Chương 550: Đa tạ sư huynh (thượng).
Mộc Thang
20/04/2013
Qua thời gian hơn nửa ngày, Lâm Khiếu Đường đã dẫn theo nhị nữ đến khu vực thuộc địa phận Thiên Hà Tông.
Lâm Khiếu Đường trước sau như một, không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, bởi vì trên người có mang theo thiên hà ngọc bội ấn ký của Thiên Hà Tông nên các loại kết trận cũng không có bất luận gì ngăn trở mấy người đi qua.
Bên ngoài Thiên Hà đại điện, hơn mười nhân vật quan trọng nhất của Thiên Hà Tông đã sớm chờ ở đây, bởi Lâm Khiếu Đường tại lúc tiến vào nội lục đã phát đi truyền âm cho mấy người Tiểu Lan được biết.
Lâm Khiếu Đường căn dặn không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, thế nhưng khi biết được lão tổ trở về, chúng nguyên lão làm sao dám không nghênh tiếp được, ngoại trừ những người bận việc ở xa không thể về, còn lại chúng nguyên lão trong phái tất cả đều tập hợp cùng một chỗ.
Tiểu Lan, Tân Tây Á, Thần Lộ Tiên Tử, Hồ Mị Nhu đứng hàng đầu tiên, địa vị bốn người này tuy không phải cao nhất, tu vi cũng không đứng đầu nhưng bởi cả bốn người đều có quan hệ với Thiên Hà lão tổ nên chúng nguyên lão tự nhiên thức thời lui lại phía sau một chút.
Thiên Kiều Lão Nhân và Lạc Trần Tử càng cung kính, đối với Lâm Khiếu Đường, trong lòng cả hai người vẫn luôn vô cùng cảm kích.
Hai vị này vốn là nguyên lão chính thống của Thiên Hà Tông, có điều trong lòng họ cũng biết rõ ràng, Thiên Hà Tông có thể được như ngày hôm nay là hoàn toàn dựa vào một người công sức Lâm Khiếu Đường chống đỡ.
Nếu không phải ngày trước Lâm Khiếu Đường gia nhập Thiên Hà Tông, chỉ sợ Thiên Hà Tông lúc này vẫn còn là một môn phái vô danh, thậm chí bị người chiếm đoạt cũng không phải là không thể.
Hơn nữa mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của Lâm Khiếu Đường, tu vi vốn đình trệ đã lâu của Thiên Kiều Lão Nhân và Lạc Trần Tử đã có tăng trưởng, cả hai đều đề cao được một cảnh giới, thọ nguyên theo đó cũng được tăng thêm.
Đặc biệt là Thiên Kiều Lão Nhân, nguyên vốn tưởng rằng chính mình chỉ sống được không quá trăm năm nữa là ngã xuống, không nghĩ tới sau khi dùng đan dược do Lâm Khiếu Đường tặng, dĩ nhiên tại hai mươi năm trước đột phá địa vương giai, đạt được tu vi địa vương giai sơ kỳ, hôm nay thọ nguyên tăng thêm thật lớn, trong vòng hai ba trăm năm cũng không hề đáng ngại.
Ngoại trừ sáu người này, các nguyên lão khác đều là người được tiếp nạp gần đây, trong đó có không ít người là tán nhân, cũng có người là tu luyện giả linh hồn giai của các môn phái bị mai một.
Riêng lúc này, đứng tại bên ngoài Thiên Hà đại điện có chừng mười bảy người, một tông phái có tới mười bẩy nguyên lão, con số này tuyệt đối là một con số kinh khủng.
Toàn bộ Nam Xuyên Giới có thể đạt được trình độ này cũng chỉ có hai ba môn phái mà thôi, mà mười bảy nguyên lão này chỉ là hơn phân nửa nguyên lão Thiên Hà Tông thôi, vẫn còn có hơn mười vị được phân bố tại các điểm trấn thủ trọng yếu của môn phái.
- Lão đại lần này không biết lại mang về thứ gì tốt nữa đây, nghe khẩu khí dường như rất hài lòng!
Tiểu Lan hiếu kỳ ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Cách biệt Lâm Khiếu Đường một thời gian, thế nhưng nàng ngày đêm luôn mong nhớ, thói quen luôn có lão đại bên người, một ngày không thấy lại cảm giác trong lòng có điểm trống vắng.
- Công tử từ trước đến nay vẫn không bỏ qua bất cứ thứ gì!
Tân Tây Á cười nói.
- Không bỏ qua bất kỳ nữ nhân nào mới đúng, không biết có phải lại dẫn thêm nữ tu nào về không nữa!
Hồ Mị Nhi tức giận nói, tuy là vậy nhưng biểu tình trên mặt vẫn cực kỳ nhớ mong, trong đôi mắt đẹp quyến rũ càng ẩn chứa nét thâm tình, rõ ràng là không đồng nhất với lời nói.
- Ân công thật là từ Chu Võ Quốc trở về sao?
Thần Lộ Tiên Tử có chút không thể tin được, dù sao Chu Võ Quốc trong cảm nhận của tu luyện giả Kỳ Đông là một địa phương không thể đặt chân tới, tựa hồ đã tới sẽ không thể quay trở về.
- Lão tổ thật là kỳ nhân đương đại!
Một vị nguyên lão đứng phía sau tán thán nói, người này khi gia nhập Thiên Hà Tông nguyên nhân chính vì Lâm lão tổ, sau khi gia nhập lại nghe thêm không ít chuyện tình về vị Lâm lão tổ này, mỗi một điều cơ hồ đều là chuyện làm rúng động toàn bộ tu luyện giới.
- Lúc này đây chỉ sợ tu luyện giả Chu Võ Quốc đã ăn phải không ít thiệt thòi, nghe nói lão tổ người không chỉ có cơ duyên kỳ giai, hơn nữa còn khôn khéo hơn người, chiếm tiện nghi là chuyện không bao giờ bỏ qua.
Một vị nguyên lão khác lý giải nói.
Thiên Kiều Lão Nhân và Lạc Trần Tử nghe được chúng nguyên lão phía sau nghị luận, hai người nhìn nhau cười, lấy lý giải của họ, Lâm Khiếu Đường nếu đã trở về thì chắc chắc đó là thắng lợi trở về. Những năm gần đây bọn họ còn chưa từng thấy qua cảnh Lâm Khiếu Đường tay không trở về.
Một vài đệ tử làm việc gần Thiên Hà đại điện lúc này cũng hiếu kỳ nhìn lên sân rộng trước đại điện, không biết vì sao hôm nay lại hội tụ đầy đủ chúng nguyên lão như vậy.
Một ít nội môn đệ tử tại Thiên Hà tu luyện tràng đều châu đầu ghé tai, trong những đệ tử này không hề thiếu những người tư chất tuyệt hảo, thậm chí có hai người là thực ngũ nguyên môi, thuộc hàng tu luyện giả thiên tài.
Hôm nay, cảnh tượng Thiên Hà Tông vui mừng, tươi sáng tự nhiên so với ngày trước khác biệt một trời một vực.
- Ai, có phải hay không trong môn phái có đại sự gì?
Một vị thiếu nữ áo lam hiếu kỳ nhìn chúng nguyên lão tụ tập hỏi.
- Lưu sư muội đừng đoán mò, Thiên Hà Tông chúng ta tại toàn bộ Kỳ Đông nội lục ngoại trừ đệ nhất đại phái Chu Võ Quốc còn ai dám trêu chọc, kia không phải muốn chết sao?
Một gã thiếu niên có cái đầu rất lớn thần bí nói.
Thiếu nữ áo lam và thiếu niên đầu to chính là hai vị thực ngũ nguyên môi, những nội môn đệ tử khác đều vây xung quanh hai người, nghiễm nhiên coi cả hai như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, cho dù trong đó cũng có vài người có tu vi cao hơn bọn họ một chút nhưng địa vị vẫn thấp hơn.
