Chương 171: Địa đồ.
Mộc Thang
20/04/2013
Mọi người nghe Lâm đại phu giải thích xong mới bừng tỉnh đại ngộ!
Nguyên lai là hoàng đế năm năm trước mắc một loại tật bênh loại bệnh tật này kỳ thực có thể dễ dàng chữa tốt, chú ý nghỉ ngơi, ăn chút bổ dưỡng là có thể khỏi.
Thế nhưng trạng thái biểu hiện ra bên ngoài của lão hoàng đế lại cực kỳ nghiêm trọng, bởi vậy những thái y đến đây khám và trị liệu không dám hời hợt cho xong việc, vì vậy đã sử dụng rất nhiều phương thuốc quý báu, lấy biểu hiện chứng mình mình chăm chú có tránh nhiệm.
Kết quả những phương thuốc này tập hợp một chỗ, trong cơ thể tụ lại mà không tan, hình thành “hồng lưu nhiệt”, thứ này chính là một loại nguyên lực có tính độc tố.
Lại thêm lão hoàng đế phục dụng nhiều thứ tốt như vậy, dược thảo quý, có thể kết hợp với loại độc này ngưng tụ càng thêm lợi hại hơn…
- Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên a, nhiều thái sư như vậy mà không chữa trị được, Lâm đại phu tuổi còn trẻ như vậy, lại có y thuật cao thâm thuốc đến bệnh trừ, thực sự làm cho người khác bội phục a!
Đôi mắt già nua của tể tướng sau khi vòng vo cực kỳ nịnh nọt nói.
- Lâm đại phu, vừa rồi bản cung quá mức quan tâm đến thân thể của hoàng thượng, nhiều biểu hiện không được tốt, mong rằng thứ lỗi!
Hoàng hậu càng trước mặt mọi người xin lỗi, sắc mặt thay đổi cực nhanh làm cho mọi người không phản ứng kịp.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường lại không có nhiều biến hoá, chăm chú nói:
- Độc trong cơ thể của hoàng thượng đã được trừ đi, nhưng cơ thể còn rất hư nhược, hiện tại cần nghỉ ngơi, các vị nếu như còn tiếp tục ở chỗ này nói chuyện, sợ là đối với sự khôi phục của hoàng thượng không được tốt…
Mọi người nhanh chóng đứng lên cáo từ rời đi, vẻ mặt của Chu thái sư càng thấp thỏm phiền muộn lui ra ngoài, tựa hồ đối với thiếu niên đắc thế rất không vui.
Đám người vừa đi hết, Lâm Uyển Nhi lại vui lên.
- Khiếu Đường ca ca, ta đã biết ngươi nhất định có thể chữa được cho ngoại công mà.
Hoàng đễ lão nhi cũng coi như là một người tu luyện, chỉ là tu vi tương đối thấp mà thôi, lúc này hiển nhiên đã nhận ra Lâm Khiếu Đường không phải là một đại phu bình thường, không dám chậm trế nói:
- Lâm đại phu, có cái gì cần cứ việc nói, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của trẫm, nhất định sẽ hết sức làm.
Ánh mắt của Lâm Khiếu Đường khẽ nhúc nhích nhìn Uyển Nhi nói:
- Muốn mượn Tử Tinh quận chúa mấy ngày không biết có được hay không?
Hoàng thượng sửng sốt một chút, liền thấy vẻ mặt đỏ ửng e thẹn của Lâm Uyển Nhi, lập tức bừng tỉnh cười nói:
- Tất nhiên là được, tất nhiên là được, nhiều hơn mấy ngày cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ trả về cho trẫm là tốt rồi. Ha ha…
Trong Tử Tinh Các hậu viện hoàng cung, Lâm Uyển Nhi có chút đứng ngồi không yên nhìn Lâm Khiếu Đường, còn Lâm Khiếu Đường thì rất ung dung, chỉ là trong mắt loé ra những tia không giải thích được.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi nhất định phải nhìn địa đồ đó mới được hay sao?
Thần sắc Lâm Uyển Nhi bất định hỏi thăm.
- Cách thần khí hiện hình chỉ còn thời gian hai mươi sáu ngày, con đường tằng ngoại công ngươi đi mười năm hẳn là sẽ không quá ngắn. Phải tìm được thần khí trước khi nó giải hoá thạch. Một khi “khai thiên kiếm” thoát ky khỏi trạng thái thạch hoá thì lam ma thạch có thể cảm ứng được, không được bao lâu nhất định sẽ bị người khác phát hiện.
