỏi cô.
“Ăn rồi, nhưng không có khẩu vị.” Thượng Chi Đào bỏ qua chuyện liên quan đến Dony. Tuy nhiên Loan Niệm không ngu, anh biết Dony cũng đi công tác ở Thành Đô, thế là hỏi cô: “Ăn cùng Dony à?”
Thượng Chi Đào nghĩ ngợi giây lát, đáp: “Ăn cùng rất nhiều người.”
Loan Niệm biết tỏng là Thượng Chi Đào có ý lảng tránh chuyện liên quan tới Dony. Anh vẫn hay hỏi cô, nhưng cô vẫn một mực lảng tránh.
“Dony không phải hạng tốt đẹp gì. Nếu có đồng nghiệp nữ nào nghĩ Dony gần gũi với họ là vì tình yêu, thì em khuyên người ta đừng tốn công làm gì. Dony mắt để trên đỉnh đầu, những người phụ nữ trong công ty không thể lọt vào mắt anh ta, trừ phi anh ta không ngừng đổi đối tượng để tìm cảm giác mới lạ.” Loan Niệm dùng những lời lẽ khó nghe để nói cho Thượng Chi Đào nghe. Anh biết Thượng Chi Đào không phải loại người đó, nhưng anh vẫn sinh nghi sau khi cô giấu anh hết lần này tới lần khác.
Lời này lọt vào tai Thượng Chi Đào lại giống như đang nói về chuyện của hai người họ. Anh và cô, một là bóng hình lướt ngang qua mây, một là cỏ dại trên đồng cỏ, ở bên nhau chỉ vì cảm giác mới lạ. Kể cũng lạ thật, hai người đã ở bên nhau được ba năm, vậy mà cảm giác mới lạ của Loan Niệm vẫn chưa biến mất ư?
Cô cắn một miếng táo khác, nói với Loan Niệm: “Dony có ý với đồng nghiệp nữ nào thì em không biết, dù sao cũng chả thân quen. Đồng nghiệp nữ nào có ý với Dony thì em cũng chẳng rõ, dù sao cũng chẳng liên quan đến em. Dony muốn yêu đương hay lên giường với người ta, e là chỉ có người trong cuộc mới rõ. Nói cách khác, em không lo chuyện bao đồng.”
...
Nói năng kiểu gì vậy? Loan Niệm cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình lại tăng cao, anh lấy nhiệt kế ra xem, quả nhiên đã lên 38.4 độ. Còn tiếp tục nói chuyện điện thoại thì anh cũng gần chết tới nơi rồi. Ai bảo nấu cháo điện thoại là hay ho? Bị điên chắc? Không có gì làm đi nấu cháo điện thoại làm gì?
Anh tiện tay cúp máy, không ngó ngàng tới Thượng Chi Đào nữa.
Anh lại nổi cơn tam bành.
Thượng Chi Đào vẫn không biết sống chết, gửi tin nhắn cho anh: [Nhỡ đâu Dony chỉ muốn tìm chân ái thì sao?]
Thượng Chi Đào thoáng ngẩn ra, hỏi: “Anh ta đến làm gì?”
“Nói là đến đây theo dõi một dự án trong kế hoạch.”
“Ồ.”
Thượng Chi Đào biết Dony chưa hẳn đã cố tình theo cô đến Thành Đô, lịch trình của cô được ấn định một ngày trước khi đi công tác, đó chỉ là sự trùng hợp. Chỉ là sự trùng hợp này khiến cô cảm thấy không dễ chịu.
“Tôi về khách sạn viết báo cáo đã, viết xong tôi sẽ đi tìm mọi người.” Thượng Chi Đào tìm một cái cớ hợp lý cho mình, nhưng đồng nghiệp kia lại níu tay cô lại, “Ăn xong rồi viết! Công việc làm mãi không hết đâu!” Thượng Chi Đào cứ thế bị kéo đến quán xiên nướng đó một cách bất đắc dĩ. Những đồng nghiệp khác đã đến đầy đủ, mọi người ngồi quanh hai bàn nhỏ. Dony trông thấy cô là vẫy tay với cô, “Flora, ngồi ở đây.” Nói xong, nhường ra một chỗ cho cô, Thượng Chi Đào nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn qua đó ngồi.
Dony cười đùa với mọi người: “Tôi cứ cảm thấy Flora sợ tôi, tôi là sài lang hổ báo gì sao?” Anh ta hỏi Thượng Chi Đào.
