Đấu Y

Chương 193: Bên kia đại dương.

Mộc Thang

20/04/2013



Trong lúc Lâm Khiếu Đường và Áo La Lạp đang giằng co không dứt, xa xa truyền đến một âm thành trầm muộn của những bông hoa sóng trong lòng biển mênh mông, phảng phất giống như đạn pháo bắn ra ngoài khơi.

Dưới sự kinh hãi Áo La Lạp lập tức thu toàn bộ khí tức lại, Lâm Khiếu Đường tự nhiên cũng đã sớm thu liễm khí tức, hai người không hẹn mà cũng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lui lại đi sâu vào trong rừng cây của hòn đảo nhỏ.

Ngoài khơi từng đợt hoa sóng bắn cao, hai đạo bóng đen từ dưới đáy biển bay lên, phóng thẳng lên bầu trời. Trên bầu trời bóng đen lặng yên huyền phù như đang chờ đợi cái gì.

Khi hai bóng đen lao vào giao thủ cùng một chỗ, Lâm Khiếu Đường mới nhìn rõ hình ảnh cụ thể của hai bóng đen ấy, một người là vị thư sinh mặt phấn mặc bộ y phục màu trắng còn một vị khác là nam tử rất anh tuấn mặc một thân lân giáp màu hồng.

- Hải long tộc và ngư nhân tộc!

Áo La Lạp nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mi như nhánh liễu hơi hơi nhăn lại.

Lâm Khiếu Đường nghe được hai danh từ này thì có một chút kinh ngạc, hai đại tộc cực mạnh của biển cả cư nhiên có thể nhìn thấy nơi này, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Thế nhưng, hải long tộc không phải dài chừng trăm trượng giống như rắn hóa rồng thông thường hay sao? Lâm Khiếu Đường có chút nghi hoặc, nhân ngư không phải là không có hai chân mà chỉ có một cái đuôi thôi sao? Hai vị này rõ ràng là người nha! Đâu có giống như hai đại hải tộc thống trị phần lớn biển cả mênh mông.

Trên người bọn họ có rất nhiều vết sẹo, cũng có nhiều vết thương mới, tựa hồ như hai người đã chiến đấu với nhau thật lâu.

- Ba Na Tư, chỉ cần ngươi giao ta hải dương chi tâm, ta liền thả cho ngươi một con đường sống!

Thư sinh áo bào trắng trầm giọng nói.

Ngư nhân Ba Na Tư lạnh lùng cười.

- Hãy bớt nói nhảm đi, ngày hôm nay trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống dời khỏi nơi này.

Thư sinh áo bào trắng rít gào một tiếng, hóa thành một con hải long thật lớn đánh về phía ngư nhân Ba Na Tư, ngư nhân dưới sự kinh hãi, hình thể càng lúc càng lớn, trong nháy mắt biến thành hải chi cự nhân (người khổng lồ của biển).

Lâm Khiếu Đường thầm giật mình, tu vi của hai người này cư nhiên đã đạt tới cấp độ linh hồn giai, tuyệt đối không phải những nhân vật tôm tép có thể gặp được.

Hải long và người khổng lồ tranh đấu đến thiên hôn địa ám, cả hai bên đều đã tung ra hết tuyệt chiêu, thiếu chút nữa đem tiểu đảo nơi Áo La Lạp và Lâm Khiếu Đường đang ẩn náu phá hủy.

Hải Long quấn quanh cái cổ to lớn của người khổng lồ, khiến cho hắn không thể hô hấp, trong miệng không ngừng phun ra khí tức thiểm điện cường liệt công kích vào từng tấc da thịt của người khổng lồ.

Hải chi cự nhân rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, thanh âm xông lên trời cao, đinh tai nhức óc. Sau đó một cỗ khí lưu đột nhiên tăng vọt làm cho toàn bộ biển rộng xung quanh khuấy động sôi trào, sóng lớn tầng tầng lớp lớn liên tục va vào nhau.

Biển gầm? Ý nghĩ của Lâm Khiếu Đường chợt lóe, thân thể đã phóng ra ngoài. Áo La Lạp cũng đã phát hiện ra tình huống không quá tốt, đồng dạng không còn chỗ nào có thể trốn chỉ đành dùng tốc độ nhanh nhất bay ngược lại.

Trên bầu trời mây đen vần vũ, đạo đạo tia chớp cực thô không ngừng phóng xuống, đánh thẳng vào thân thể to lớn hai sinh vật đang quấn lấy nhau.

Người khổng lồ đang gào thét, hải long đồng dạng cũng rít gào, đều là thống khổ mà tru lên.

