Chương 67: Âm Mưu.
Mộc Thang
20/04/2013
Nói về Thành Nhân đại điển, đơn giản chính là cơ hội tỷ thí tốt nhất một đời người dành cho các chàng trai trẻ, xem ai chính thức trở thành người trưởng thành.
Cũng giống như một số bộ tộc, lựa chọn cách săn bắt một loài thú dữ để căn cứ và đánh giá người đó đã trưởng thành hay chưa.
Thông thường, chỉ cần là gia tộc tính đoàn thể. Trong nội bộ đều có những loại trắc thí gần giống nhau. Nhưng rất ít các gia tộc kết hợp cùng nhau tổ chức. Thứ nhất là để bảo vệ những tộc nhân trẻ tuổi. Thứ hai là không muốn để cho người ngoài biết quá nhiều sự tình trong gia tộc.
Chính vì vậy bản chất của lễ Thành Nhân đại điển lần này, làm sao khiến người ta không cảm thấy kỳ lạ. Lần này Vương gia của Tân La thành khởi xướng, ngoài âm mưu ra thì không lý do gì khiến người ta không nghi ngờ.
Thế nhưng ngày hôm nay, các thế lực có thể chống lại Vương gia trong Tân La thành đã không còn tồn tại. Dĩ nhiên chúng đã muốn gì thì làm cái đó. Mặc dù mỗi một thành thị đều có một bộ phận Hoa U nhưng không bao giờ được tham gia vào bất cứ một cuộc tranh giành quyền lực nào.
Bên trong sân, đã có hai gã thanh niên anh tuấn đang hăng say so tài. Bọn họ tham gia mục đích đương nhiên là để đạt được ‘Liễm Khí hoàn’, đối với những người tham dự, đây chính là cơ hội hiếm có.
Vương Lạc trong lòng cảm thấy không yên, chăm chú theo dõi nhất cử vào Lâm gia phía đối diện, nếu không sảy ra sự kiện năm ngày trước, hôm nay đã sớm lừa Lâm gia đến đây đánh cho tan nát.
“Tiên tử, không biết có thể cảm ứng được nguyên lực khí tức khả nghi nào không?” Vương Lạc lo lắng hỏi.
Lam dương Tiên tử vẫn chưa trực tiếp trả lời, trái lại duyên dáng cười nói: “Vương tộc trưởng hình như rất sợ Lâm gia lão tổ, không lẽ lão quỷ kia có ba đầu sáu tay hay sao?”
Nét mặt già nua của Vương Lạc nóng bừng lên, chẳng qua sự việc rất trọng đại nên cũng không dám thể hiện trên gương mặt: “Lão phu vẫn chưa gặp qua Lâm gia lão tổ, chỉ là nghe gia phụ nói qua. Lúc gia phụ thời còn trẻ từng gặp qua Lâm gia lão tổ này vài lần, khi đó Lâm gia lão tổ cũng đã đạt đến Sư cấp tu vi, đúng thật là tu vi rất cao.”
“A! Vậy a! Như thế phải là thần nhân rồi, bản tiên tử cũng chưa đạt được mức độ đó a! Nếu như có thể gặp mặt, nhất định phải lãnh giáo một phen, nhìn xem cao thủ này rốt cuộc như thế nào khiến cho người ta sợ hãi, không thấy bóng không thấy người mà khiến người ta sợ vãi cả ra quần!” Lam Dương tiên tử kiều mị che miệng cười.
Cho dù Vương Lạc đã lớn tuổi những cũng thấy ngẩn ra, trong khoảnh khắc thất thần, cũng quên mất rằng những từ ngữ trào phúng kia đang ám chỉ mình.
Từ lúc Lam Dương tiên tử xuất hiện, thì toàn bộ giữa sân có không ít ánh mắt khác lạ đổ dồn đến, trong đó đương nhiên không thiếu những ánh mắt thèm thuồng háo sắc.
Lam Dương tiên tử tận lực thu hồi nguyên lực khí tức, mọi người ở đây sợ là không ai có thể nhìn ra chân lực của nàng, làm như vậy chỉ cốt để những ánh mắt trắng trợn đang nổi lên kia không lường được hậu quả.
Qua một hồi lâu, Vương Lạc mới hoàn hồn trở lại, tự trấn an lại tinh thần, hỏi: “Tiên tử, lúc nào chúng ta mới có thể động thủ, người có thể cho một con số cụ thể?”