Lâm Khiếu Đường không quá minh bạch vì sao Lâm Uyển Nhi lại bối rối như vậy, không phải chỉ nhìn địa đồ một chút thôi sao? Điều này tựa hồ không có khó khăn nhiều lắm a?
- Biết rồi, Khiếu Đường ca ca, Uyển Nhi trước vào trong phòng, một hồi kêu Khiếu Đường ca ca thì mới vào được không?
Lâm Uyển Nhi sợ hãi nói, trong đôi con ngươi chứa bầu trời sao sáng loè loè có chút hỗn loạn, khi tiến vào trong phòng thì thả mảnh rèm che xuống.
- Tốt!
Lâm Khiếu Đường đáp ứng một cách thẳng thắn, trong lòng cũng kỳ quái, nha đầu này rốt cuộc là làm sao vậy, đột nhiên ngượng ngùng như vậy, lại muốn chơi trò gì đó thần bí với Khiếu Đường ca ca?
Chừng một chén trà nhỏ thời gian, phía trong mành che rốt cuộc truyền đến âm thanh nhỏ khẽ của Uyển nhi khó có thể nghe được.
- Khiếu Đường ca ca, có thể vào được rồi.
Lâm Khiếu Đường thực ra rất bình tĩnh, chỉ là khi kéo mành lên thì cả người nhất thời cứng lại.
- Khiếu Đường ca ca, mau buông mành xuống!
Uyển Nhi lộ vẻ kinh hoàng khẽ lên tiếng.
Trong sự ngạc nhiên, Lâm Khiếu Đường tiến lên một bước nhỏ, thả mành xuống, sau đó Lâm Uyển Nhi phóng ra một kết trận, thần tình bối rối lúc này đã ổn định hơn không ít.
Uyển nhi mặc một bộ tử sa mỏng, tầng sa mỏng kia hầu như không có tác dụng che đậy, ngược lại càng tăng thêm một phần mê hoặc, phía trong xích loã, hai khoả cao vút êm dịu, ngạo nghễ vươn cao, tiểu phúc trơn trượt như mặt băng, kiều đồn tròn trịa hơi có chút cảm giác da thịt, phần eo kinh tâm động phách nhỏ dần xuống phía dưới.
Đôi ngọc túc thon dài duyên dáng có thể làm cho tất cả nam nhân biến thành dã thú điên cuồng, Lâm Khiếu Đường gian nan nuốt một ngụm nước bọt, khi thấy phần rễ cây ở giữa thì cả thân thể phảng phất như bị điện giật tê dại.
Lâm Khiếu Đường nhanh chóng vận chuyển nguyên lực, để nội anh trong cơ thể trong sạch một chút, lúc này mới hơi có chút tỉnh táo lại. Không nghĩ tới nha đầu nhỏ này lại lớn mật đến như vậy, đặc biệt làm cho Lâm Khiếu Đường không ngờ được đó là thân thể vẫn giấu trong y phục là có những đường cong mạn diệu mê người như thế.
Đặc biệt là đường cong trước bộ ngực to lớn, thực sự so với trong tưởng tượng của Lâm Khiếu Đường không quá giống nhau. Hắn vẫn cho rằng Uyển Nhi thuộc lại hình nhỏ bé, không hề nghĩ đến chúng lại ẩn dấu sự mê chết người như vậy.
Diễm phúc của Lâm Khiếu Đường không nhỏ, nhưng thực ra đã xem qua không ít vưu vật, có thể so sánh được với Uyển nhi sợ là chỉ có Tô Thiến Thiến và Nạp Lan U. Cơ thể của Nam Cung Phỉ Phỉ mặc dù cũng rất mê người, nhưng thiếu vài phần dã tính tuổi trẻ, càng thêm xu hướng dịu dàng và nhu thuận.
- Khiếu Đường ca ca, không được nhìn loạn!
Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên e thẹn nói.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường hô to oan uổng, chính là ngươi tự cởi ra, ta nào có muốn xem? Ngoài miệng cũng kỳ quái nói:
- Uyển nhi ngươi làm cái gì vậy? Cho dù quá nóng, cũng không cần phải cởi nhiều như vậy chứ?
- Khiếu Đường ca ca còn tiếp tục nói linh tinh, Uyển nhi sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Uyển Nhi có chút cả giận nói, phải biết rằng để đột phá phòng tuyến tâm lí, cởi sạch như thế này là đã phải trải qua đấu tranh tư tưởng cực kỳ gian khổ.