“Sao lại thế được?” Đồng nghiệp tươi cười giải vây cho Thượng Chi Đào: “Chỉ là do Flora xấu hổ thôi.”
Thượng Chi Đào nhoẻn miệng cười, đứng dậy đi pha nước chấm. Dony đi theo cô, hỏi cô bằng giọng điệu như thường: “Flora ở khách sạn nào thế? Khách sạn mà công ty tổ chức hội nghị sao?”
Thượng Chi Đào gật đầu, “Vâng.”
“Thế thì lát nữa về cùng nhau nhé.”
“Được.”
Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng rồi quay lại bàn ăn. Mọi người muốn uống rượu, Thượng Chi Đào úp chén lên bàn, “Mọi người cũng biết tôi không uống được rượu mà. Hôm nay vẫn không uống nha!”
Cô nhờ nhân viên phục vụ đưa cho một chai nước suối, đặt cạnh tay mình.
Tất cả những điều này phải nhờ vào cô có một người thầy giỏi.
Loan Niệm nói: “Không uống được rượu thì không cần uống một ngụm nào.”
Loan Niệm còn nói: “Phụ nữ nên uống nước của mình ở những nơi đông người.”
Thượng Chi Đào ngỡ như Loan Niệm đang ngồi bên cạnh cô, giám sát cô. Dony cũng không ép buộc cô, chỉ khen cô một câu: “Vừa nhìn là biết Flora chính là gái ngoan.”
Lúc khen cô, anh ta đặt tay lên đầu gối của cô một cách tự nhiên, Thượng Chi Đào cũng dịch chân đi một cách tự nhiên, nói với đồng nghiệp ở phía đối diện: “Tôi muốn ăn cay, chúng ta đổi chỗ nhé.”
Song, trong mắt tay săn mồi, hành động né tránh của cô chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi, cô gái trẻ vì muốn nâng cao giá trị của bản thân mà giả bộ thẹn thùng trước mặt đàn ông có điều kiện tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục.
Nhưng cô gái trẻ thì lại nghĩ: Thứ giòi bọ như anh, không xứng ngồi cạnh tôi. Bất kể anh có những gì, hèn hạ thì chính là hèn hạ.
Thượng Chi Đào điềm tĩnh ăn xong bữa cơm này, nhìn những đồng nghiệp uống say dần mất kiểm soát. Đô rượu của Dony tốt, bao nhiêu rượu như thế mà chẳng khác trôi qua ruột, mặt vẫn không biến sắc. Anh ta hờ hững nhìn các đồng nghiệp nữ thất thố, khi quay sang nhìn Thượng Chi Đào, ánh mắt có mấy phần mập mờ không rõ. Anh ta lấy điện thoại nhắn tin cho cô: [Chốc nữa đến phòng tôi ngồi một lát nhé?” Anh ta đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ.
[Không đâu, Dony.] Thượng Chi Đào trả lời anh ta.
[Uống trà thôi mà.] Khi đàn ông có ý với phụ nữ, trà và cà phê đều là cái cớ tốt nhất, nhưng chẳng qua chỉ là màn kịch không đạo cụ thật mà thôi.
[Trong phòng tôi có trà rồi.]
Bắt buộc phải kết thúc cuộc trò chuyện vô vị này, Thượng Chi Đào rời mắt khỏi điện thoại, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Cô uống nhiều rồi, tôi đưa cô về nhé?”
Thượng Chi Đào đỡ cô ấy đi ra ngoài, bỏ lại các đồng nghiệp khác ở sau lưng. Đồng nghiệp nữ kia đi ra ngoài, dựa vào người Thượng Chi Đào đi mấy bước nữa rồi đột nhiên đứng thẳng dậy sau khi ra khỏi con ngõ của quán nướng kia.
Thượng Chi Đào có chút sửng sốt nhìn cô ấy.
Cô gái kia tỏ ra hơi bất đắc dĩ, “Không muốn uống.”
“Tại sao? Tôi nhớ cô rất thích uống rượu mà.”
“Vì... trên bàn có sói.” Đồng nghiệp nữ không nói huỵch toẹt ra, nhưng Thượng Chi Đào mơ hồ cảm thấy họ đang đối mặt với cùng một “con sói”.