Dung nhan vừa mới kiều mỵ rung động lòng người, bỗng nhiên ánh mắt Lam Dương tiên tử trở nên lạnh băng: “Nếu là Lâm gia lão tổ thực sự xuất hiện, ta sẽ ra tay ngăn cản, nếu không xuất hiện, vậy bản tiên tử chỉ là một khán giả, việc hôm nay bản tiên tử sẽ không liên quan, không động tay động chân. Còn khi nào động thủ, chỉ có Vương tộc trưởng ngươi trong lòng mới có thể đoán định.”
Càng ăn càng nghẹn, Vương Lạc cũng xác định được khi thấy không còn cách nào thuyết phục Lam Dương tiên tử đứng ra nắm quyền đại cục, cũng chỉ có thể tự mình làm thôi.
Lúc này muốn động thủ nhất sợ chỉ có bốn vị Hộ Pháp của Phiêu Tiên các, đêm đó vị Tam Hộ Pháp bị giết chính là huynh đệ kết bái của bọn chúng, dù là đánh không lại Lâm gia lão tổ kia, nhưng giết mấy tên đệ tử kém cỏi thì có thể làm được. Tứ Hộ Pháp có chút kiềm chế không được hỏi: “Vương tộc trưởng, lúc nào chúng ta có thể động thủ?”
Vương Lạc quay sang nhìn tứ Hộ Pháp, nói: “Đừng nóng vội, hãy xem tình hình rồi sẽ quyết. Trước tiên hãy để vị đệ tử trẻ tuổi của quý phái đệ nhất nhân Dương Tuyền Dương tiểu huynh lên khán đài, dập tắt nhuệ khí đối phương lúc đó sẽ quyết định.”
Tứ Hộ Pháp hừ mũi một tiếng, không nói nữa.
Trong lúc vài tân thủ ngoại nhân đang giao đấu, rất nhạt nhẽo, vẫn chưa thấy xuất hiện cao thủ ngoài ý liệu, nhiều nhất cũng chỉ có một vị sáu tinh võ phó khiến người ta để mắt đến, cũng có thể coi như một điều lạ lùng ít thấy.
Rốt cuộc, các ngoại nhân đều đã lên sàn đấu, từ đầu đến cuối ước chừng có khoảng hai mươi người tham gia so đấu, bởi vì thực lực không chênh lệch nhiều, quyền cước lại không có mắt, hơn nữa Đạo tông nhất phái thuật pháp càng rất khó khống chế, đã có năm người bị trọng thương, hơn mười người dù vẫn gắng gượng đi lại được, nhưng cũng bị thụ thương không nhẹ, dù thắng cũng không thể tiếp tục tiến hành quyết đấu.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người còn có khả năng đấu tiếp, nhưng có điều trong mắt hai nhà Vương Lâm, hai người này cũng không khác gì hạng tôm tép thừa thãi, chỉ cần tìm đại một cao thủ trẻ tuổi trong tộc cũng có khả năng kết liễu bọn họ.
“Đệ tử nội tộc Vương gia - Vương Tuyền, hướng các thiếu niên anh tuấn Lâm gia xin thỉnh giáo một phen!”
Lúc này, một gã thanh niên vận lam sam nhảy vào giữa sân đấu, khiến mọi người phải chú ý, hình dáng đường đường một đấng anh tài, chỉ cần nhìn qua bước nhảy vào sân đấu, cũng có thể nhìn ra người trẻ tuổi này có tu vi rất thâm sâu.
Vương Tuyền? Chưa bao giờ nghe nói Vương Gia có người này. Lâm Vũ Tuyền đôi mi thanh tú hơi nhíu, quay sang nhìn Lâm Diệp khẽ gật đầu. Thân ảnh Lâm Diệp nhoáng một cái, phi vào giữa sân.
“Lâm gia nội tộc đệ tử, Lâm Diệp!” Lâm Diệp nói có phần khinh khỉnh.
“Mời!” Vương Tuyền rất có phong độ đưa tay nói.
Lâm Diệp chỉ gật đầu, rồi sẵn sàng thủ thế.