Dù sao tu luyện giả thực ngũ nguyên môi có tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa tiền đồ vô lượng, tự nhiên thành trọng điểm bồi dưỡng của môn phái, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành những đại nhân vật.
Bất quá vẫn còn có một hai người không phục.
Trong đó có một thiếu nữ khả ái niên kỷ lớn hơn một chút liền phản bác nói:
- Trần sự đệ nói như vậy là không được, vô luận tu luyện giả hay môn phái cũng không nên quá mức tự đại, cho dù có thực lực cũng nên khiêm tốn một chút, bằng không sẽ gặp phải rắc rối không đáng có. Thiên Hà Tông chúng ta tuy rằng là siêu cấp đại phái nhưng cũng chỉ đạt được thành tựu như ngày hôm nay trong thời gian không lâu, căn cơ không vững, nhân tâm bất ổn, nếu không có một nhân vật đỉnh phong trấn thủ sớm muộn sẽ gặp phải chuyện không hay. Tu luyện giới cho tới bây giờ bề ngoài vẫn luôn sóng êm biển lặng nhưng sóng ngầm vẫn luôn cuộn trào mãnh liệt, hơi có chút bất thường liền có thể bị cuốn vào bên trong, vạn kiếp bất phục.
- Thủy sư muội nói rất đúng, Trần sư đệ ngươi không nên có những suy nghĩ nông nổi như vậy!
Một gã thanh niên đứng bên cạnh có niên kỷ lớn hơn một chút lập tức tán dương nói.
Thiếu nữ khả ái họ Thủy và thanh niên kia là những nội môn đệ tử duy nhất có can đảm đối đầu với thiếu nữ áo lam và thiếu niên đầu to.
Đương nhiên thiếu nữ họ Thủy và thanh niên cũng không phải là loại nhân vật tầm thường, nguyên nhân chính khiến bọn họ dám đối đầu với hai người thực ngũ nguyên môi chính là sư phụ của bọn hắn có địa vị siêu nhiên tại Thiên Hà Tông.
Thông thường sư phụ của nội môn đệ tử đều là nhân vật thuộc hàng trưởng lão, có một vài đệ tử thiên tư tuyệt hảo hoặc là cơ duyên không tồi cùng lắm là được ngoại sự nguyên lão nhận thức mà thôi.
Mà sư phụ của thiếu nữ họ Thủy và gã thanh niên kia phân biệt lại là Tiểu Lan và Lạc Trần Tử, tuy rằng chỉ là ký danh đệ tử nhưng thân phận hai người đã có chút khác biệt, nếu cả hai có thể trở thành đệ tử chính thực, lập tức sẽ được thăng lên hàng trưởng lão, khi đó chúng đệ tử có mặt tại đây đều phải gọi cả hai một tiếng sư thúc, bất quá vẫn còn chưa tới lúc đó.
Thiếu niên đầu to bị quả trách một trận nên có chút tức giận, nhưng bởi bản tính thẳng thắn, ngược lại cũng không để trong lòng, thế nhưng muốn lập tức thu lại lời nói là không thể, dù sao hiện tại trong hàng ngũ nội môn đệ tử hắn cũng được coi là nhân vật cấp lão đại, lúc này trước mắt một đám tiểu đệ, lão đệ nếu như bị người đè xuống ngay cả một câu không thể phản bác, như vậy thật quá mất mặt, sau này còn đâu uy vọng nữa. Nghĩ vậy thiếu niên đầu to lập tức cười ngây nói:
- Tính sư đệ nhanh mồm nhanh miệng, được rồi, đã có lần ta với Thủy sư muội ước định muốn so đấu một chút, tranh cãi không bằng bạo lực, vậy hiện tại lập tức nên thử chút đi, dù sao cũng nhàn rỗi lâu quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.