Nhân ngư hóa thành hải chi cự nhân trong sự thống khổ đột nhiên ha ha cười to nói:



- Ngư nhân chúng ta đã không thể chiếm được thứ đó vậy thì hải long tộc các ngươi cũng đừng hòng chiếm được, ngươi và ta đã giao đấu với nhau ba tháng, từ hải vực nhiệt đới đánh với tận tây hải vực chim không thèm ỉa này, hãy để hải dương chi tâm đắm chìm tại chỗ này, trong trăm năm nữa thứ này nhất định sẽ không có ai có thể lấy được, hãy đợi lần xuất hiện trăm năm tiếp theo đi, ha ha ha, nhân ngư vương quốc muôn năm…

Tần suất đánh xuống của những tia sấm sét càng dần càng cao, ngoài khơi hình thành lên một vùng gió xoáy thật lớn đường kính lên tới mấy nghìn trượng.

Lâm Khiếu Đường đang bay ngược lại, nhìn thấy lực lượng kinh khủng này trong lòng cảm thấy kinh hãi không gì sánh được, đây chính là thực lực của cấp bậc linh hồn giai hay sao? Quá cường đại, hầu như có thể hủy thiên diệt địa rồi, cảm giác không gian đều vặn vẹo do lực lượng cực lớn tập kích đè ép.

Oanh… Oanh… Oanh, những tiếng nổ mạnh liên tục, ầm ầm…

Cuối cùng một đoàn năng lượng hợp với lượng nước biển thật lớn tạo thành một cái nấm vân trùng thẳng lên trời cao, đoàn nấm vân này so với bất ky ngọn núi nào Lâm Khiếu Đường đã từng gặp qua đều lớn hơn rất nhiều, phảng phất như đã nối liền thiên địa.

Sóng xung kích cực lớn trong nháy mắt tràn tới, thổi phăng Lâm Khiếu Đường và Áo La Lạp tới mấy trăm trượng mới dừng lại thân hình.

Thương thế của Áo La Lạp lại một lần nữa nặng thêm, thống khổ ôm ngực.

Sóng xung kích bắt đầu tan dần, Lâm Khiếu Đường hầu như không cần suy nghĩ nhiều, lợi dụng tốc độ lớn nhất bay thẳng về phía địa phương hai vật thể thật lớn đồng quy vu tận.

Căn cứ vào tín hiệu của lam ma thạch, Lâm Khiếu Đường đã bắt được một hạng liên (vòng cổ) cực kỳ hoa lệ trong lòng biển sâu tại vị trí biển gầm, viên ngọc gắn trên hạng liên là một viên tinh toản màu lam chói mắt, trong tinh toản không ngừng lóe ra quang mang chói mắt.

Trong thời gian Lâm Khiếu Đường đang tỉ mỉ quan sát, một khỏa hỏa cầu màu đen bay tới, Lâm Khiếu Đường vung tay lên liền đánh văng hỏa cầu màu đen ra.

Nhìn Áo La Lạp Lạp đang hướng về phía bên này bay tới, Lâm Khiếu Đường không có bất luận do dự nào, hóa thành một mũi tên lửa độn phi mà đi, cùng nữ nhân này ở một chỗ thực sự là khó chịu, không hài lòng nửa câu là động thủ, tốt nhất là chia tay mỗi người một phương.

Dùng tốc độ cao nhất bay ba ngày ba đêm, cho đến khi cảm thấy kiệt sức, Lâm Khiếu Đường mới tìm một hòn đảo hạ xuống tạm thời nghỉ ngơi một chút, hiện tại trên người có đến hai đại thần khí trong bát đại thần khí, tuy rằng hắn không biết công dụng cụ thể, thế nhưng nếu đã là thần khí, nhất định đối với bản thân có điều trợ giúp nào đó.

Nghỉ ngơi và hồi phục một ngày một đêm, khi khôi phục được một phần thể lực, Lâm Khiếu Đường lần thứ hai độn phi đi, cứ như vậy phi hành rồi lại nghỉ, nghỉ lại phi hành, hơn một tháng trôi qua, nghĩ đến nữ nhân Áo La Lạp kia hẳn là không thể tìm thấy được bản thân nữa, thương tích của nàng không có khả năng duy trì phi hành trong thời gian quá dài, chỉ sợ hiện tại đang ở một nơi nào đó chữa thương.

Cách thần khí thạch hóa chỉ còn có một tháng mà thôi, Lâm Khiếu Đường dừng chân nghỉ ngơi tại một mảnh hải vực u tĩnh trong ba ngày, tìm được một hòn đảo nhỏ vờn quanh sương mù nhàn nhạt, phóng ra nguyên thức tìm kiếm xung quanh, xác định trên hòn đảo nhỏ này không hề có nguy hiểm, Lâm Khiếu Đường liền lặng lẽ đi vào, đến chỗ sâu nhất trong hòn đảo nhỏ mới dừng lại.