Sau khi chia tay đồng nghiệp nữ, Thượng Chi Đào quay lại khách sạn, khóa kín cửa, đặt vali lên trên bàn rồi đẩy đến cửa, làm xong mọi thứ mới đi tắm rồi nằm lên giường. Công việc không mệt nhưng ăn cơm với Dony thì rất mệt, Thượng Chi Đào thậm chí không muốn ăn gì cả. Ra ngoài xã hội mấy năm nay cô mới biết rằng quả thực có người xấu từ trong xương xấu ra.
[Anh đỡ sốt chưa? Những triệu chứng khác đã thuyên giảm chưa?] Cô nhắn tin cho Loan Niệm, không mong chờ anh sẽ nhắn lại.
Vậy mà Loan Niệm lại phá lệ gọi thẳng cho cô, lúc bắt máy, Thượng Chi Đào còn hơi hốt hoảng: “Sao anh lại gọi cho em?”
“Chẳng phải em trách tôi không trả lời tin nhắn của em, không gọi điện cho em sao?”
“...” Anh đã lắng nghe những lời cô nói, cảm giác này thật là tuyệt. Thượng Chi Đào cảm thấy lòng hư vinh nhỏ nhoi của mình đã được thỏa mãn, cô cười hì hì vừa có vẻ đang chột dạ, vừa giống một đứa trẻ đang làm nũng: “Vậy anh đã đỡ chưa?”
“Chưa.”
“Chưa uống thuốc hả?”
“Uống rồi.”
“Thế là thế nào nhỉ?” Thượng Chi Đào hơi cuống lên: “Hay là đi bệnh viện nhé? Nếu không đỡ thì phải truyền dịch đúng không? Trước đây có lần em bị ốm, lên cơn sốt mất mấy ngày, chữa thế nào cũng không khỏi. Tôn Vũ đưa em xuống phòng khám ở dưới nhà rồi tiêm một mũi ở mông, ngay tối hôm đó đã khỏi rồi!” Lúc cuống lên cô nói hơi nhiều, Loan Niệm nghe cô lải nhải không ngừng, thầm nghĩ sao lại có một người phụ nữ nhiều lời như thế nhỉ.
Một người phụ nữ nói rất nhiều, nhưng không đáng ghét.
Đôi khi Loan Niệm không ưa người nói nhiều, điều này làm anh cảm thấy ồn ào. Anh thích một thế giới yên tĩnh, trật tự.
“Tôn Vũ là cô bạn cùng nhà đang khởi nghiệp kia hả?” Loan Niệm hỏi cô. Đôi khi Thượng Chi Đào sẽ nhắc đến bạn cùng nhà của cô, chỉ dăm ba câu như Tôn Vũ bị thương ở chân, Trương Lôi được thăng chức, Tôn Viễn Chứ thường xuyên ở lại Tây Bắc. Cô còn có một đàn chị khóa trên tên là Diêu Bội, thường xuyên đưa cô đi ăn. Loan Niệm không hề góp lời khi cô nhắc đến những người này, nhưng lâu dần, những người này cũng dần dần có hình tượng rõ nét trong đầu anh. Chẳng hạn như Tôn Viễn Chứ, là một quý công tử học rộng tài cao và lương thiện, không biết bao nhiêu cô gái ái mộ anh ta, kể cả Thượng Chi Đào.
“Ừm!” Thượng Chi Đào nghĩ tới chuyện cô đã nhận lời Tôn Vũ, nghiền ngẫm xem phải mở lời thế nào.
Loan Niệm biết cô ngừng nói là có ý gì, nói luôn: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Thì Tôn Vũ... chẳng phải vẫn đang tìm nhà đầu tư sao? Em nhớ có lần anh nói chuyện điện thoại với bạn, hình như người bạn đó đã bước vào giới đầu tư... em...” Thượng Chi Đào vẫn ngại lên tiếng nhờ vả, cô cảm thấy chuyện này sẽ làm Loan Niệm thấy phiền phức.
“Em nghe lỏm tôi nói chuyện điện thoại à?” Loan Niệm trêu cô. Là do anh không tránh cô, anh nghe hết thảy các cuộc điện thoại khi có cô bên cạnh.
“Em không nghe lỏm...” Thượng Chi Đào vội vàng giải thích: “Anh nghe điện thoại ở ngay bên cạnh em, em cũng đâu có điếc...”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khe khẽ của Loan Niệm, Thượng Chi Đào im bặt, nhận ra Loan Niệm đang trêu cô, mặt bỗng dưng nóng lên.
