Chương 105: Bất nhã bác đấu
Mộc Thang
20/04/2013
Mười một tên cân vệ lao đến bao vây xung quanh Lâm Vũ Nhàn đang ngồi dưới đất, Lý Phong âm hiểm cười từ phía sau bước ra.
Đám người Lý Phong chỉ nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, liền không để ý đến hắn nữa, chỉ chú tâm nhìn thẳng vào mục tiêu của mình.
“Nương tử, ngươi không nghe tướng công ngươi bảo cái gì nha!” Lý Phong tiến đến đưag giỡn nói.
“Phi, ai là nương tử của ngươi!” Lâm Vũ Nhàn theo phản xạ từ mặt đất bật dậy, ung dung thản nhiên đến bên cạnh Lâm Khiếu Đường phản bác nói.
Trên mặt Lý Phong hinẹ lên một tia hung ác, “Các trưởng bối đều đã quyết định, cũng đã đính hôn xong, chỉ còn một trình tự cuối cùng cần thực hiện mà thôi, tiểu nha đầu ngươi từ ngày đầu tiên ta đến đây, ngươi đã được định trước là người của Lý gia chúng ta, chết cũng là ma nhà Lý gia chúng ta!”
Lâm Vũ Nhàn tiếp tục xe dịch thân thể, cho đến khi gần một nửa người bị che khuất ở phía sau Lâm Khiếu Đường, mới làm mặt quỷ thị uy nói: “Ngươi quên ngay chuyện đấy đi, cho dù ta phải nhảy vực cũng quyết không đi theo ngươi.”
Lý Phong cười cười nói: “Có một số việc không phải do ngươi quyết định, trói nàng lại cho ta.”
Lâm Vũ Nhàn giận dữ: “Ngươi dám, nơi này là phía sau núi lâm gia, ngươi dám làm bậy gia gia của ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
Lý Phong chẳng quan tâm nói: “Yên tâm đi, lão gia kia tuyệt đối sẽ không vì một cô nàng tôn nữ nho nhỏ mà đối địch với Lý gia chúng ta, huống hồ hôn sự giữa chúng ta cũng là do hắn gật đầu, bằng không ngươi cho rằng mọi chuyện lại nhanh như vậy hay sao?”
Có Lâm Khiếu Đường ở đây, dũng khí của Lâm Vũ Nhàn lên rất cao, một cánh tay ngỏ bé không biết khi nào nắm chặt lấy góc áo Lâm Khiếu Đường, giống như một tiểu hài tử nho nhỏ đi dạo phố với pa pa.
Lâm Vũ Nhàn hất cằm, thần khí nói: “Hiện tại chuyện của ta gia gia cũng không thể làm chủ được!”
“Ha ha ha, hiện tại? Đã quá trễ rồi, bắt nàng lại cho ta!” Lý Phong cười to nói.
Hai gã cận về cầm sợi dây trên tay hùng hổ bước đến, Lâm Vũ Nhàn khẩn trương giữ chặt góc áo Lâm Khiếu Đường, đang kỳ quái nghĩ vì sao hắn không nói câu nào từ nãy đến giờ.
Lâm Khiếu Đường cũng là có khổ mà không nói ra được, vốn chỉ nghĩ đi ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới chưa đi được mấy trăm thước đã bị một vật thể bất minh tông thẳng vào.
Lực lượng phong ấ tỏng cơ thể vốn đang hỗn loạn bất kham, một chút va chạm vừa rồi khiến cho khí huyết bốc lên, thiếu chút nữ làm đứt mấy đường huyết mạch, lúc này đang nhập định điều tức tại chỗ, tất cả mọi chuyện phát sinh tất nhiên vẫn nghe được hết, chỉ là không thể có hành động gì được.
Mắt thấy hai gã cận vệ đã đến trước mặt, mà Lâm Khiếu Đường vẫn không có một chút hành động gì, Lâm Vũ Nhàn lo lắng lôi kéo y phục của hắn, đôi tròng mắt to loạn chuyển, ra vẻ ngây thơ, khiếp khiếp lắc lắc cánh tay hắn nói: “Khiếu Đường ca ca, cứu ta!”