Đem khí tức toàn thân hạ đến mưc thấp nhất, Lâm Khiếu Đường lấy hết tất cả các mảnh toái phiến của cửu thiên nguyên lô ra ngoài, chín mảnh toái phiến cũng không cần trình tự phức tạp gì đã có thể lắp ghép vào nhau, một tiểu đỉnh lô lớn bằng nửa thùng nước thình lình hiện hình.

Lô đỉnh một khi được lắp ghép hoàn chỉnh thì ở giữa liền bốc cháy lên liệt viêm hừng hực, dĩ nhiên là cửu thiên nguyên hỏa.

Đem bất luận là dược vật vào trong luyện chế, lại cho thêm vào cửu thiên nguyên hỏa là chí cao hỏa nguyên thì cho dù là luyện chế đan dược bình thường nhất, khi ra khỏi lô, đan dược chí ít cũng thuộc trung phẩm.

Còn có thời gian một tháng, Lâm Khiếu Đường cảm giác thời gian khẩn trương không gì sánh được, lấy hết tất cả dược liệu trên người ra, với định lượng bản thân biết được, từng chút từng chút để vào trong cửu thiên nguyên lô.

Cửu thiên nguyên lô căn bản có thể tự hành luyện chế mà không cần có người khác một bên khống chế, điều này quả thực là thần kỳ, Lâm Khiếu Đường không bỏ sức ra nghiên cứu nguyên lý trong đó, ngay tại chỗ lấy dược liệu, sau đó lại đến các khu vực xung quanh tìm kiếm dược liệu mong muốn.

Khu hải vực này cực kỳ hẻo lánh, không hề có tung tích con người, động thực vật đa dạng, tươi tốt phi thường, chỉ trên một hòn đảo nhỏ như thế này đã có những dược thảo sinh trưởng ngoài năm trăm năm.

Trên đất bằng Lâm Khiếu Đường còn cảm thấy không đủ, lại lặn sâu xuống đại dương tìm kiếm dược thảo biển sâu, thực sự hắn đã tìm được không ít, tuy rằng nơi này cũng không phải là một địa điểm thiên cát địa linh gì đó, nhưng bởi vì đã lâu không hề bị khai thác, không cần tính đến dược vật phong phú thì sản vật cũng rất tinh xảo, có thể coi như là cực phẩm.

Hơn một trăm loại dược thảo bị Lâm Khiếu Đường tìm thấy thu thập bằng hết, bắt đầu phân loại một chút, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra rằng chuyện đang làm hoàn toàn thừa thãi.



Cửu thiên nguyên lô tuy rằng nhìn qua rất nhỏ, nhưng thực tế bên trong lại là một dị không gian, giống như trữ vật giới chỉ vậy, không gian bên trong kỳ thực rất lớn, hơn nữa còn được phân ra làm mấy khu vực thỏa đáng, dược thảo một khi cho vào trong, cửu thiên nguyên lô sẽ tự động phân loại từng dược tính khác nhau của dược thảo, đem chúng phân ra, tiến hành luyện chế, quả thực chính là một cỗ máy hoàn toàn tự động.

Lâm Khiếu Đường rốt cuộc đã biết được vì sao tất cả các thế lực mọi nơi đều dốc sức tranh đoạt thần khí nguyên lại là có tác dụng thần kì như vậy, còn về phần hải dương chi tâm, Lâm Khiếu Đường để tâm nghiên cứu thật lâu, cũng không minh bạch được rốt cuộc là có tác dụng gì, sợ là chỉ có thể hỏi hải tộc mới biết được.

Trong thời gian một tháng, cửu thiên nguyên lô tổng cộng đã luyện chế ra hơn một trăm lạp tăng nguyên đan các loại,về phần chúng có tên gọi là gì thì chính Lâm Khiếu Đường cũng không biết, bằng vào độ mạnh yếu của dược lực hắn đoán ra được hơn tám mươi lạp là trung phẩm đan dược, còn có hơn hai mươi lạp là thượng phẩm đan dược.

Quan trọng là bên trong những đan dược này ẩn chứa hỏa nguyên tinh khiết nhất mãnh liệt nhất trong thiên địa, chính là cửu thiên nguyên hỏa, đây chính là tổ sư gia của tất cả hỏa nguyên.

Thời điểm thần khí thạch hóa bay đi, Lâm Khiếu Đường cũng không hề làm việc ngốc nghếch truy tung thần khí như tằng ngoại công của Uyển nhi, chỉ đứng yên nhìn các mảnh toái phiến của cửu thiên nguyên lô bay về phía đông, mà hải dương chi tâm thì đột ngột chui vào chỗ sâu nhất trong hải dương biến mất không thấy.

Lâm Khiếu Đường lấy ra lam ma thạch dò xét cũng không hề có chút động tĩnh gì, trăm năm tới những thần khí này đều ẩn nấp dưới lớp áo thạch hóa trốn tại một nơi bí ẩn nào đó ngủ say, cho đến một trăm năm sau lại một lần nữa tỉnh dậy.