“Thượng Chi Đào.”
“Dạ?”
“Công ty của Tôn Vũ có thông tin giới thiệu không? Hoặc là bản kế hoạch dự án? Bất cứ cái gì cũng được, gửi cho tôi.”
“Thật sao ạ?”
“Thật chứ sao?”
“Không thành vấn đề! Giờ em gửi cho anh ngay đây!” Thượng Chi Đào không ngờ Loan Niệm lại đồng ý nhanh như vậy, sợ anh đổi ý, cô tức tốc mở máy tính tìm tài liệu rồi gửi cho anh: “Em gửi cho anh rồi đó.”
“Ừ, chờ tôi xem một chút.” Loan Niệm dựa vào đầu giường, mở máy tính xem thông tin, nhướng mày hỏi: “Tôn Vũ làm trong ngành mai mối hôn nhân hả?”
“... À... mai mối hôn nhân thì sao... chẳng phải đây cũng là một thị trường rất tốt sao... hình như em... có nói với anh rồi mà nhỉ...”
“Chờ tôi chút.” Loan Niệm đọc tài liệu, kế hoạch không tồi, đúng là cũng đáng để cân nhắc, tìm nguồn đầu tư nhỏ hẳn là không khó. Lướt xuống dưới nhìn thấy những buổi mai mối thành công trước đây, trong đó có một bức ảnh, có lẽ là một buổi xem mắt. Thượng Chi Đào đang bắt tay với một người đàn ông, trong tay người đàn ông cầm một bông hồng, Thượng Chi Đào cười tươi như bông hoa đó. Lông mày Loan Niệm cau lại lúc nào mà anh cũng chẳng biết.
“Tôn Vũ làm mai mối hôn nhân hay là lừa đảo hôn nhân đấy?” Nghe giọng anh có ý mỉa mai.
“Hả?”
“Người tham gia hoạt động offline của bọn họ là những ai?”
“Người độc thân, toàn là người độc thân thôi.”
Loan Niệm nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của Thượng Chi Đào và người đàn ông kia, “Cầm hoa hồng, nắm tay, nghĩa là thành đôi rồi hả?”
“Ừm... đúng vậy... sau khi thành đôi, ban tổ chức sẽ cho đôi bên phương thức liên lạc, sau đó hai người có thể trò chuyện, hẹn hò...”
Chết tiệt.
Có lẽ cơn sốt của Loan Niệm đã lên tới đỉnh điểm, một ngọn lửa xộc lên tận đỉnh đầu, khiến anh kích động muốn bóp chết Thượng Chi Đào. Mẹ kiếp, còn trò chuyện, hẹn hò cơ đấy... sao chỉ có em là bận rộn như vậy?
Thượng Chi Đào thấy anh im lặng, tưởng là anh đang suy nghĩ, bèn hỏi anh: “Anh cảm thấy tài liệu này có được không? Tôn Vũ là người rất đáng tin, cộng sự và đội ngũ của cô ấy cũng rất đáng tin. Nếu tài liệu này ổn thì anh có thể nhờ bạn của anh giúp đỡ một chút không?”
“Giúp cái gì? Nối giáo cho giặc à?” Ngữ khí của Loan Niệm cực kỳ thiếu thân thiện.
“... Sao lại là nối giáo cho giặc được? Đây là một cầu nối để đông đảo nam nữ độc thân kết bạn với nhau, giúp mọi người tìm được định mệnh của đời mình...” Thượng Chi Đào mang hết những lời Tôn Vũ tẩy não cho cô mọi khi để nói: “Đây là làm phúc cho nhân loại.” Nói xong cô còn tự khen chính mình, đúng là không uổng công nghe Tôn Vũ “truyền đạo”, được tận dụng vào lúc then chốt cả rồi.
Cuối cùng thì Loan Niệm cũng biết Thượng Chi Đào làm gì vào những ngày cuối tuần mà cô lặn mất tăm, cô đi chơi với bạn cùng nhà, tham gia buổi xem mắt làm quen bạn khác giới, hẹn hò... Anh tưởng cô là một cô gái hết sức ngoan hiền, ai dè cô nàng này cứ đến cuối tuần là biến thành người khác, len lỏi qua lại giữa những người đàn ông xa lạ, hẳn là cô cũng đang lên kế hoạch cho hôn nhân của mình.