Lý Phong chưa bao giờ nhìn thấy người nào được Lâm Vũ Nhàn “hữu hảo” như vậy, lúc này mới chú ý đánh giá người thanh niên nhìn như non nớt trước mặt
Lý Phong chính là một người vô cùng đa nghi, hắn cũng đã quen biết Lâm Vũ Nhàn trong thời gian rất dài, thế nhưng chưa bao giờ thấy ô nàng bày ra tư thái như vậy đối với ai đó, càng không thể có những động tác tối thân mật như vậy được, làm nũng lại càng không thể, thế nhưng hôm lại lại có thể nhìn thấy lần đầu tiên.
Cô nàng này không chịu chấp nhận ta, sẽ khong phải vì tiểu tử này đấy chứ? Con mắt Lý Phong híp lại, trong lòng ghen tuông nồng đạm, nhất thời một cỗ lửa giận vô danh bốc lên.
Tỷ mỉ quan sát, có cảm giác người này đã gặp qua nơi nào đó rồi, con mắt Lý Phong khẽ co lại, bỗng nhiên nhớ tới, tiểu tử này không phải tên thiếu niên nông dân trước kia hay sao? Ngày hôm nay sao lại thay đổi cách ăn mặc như vậy, sặch sẽ ngăn nắp uy phong hơn không ít, đúng nhìn không ra a.
“Tiểu tử thối, nguyên lai là ngươi, mấy tháng qua ta tìm ngươi thật khổ, vừa hay hôm nay thanh toán tất cả với ngươi một lượt, các ngươi bắt hắn cho ta.” Lý Phong bộ dạng đắc ý không muốn phí sức nói.
Lâm Vũ Nhàn vui vẻ, nàng đang chờ những lời này.
Hai gã cận vệ đang định tiến đến bắt Lâm Vũ Nhàn lập tức chuyển mục tiêu, hung ác hùng hổ nhìn Lâm Khiếu Đường rồi vọt tới.
Thân thể buông lỏng, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng đem nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể tạm thời áp chế xuống, hai ngày nay khí bực tức đang không ngừng súc tích nhiều hơn, nhìn thấy có người hung ác phóng về phía mình, thần sắc nhất thời hiện lên nét cười nhàn nhạt cố hữu.
“Đừng tới đây, đừng tới đây, ta cảnh cáo các ngươi không nên đến gần ta!” Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lui lại hai bước, hai tay liên tục xua qua lại, bộ dáng kinh hoàng kêu lên.
Lâm Vũ Nhàn ngẩn người, ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường làm ra bộ dáng sợ hãi đến cực điểm, có chút hoài nghi mình có nhận nhầm người hay không.
Lý Phong hèn mọn cười, hét lớn một tiếng, “Đấnh hắn cho ta! Đánh đến chết mới thôi!”
Lâm Vũ Nhàn nóng nảy, muốn túm lại Lâm Khiếu Đường đang cố sức lui về đằng sau, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng nói: “Sư phụ lên a, lên a, sợ bọn họ làm cái gì, chỉ cần một đầu ngón tay của ngươi cũng đủ giết hết bọn họ rồi.”
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường giống như không chịu nghe Lâm Vũ Nhàn nói cái gì hết, vẻ sợ hãi càng đậm, không ngừng lui về phái sau, nghĩ muốn kéu dài khoảng cách giữ hai người.
Hãi gã cận vệ nhìn nhau, trao đổi với nhau nụ cười đắc ý, một người lại một người giơ tay lên phóng quyền lao tới.
Dưới chân Lâm Khiếu Đường lảo đảo, tứ chi cứng lại, giống như người không hề hiểu chút võ đạo nào cho dù là có cũng chỉ giống như loại mạt hạng cửu lưu.
Hai nắm tay to lớn mạnh mẽ đập đến.
“Má ơi!” Lâm Khiếu Đường quát to, hai tay ôm đầu, đột nhiên gập người ngồi chồm hổm xuống dưới.
Hai gã bảo tiêu đánh ra một quyền, hiển nhiên không nghĩ tới có chiêu thức này.
Mà đám người đang bao vây bên cạnh càng không nghĩ tới, tiểu tử này không ngờ có thể tránh được công kích song song của hai gã cận vệ, đương nhiên từ góc độ quan sát của người nào cũng thấy rõ tiểu tử vô cùng may mắn.
