Chương 111: Kẻ trả thù
Mộc Thang
20/04/2013
Ngồi xếp bằng trên giường vận công chữa thương, Lâm Bình lười nhác ngoảnh đầu, vẻ mặt cầu xin nói:
- Đại ca, ta sẽ gọi ngươi là đại ca, xin người đừng tiếp tục nhiều lời vô ích, thực sự ta rất phiền, muốn ta phế bỏ tu vi hiện tại, đánh chết ta cũng không làm.
Lâm Khiếu Đường cũng không ngờ tới hắn nói như vậy, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, đây là lần khuyên bảo cuối cùng của hắn, trước đây Lâm Khiếu Đường cũng không quá để ý đến công pháp Lâm Bình tu luyện, thế nhưng hơn một tháng gần đây kiểm tra thân thể của hắn, phát hiện nội tạng của hắn đã tổn hại nghiêm trọng, không hề giống như một tiểu gia hoả mười mấy tuổi nhiệt huyết mà giống như một trung niên nhân bốn năm mươi tuổi.
- Sư phụ ca ca, Bình ca nếu đã không muốn vậy thì quên đi, thế nhưng ngươi định bao giờ dạy ta vũ kỹ lợi hại đây?
Lâm Vũ Nhàn gần đây ngày nào cũng qua đây mượn cớ trợ giúp trị liệu cho người bị thương để lấy lòng Lâm Khiếu Đường, đôi con mắt mở to không hề chớp nhìn hắn chăm chăm, trong mắt tràn ngập sự khao khát, còn có một chút vẻ ngây thơ vô tội.
Bái sư đã hơn một tháng thời gian, vị sư phụ tuổi còn trẻ này căn bản không có ý tứ truyền thụ tài nghệ, điều này làm cho Lâm Vũ Nhàn không khỏi có chút sốt ruột.
- Vũ kỹ ngươi đang tu luyện hiện nay đã tương đối tốt, Băng Phách Huyền Âm tổng cộng có mười lăm tầng, nếu như ngươi có thể tu luyện đến đỉnh cao, chí ít cũng là một cấp nhân vật đại sư giai như lão tổ tông.
Lâm Khiếu Đường gián tiếp biểu lộ ý tứ của chính mình, hiển nhiên sẽ không truyền thụ vũ kỹ cho cô nàng đồ đệ xinh đẹp này.
Lâm Vũ Nhàn uỷ khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đứng ở một bên cúi đầu không thèm nói lại.
Tiểu Lan tiến lên nhẹ nhàng nói:
- Vũ Nhàn, lão đại nói không sai, vũ kỹ ngươi đang tu luyện hiện nay lợi hại phi thường, lão đại cũng muốn tốt cho ngươi, song song tu luyện hai môn vũ kỹ cao cấp chưa chắc đã là chuyện tốt, ngươi xem ta đây này, Mãnh ca, Tam ca đều chỉ tu luyện một môn thôi mà.
Trong lòng Lâm Vũ Nhàn cực kì không vui, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu.
Một trận gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng tiến đến, Lâm Vũ Tuyền cũng đến góp vui, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, đến khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường thì nét mặt hơi đỏ lên, từ lần nói chuyện trước đó, Lâm Vũ Tuyền mỗi khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường đều không được tự nhiên mà không rõ lí do.
- Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?
Lâm Vũ Nhàn ngạc nhiên nói.
Lâm Vũ Tuyền nhìn thoáng qua tiểu muội muội, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Lâm Khiếu Đường, khó nén được sự vui mừng nói:
- Các ngươi nhanh chóng chuẩn bị, chỉ trong mấy canh giờ nữa, lão tổ tông sẽ trở về.
Lâm Vũ Nhàn vừa nghe xong, cả người nhảy bắn lên:
- Thực sự! Thật tốt quá, ta còn chưa thấy qua vị lão tổ tông thần bí này nha! Nghe nói người đã hai trăm tuổi rồi.
Đối với Lâm gia lão tổ tông, Lâm Khiếu Đường cũng không có cảm giác gì nhiều, thậm chí cảm giác lão già này không hơn một người chết, có bản lĩnh như vậy, nhưng lại bỏ gia tộc mấy chục năm không hề quan tâm, nói ra thì rất quá phận rồi.
- Một người đã hơn hai trăm tuổi thì có gì đẹp đẽ đâu! Nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng khiến người ta chán ngán, cũng không biết là nam hay nữ, nam thì còn tốt, nếu như nữ nhân mà nói. . . ài chậc chậc!