- Ngươi đây là...
Lâm Khiếu Đường nói sang chuyện khác.
Uyển nhi hơi xoay người lại.
- Địa đồ ở ngay trên người ta.
Vừa rồi nhìn thân thể mềm mại mê người ấy, Lâm Khiếu Đường thực sự không nhìn thấy được trên cơ thể hoàn mỹ như vậy có bức tranh gì đó, lúc này mới tinh tế nhìn lại, mới phát hiện ra nguyên lai có rất nhiều đường nét đồ án mơ hồ có thể thấy được. Đồ án có màu tím nhạt, bởi bên ngoài có một tầng sa mỏng.
Không nhìn kỹ thực khó có thể phát hiện ra.
Lâm Khiếu Đường rất nhanh liền bị đồ án hấp dẫn, kìm lòng không được chậm rãi tới gần. Thân thể của Uyển nhi lại run lên nhè nhẹ, đôi tú mục chậm rãi nhắm vào, trong lòng phiên giang đảo hải, chung quy là không động đậy nửa phần.
Đại bộ phận đồ án màu tím nhạt hình rồng tập trung phía sau lưng, bức tranh hình rồng này giống như đúc, dường như một con thần long ẩn trên thân thể của Uyển nhi.
Có một một long trảo đã tới phía trên tiểu phúc, râu rồng đã bay tới trước ngực, còn có chiếc đuôi dài quấn quah bắp đùi trắng như tuyết, còn lại đại bộ phận ở phía sau lưng.
Đây không phải chỉ là một bộ đồ án, thậm chí là một bản địa đồ tinh diệu tuỵêt luân, các khu mực miêu tả vô cùng tinh tế, ngay cả Lâm Khiếu Đường nếu không cực kỳ tập trung quan sát thì cũng không thể nhìn ra được địa đồ ẩn đấu bên trong đồ án hình rồng.
Dưới sự nhập thần, Lâm Khiếu Đường chậm rãi rút tầng sa mỏng xuống, bởi vì màu sắc có chút xung đột, thực sự vướng víu, có thể là quá mức nhập thần, Lâm Khiếu Đường không hề phát hiện ra rằng thân thể mềm mại đang khẽ run.
Khi một bàn tay to chạm vào đường cong động nhân phía sau lưng thì thân thể mềm mại của Uyển nhi cứng đờ, Uyển Nhi kinh khủng mở hai mắt, những vẫn như trước duy trì thân thể cố định, không hề di chuyển nửa phần.
Nhưng mà bàn tay to đụng vào cũng không hề dừng lại như vậy, mà là rất có quy luận theo các đường cong chậm rãi di chuyển, tựa hồ như đang tìm một chỗ then chốt nào đó.
Uyển nhi một lần nữa nhắm lại đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp sít sao mím lại một chỗ, hương khí trong chiếc mũi nhỏ xinh cũng rất không đều đặn lúc thở ra lúc hít vào.
Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng minh bạch, chỉ là không tìm được điểm cuối cùng, theo ngón tay dần dần tiến lên trên nhìn, long đầu (đầu rồng), long nhãn (mắt rồng), long chuỷ (miệng rồng), mãi cho đến khi điểm cao nhất long tu (râu rồng).
- Uyển nhi ta biết khai thiên kiếm” thạch hoá ở chỗ nào rồi, chính là chỗ này!
Trong sự hưng phấn, Lâm Khiếu Đường chỉ vào đỉnh long tu nói.
- A…
Đáp lại là một tiếng kêu thất kinh sợ hãi, tiếng kêu có chút ám muội, lại có chút e lệ.
Lâm Khiếu Đường lúc này mới ý thức được ngón tay trỏ của mình chỉ vào chỗ nào, chính là đoàn bánh bao no đủ mềm mại trước ngực, bởi vì trong sự kích động có chút điểm mạnh, đúng là đã đem vật hình bán cầu nhu nhuyễn đẹp đến cực điểm kia lõm xuống, xúc cảm tuyệt vời, làm cho tâm hồn người khác nhộn nhạo, không muốn rời tay.
Giờ khắc này, hai tròng mắt mỹ lệ của Uyển nhi mông lung mở ra, bên trong mang theo một tầng hơi nước, kinh ngạc nhìn nam nhân vừa mới xâm phậm thân thể của chính mình.
Lâm Khiếu Đường cũng cứng lại rồi, tình cảnh lúc này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được, đang ở tốc độ điên cuồng phun trào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong sự yên tĩnh xen lẫn rối loạn, tình cảm tích xúc những năm gần đây trong không khí cuồn cuộn bắt đầu khởi động.
Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy trên tay mát lạnh, đôi bàn tay nhỏ bé không biết từ khí nào đã phủ lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to, hơi hơi đưa về phía trước, bàn tay to chiếm được sự cho phép nơi nào đó, toàn diện bao trùm đoàn nhuyễn vật đầy đặn trước ngực kia.
Một loại cảm giác mất hồn thực cốt, kích động dâng trào trong trái tim Lâm Khiếu Đường, lực khống chế thoáng cái biến mất, bàn tay rất tự nhiên nhào nặn, xoã tung mềm yếu trơn mềm…
Nhìn cái miệng nhỏ hơi mở ra, Lâm Khiếu Đường hung hắn hôn xuống, có chút thô lỗ dùng lưỡi tách đôi môi hồng nhuận, đói khát tham lam đưa vào trong, tìm kiếm một thứ gì đó hồi báo, rất nhanh, một đầu lưỡi ướt át, hương vị ngọt ngào ngượng ngùng đi ra, cùng quấn quanh mới cái lưỡi đang xâm phạm, hồi báo cực kỳ nhiệt tình.
Toàn bộ quá trình tâm tâm tương hấp, bốn mắt hai người vẫn thẳng thắn chăm chú nhìn vào đối phương, không có bất kỳ sự lảng tránh ngượng ngùng khiêu chiến.
Trong mắt Uyển nhi càng tràn ngập sự vui sướng, giờ phút này nàng không hề vì bất cứ chuyện gì cảm thấy e lệ, hai mươi mấy năm trôi qua, không phải nàng một mực chờ đợi giờ phút này hay sao?
Trước ngực vẫn bao phủ bởi bàn tay to ôn nhu, bỗng nhiên mạnh mẽ nắm thật chặt, Uyển nhi khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp càng dũng cảm nhìn vào mắt Lâm Khiếu Đường, chân ngọc điểm nhẹ, hai chân tức thì quấn quanh phần eo rắn chắc của Lâm Khiếu Đường, đôi tay nhỏ bé khẩn cấp loại bỏ quần áo trên người ra, kịch liệt đáp lại sự kích thích của đối bàn tay to…
Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ rằng một thiếu nữ nho nhỏ ốm yếu trước kia cư nhiên có một mặt tình cảm mãnh liệt điên cuồng đến như vậy.
Mềm như nước, lạnh như băng, trái tim từ lâu đã thích nghi với thời gian thiên địa, rồi lại thành một đốm lửa trong mùa đông lạnh giá, thiêu đốt chính bản thân.
Trong phòng nhất thời một mảnh xuân sắc, âm thanh nhẹ nhàng, lại thêm tiếng hô hấp gấp rút tràn đầy căn phòng, hai thân thể kịch liệt hoạt động cùng một chỗ, chợt cao chợt thấp, một tia máu đỏ tươi tử giữa hai chân trắng như tuyết trong lúc đó chảy xuống.
Uyển nhi thoả mãn một lần lại một lần thở dài, Lâm Khiếu Đường thô lỗ nhưng không mất đi mặt ôn nhu ôm chặt thân thể mềm mại, nội tâm dâng lên một chỗ tình cảm sóng dậy và thoả mãn khó có thể nói thành lời, kiếp này đã không còn gì hối tiếc…
Không biết đã trải qua bao nhiêu canh giờ, đôi nam nữ không biết đã mạnh mẽ kịch chiến bao nhiêu hiệp, rốt cuộc cũng ôm nhau một chỗ, hai người nhìn đối phương mỉm cười, tựa hồ tình cảm mãnh liệt vừa rồi căn bản là hai người đã được hẹn trước, chỉ là không nói rõ mà thôi.
- Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi thông minh không?
- Nha đầu ngốc, trong lòng của Khiếu Đường ca ca, Uyển Nhi vĩnh viễn là một nha đầu thông minh nhất.
Uyển nhi thoả mãn nở nụ cười, lúc này mới chăm chú nói:
- Từ đại đồ tìm được vị trí của “khai thiên kiếm” hay chưa?
- Tìm được rồi!
- Lúc nào lên đường.
- Ngày kia!
- Có muốn Uyển Nhi cùng ngươi hay không?
- Đương nhiên!
- Hì hì…
…
Buổi sáng ngày thứ hai, trong hoàng cũng đại viện cũng đã rơi vào nguy cơ lớn nhất trăm năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.