Quả thực anh đã bị vẻ ngoài ngoan hiền của cô lừa rồi.
“Sao anh không nói gì thế? Anh mệt rồi à? Vậy anh có muốn đi nghỉ sớm không?”
“Không buồn ngủ.” Vì bị Thượng Chi Đào chọc tức tỉnh cả ngủ rồi.
“Ồ. Vậy anh sẽ giúp chứ?”
“Ờ.”
Loan Niệm đọc tài liệu xong, cảm thấy đây là một dự án không tệ, tiện tay gửi cho cậu bạn Tống Thu Hàn. Tống Thu Hàn đã vào giới đầu tư, cũng sẽ xem xét một số dự án.
“Cảm ơn anh nhé.”
“Ừm.”
“Giờ anh đo nhiệt độ cơ thể, xem đã hạ sốt hay chưa?”
“Sao em như mẹ tôi vậy?”
“Quan tâm anh mà...”
“Tém tém lại đi!” Loan Niệm nói vậy nhưng vẫn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, quả nhiên lại lên cơn sốt rồi.
Thượng Chi Đào đói bụng, đứng dậy tìm trái cây khách sạn chuẩn bị sẵn, cắn miếng táo nghe cái “rộp”, âm thanh vang rõ trong điện thoại vào đêm khuya.
“Chưa ăn cơm?” Loan Niệm hỏi cô.
“Ăn rồi, nhưng không có khẩu vị.” Thượng Chi Đào bỏ qua chuyện liên quan đến Dony. Tuy nhiên Loan Niệm không ngu, anh biết Dony cũng đi công tác ở Thành Đô, thế là hỏi cô: “Ăn cùng Dony à?”
Thượng Chi Đào nghĩ ngợi giây lát, đáp: “Ăn cùng rất nhiều người.”
Loan Niệm biết tỏng là Thượng Chi Đào có ý lảng tránh chuyện liên quan tới Dony. Anh vẫn hay hỏi cô, nhưng cô vẫn một mực lảng tránh.
“Dony không phải hạng tốt đẹp gì. Nếu có đồng nghiệp nữ nào nghĩ Dony gần gũi với họ là vì tình yêu, thì em khuyên người ta đừng tốn công làm gì. Dony mắt để trên đỉnh đầu, những người phụ nữ trong công ty không thể lọt vào mắt anh ta, trừ phi anh ta không ngừng đổi đối tượng để tìm cảm giác mới lạ.” Loan Niệm dùng những lời lẽ khó nghe để nói cho Thượng Chi Đào nghe. Anh biết Thượng Chi Đào không phải loại người đó, nhưng anh vẫn sinh nghi sau khi cô giấu anh hết lần này tới lần khác.
Lời này lọt vào tai Thượng Chi Đào lại giống như đang nói về chuyện của hai người họ. Anh và cô, một là bóng hình lướt ngang qua mây, một là cỏ dại trên đồng cỏ, ở bên nhau chỉ vì cảm giác mới lạ. Kể cũng lạ thật, hai người đã ở bên nhau được ba năm, vậy mà cảm giác mới lạ của Loan Niệm vẫn chưa biến mất ư?
Cô cắn một miếng táo khác, nói với Loan Niệm: “Dony có ý với đồng nghiệp nữ nào thì em không biết, dù sao cũng chả thân quen. Đồng nghiệp nữ nào có ý với Dony thì em cũng chẳng rõ, dù sao cũng chẳng liên quan đến em. Dony muốn yêu đương hay lên giường với người ta, e là chỉ có người trong cuộc mới rõ. Nói cách khác, em không lo chuyện bao đồng.”
...
Nói năng kiểu gì vậy? Loan Niệm cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình lại tăng cao, anh lấy nhiệt kế ra xem, quả nhiên đã lên 38.4 độ. Còn tiếp tục nói chuyện điện thoại thì anh cũng gần chết tới nơi rồi. Ai bảo nấu cháo điện thoại là hay ho? Bị điên chắc? Không có gì làm đi nấu cháo điện thoại làm gì?
Anh tiện tay cúp máy, không ngó ngàng tới Thượng Chi Đào nữa.
Anh lại nổi cơn tam bành.
Thượng Chi Đào vẫn không biết sống chết, gửi tin nhắn cho anh: [Nhỡ đâu Dony chỉ muốn tìm chân ái thì sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.