Chương 314: Có mắt như mù.
Mộc Thang
20/04/2013
Đang lúc Lương Như Vân còn đang suy tư bất định, thì ngay sau đó, một cỗ nguyên lực cực kỳ nóng bỏng đã nhanh chóng bành trướng, đại thụ xung quanh dưới sự gia tăng không ngừng của cỗ nguyên lực này đều run lên nhè nhẹ. Quanh thân Quỷ Nhãn Lãnh Tử đã nổi nên một tầng quang mang màu xanh, không biết tự lúc nào, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
Sắc mặt Cát trưởng lão đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, trong lòng biết lần này sợ là chạy trốn không nổi, biết vậy nên đành cực lực đề phòng, tay áo phát ra một trận cuồng phong, trong tay đã đột nhiên xuất hiện một cây trượng ngọc. Mà Quỷ Nhãn Lãnh Tử trong lòng cũng không còn ý định đàm phán, trong mắt đã lấp lánh từng tia ngoan sắc.
Xoẹt. Một đạo lục quang lặng lẽ bắn ra, thẳng hướng Cát trưởng lão đang đứng. Tay bào rộng thùng thình của Cát trưởng lão cũng đồng thời vung lên, phóng ra một trận cuồng phong rít gào. Trong con mắt Quỷ Nhãn Lãnh Tử hiện lên một đạo quang mang, trường kiếm trong tay chém mạnh, nhất thời một dòng hỏa lãng ( khí nóng) như bài sơn hải đảo phóng tới, hỏa lãng và cuồng phong va chạm kịch liệt giữa không trung, hai cỗ năng lượng cường đại cũng không hề hóa giải lẫn nhau mà đều trực tiếp bạo tạc ra.
Hơn mười gã đệ Tử Hiên Viên Tông đều không thể chịu đựng nổi loại công kích cấp độ này, nhất thời đều bị đẩy lùi đi tới mấy trượng, có người còn trực tiếp bị đánh vào vách núi, sợ là nửa cái mạng cũng theo đó mà mất đi. Ngọc trượng trong tay Cát trưởng lão tung lên, hét lớn một tiếng:
-Đi!
Ngọc trượng như có sinh mệnh, tức khắc bắn về phía Quỷ Nhãn Lãnh Tử, Quỷ Nhãn Lãnh Tử không tránh không né, khí kính toàn thân lại một lần nữa bùng phát, trường kiếm trong tay càng vang những tiếng ông ông cộng hưởng âm vang mãi trong một vùng thiên địa rộng lớn, sau đó trực tiếp đánh văng ngọc trượng ra xa mấy trượng.
Lúc này, Cát trưởng lão đã hoàn toàn thất kinh, cả hai đại pháp bảo của mình đối với đối phương tựa hồ không có lấy một chút tác dụng, cự ly của đôi bên đã thu hẹp lại rất nhiều, nếu Quỷ Nhãn Lãnh Tử có thể thuận lợi tiến gần thêm vài bước, chỉ sợ lập tức có thể lấy đi cái mạng già của Cát trưởng lão. Đạo tông và võ tông chiến đấu nói trắng ra là giành giật từng chút cự ly một, đạo tu chỉ cần trong lúc chiến đấu có thể bảo trì được khoảng cách nhất định thì có thể đoạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng một khi để cho đối phương thành công tới gần thì chắc chắn là cầm lấy thất bại. Cát trưởng lão mở trừng đôi mắt, trong tay đã xuất hiện thêm hai đạo phù, hai mặt thổ thuẫn cũng đột nhiên nhô lên từ mặt đất, một đạo phù quang đồng thời bắn ra ngoài.
Quỹ Nhãn Lãnh Tử hoành ngang trường kiếm, trực tiếp ngạnh kháng với phù quang đẩy ngược trở lại. Phanh. Đạo phù quanh bắn ngược trở lại hướng thẳng mặt thổ thuẫn mà tới, khi chạm vào tức thì nổ tung, tiếp tục bay tới thổ thuẫn thứ hai rõ ràng so với đạo thứ nhất vững chắc hơn vài phần, thế nhưng tốc độ của Quỷ Nhãn Lãnh Tử vẫn không giảm, trực tiếp đem đạo thổ thuẫn thứ hai đánh cho nát vụn. Hai đạo thổ thuẫn tuy là không có chút uy hiếp nào đối với Quỷ Nhãn Lãnh Tử, thế nhưng cũng đủ cho Cát trưởng lão có thể tranh thủ được thời gian, khi Quỷ Nhãn Lãnh Tử phá tan được đạo thổ thuẫn thứ hai thì Cát trưởng lão đã kịp thời bay ra xa hai mươi trượng, lần thứ hai tạo được khoảng cách an toàn cần thiết với Quỷ Nhãn Lãnh Tử.