Lâm Khiếu Đường chẳng chút hưng phấn nói, nói xong lời cuối cũng không nhịn được lắc lắc đầu, trong miệng phát ra mấy câu tiếc hận.
Lâm Vũ Nhàn nhất thời như bị đổ một chậu nước lạnh, vẻ hưng phấn biến mất không ít, cẩn thận nhìn tỷ tỷ nói:
- Là nãi nãi hay gia gia?
Lâm Vũ Tuyền mờ mịt lắc đầu, từ khi sinh ra đã biết rằng gia tộc có một vị lão tổ tông cao cao tại thượng như vậy, tựa hồ những gì nghe được đều có liên quan đến tu vi năng lực của lão tổ tông, còn cụ thể lại không hề nghe ai nói gì thêm, ngay cả gia gia cũng chưa từng nói qua.
- Ta chỉ biết là lão tổ tông tên là Lâm Ngật Nhiên.
Lâm Vũ Tuyền nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Vũ Nhàn vô cùng thất vọng, chỉ có cái tên cơ bản là không thể đoán được cái gì, một cái tên phi thường trung tính (cái tên dùng cho cả con trai lẫn con gái).
Lâm Khiếu Đường lại tiếp tục thêm mắm thêm muối nói:
- Quản hắn là nam hay nữ, một người sống đã hơn hai trăm năm thì đã không còn là người nữa, mà là nhân tinh, vẻ bên ngoài hơn phân nửa là không kém những lão đầu lão thái bình thường bao nhiêu, hình tượng hẳn là còn nghiêm trọng hơn một chút, ai! Vẫn là không nên nhìn tốt hơn!
- Tỷ tỷ, đúng như vậy chăng?
Lâm Vũ Nhàn dao động nghiêm trọng.
Chuyện này Lâm Vũ Tuyền cũng không rõ ràng, trong mắt hiện rõ sự mê mang, vấn đề này thực sự không trả lời được, bất quá biểu tình hơi thất vọng đã gián tiếp trả lời cho câu hỏi này.
Trong lòng Lâm Vũ Nhàn đã không còn hứng thú, nhưng ngoài miệng cũng có chút không muốn:
- Sư phụ ca ca gạt người!
Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai làm bộ dáng ngươi không tin thì thôi, những người khác một bên cười trộm, chỉ cần có hai người này vậy thì không hề thiếu nhưng câu nói vui vẻ, một vị sư phụ không ra sư phụ, một vị đồ đệ càng không giống như đồ đệ, hai người tưởng chứng như luôn đối đầu với nhau, nhưng không khí trong phòng rõ ràng vô cùng hoà hợp, rất nhẹ nhàng.
Hoàn cảnh như thế này luôn làm cho con người ta vô cùng thư giãn.
Tao. . .
Một âm thanh xé gió rất nhỏ.
Ánh mắt bình thản của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ thu lại, toàn bộ tinh thần lập tức tập trung lại, thân thể đang thả lỏng ngay lâp tức căng cứng đứng bật dây.
- Toàn bộ thoát ra khỏi nhà!
Lâm Khiếu Đưong quát to.
Mọi người trong phòng mặc dù không phát hiện ra có gì không ổn, nhưng chung quy đều là người luyện võ, vừa nghe thấy lời này, tức thì minh bạch tình huống hiện tại, lời nói còn chưa dứt đã đứng tất cả lên, cửa sổ, cửa chính, hầu như bất kì chỗ nào có thể, nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng.
Từ đầu đến cuối cũg chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, một luồng hồng quang mãnh liệt phóng tới, ầm ầm, một tiếng nổ vang lên.
Căn nhà vốn đang hoàn hảo trong nháy mắt nổ tan thành đất phẳng, bụi mù bốc lên mù mịt.
Tiểu Lan nuốt một ngụm nước bọt, khiếp sợ nhìn đống phế tích, căn phòng kia vốn vài giây trước là nơi bọn họ đang đứng, trò chuyện rất vui vẻ, hiện tại đã thành phế tích, nếu không phải lão đại sớm phát hiện ra, hậu quả thực sự không tưởng tượng được.
Mấy người kia cũng giống như Tiểu Lan, không dám tin nhìn căn phòng đã tan nát, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chỉ có Lâm Khiếu Đường lộ ra đôi con ngươi đen vô cùng lo lắng nhìn phía sườn núi xa xa, hắn cảm giác được nơi đó có luồng khí tức đáng sợ, thậm chí cũng không phải chỉ một người.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường cảm thấy ngưng trọng vô cùng, lai giả bất thiện (kẻ đến không thiện), thực lực rất cao, trước kia khi chống lại Cuồng Sư đạo nhân cũng có cảm giác như vây.