Hơn một trăm lạp đan dược tinh thuần thượng hạng, hơn nữa còn có sáu hộp đan dược thần bí của Lâm gia, Lâm Khiếu Đường cảm giác lần bế quan sắp tời của hắn, cho dù bản thân là một khúc gõ mục đi nữa, có sự đảm bảo của nhiều đan dược đến như vậy, không đột phá mới là chuyện lạ.

Chỉ là chỗ tu luyện làm cho Lâm Khiếu Đường có chút đau đầu, bởi vì một tháng qua thần khí vẫn ở bên ngoài, chỉ sợ hòn đảo nhỏ này đã sớm không còn an toàn nữa, sớm muộn gì thì cũng sẽ có người đến nơi này tìm kiếm.

Lâm Khiếu Đường không dám lưu lại, một đường hướng về phái tây bay đi, bởi vì một nơi nào đó xa xa phía tây, Lâm Khiếu Đường mơ hồ cảm giác thấy có một điểm nguyên khí, còn đó là người hay nguyên nhãn thì hắn cũng không xác định được.

Lần phi hành này tốn hai tháng thời gian, sự rộng lớn của đại dương làm cho người khác phải thần phục dưới chân nó, trong hai tháng này Lâm Khiếu Đường cảm thấy cả trời đất chỉ còn có một mình hắn tồn tại, thỉnh thoảng lại xuất hiện một chút cảm giác cô độc sợ hãi.

Một đường phi hành, Lâm Khiếu Đường không ngừng hồi ức lại những kinh lịch bản thân đã trải qua trong những năm gần đây, trong sự mơ hồ quỷ dị hắn lại cảm thấy có chút đầu mối, tựa hồ như tất cả đang ép hắn đi làm cái gì đó, chỉ là bản thân hắn lại không thể lĩnh ngộ rõ ràng được.

Rốt cuộc đến giữa tháng thứ ba, Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng đã thấy được lục địa, hiện tại không phải là một hòn đảo nhỏ mà là một lục địa chân chính, thổ địa mênh mông bát ngát, làm cho Lâm Khiếu Đường cảm thấy thân thiết không gì sánh được.

Bên bờ biển lục địa, có một thị trấn nho nhỏ so với các thị trấn bình thường của Kỳ Đông đại lục không hoàn toàn giống nhau, tựa hồ như là một cảnh biển rất nhỏ, nhưng lại như hoang phế đã lâu.

Đã quá lâu không có một chút gì đó vào trong bụng làm Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất đói bụng, đến cấp bậc sư giai, còn chưa hoàn toàn không cần đến thực vật, chỉ là trong thời gian rất lâu không cần đến ăn uống mà thôi. Hiện tại Lâm Khiếu Đường đã có hơn một năm thời gian chưa ăn gì.

Vừa mới vào thị trấn Lâm Khiếu Đường còn chưa tìm thấy nhà nghỉ tạm dừng chân thì hắn đã cảm giác có chút sai biệt, người ở nơi này dĩ nhiên tất cả đều là da trắng, vóc ngươi so với người da vàng tại Kỳ Đông đại lục rõ ràng cao to lực lưỡng hơn một chút, thời trang ăn mặc cực kỳ giống với Châu Âu thời trung cổ.

Nhật, lão tử lại đến được Minh Tây đại lục, đây chính là phản ứng đầu tiên của Lâm Khiếu Đường, trên đại dương vô biên căn bản Lâm Khiếu Đường không nhận thức được phương hướng, hầu như dựa vào chút cảm giác mơ hồ mà phi hành, nói chung phía nào có chút cảm giác nguyên khí thì hướng về phía đó.

Phỏng chừng tọa độ do Áo La Lạp thuấn di trên hòn đảo nhỏ cách Minh Tây đại lục gần hơn rất nhiều so với Kỳ Đông đại lục.

Trên đường cái ẩm ướt, người qua đường thỉnh thoảng lại hướng về phía Lâm Khiếu Đường đưa cái nhìn rất kỳ quái, trên mặt mỗi người tựa hồ như đều viết câu hỏi, người này là ai, da vàng như nến, dĩnh dưỡng không tốt, sẽ không phải là muốn đi ăn cơm đấy chứ.

Lâm Khiếu Đường cũng không muốn làm cho người khác quá mức chú ý, tìm đếm một hiệu may quần áo, liền chui vào trong.

Thợ may nhìn khách hành cổ quái đột nhiên tiến vào, không quá hữu hảo hỏi:

- Tiên sinh, ngài cần trợ giúp gì hay sao?

- Ta muốn làm một bộ trang phục võ sĩ thịnh hành.

Lâm Khiếu Đường nhìn về phía các trang phục rực rỡ trong tiệm may nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook