Chương 461: Huyết đao rời khỏi vỏ.
Mộc Thang
20/04/2013
Một đạo quang mang như thiểm điện xuất hiện, Kim vương linh xà đã lao ra chặn lại thanh tử kim thương đang đâm tới.
Và lúc đó, năm thiên đồng nhân ngẫu cũng lấy tốc độ nhanh nhất chắn trước người Tiểu Ma Thiên Thiên, cây tử kim thương còn lại bắn tới tạo ra những thanh âm như đụng phải sắt thép cứng nhất, sau đó chỉ để lại vài vết xước mờ nhạt như không hề có.
Ba đạo quang mang lao tới chính là ba đại Vu vương, lúc này đã xuất hiện ngay trong gian nhà đá. Từ vẻ khí định thần nhàn của ba người xem ra tựa hồ việc giải quyết bốn tên quái nhân không mắt màu hồng cũng không phải sự tình gì hung hiểm.
Tiểu Ma Thiên Thiên nhìn ba đại Vu vương kịp thời chạy tới, tâm tình mới bình ổn trở lại, chính mình độc chiến với gã thanh niên mặc tử bào này chỉ sợ phải chịu thua.
Huyền phù tại không trung gian nhà đá, trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện một tia sắc lạnh, một mình Tiểu Ma Thiên Thiên có lẽ không có gì uy hiếp, nhưng là ba đại Vu vương và lúc xông tới, tự nhiên hắn sẽ rơi vào hạ phong, nếu tiếp tục tái chiến chỉ sợ không tốt. Lâm Khiếu Đường tự đánh giá rồi liếc mắt nhìn qua chỗ cửa đá.
Lâm Khiếu Đường khẽ quát lên:
- Nhận lấy!
Kim vương linh xà ngậm chặt thanh tử kim thương nhưng đã tử kim thương đã lập tức quay về thương trận, dù nó có cố gắng không chế thế nào cũng không thể được như nguyện ý.
Sắc mặt ba đại Vu vương khác nhau, đối với tên tu luyện giả đột nhiên xuất hiện này làm cho ba người có chút không hiểu ra sao. Người tiến vào bên trong đại lục Phong đều kết thành đội ngũ, mà người này lại một mình một ngựa, nếu nói hắn là một đại tu sư thì còn có thể chấp nhận được nhưng rõ ràng là hắn chỉ có tu vi địa vương giai trung kỳ mà thôi.
Bất quá ba đại Vu vương chứng kiến Thiên huyết đao sắp rời khỏi vỏ, vẻ mặt nhất thời đều hiện lên chút khẩn trương.
- Người này muốn đoạt đao, chỉ sợ là đã biết tới bí mật kia, phải nhờ vào ba vị ra tay giết chết.
Khuôn mặt và giọng nói Tiểu Ma Thiên Thiên vẫn đều lạnh lùng.
Vừa nghe nói thế, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm kêu khổ, cho dù hắn có nói chính mình không phải vì thanh đao kia mà đến sợ là ba vị Vu vương cũng tuyệt đối không tin tưởng.
- Nghiêm đạo hữu, vừa rồi bên ngoài ngươi tựa hồ chưa đã tay, người này giao cho ngươi tới đi!
Cổ Minh không quá để tâm nói.
Quỷ vương Nghiêm La cau mày, đối với lời nói tựa hồ có ý ra lệnh của Cổ Minh có vẻ rất không thoải mái, bất quá khi ở bên ngoài đúng là hắn đánh chưa đã tay, thậm chí còn có chút nghẹn khuất.
- Không biết Cách đạo hữu có ý kiến gì không? Nghiêm mỗ cũng không muốn ra tay!
Nghiêm La có ý hỏi.
Cách Phong cười cười nói:
- Nghiêm đạo hữu, ngươi tự đến đi, Cách mỗ vừa mới bị thương chưa khỏi hoàn toàn, đối với chuyện chiến đấu cũng không phải quá mong đợi.
- Đã như vậy, Nghiêm mỗ cũng không muốn từ chối!
Nghiêm La khách sáo một câu, dưới chân điểm mạnh, bay lên giữa không trung.
Lâm Khiếu Đường nhìn mọi chuyện phát sinh phía dưới, trong lòng có chút không nói lên lời, vẫn nghĩ muốn tìm được cơ hội trốn đi nhưng ba gã Vu vương lại đứng cách cửa đá t quá gần, nếu một lần không thoát thân được tất sẽ khiến đối phương đề phòng, còn muốn đến lần thứ hai lại càng khó khăn, bởi vậy một lần là phải thành công, nếu không tốt hơn là không có trốn chạy gì hết.
Chín tên Hắc vu yêu phía sau Nghiêm La ngo ngoe như muốn di chuyển, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng hí rất chói tai
Nghiêm La cũng không lập tức điều khiển Hắc vu trực tiếp công kích, cánh tay khẽ động, một thanh phi kiếm đen nhánh đã bắn ra ngoài.
- Minh quỷ kiếm!
Thanh kiếm này dài tới bốn thước, toàn thân kiếm tỏa ra khí đen.
Lâm Khiếu Đường không chút hoang mang, ngón tay điểm nhẹ, một thanh tử kim thương đã bắn ra nghênh đón, ngay tại trên không trung tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Trên thân kiếm, hắc khí đã hóa thành hỏa diễm màu đen chính là địa ngục liệt hỏa âm độc vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã áp chế quang mang lấp lánh của tử kim thương, mơ hồ như một kích đã đắc thủ.
Trên mặt Nghiêm La lộ ra một tia mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại không thấy bao nhiêu thống khoái, không nghĩ tới đối phương lại không chịu nổi tới một kích, cái này đúng là không đã nghiền.
Bồng. Đột nhiên một thanh âm vang lên, tử kim thương nhất thời bùng phát tử diễm (lửa màu tím), mạnh mẽ đè ép hắc diễm (lửa màu đen) trở lại.
Nghiên La vừa mới cười nhất thời ngưng trọng, miệng niệm chú ngữ, vừa rồi là một thanh Minh quỷ kiếm bay ra ngoài, lúc này là hơn hai mươi thanh thuận đường lao ra.
Minh kiếm khốc quỷ trận!
Hai mươi sáu thanh Minh quỷ kiếm giống như lệ quỷ trong hư không cuồng loạn rồi phát ra những tiếng như quỷ khốc lang hào.
- Nghiêm đạo hữu, hôm nay có vẻ rất hưng phấn!
Đứng phía dưới quan sát, Cách Phong cười nói.
- Thật lâu không chứng kiến tuyệt kỹ Quỷ Vu phái này rồi, năm đó đến cả Đại Hiên Thượng Nhân cũng từng chịu bại dưới kiếm trận này a. Nếu là ngươi hay ta gặp phải kiếm trận này cũng phải phí nhiều khí lực mới có thể phá giải được.
Cổ Minh nhìn hai mươi sáu thanh Minh quỷ kiếm đang cuồng loạn trên không, lộ ra vẻ hâm mộ.
Giờ phút này đang toàn lực dùng bí thuật rút Thiên huyết đao nhưng Tiểu Ma Thiên Thiên đối với trạng thái của ba đại Vu vương có chút kỳ quái, theo lý thuyết đối phó với bốn tên quái nhân không mắt màu đỏ bên ngoài cũng không phải dễ đối phó như vậy.
- Nhị vị Vu vương, bốn tên quái nhân bên ngoài đã giải quyết rồi sao?
Tiểu Ma Thiên Thiên không nhịn được hỏi.
Cách Phong lắc đầu nói:
- Ba người chúng ta đang đánh vui vẻ, bốn tên quái nhân không mắt màu đỏ đột nhiên bỏ chạy, tựa hồ muốn tránh né cái gì đó, hoặc là thời gian có hạn chế nên không có cách nào tiếp tục chiến đấu được.
Sắc mặt Tiểu Ma Thiên Thiên hơi đổi, nội tâm nhảy nên vài cái, nguyên thức mơ hồ nghĩ đến cái gì đó nhưng cũng không rõ ràng, lực chú ý lại rất nhanh chuyển tới thanh Thiên huyết đao. Lúc này thân đao chỉ còn lại một phần mười cuối cùng còn cắm tại trong thạch đôn.
Trong hư không, hai mươi sáu thanh Minh quỷ kiếm không ngừng tấn công tử kim thương trận.
Nghiêm La càng đánh càng hưng phấn, điều khiển Minh kiếm khốc quỷ trận. uy lực càng lúc càng lớn, Minh quỷ kiếm cũng không phải binh khí mạnh nhất của Quỷ vương Nghiêm La, mà Minh kiếm khốc quỷ trận cũng không phải là tuyệt chiêu của hắn, bất quá có thể ngăn được một cửa này cũng không có mấy người làm được.
Nghiêm La đối với Tử kim thương trận hình của đối phương càng ngày càng cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng lại thay đổi thủ đoạn công kích nhằm dò xét, nhưng là Lâm Khiếu Đường vẫn vô cùng trầm ổn, không nhanh không vội mà thực tế hắn cũng không có dụng tâm vào cuộc chiến, tâm tư vẫn luôn tự hỏi làm cách nào để mau chóng thoát thân.
Nghiêm La phát hiện chỉ dùng Minh kiếm quỷ khốc trận căn bản không công kích được tới đối phương, bên trong ánh mắt càng hiện lên tia hưng phấn, nguyên niệm sâu trong nguyên thức bùng ra, chín đầu Hắc vu yêu đã từ chín góc khác nhau đồng thời nhào tới.
Mỗi một tên Hắc vu yêu tương đương với một gã tu vi địa vương giai sơ kỳ, chín tên tu vi địa vương giai sơ kỳ, đội hình đã coi như rất kinh khủng, hơn nữa chín tên này lại còn không hề sợ sinh tử cũng không hề có cảm giác đau đớn, tấn công không hề biết mệt mỏi.
Hai mắt Lam Khiếu Đường mở lớn, lục dực kim lôi sí phía sau lưng đã tung ra, tùy thời chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp, mà nguyên thức đã nhanh chóng liên hệ, triệu hoán mười hai thanh tử kim thương.
Ba mươi sáu thanh tử kim thương vốn là Lâm Khiếu Đường trước khi bế quan luyện chế, mà mười hai thanh tử kim thương vừa mới gọi ra chính là tại chuyến đi Minh Tây vừa rồi thu được tài liệu mới tiếp tục luyện chế. Từ nửa năm trước, Lâm Khiếu Đường đã trở lại Kỳ Đông, chỉ là không lập tức trở lại môn phái, vì tránh bị quấy rầy nên ngay tại rìa hải vực tìm một hải đảo bí mật bắt đầu luyện chế tử kim thương.
Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng thực lực bản thân và những tấm vương bài trọng yếu, mà trong đó quan trọng nhất chính là tử kim thương. Bởi vì càng sớm hoàn thành thượng huyền tử kim thương trận thì hệ số an toàn lại càng lớn. Mà về phần đại huyền tử kim thương trận, Lâm Khiếu Đường tạm thời không muốn nghĩ tới, dù sao số lượng Bí huyền kim cần dùng thực sự rất lớn mà nguyên liệu lại quá mức khó cầu.
Trên thực tế, Lâm Khiếu Đường đã có trong tay số lượng Bí huyền kim tương đối khả quan, mà ngay cả Kỳ Áo cũng đã nói Lâm Khiếu Đường đúng là vận *** chó gặp thời số một, cái loại kim chúc nguyên quáng thượng phẩm vạn bảo khó cầu như vậy mà Lâm Khiếu Đường có thể luyện chế ra bốn mươi tám thanh trường thương dài cỡ năm thước, số lượng như vậy cũng đã đủ dọa người rồi.
Lần này Lâm Khiếu Đường không chỉ luyện chế ra mười hai thanh tử kim thương, hơn nữa trong đó còn có một thanh được dung nhập thêm Càn khôn thạch tinh.
Luyện chế ra mười hai thanh tử kim thương với Lâm Khiếu Đường lúc này mà nói đã không còn là việc gì khó khăn, tăng thêm một ít tài liệu khác cũng là việc quá quen và dễ làm, nhưng là tăng thêm một khối Càn khôn thạch tinh này lại chính là một đại sự.
Suốt thời gian nửa năm, Lâm Khiếu Đường cũng chỉ thành công luyện chế được một thanh, những thanh khác căn bản không có thời gian đi luyện chế, cho dù là vậy cũng đã mất sức chín trâu hai hổ, hao phí rất nhiều tâm thần và khí nguyên, mà đó là đã được Kỳ Áo trợ giúp mưu sách tiết kiệm không ít tâm lực.
Cuối cùng vẫn là dùng tới biện pháp cực kỳ ngu xuẩn mới luyện chế ra được một thanh, hơn nữa còn đem tài nguyên trên người hao phí phân nửa, như vậy dù có giàu đến mấy cũng phải biến thành kẻ ăn xin. Lâm Khiếu Đường đành phải chấp nhận kết quả chỉ luyện chế được một thanh, tạm thời buông tha cho ý định luyện chế thanh tiếp theo.
Nghiêm La thấy thanh niên mặc tử bào lại phóng ra mười hai thanh tử kim thương, trong lòng đã có chút kinh ngạc, bất quá cũng chỉ là kinh ngạc, cái thứ tử kim thương này mặc dù lợi hại nhưng muốn so với Hắc vu yêu, vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Đối mặt với tử kim thương, chín tên Hắc vu yêu như thay hình đổi vị, di động với tốc độ cực cao, tới một cách bất ngờ, dường như vững vàng khống chế đem tử kim thương.
Trong các loại Vu pháp bảo, Hắc vu yêu có tính linh động lớn hơn các loại khác rất nhiều, hơn nữa chúng còn có thể tự động phát ra một vài công kích thủ đoạn.
Trên mặt Nghiêm La lần nữa hiện lên ý cười, khiêu khích tu luyện giả địa vương giai trung kỳ trong mắt hắn xem như một niềm vui thú, bất cứ những loại pháp bảo bị Hắc vu yêu vốn tràn ngập khí tức oán độc bắt được sẽ bị hút khô khí nguyên, chỉ còn lại là một đống kim chúc vô dụng chứ không còn một chút linh tính nào nữa.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn từ phía dưới truyền đến!