Nhãn thần Lâm Khiếu Đường tập trung, thật lâu sau sương mù rõ ràng hơn, mơ hồ lộ ra bốn bóng đen.
- Tiểu huynh đệ, hơn một tháng không gặp, coi như lại mạnh hơn một chút ít, di, vị tiên tử áo lam kia đâu rôi?
Một thanh âm tràn ngập sự hèn mọn từ trong sương mù truyền ra.
Lưng Lâm Khiếu Đường phát lạnh, thanh âm này hiển nhiên hắn nhận ra được, chỉ là hắn không hề nghĩ tới, Vân Tiêu Điện phái người đến trả thù nhanh như vậy, rõ ràng lần trước đánh trọng thương người này, sao lại khôi phục nhanh như vậy chứ? Nhưng thắc mắc về việc này hiện tại rõ ràng là dư thừa, Lâm Khiếu Đường lo lắng nhìn thoáng qua phủ viện dưới chân núi, chỉ có tiến vào nơi đó mới có thể an toàn. . .
- Người nào? Dám dương oai tại hậu sơn Lâm gia!
Lâm Vũ Nhàn yêu kiều quát một tiếng, nhưng thực tế lại có vài phần khí thế của vệ sĩ gia tộc. Lời này có chút đưòng đột.
- Tiểu cô nương, không muốn chết thì nhanh nhanh một chút chạy đi, Lương mỗ đối với vật khả ái luôn có lòng thương hại.
Lương Bồi là người đầu tiên xuất hiện sau màn sương khói.
Lâm Bình chăm chú chờ bốn người hiện thân, với tu vi của mấy người bọn Lâm Bình cũng không thể dò xét ra thực lực của người đi ra, thế nhưng lại có một loại khí thế vô hình khiến cho cả bọn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Mấy người ở đây ngoại trừ Lâm Vũ Nhàn ra, tất cả mọi người đều nhận ra Lương Bồi, ba người Tiểu Lan thậm chí suýt mất mạng dưới tay người này một tháng trước.
Sự đáng sợ của sư giai ba người Tiểu Lan đã chân chính cảm nhận được, lúc này trong lòng không khỏi trầm xuống, hiển nhiên đã đoán được ý tứ của những người này, tức thì cẩn thận đề phòng.
- Vân Tiêu Điện?
Lâm Vũ Tuyền nhẹ giọng nói thầm, ấn tượng đối với Lương Bồi cũng không phải mười phần khắc sâu, bởi vì khi đó nàng vẫn trốn trong ám huyệt, khi ra ngoài thì người này đã chạy trốn, hiển nhiên không hiểu rõ bằng mấy người Tiểu Lan, thế nhưng từ cách ăn mặc của bốn người này nàng có thể nhận ra được, đây chính là tiêu ký của Vân Tiêu Điện.
Áo dài màu xám, phía trên đai lưng màu trắng lộ ra ngọc phối có hình đám mây, trên ngực có đồ án hình cung vàng điện ngọc vuông vắn chừng hai tấc.
Những người khác hiện thân chỉ lạnh lùng đánh giá mấy người Lâm Khiếu Đường, trên mặt không nhìn thấy bất kì biến hoá nào, chỉ là trong con mắt loé ra cái nhìn đầy sát khí.
Hô. . .
Một luồng gió thổi qua phát ra âm thanh rất nhỏ.
Lâm Khiếu Đường có cảm giác không ổn nhưng lại không thể phát hiện ra không ổn ở chỗ nào.
Phanh. . .
- A. . .
Lão Tam Tử thống khổ kêu lên một tiếng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên ngã xuống đất, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Lão Tam Tử!
Tiểu Lan thất thanh kêu, nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống.
Vai trái của Lão Tam Tử bị đục thủng một lỗ, máu tươi tuôn ra, Tiểu Lan cấp tốc điểm mấy đại huyệt, nhanh nhẹn vận chuyển nguyên lực truyền vào người hắn.
Sau khi đau đớn hét lên một tiếng Lão Tam Tử liền ngất đi, thực lực của Lão Tam Tử mọi người đều hiểu rõ, đối phương căn bản không thấy có bất kì hành động nào đã đánh trọng thương sống chết còn chưa rõ, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.
Lâm Bình tức giận xông thiên định xuất thủ, nhưng lại thu được truyền âm của Lâm Khiếu Đường:
- Những người này không phải chúng ta có thể đối phó được, ngươi nghĩ biện pháp đem bọn họ rời khỏi nơi này, chỉ cần đi vào Lâm phủ thì có thể bình an vô sự, ta sẽ tận lực cầm chân bọn họ.
- Không được!
Lâm Bình hét lớn một tiếng, đang trong nguy hiểm cũng doạ mọi người giật mình, công phu truyền âm của Lâm Bình rất kém cỏi, chỉ sợ rằng có truyền đi cũng sẽ bị đối phương nghe thấy, không bằng hắn trực tiếp nói ra.
Vùng xung quanh lông mày của Lâm Khiếu Đường giật giật, lại tiếp tục truyền âm nói:
- Hiện tại không phải lúc nói chuyện nghĩa khí, ngươi muốn hại mọi người chết hết hay sao? Nhanh, làm theo lời ta nói!
Vừa truyền âm xong, thân ảnh của Lâm Khiếu Đường nhoáng lên, biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Thanh niên nhõ nhã trong bốn người hơi lộ ra vẻ kinh dị, trong nháy mắt như vậy, không ngờ không thể thấy rõ động tác của đối phương.
Chín thân ảnh bằng lửa dưới sự thao túng của Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt hình thành, một chiêu này tuy rằng uy lực không lớn, nhưng dùng để mê hoạc kẻ địch thì vô cùng thích hợp.
- Chút tài mọn!
Lương Bồi không thèm để ý, lấy ra một đạo phù mang thuỷ thuộc tính trong lòng bàn tay, tung lên, tức thì một con rắn lớn bằng nước hiện ra, gào thét xuyên qua chín thân ảnh bằng lửa.
Chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt, chín thân ảnh bằng lửa dưới sự công kích của con rắn nước liền bị dập tắt.
Lúc Lâm Khiếu đường bắt đầu động thủ, Lâm Bình hướng về phía những người khác nháy mắt, thế nhưng ngoại trừ Lâm Vũ Tuyền, những người khác lại không đồng ý ly khai, thậm chí Tiểu Lan còn bi phẫn nhìn Lương Bồi, một lòng muốn liều chết.
Nhìn thấy nháy mắt không có tác dụng, Lâm Bình nóng nảy hét lớn:
- Các ngươi đánh không lại hắn, đi, xuống núi!
Lâm Vũ Tuyền biết thình cảm giữa Tiểu Lan và Lâm Khiếu Đường cực kì thân thiết, chỉ nói mấy câu nhất định không khuyên nhủ được nàng, ánh mắt khẽ động nói:
- Lan muội, cứu người quan trọng hơn, nếu không nhanh, Lão Tam Tử có thể không sống nổi, lão đại ngươi tuy không đấu được bốn người này nhưng năng lực tự bảo vệ thì vẫn có.
Tiểu Lan cắn chặt đôi môi nhỏ đỏ mọng, một tay ôm Lão Tam Tử trong lòng đưa cho A Mãnh:
- Các ngươi xuống núi trước đi, ta đến trợ giúp lão đại một tay.
A Mãnh muốn nói gì đó nhưng lại bị cái trừng mắt của Tiểu Lan doạ nuốt trở lại, A Mãnh không cam lòng, cúi đầu ôm Lão Tam Tử chạy xuống chân núi .
Những người khác hiển nhiên đều chạy theo, Lâm Vũ Nhàn vốn định lưu lại cùng với Tiểu Lan nhưng bị tỷ tỷ túm chặt lôi đi, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, Lâm Vũ Nhàn muốn tránh cũng tránh không xong. . .
- Muốn chạy!
Lương Bồi âm trầm nói, thân ảnh nhoáng lên phóng đi, hắn hiển nhiên nhớ kĩ những kẻ lần trước đều có ở đây, mặt mũi mất hết cũng có phần mấy người này, phải giết.
Ba người cùng đến với Lương Bồi cũng đều động thân, thanh niên nho nhã không đuổi theo mấy người kia, trực tiếp hướng đến phía Lâm Khiếu Đường chủ động công kích.
Một viên ngọc màu hồng nhanh như chớp phóng về phía mấy người đang chạy xuống núi.
Bang, bang, phanh
A Mãnh, Lâm Vũ Tuyền và Lâm Bình đều trúng một kích.
Mấy người chỉ chạy được mấy bước đã bị chặn lại, chênh lệnh về thực lực quả thực quá lớn.