- Cát trưởng lão, mấy tháng không gặp mà đạo pháp đã có tiến bộ a!
Quỷ Nhãn Lãnh Tử bỗng nhiên dừng lại nói, Cát trưởng lão không để tâm đến, chỉ tập trung đề phòng, nhìn đối thủ.
Đúng lúc này một đạo âm ảnh bùng lên bao phủ toàn thân Cát trưởng lão, rồi một thanh âm như sấm nổ lập tức truyền đến:
- Quỷ Nhãn, chúng ta không có thời gian cùng với lão già này chơi trò trốn tìm, tốc chiến tốc thắng, nếu lưu lại nơi đây một chút nữa thì viện binh tới kịp, lúc đó sẽ khó mà hành động a.
Cát trưởng lão vừa xoay mặt lại nhìn, chỉ thấy Cự Thân La Hán đứng ngay tại phía sau mình không đến ba thước, thân hình kia đúng là cao lớn đến mức dọa người. Quỷ Nhãn Lãnh Tử cũng không nói gì, nhưng trong lòng biết chính mình có thể chiến thắng được Cát trưởng lão, nhưng muốn giải quyết trong khoảng thời gian ngắn thì tuyệt đối là điều không thể, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu, thế rồi cùng với Cự Thân La Hán đã mạnh mẽ xông tới. Cát trưởng lão cũng đã lấy ra hỏa phù, khí thế như lửa phun trào bắn ra ngoài, Cự Thân La Hán tức thì bị ngọn lửa bao phủ!
Hấp! Một tiếng hấp khí vang lên mạnh mẽ.
Hỏa diễm đang mãnh liệt cuộn trào nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi biến mất hoàn toàn, chính là bị Cự Thân La Hán hút hết vào trong bụng.
Cát trưởng lão bất động, ngơ ngác nhìn lại thân hình như con quái vật kia, tài nghệ của đám ma tu đích thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Trên thực tế, lúc này Cát trưởng lão dù có muốn động cũng không thể được, từ lúc lão phát động phong hỏa diễm, cũng là lúc một đôi bàn tay thật lớn đã bắt chặt lấy hắn, cả hai bàn tay to nhấc bổng, kẹp chặt Cát trưởng lão lên như nhấc một con gà con vậy, chủ nhân đôi bàn tay làm cho Cát trưởng lão thống khổ vô cùng nói:
- Lão già kia, mau nói vị trí mật đạo cùng phương pháp ra vào cho chúng ta biết bằng không đừng trách lão tử vo viên ngươi lại như khối thịt.
Cự Thân La Hán gầm lên, nhưng Cát trưởng lão lại vô cùng cốt khí, cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng nói là không biết, mà cho dù có biết thì ta cũng sẽ không nói cho các ngươi, muốn chém muốn giết ra sao cứ tùy tiện.
- Lão thất phu, ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?
Cự Thân La Hán nổi giận nói, trên tay đã tăng thêm vài phần lực đạo, sắc mặt Cát trưởng lão nhất thời đỏ lên, thống khổ vô cùng.
- Buông sư phụ ta ra!
Một gã đệ tử Hiên Viên Tông không nhịn được nữa, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà từ bên trong huyệt động vọt ra, lập tức phóng tới một đạo phù công kích, một khối nham thạch thật lớn từ trên trời liền rơi xuống, đúng vào vị trí của Cự Thân La Hán. Phanh! Khối nham thạch đã rơi trúng vào lưng, nhưng dường như Cự Thân La Hán kia không hề có chút xây xát nào, chỉ giương mắt nhìn lại tên đệ tử kia nói:
- Tiểu tử, đừng có gấp, chờ lão tử giải quyết lão thất phu này rồi sẽ chiếu cố đến lượt ngươi.
Tên đệ tử kia trừng lớn hai con mắt, ánh mắt như không thể tin tương được nhìn Cự Thân La Hán không hề có một chút thương tổn kia. Một kích cực mạnh của chính bản thân mình trong mắt đối phương lại bất quá chỉ là một chút vui đùa mà thôi, cơn tức giận trước đó nhất thời tan thành mây khói, nước mắt tuyệt vọng không biết tự khi nào rơi xuống. Giờ khắc này, chúng đệ tử Hiên Viên Tông đã triệt để không còn chút ý niệm phản kháng trong đầu, chỉ dại ra nhìn tới Cát trưởng lão đang bị hành hạ dằn vặt bên kia.
- Ngươi có nói hay không?
Cự Thân La Hán lớn tiếng hỏi, trên tay lại tăng thêm một phần lực, tiếng "lạc xạc" vang lên, hiển nhiên là thanh âm gãy khúc của khớp xương nào đó, nhưng Cát trưởng lão sau một hồi kiên cường, không biết có phải bởi vì đau đớn thống khổ, mi mắt cực kỳ trầm trọng đành khuất phục:
- Ta nói, ta nói.
Cự Thân La Hán mỉm cười nói:
- Sớm như vậy chẳng phải là không chịu khổ hay sao, nói đi!
Bốn người còn lại nhất thời vểnh tai chăm chú lắng nghe, Cát trưởng lão thở hổn hển mấy hơi rồi nói:
- Ta không còn bao nhiêu khí lực, thanh âm cũng không thể lớn hơn, ngươi tới gần lại đây một chút.
Cự Thân La Hán nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện nhưng vẫn hơi khom người, hai tay thủ thế lại gần. Ộc! Cát trưởng lão đột nhiên phún ra một ngụm máu, vẻ mặt của Cự Thân La Hán cực kỳ khó coi, mùi máu tanh bắn vào mặt xộc thẳng vào mũi khiến hắn nổi giận vô cùng, tay giơ cao lên định vứt Cát trưởng lão ra xa, Thanh Diện Cư Sĩ thấy vậy đột nhiên quát lên:
- Chậm đã, để cho ta tới!
Cự Thân La Hán hầu như không khống chế được lửa giận của chính bản thân mình, nhưng bất quá đối với sào huyệt Hóa Long Giao vẫn biết phân nặng nhẹ, chậm rãi buông nhẹ hai tay.
Thanh Diện Cư Sĩ đi đến, trên hai tay đã phát ra một tầng quang mang, chính là Tác hồn quyết, bên cạnh là Hoàng Đồng Kim Cương cùng Thanh Đồng Kim Cương cũng đã đi đến, đều cùng một bộ dáng tùy thời có thể xuất thủ, phòng khi Cự Thân La Hán cấp bách nộ công tâm mà hạ sát thủ, thực sự muốn đem vị Cát trưởng lão kia giết chết, đến lúc đó đầu mối thật vất vả mới có được liền bị chặt đứt hoàn toàn. Đợi đến khi Hiên Viên Tông đề cao cảnh giác, muốn đi tập kích một tên trưởng lão khác sợ là càng thêm gian nan.
Xa xa, trên ngọn cây, sắc mạt Lương Như Vân tái nhợt nhìn toàn bộ sự tình phát sinh phía dưới, hàm răng khẽ cắn chặt lấy môi, giận dữ nói:
- Đám tu luyện giả Ma tông kia quả thực là tàn nhẫn.
Lúc này, đột nhiên Lương Như Vậy cảm thấy có điều không đúng, xoay mặt nhìn lại, đã không còn thấy gã thanh niên Thiên Hà Tông vẫn ở bên cạnh mình trước đó.
- Cư Sĩ huynh. Tác hồn quyết của ngươi có thực sự tin tưởng được hay không?
Quỷ Nhãn Lãnh Tử có phần không quá an tâm hỏi, bởi tác hồn quyết một khi được thi triển ra thì nguyên linh cùng với thân thể của người bị thi triển lập tức bị chia lìa, nguyên linh cũng sẽ trở thành một u linh vô tri vô giác, những ký ức cùng ý thức vốn có cũng đều bị xóa bỏ. Nói tóm lại là không khác gì bị diệt vong, cái còn lại cũng chỉ là nguyên linh tịnh lực, còn nguyên linh chi thần sẽ bị xóa bỏ, mà theo đó đầu mối cũng biến mất.
- Quỷ Nhãn trưởng lão, pháp quyết này của bản cư sĩ đã dùng qua nhiều lần, chưa lần nào thất thủ, nếu là Quỷ Nhãn trưởng lão có biện pháp khác xin cứ nói ra, bằng không bản cư sĩ cũng chỉ còn cách thi triển pháp quyết này mà thôi.
Thanh Diện cư sĩ chẳng hề để tâm, Quỷ Nhãn Lãnh Tử sau một hồi suy nghĩ cũng chỉ bất đắc dĩ nói:
- Cư sĩ động thủ là tốt nhất, còn những biện pháp khác sợ là đối phó không nổi với lão già cứng đầu kia, chỉ là mất công mà lãng phí thời gian mà thôi.