Có vài tên cận vệ không nhịn được cười ha ha, biểu tình hẹn mọn trên mặt Lý Phong càng dần càng đậm, đối với đối thủ cạnh tranh như vậy, Lý Phong cảm giác được hứng thú của mình giảm xuống không ít, lại đang tự hỏi không rõ vì sao Lâm gia nhị tiểu thư đi thích loại mặt hàng này cơ chứ.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Vũ Nhàn thiếu chút nữa ngất xỉu, đây là vị sư phụ mình vừa mới bái hay sao?
Lúc ra quyền, đều sinh ra một loại quán tính, sẽ làm cho động tác hoặc nhiều hoặc ít đình chỉ trong thời gian ngắn, hai gã cận vệ ra quyền rất mạnh, tự nhiên sẽ có đình chỉ trong nháy mắt, bảo trì động tác cũ.
“Đừng đánh vào đầu ta, đừng đánh vào đầu ta!” Ngay khi hai gã cận vệ thu quyền lại, Lâm Khiếu Đường đột nhiên đứng lên, hơn nữa vị trí so với ban đầu có hơi chút chếch đi.
Trong đó có một gã bảo tiên bỗng nhiên bị đầu của Lâm Khiếu Đường đụng phải cằm, bởi vì đối thủ thể hiện thực lực quá yếu, phòng bị trong lòng cận vệ đã sớm bỏ đi, hoàn toán không ý thức được một người vô cùng nhát gan lại có thể đứng dậy.
Lần này mạc danh kỳ diệu trúng đòn không chỉ làm cho gã bảo tiêu lảo đảo ra sau mấy bước, đặt mông tiếp xúc thân mật với mặt đất, răng trong miệng cũng gãy hơn mười cái, che miệng liên tục kêu la thảm thiết.
Gã cận vệ còn lại sửng sốt ngẩn người tại chỗ, Lâm Vũ Nhàn bỗng nhiên minh bạch cái gì đó, đôi mắt to hiện lên nét hung ác, một cước mạnh mẽ đá ra.
“Ngao…!”
Gã cận vệ kêu thét đau đớn, hai tay bưng giữa hai chân, mặt đỏ bừng chậm rãi quỳ xuống mật đất.
Nam tính ở đây vô luận là bạn bè hay đối thủ đều rùng mình nhìn hắn một cách đồng tình, vô ý thức rụt lùi mông một chút, thắt lưng cong lại.
Một cước liêu âm thoái này của Lâm Vũ Nhàn vừa chuẩn lại vừa độc, hầu như trúng vào mục tiêu trong nháy mắt, thậm chí còn cảm giác được một vật gì đó nhuyễn nhuyễn vỡ vụn.
Lâm Khiếu Đường cũng không khỏi bớt chút thời gian trợn mắt nhìn, khẽ hít một hơi, tiểu nữu này quá ngoan rồi, sau đó tiếp tục hét lên: “Đầu của ta, đau quá!” Thân thể nửa đứng nửa ngồi chồm hổm.
Lâm Vũ Nhàn nhanh nhẹn tiến lên giúp đỡ một tay, yêu thương nói: “Nhanh cho ta xem, có chảy máu hay không?”
“Ngu ngốc!” Vài tên bảo tiêu thực sự nhìn không được, thất thanh mắng.
“Đồ ăn hại, ngu ngốc!” Lý Phòng càng mắng to, đồng thời nhìn những kẻ còn lại với ánh mắt tuơng tự.
Đối với sự ăn ý của Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường dành cho nàng một cái nhìn tán dương, trong mắt cô nàng cũng léo lên, tâm tình nhị tiểu thư Lâm gia trước kia đã lâu không thấy dường như đã trở lại, Lâm Vũ Nhàn có thể cảm nhận được giá trị cao nhất của mình.
Lúc này một gã cận vệ khác tiến đến, rõ ràng so với hai gã trước mạnh hơn không ít.
Có thể cảm giác được gã này có tu vi trên dưới vệ cấp, ánh mắt lợi hại hiện lên ý khinh thường, hiển nhiên muốn nhất cử bắt giữ Lâm Khiếu Đường…
Nhìn tên cận vệ lực lưỡng đang từng bước đến gần, Lâm Khiếu Đường bối rối nói: “Quân tử động thủ không động khẩu, ngươi không được qua đây!”