Lương Bồi cười hắc hắc, viên hồng châu dưới sự không chế của hắn như có linh tính xoay xoay tròn, mạnh mẽ phóng về phía Lâm Vũ Tuyền.
Một kích vừa rồi đã bị trọng thương, sắc mặt Lâm Vũ Tuyền tái nhợt, mắt thấy một quả cầu đỏ đang phóng tới phía bản thân. . .
- Tỷ tỷ!
Lâm Vũ Nhàn quát to một tiếng, nhưng không có khả năng giải cứu.
Lúc này một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, đúng lúc đứng chắn trước mặt Lâm Vũ Tuyền.
Lâm Khiếu Đường không hề muốn đánh nhau, thầm muốn yểm hộ mấy người nhanh chóng li khai, thấy Lương Bồi đuổi theo, Lâm Khiếu Đường không cần suy nghĩ lập tức theo sau, chỉ bất quá thanh niên nho nhã xuất hiện làm hắn phải mất một thừi gian mới đuổi tới nơi.
Toa. . .
Một viên quang cầu như quả trứng nhỏ cấp tốc bắt ra, va chạm với quả cầu đỏ trên không trung.
Bồng, quả cầu đỏ vỡ thành bột phấn.
Lương Bồi hơi hơi giật mình, thiếu niên này đã một lần dùng chiêu này phá "phi thiên hồng châu" của mình, trước đây hắn chưa bao giờ gặp qua một kẻ tu luyện võ kỹ của võ tông nào sử dụng chiêu số như vậy.
- Đi mau!
Lâm Khiếu Đường thấp giọng nói.
Lâm Vũ Tuyền nhất thời sửng sốt bị một tiếng này làm tỉnh nguời lại, lập tức từ trên mặt đất đứng lên tiếp tục chạy xuống dưới núi, chỉ là lúc này phía dưới đã có hai gã thánh niên mặc áo màu xám đang đứng.
- Ngày hôm nay một người cũng đừng hòng chạy khỏi đây!
Lương Bồi giận dữ nói.
A Mãnh hét lớn một tiếng, cơ thể toàn thân bạo phát, hướng về phía một kẻ chặn đường lao tới, kẻ đó cũng không né tránh, chỉ đứng yên một chỗ, cự quyền của A Mãnh mãnh liệt kích tới.
Đông, đánh trúng giữa mục tiêu.
Thế nhưng gã thanh niên áo xám ngay cả động cũng không hề động một chút, quyền lực cự đại chỉ đánh vào lớp hộ thân cương khí nhàn nhạt bên ngoài cơ thể gã thanh niên.
Thần lực của A Mãnh ngay cả hộ thân cương khí của đối phương cũng không phá nổi, gã thanh niên kia chỉ cười lạnh một tiếng:
- Loại trình độ này cũng muốn lao tới hay sao? Phàm nhân vô tri.
Phanh. . . , không thấy thanh niên kia làm bất cứ động tác gì, thân thể A Mãnh thối lui tới vài chục bước, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể to con té lăm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ phi thuờng.
Gã thanh niên kia không hề dừng công kích, không thấy có nhiều động tác đã thấy đến bên người A Mãnh, một chưởng phóng xuống.
Lâm Khiếu Đường muốn ngăn cản cũng không kịp, Tiểu Lan tuyệt vọng hét lớn một tiếng, nhưng cũng chỉ phí công, thực lực của đối phương lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
A Mãnh liều mạng đem hét toàn lực muốn tránh khỏi một chưởng này, theo bản năng đưa tay lên che chắn, răng rắc, cánh tay tráng kiện lúc này giống như vô lực, trực tiếp bị cắt thành hai đoạn, mà chưởng lực của đối phương vẫn chưa yếu bớt vẫn theo thế đánh xuống, lực lượng lớn như vậy nếu như đánh trúng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tiểu Lan quay đầu sang phía khác không đành lòng nhìn tiếp.
Bỗng nhiên, A Mãnh cảm thấy cổ áo căng cứng, giống như bị ai đó túm được, kéo ra khỏi đó gần một trượng mới dừng lại, tránh khỏi một kích trí mạng.
Một làn gió thơm thổi qua mũi mọi người, một thân ảnh xinh đẹp quyến rũ hiện ra giữa sân đấu.
- Tô tỷ tỷ!
Tiểu Lan và Lâm Vũ Nhàn song song kêu lên, trong thanh âm run run lại hiện lên hy vọng.
Người xuất hiện kịp thời cứu A Mãnh chính là Lam Dương Tiên Tử Tô Thiến Thiến, Lâm Khiếu Đường cười cười nhìn yêu nữ, thở dài một hơi đồng thời cũng có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi không đi sao?
Tô Thiến Thiến liếc mắt nói:
- Ngươi rất muốn ta đi sao? Tốt lắm ta đi!
- Ai, đại tỷ, ngươi định tuyệt tình như vậy sao?
Lâm Khiếu Đường vội nói.
Tô Thiến Thiến trừng mắt nói:
- Đại tỷ? Ta già như vậy sao?
Lâm Khiếu Đường hì hì cười, sửa lời nói:
- Thiến Thiến xinh xinh, không nên đi nha!
Lời xưng hô này, cho dù là tiếu ngạo hồng trần, trên mặt của Tô Thiến Thiến cũng không khỏi ửng đỏ:
- Xí, tiểu tử không nghiêm chỉnh!
Lập tức khẽ gắt nói.
Lâm Khiếu Đường rất vô tội nhìn đối phương, thực sự không biết nên xưng ô như thế nào nữa!
Lúc này, trên mặt Lương Bồi hiện lên một tia ngưng trọng, thanh niên nho nhã đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Vị này chính là tiền bối cao nhân mà sư đệ gặp qua lần đó, nữ tử mới ngưng tụ thành nội anh phải không?
Sắc mặt thanh niên nho nhã khẽ động, thực sự không ngờ tới vị cao nhân từ miệng Lương sư đệ nói mới ngưng kết nội anh không lâu lại là một vị nữ tử kiều diễm động lòng người như vậy, cho dù là đệ nhất mĩ nhân của Vân Tiêu Điện - Hà Viên Viên cũng có chút không bằng.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút lạnh lẽo, lau mạnh vết máu chảy ra bên khoé miệng.
Lẽ nào chiến đấu vừa mới bắt đầu đã kết thúc?
Tiểu Lan, Lão Tam tử hôn mê bất tỉnh, cánh tay bị cắt đứt của A Mãnh sợ là nối lại không được, thời gian rời khỏi cơ thể quá dài.
Hai tỷ muội Lâm gia cũng đã bị nội thương, như vậy cho dù đánh tiếp cũng vô cùng bị động, bản thân muốn liều mạng bảo vệ những người khác, một bên lại phải song song chiến đấu cùng hai gã cao thủ cấp độ giả sư giai, Lâm Khiếu Đường khô khốc liếm liếm khoé môi.
Tô Thiến Thiến và thanh niên nho nhã kia lên trời xuống đất, chẳng biết đấu pháp đấu thuật đã tới tận nơi nào.
Lâm Khiếu Đường lúc này phải đối phó với ba người thực sự rất khó khăn, trong đó một người cho đến bây giờ vẫn chưa nhập vào vòng chiến đấu, vẫn ở một bên lẳng lặng nhìn diễn biến.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đoán xem tiếp theo ta sẽ tấn công ai đây?
Lương Bồi đắc ý nói, đối với trò chơi này hắn bắt đầu có chút say mê.
Lâm Khiếu Đường nhổ ra một bãi nước bọt, đề phòng nhìn Lương Bồi, nguyên thức bao trùm trong phạm vi trăm mét, một chút gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua.
Một thanh âm cực kì nhỏ bé bống nhiên kích động thần kinh của Lâm Khiếu Đường, hầu như không cần suy nghĩ, một cái lắc mình đã biến mất khỏi chỗ đang đứng, xuất hiện bên cạnh Tiểu Lan đang hôn mê, quay lên phía trên đánh ra một quyền.
Phanh. . .
Một quả cầu đỏ bị đánh trúng nát bấy.
Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, khí huyết bốc lên, cứ tiếp tục như vậy thì chính mình sẽ bị lăn qua lăn lại mà chết.
Lương Bồi có chút không cam lòng, trên mặt hiện lên sự giật mình, nói:
- Phán đoán chính xác, nhưng nếu là hai người cùng lúc thì sao đây?
Đồng tử Lâm Khiếu Đường co lại, Đạn Liệt chỉ toàn lực bắn ra, sau đó lại biến mất rồi xuất hiện trước người Lâm Bình!
Bang bang hai tiếng, đánh ra một quyền, lần thứ hai chống lại công kích của Lương Bồi, hai viên ngọc mầu hồng đều bị đánh nát bấy.
Trận chiến lần trước Lương Bồi ghi hận trong lòng, bởi vậy không hề cùng Lâm Khiếu Đường chiến đấu chính diện, mà là gián tiếp đánh mấy người khác để so chiêu với Lâm Khiếu Đường, khiến đối thủ bị rơi vào tình trạng bị động.