Thanh Diện Cư Sĩ gật đầu cười, quang mang trên tay đã càng dần càng nhạt, tại chính trung tâm là một xoáy tụ chuyển động kịch liệt. Lúc Thanh Diện Cư Sĩ đưa tay đạt lên trán của Cát trưởng lão, chuẩn bị đem xoáy tụ trên lòng bàn tay kia quán nhập vào trong người Cát trưởng lão thì bỗng nhiên thân mình lại chấn động, động tác của cánh tay dường như không còn tự khống chế được nữa mà cường ngạnh bị giữ cứng lại, hóa ra là một kim thủ không biết tự khi nào đã vững vàng nắm chắc cổ tay của Thanh Diện Cư Sĩ. Không chỉ riêng Thanh Diện Cư Sĩ mà bốn người còn lại cũng đồng thời chấn động thân mình, bất quá bọn họ cũng không phải là bị một vật gì nắm cứng lại mà là ngay phía sau lưng họ đang có một cỗ nguyên cảm cuộn trào mãnh liệt, dưới cỗ nguyên lực đang không ngừng bành trướng kia, bốn phía đá vụn cùng hoa cỏ đều chậm rãi bay lên không trung.
Tu luyện giả Linh hồn giai!
Sắc mặt năm người nhất thời đại biến, mồ hôi trên trán trong nháy mắt đầm đìa chảy thành dòng rơi xuống.
Lại một kim thủ nữa xuất hiện, đem hai bàn tay thô to của Cự Thân La Hán tách ra, rồi nâng Cát trưởng lão đang hấp hối chậm rãi bay ra khỏi chỗ năm người. Toàn bộ quá trình Cự Thân La Hán không hề nhúc nhích, dù chỉ là một chút, cứ tùy tiện để cho một bàn tay to màu vàng kia loay hoay dường như không có chút ý phản kháng nào.
Mà khi năm người gian nan xoay người lại, nhìn ra mấy chục trượng xa xa đã xuất hiện một thanh niên mặc lục bào, trong con mắt của mấy người hiện lên vẻ kinh khủng sâu đậm. Với bọn họ, không ít lần gặp qua không biết bao nhiêu những lão quái vật linh hồn giai, nhưng người trước mắt này bất quá cũng chỉ là một vị thanh niên cỡ hai mươi lăm tuổi. Tất cả năm người đều không ai nhận biết được người kia, mà cho dù có nhận biết được hay không thì trên người vị thanh niên kia tán mác ra cỗ nguyên lực vô cùng cường đại, cả năm người đều nhận thấy được, huống chi người này nhìn qua tuổi còn trẻ, tu vi cao thâm, khuôn mặt lại càng non trẻ, loại trình độ như vậy nếu không phải ngút trời kỳ tài thì cũng là mang trên người các loại ma kỹ tinh thần pháp bảo đáng sợ, vô luận là thế nào thì cũng là hạng người mà bọn họ không thể chọc tới được a.
Năm người Quỷ Nhãn Lãnh Tử lúc này ngoài khiếp đảm cũng chỉ còn lại khiếp sợ, mà Lương Như Vân đang ngồi xổm tại một ngọn cây cách đó không xa cũng lâm vào mê muội cùng ảo mộng. Lấy thực lực của Lương Như Vân lúc này dĩ nhiên là không thể hiểu được thực lực vị thanh niên kia sâu cạn thế nào, thế nhưng nàng lại biết rất rõ ràng, nguyên lực cường đại phát ra từ trên người vị thanh niên kia so với năm tên ma tu còn kinh khủng hơn nhiều lần, người như vậy tại trong lòng Lương Như Vân dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, coi như là những nguyên lão Tinh Vân Tông đi nữa thì trong hơn hai mươi năm nhập phái, Lương Như Vân vẫn còn chưa nhìn thấy người nào.
Nhìn thấy chiếc kim thủ đưa Cát trưởng lão đến, ngón tay Lâm Khiếu Đường điểm nhẹ vào mấy đại huyệt, rồi lại đưa một khỏa đan dược màu trắng vào miệng lão. Chỉ trong chốc lát, Cát trưởng lão bị ngoại thương nghiêm trọng ngay trước đó, tưởng chừng như sắp mất đi cả cái mạng già đã chậm rãi mở ra hai mắt, tuy là nguyên lực tổn thất trước đó vẫn chưa có khôi phục thế nhưng thương thế đã khỏi phân nửa, ý thức cũng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Năm người Quỷ Nhãn Lãnh Tử nhất thời kinh ngạc vô cùng, cái miệng của Cự Thân La Hán lại càng mở lớn, nửa ngày trời không ngậm lại được, thương thế của Cát trưởng lão ra sao, hiển nhiên Cự Thân La Hán chính là người rõ ràng nhất.
Đông một tiếng, Cát trưởng lão đã quỳ rạp gối xuống đất nói:
- Đa tạ tiền bối cứu giúp, vừa mới rồi vãn bối đúng là có mắt như mù, thực xấu hổ vô cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.