Tên cận vệ không hề dao động bước đến gần, trên mặt hiện lên một nụ cười gian, trong mắt không hề hiện lên một chút thông cảm.
Bước đến gần người, tên cận vệ không nương tình chuẩn bị xách bổng tiểu tử này lên cao!
Lâm Khiếu Đường như theo phản xạ mạnh mẽ đẩy, tên cận vệ chỉ cảm thấy trước ngực bị đè ép, lập tức đặt mông cố định trên mặt đất!
Tim Lý Phong nhất thời nhói lên, rõ ràng trước mắt là một tên tiểu tử thối bình thường, ba gã cận vệ của mình cư nhiên không hiểu vì sao lại thua trên tay hắn.
“Lên, tiến lên hết cho ta!” Lý Phong giận gữ nói, mười mấy người bắt một mao đầu tiểu tử còn khó khăn như thế, ngay cả một chút năng lực ấy mà cận vệ Lý gia còn không có, nếu truyền ra ngoài thì quá mất mặt rồi.
Chủ tử đã lên tiếng, đám cận vệ hiển nhiên không dám chậm trễ, thu hồi tâm tình muốn xem náo nhiệt, cả đám với bộ dạng hung thần ác sát vây quanh tiến đến.
“Xong, nếu bọn họ muốn cùng tiến lên một lúc, chúng ta chết chắc rồi!” Lâm Khiếu Đường khổ khổ nhìn Lâm Vũ Nhàn nói.
“Không sợ, sư phụ ca ca cho ta xem thực lực của ngươi a!” Lâm Vũ Nhàn đã nhìn thấu thủ đoạn phẫn trư ăn thịt hổ của Lâm Khiếu Đường, cười tủm tỉm trả lời.
“Cẩn thận!” Lâm Vũ Nhàn vừa mới nói xong đã nhìn thấy một tên cận vệ từ phía sau Lâm Khiếu Đường đánh tới một quyền.
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên lạnh lùng, ngay lập tức vẻ bất hảo trên khuôn mặt trước đó trở lên nghiêm túc, trở tay đánh ra một quyền.
Răng rắc, tiếng xương mũi bị gãy vang lên rõ ràng!
“Ngao ô!” Một tiếng thét đau đớn tru lên vang vọng xuyên qua rừng núi, bầu trời, chỉ là kẻ thét lên không phải là những kẻ bị đánh gãy xương kia, trên thực tế bọn họ đã ngất đi rồi.
Lâm Khiếu Đường khoa trương ôm lấy nắm tay của mình, biểu tình thống khổ: “Tay của ta, đau quá, đầu khớp xương muốn gãy ra rồi!”
Trong nhất thời đám cận vệ đều ngây người đờ đẫn, nếu như nói tất cả sự việc phát sinh trước đó đều là may mắn và trùng hợp, thì một quyền kinh động vừa rồi hiển nhiên không có khả năng là một phản xạ mang tính bị động trước nỗi sợ hãi.
Mấy tên cận vệ tu vi không tồi cũng ngớ ngẩn nhìn thiếu niên, rõ ràng không cảm giác được trên người của hắn có nguyên lực!
“Ngớ ngẩn cái gì, lập tức lên cho ta!” Lý Phong cũng phát hiện ra sự việc không ổn, hổn hển nói.
Đám cận vệ hồ nghi vọt tới lần thứ hai, lúc này mỗi người đều cận thận ngưng thần tụ khí, không dám có chút ý khinh thị nào!
“Bên trái!”
Phanh, một quyền đánh vào giữa xương gò má trái!
“Bên phải!”
Phanh, một quyền đánh trúng huyệt Thái Dương!
“Phía sau!”
Phanh, một chân đá bay một người!
Theo sự hung phấn chỉ điểm của Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường cực kỳ bất nhã dùng các động tác không ra hình dáng gì, lần lượt đẩy lui tám gã cận vệ.
Tiếng kêu lớn nhất giữa sân, cũng không phải là đám cận vệ bị đánh tơi bời kia mà lại là người vừa đánh người!