- Không cần lo lắng cho chúng ta, giết hắn!
Lâm Bình gắng gượng ngồi dậy, gian nan nói.
Lương Bồi cười nói:
- Tiểu huynh đệ, đồng bạn của ngươi nói rất đúng, hay là đừng che chắn cho bọn họ nữa, tiếp tục tình trạng này, còn chưa đánh với ta thì ngươi đã phải về trời rồi.
Trên tay Lâm Khiếu Đường hơi giật giật, nguyên xa nhẵn mịn chậm rãi lưu động chảy ra, bao phủ khắp toàn thân, không thèm đáp lời chỉ nhìn Lương Bồi, yên lặng tính toán cự ly giữa hắn và đối thủ, không sai biệt lắm cách xa khoảng ba bốn mươi thước.
Đạo tông nhất phái có nhiều sở trường về thuật pháp, cận chíến trăm thì triệu lần không bằng võ tông, khi người tu đạo cùng người tu võ quyết đấu, khoảng cách giữa hai đối thủ thông thường khá xa.
Chỉ cần cận chiến là ta có thể giết hắn, Lâm Khiếu Đường âm thầm nhắc nhở chính mình.
- Cùng lúc ba người nhé? Ha ha!
Lương Bồi tựa hồ đùa rất vui vẻ, cười lên ha hả.
Lâm Khiếu Đường không dám thả lòng nửa phần, âm thầm giám sát mọi thứ bốn phía, trong mắt chợt loé sáng, viên ngọc mầu hồng lại đến nữa rồi.
Phóng ra một trảo một quyền, Lâm Khiếu Đường dùng tất cả bản lĩnh, trước tiên vọt tới trước Lâm Vũ Nhàn một quyền đánh nát viên ngọc, một chỉ bắn ra đánh nát viên thứ hai phía Lâm Bình. Vũ kĩ Trảo Long thủ Lâm Khiếu Đường chưa có nhiều thời gian nghiên cứu, hiện tại mới luyện đến tầng thứ hai mà thôi, hơn nữa cũng không thuần thục, lúc này cũng chỉ là liều mạng thi triển, một chỉ huyễn hoá ra kim trảo ngũ chỉ vững vàng tiếp được viên ngọc cách đó hơn mười thước phía Tiểu Lan, một trảo bóp nát.
Đột nhiên Lâm Khiếu Đường cả kinh, không chỉ có 3 viên, còn có một viên nữa, hét lớn một tiếng:
- Đê tiện!
Thân hình như mũi tên nhọn phóng đi.
Mục tiêu của viên ngọc mầu hồng này vẫn như cũ bay về phía Tiểu Lan, không còn kịp rồi, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đẩy ra một luồng kình khí, hơi thay đổi quỹ tích của viên ngọc, đánh xuống mặt đất bên cạnh người Tiểu Lan.
Đông, một tiếng vang lên, viên ngọc phóng xuống mặt đất biến mất không thấy, chỉ để lại một động khẩu tối đen như mực, lực xuyên thấu không bình thường.
Tiểu Lan cũng bị xước một tầng da thịt, máu tươi không ngừng chảy ra.
Lương Bồi vẫn chưa vì Lâm Khiếu Đường chặn đứng được bốn viên ngọc mà cảm thấy uể oải:
- Tiểu huynh đệ, kì thực còn có viên thứ năm.
Vừ dứt lời, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, từ phía dưới thân thể Lão Tam Tử phóng ra một viên ngọc, viên ngọc trực tiếp xuyên thủng ngực Lão Tam Tử tạo ra một lỗ thủng lớn.
Viên ngọc này chính là viên vừa mới xuyên thấu xuống dưới đất, thực ra chỉ cần không trực tiếp bị đánh nát, Lương Bồi có thể tuỳ tý khống chế, đây là pháp bảo tên gọi “Phi thiên hồng châu”, lên trời xuống đất không gì không làm được, vừa thực vừa hư, tính chất phi thường đặc thù, chỉ có thể dùng vật kèm theo nguyên lực hùng hậu mới có thể đánh nát.
Mới đây mọi người còn cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ, mà hiện tại, Lão Tam Tử cứ như vậy chết đi.