Thiên huyết đao từ bên trong thạch đôn đã được rút lên, cả gian nhà đá nhất thời tràn ngập huyết quang.
Tiểu Ma Thiên Thiên muốn khống chế Thiên huyết đao, nhưng là không thể làm được, thân đao đỏ tươi như màu máu, tựa hồ có cái gì đó vẫn bị phong ấn bên trong thân đao đang muốn phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài.
Ngay lúc này, khi Thiên huyết đao bay ra khỏi thạch đôn, thì bên dưới chậm rãi nhô lên một phiến đá bằng phẳng, bên trên có đặt một quyển thư tịch và một chiếc lọ, bên trong lọ là một loại dịch thể màu hồng.
Bất ngờ, đây chính là Thiên huyết đại pháp và huyết vương tinh huyết.
Hai đại Vu vương nhìn lẫn nhau rồi cả hai người đồng thời xuất thủ, thư tịch trên bàn và cái lọ phân biệt rơi vào trong tay hai người.
Sắc mặt Tiểu Ma Thiên Thiên tái nhợt, lúc rút Thiên huyết đao ra khỏi thạch đôn nàng đã muốn khống chế nó, nhưng ngay cả khi đã dùng tới phương pháp của Hoàng phi nương nương cũng vô dụng. Ngay sau đó bên trong Thiên huyết đao lại như muốn lao ra một vật gì đó, nàng muốn chặt đứt liên hệ với Thiên huyết đao, nhưng nào ngờ Thiên huyết đao lại bắt đầu tiến hành phản phệ đối với nàng.
Phốc.
Tiểu Ma Thiên Thiên không nhịn được phun ra một bụm máu, phải dùng tới linh hồn đoạn tuyệt đại pháp mới có thể chặt đứt được liên hệ với Thiên huyết đao, nhưng cũng đã bị nội thương.
Lực chú ý của hai vị Vu vương giờ phút này đã hoàn toàn đặt vào vật trong tay mình. Có được một trong hai loại bảo vật này chuyện ngày sau phi thăng đã không còn cần phải lo lắng, còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vù.
Một tiếng xé gió vang lên vù vù, Thiên huyết đao phun ra dịch thể kỳ dị, huyết hồn yêu bị phong ấn lại bên trong thân đao đang điên cuồng bay ra. Huyết hồn yêu này chính là Huyết tộc chi hồn, sinh ra bởi vô vàn oán niệm trải dài qua hàng vạn năm ngưng tụ mới hình thành.
Lúc này hai vị Vu vương cũng không còn chú tâm vào bảo vật trên tay, ít nhất đã có hơn ngàn con huyết hồn yêu bay ra, lực lượng này đã đủ tạo thành uy hiếp, cho dù là đại tu sư đối phó với nhiều hồn yêu như vậy cũng là việc không hề đơn giản, nếu là chủ quan thậm chí còn dẫn đến phản phệ.
Huyết hồn yêu bắt đầu công kích cuồng loạn, Tiểu Ma Thiên Thiên và hai vị Vu vương đều nhanh chóng làm phép chống đỡ.
Trong hư không, Nghiêm La và Lâm Khiếu Đường mặc dù có chú ý tới mọi chuyện diễn ra bên dưới, nhưng lực tập trung của hai người vẫn chủ yếu đặt tại trên người đối phương.
Nhìn tử kim thương từng bước bị Hắc vu yêu xâm chiến, nụ cười trên mặt Nghiêm Là càng trở nên thêm nồng đậm. Trận chiến này nhất định là hắn nắm quyền chủ đạo, tùy thời có thể chấm dứt.
Ba ba ba.
Một loạt thanh âm như tiếng nổ xé gió đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy tất cả tử kim thương đều lóe ra điện hoa màu vàng.
Nghiêm La không cho là đúng, lão vẫn nghĩ đây chỉ là đòn giãy dụa cuối cùng của đối phương mà thôi, hắc khí trên người lại được vận thêm một thành, cả Hắc vu yêu cũng nhận được tín hiệu, liền hí lên một tiếng, lập tức đem một tia tàn nguyên cuối cùng mới nổi nên tại tử kim thương thôn phệ đi.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không hề nổi sóng, điện hồ màu vàng đang kịch liệt hiện trên hai tay, nhìn đám huyết hồn yêu không ngừng bay ra, hắn đã biết cơ hội tới rồi, và cơ hội chính là lúc này đây.
Xẹt xẹt xẹt…
Những tia thiểm điện màu vàng trên tử kim thương càng lúc càng mãnh liệt.
Xẹt xẹt....
Chín tên Hắc vu yêu đột nhiên như bị điện kích, bi thảm kêu lên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài.
Nghiêm La kinh hãi thất thanh nói:
- Kim lôi điện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.