“Tay của ta, ngươi xem, ngươi xem, đỏ lên rồi, còn có chút sưng phù!” Lâm Khiếu Đường yêu thương vô cùng nhìn mu bàn tay của chính mình, bộ dáng không hề biết mệt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Không đau, không đau, ta đến giúp ngươi thổi thổi!” Lâm Vũ Nhàn hưởng ứng kéo tay Lâm Khiếu Đường, miệng nhỏ nhắn chu thành vòng tròn, cẩn thận từng li từng tí một hơi lại một hơi thổi khí.
Hơn một nửa cận vệ đã hôn mê bất tỉnh, đám còn lại đều sợ hãi nhìn thiếu niên không biết thật hay giả đang kêu thét vang trời.
Lý Phong lấy việc trả thù lao làm phần thưởng, đám bảo tiêu không ngất xỉu nhất thời lại kéo nhau tiến đến.
“Lại tới một người nữa!” Lâm Vũ Nhàn giống như đang chơi trò chơi hoan hô nhảy nhót.
Lâm Khiếu Đường nghiêm túc, đưa tay lại thêm một quyền vào giữa hốc mắt tên cận vệ, nhất thời lại thêm một con mắt gấu mèo, người bị đánh chỉ là kêu lên một tiếng đau đớn, người đánh người lại khoa trương lùi lại đưa nắm tay sang một bên chỗ tiểu ny tử, “Nhanh thổi thổi, đau!”
Lâm Vũ Nhàn giống như một người vợ ngoan hiền, thân thiết cầm lấy bàn tay căn bản không có vấn đề gì, một đôi con mắt to đen loé ra một tia giảo hoạt cùng hân hoan thắng lợi, một bên thổi một bên nói: “Không đau, không đau, thổi một chút sẽ không đau nữa!”
Nhìn thấy đám cận vệ còn lại muốn xông lên, Lâm Khiếu Đường chỉ tay nói: “Cảnh cáo các ngươi không nên tiếp tục qua đây nga, tay của ta thực sự rất đau, nếu tiếp tục đánh sợ là sẽ hỏng mất!”
Đám cận vệ phân vân một hồi nhưng vẫn tiếp tục lao tới, phanh, đông, rắc…
Đi theo nhưng tiếng quyền đánh vào thân thể liên tiếp là nhưng tiếng xương gãy, mười một tên bảo tiêu đều ngã vật xuống mặt đất, hoặc ngất đi, không ngất thì rên rỉ, tóm lại khổ không nói nổi.
Thế nhưng tiếng kêu đau đớn to nhất ngược lại chính là người duy nhất còn đứng kia!
Kinh ngạc nhìn thiếu niên, Lý Phong rốt cuộc cũng tỉnh ngộ ra, chỉ là loại tỉnh ngộ này có hơi quá muộn!
Đã không có cận vệ, Lý Phong chính là con mèo lớn bị nhổ hết răng, còn răng đi nữa thì cũng chỉ kêu lên hai tiếng doạ dẫm người ta, nếu là doạ mà không được, chỉ còn nước nhanh như chớp chạy trốn, hiện tại không còn răng ngay cả đến kêu lên cũng không dám, thở mạnh cũng không có một lần.
“Ngươi không phải là muốn bắt ta hay sao?” Lâm Vũ Nhàn tiến lên nói.
Lý Phong tự biết chạy trốn là vô dụng, hiền lành nhìn Lâm Vũ Nhàn tiến tới thành khẩn lắc đầu nói: “Không có, ta nào dám bắt nhị tiểu thư, tất cả đều là hiểu lầm!”
“Nga? Nguyên lai là hiểu lầm nha!” Đôi con mắt to của Lâm Vũ Nhàn linh động mị mị.
Tim gan của Lý Phong mãnh liẹt co rút lại.
“Ngươi không phải nói giữa chúng ta cuối cùng còn có một thủ tục không thể thiếu hay sao? Ngươi nói xem có biện pháp nào làm cho thủ tục này vĩnh viễn không xảy ra đây?” Lâm Vũ Nhàn Lạnh lùng hỏi.
Một cảm giác bất an cực độ bống nhiên trào lên trong lòng Lý Phong, trước đây khi cô nàng này chỉnh người khác, trong mắt cũng chỉ có sự tuỳ hứng và điêu ngoa, thế nhưng hiện tại hiện lên trong mắt Lý Phong là con mắt to vẫn xinh đẹp như cũ nhưng lại có thêm một nét không hài hoà, đó chính là nét đọc ác.