Bầu không khí trường đấu nhất thời trở nên căng thẳng. Hai người đứng trước mặt với các động tác võ thuật rất khác biệt. Trên người tản mát một lượng nguyên khí vô cùng mãnh liệt. Nhìn qua cũng hiểu thật sự là những cao thủ trẻ tuổi.
Hai người đừng đối diện nhau ngầm quan sát nhược điểm của đối phương. Gần như cùng một lúc, cả hai tung mình lên, dùng chiêu thức của bản thân phát động công kích.
Vương Tuyền vũ khí trong tay là một cây Chiết Phiến (quạt giấy), có vẻ như xem Võ tông trong mắt chẳng ra gì. Nhưng đối với Đạo tông nhất phái lại là chuyện bình thường, vì Đạo tông từ trước đến nay vũ khí đều không hề có quy củ, hình thù dáng vẻ đều rất khác biệt.
Lâm Diệp trong Lâm gia, là một người có thể sử dụng Thanh Mộc Kiếm quyết thành thục nhất, đã luyện đến tầng thứ ba, có khả năng phóng xuất kiếm khí đả thương người khác.
Hai người giao đấu qua mấy hiệp, bất phân cao thấp. Thế nhưng, người có con mắt tinh tường nhìn qua cũng có thể biết Vương Tuyền rõ ràng nhường đối phương, dường như là cố tình.
Giữa sàn Lâm Diệp âm thầm kêu khổ không thôi, đối phương nhìn như vẻ ra chiêu rất thờ ơ, nhưng lại hàm ẩn sát chiêu vô tận. Chính mình trước sau phòng ngự cũng không xong, nếu không phải đối phương mỗi lần đột nhiên thu tay lại, chỉ sợ đã sớm bị thua rồi. Mà kiếm khí căn bản không mảy may gây thương tổn được đối phương. Trên người đối phương dường như bao phủ một tầng khí hộ thể nhàn nhạt.
Toa……
Một cây cương châm lớn bỗng nhiên từ trong lòng Chiết Phiến bắn vụt ra.
Lâm Diệp kinh hãi, vội vội vàng vàng chống đỡ, nhưng đã muộn.
Tư….
Cương Châm chuẩn xác đâm vào giữa ngực, người đệ tử trẻ tuổi của Lâm gia nửa quỳ dưới đất, đứng cũng không đứng nổi, máu loang khắp ngực.
Nhị trưởng lão quá sợ hãi, bất chấp trận tỷ thí chưa kết thúc, liền chạy tới giữa sân, đỡ lấy tôn nhi, cả giận nói: “Thằng nhóc sao lại ra tay tàn độc như thế, ngươi có dã tâm gì?”
Vương Tuyền cúi thấp người bái: “Tại hạ vẫn chưa hạ sát thủ, chỉ là không ngờ Lâm huynh phản ứng nhanh như vậy, nếu đứng im, cây châm nhiều nhất chỉ trúng cánh tay trái mà thôi.”
Tất cả mọi người cũng đang đổ dồn ánh mắt vào, nhị Trưởng lão cũng không nói gì nữa, ôm lấy tôn nhi, trở lại trong tộc đàn. Lập tức vài tên gia tướng từ trong đám người chạy ra đỡ phía sau Lâm Diệp.
Vương Tuyền vẫn chưa rời khỏi sân đấu, ngạo nghễ nhìn vài tên đệ tử Lâm gia trẻ tuổi đứng ở phía trước, tựa như khiêu khích, lại tựa hồ chỉ là tùy tiện coi trọng liếc mắt một cái.
Lâm Vũ Nhàn tức giận đến hàm răng cắn chặt, chỉ còn thiếu nước lao ngay ra sân, “Tỷ tỷ, để ta đi trừng trị cái tên mặt trắng không coi ai ra gì kia.”
Lâm Vũ Tuyền phát giác sự tình có chút không ổn, bốn phía sơn lâm tĩnh lặng, dường như cả những tiếng chim cũng không nghe thấy, lẽ nào nói Vương gia thực sự định động thủ ở chỗ này?
Không đợi cho Lâm Vũ Tuyền cân nhắc, Lâm Vân Phi đã đi vào giữa tràng, vị Lâm gia đệ nhất nhân này, thực sự không thể chịu đựng được cái loại ánh mắt khinh miệt này …..
Xa xa phía sau có một gã thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên không xem trọng Lâm Vân Phi…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.