“Từ hôn, ta… ta lập tức đến chỗ Lam gia lão gia tử từ hôn!” Lý Phong có chút lắp bắp nói.
“Không cần phiên phức nhiều như vậy, ta có phương pháp trực tiếp nhanh hơn nhiều, hơn nữa tuyệt đối không còn hậu hoạn!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Nhàn bỗng nhiên hiện lên một nụ cười khả ái.
Nụ cười ấy trong mắt Lý Phong lại có vẻ độc ác không gì sánh được, hiển nhiên không cần phải nói thêm lời nào đi nữa, Lý Phong quát to một tiếng, nhanh chân bỏ chạy, thẳng hướng chân núi phóng đi.
Vèo…
Một luồng ngân quang hiện lên!
“A…” Lý Phong kêu thảm một tiếng lăn lông lốc xuống núi, giữa hai chân huyết nhục mơ hồ. . .
Lộp bộp, trái tim Lâm Khiếu Đường nhảy mạnh, tiểu ny tử này như thế nào lại chuyên tấn công vào mệnh căn của người ta!
Lâm Vũ Nhàn vô cùng sung sướng xoay người thu hồi thanh kiếm, vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Khiếu Đường, “Đồ nhi ra mắt sư phụ ca ca!”
Phốc…, Lâm Khiếu Đường vừa định nói, nhưng tiếng nói vừa định phát ra khỏi cổ họng, tức thì phun ra một ngụm máu, kỳ thực lúc này hắn không thể động thủ cùng người khác, hai ngày nay luồng nguyên lực trong người hắn cực kì rối loạn, sớm đã bị người khác đánh trọng thương, mỗi một quyền đều phải nỗ lực chịu thống khổ rất lớn, đây cũng là lí do vì sao Lâm Khiếu Đường kêu gào đau đớn lớn như vậy, ngoại trừ lí do mệt mỏi, phần nhiều hơn là để phân tán sự chú ý, chỉ riêng sự đau đớn thống khổ đã không hề dễ dàng chịu đựng.
“Sư phụ ca ca, ngươi làm sao vậy?” Lâm Vũ Nhàn lập tức khẩn trương nói.
Lâm Khiếu Đường xua tay nói không có việc gì, sau một lúc lấy sức nói: “Ngươi tới phía sau núi tìm ta?”
Lâm Vũ Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lòng vẫn lo lắng phi thường: “Sư phụ ca ca, ngươi đừng làm ta sợ, có phải là vừa mới bị thương hay không?”
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói: “Đám người đó làm sao có thể làm ta bị thương, không cần lo lắng, không có chuyện gì, ngươi tìm ta có việc gì?”
Lâm vũ Nhàn quệt khoé miệng một chút, cúi đầu nói: “Cũng không có việc gì, muốn đến gặp sư phụ ca ca mà thôi!”
Lâm Khiếu Đường đại khái đã đoán ra tâm tư của tiểu ny tử này, phỏng chừng là do chính mình thất tung, nàng vô cùng vất vả mới tìm được chỗ dựa vững chắc nếu không có hắn thì cũng chỉ là trên danh nghia mà thôi.
“Được rồi, hiện tại đã nhìn thấy ta, nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi phải xuống núi đi thôi, chuyện ngày hôm nay xảy ra, vị biểu ca kia sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ, nhanh nhanh đi tìm tỷ tỷ và gia gia của ngươi thương lượng cách gải quyết, ta còn có một chút việc cần xử lí.” Lâm Khiếu Đường nói xong, nhìn về phía sườn núi xa xa hướng phế dược phòng đi tới, vừa rồi hắn thu được truyền âm, người kia đã trở về.
Lâm Vũ Nhàn chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thoáng qua hơn mười tên cân vệ nằm trên mặt đất, trong lòng phiền muộn, quay lại hướng hậu viện Lâm phủ chạy đi.
Nội tức quá mức hỗn loạn, Lâm Khiếu Đường chỉ có thể một người một dấu chân khó nhọc bước lên sườn núi, của phế dược phòng sau sân đã mở rộng, một gã nam tử hán ngoại hình có chút lôi thôi đang ngồi trên ghế ăn một thứ gì đó rất kì lạ.
Kẻ đó chính là Kỳ Áo ly khai cách đây ba năm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.