Nhìn thi thể bị đánh thủng một lỗ lớn trên ngực, Lâm Bình quay mặt đi, không đành lòng nhìn nữa, mà hai tỷ muội Lâm gia không biết từ khi nào đã ôm lấy nhau, Lâm Vũ Nhàn nhẹ giọng co quắp, đôi môi đỏ mọng của Lâm Vũ Tuyền trở nên trắng bệch không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Mãnh chống cánh tay còn lại lên mặt đất liều mạng di chuyển, máu chảy ra quá nhiều đã làm hắn suy yếu cực độ, cự li vốn ngắn ngủi nhưng đối với hắn lúc này lại vô cùng xa xôi, chỉ bằng một chút khí lực vẫn tiến đến bên cạnh thi thể Lão Tam Tử, thì thào kêu lên:
- Tam Tử, Tam Tử, có thể nghe được không?
Lâm Bình mạnh mẽ quay đầu kêu lên:
- Lâm Khiếu Đường, ngươi không cần để ý đến chúng ta, tập trung giết chết tên súc sinh kia, cứ tiếp tục như vậy thì một người ngươi cũng đừng hòng cứu được, cả đám sẽ chết hết.
Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt nhìn thoáng qua thi thể Lão Tam Tử, tựa hồ chẳng có bi thương gì nhiều, chỉ có trong con ngươi đen loé lên một cỗ sát khí nồng đậm chưa từng có.
- Bây giờ tiếp tục cứu người? Hay là không quan tâm gì hết đánh với ta? Tiếp theo ta sẽ sử dụng toàn lực đó!
Lương Bồi giả dối nói, trên người chậm rãi xuất hiện ra hơn mười viên ngọc.
Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Lâm Bình, hắn khẳng định gật đầu, ý nói không cần quan tâm đến bọn họ.
Vù vù vù vù. . .
Hơn mười viên ngọc đồng thời phóng đi!
Trong nháy mắt Lâm Khiếu Đường không ngờ không có một chút hành động nào, trong miệng lẩm bẩm bốn chữ: - Cực hạn hoả độn.
Một chiêu này trong lúc tu luyện tỉ lệ thành công của Lâm Khiếu Đường vô cùng nhỏ, nhưng lúc này cũng không quản gì nhiều, chỉ có thể đem toàn bộ nguyên lực thúc đẩy đến lực hạn, cả người giống như bốc cháy phóng đi.
Ngoại trừ ánh lửa, căn bản không nhìn thấy bóng người, tốc độ quá nhanh, giống như điện quang xuyên qua ánh lửa.
- Ngu ngốc!
Lâm Bình mắng to một tiếng.
Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không tới công kích Lương Bồi, vẫn như cũ lựa chọn cứu người, tốc độ cực nhanh có thể tuỳ ý thấy được tàn ảnh, bang bang bang. . . , chỉ nghe thấy một tiếng va chạm vang vọng.
Hơn mười viên ngọc, từng viên bị đánh nát.
Lương Bồi và hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện hơi sủng sốt, rất ngoài ý muốn nhìn thiếu niên bất quá chỉ có tu vi Sĩ giai trung kỳ, không ngờ có thể đỡ được công kích toàn diện của cao thủ Sư giai.
Hơn mười viên ngọc, Lâm Khiếu Đường chỉ bằng đôi nhục quyền mang theo nguyên lực đánh nát, một lần lại một lần, lực lượng cực lớn đánh sâu vào thân thể của hắn khiến huyết mạch tổn thương đau đớn vô cùng, hơn mười lần chống đỡ hắn đã thụ thương nghiêm trọng.
Ba ba ba…
Đấu trường vắng vẻ vang lên tiếng vỗ tay, Lương Bồi âm hiểm cười nói:
- Đánh rất đẹp, bất quá, tiểu huynh đệ xem ra thụ thưong không nhẹ, nếu như ta công kích một lần nữa giống như vậy, ngươi còn có thể tiếp tục chống đỡ sao? Ha ha. . .
Ba. . .
Lại thêm một tiếng giống như tiếng vỗ tay, bất quá chỉ có một tiếng giòn tan.
Khoé miệng Lâm Khiếu Đường không ngừng chảy ra máu tươi nhưng lại hiện lên một nụ cười, nụ cười rất rực rỡ.
Lương Bồi chỉ cảm thấy sau cổ bị một vật gì đó nắm lấy, trong lòng kinh sợ, lấy tay sờ soạng một chút, chỉ cảm thấy một lợi trảo cứng rắn như sắt thép nắm chắc nơi đó, ngũ chỉ đã đâm vào trong da thịt.
Lâm Khiếu Đường chậm rãi giơ lên một tay khua trảo về phía Lương Bồi, lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ xuông núi, bằng không cắt đứt cái cổ của ngươi!
Trảo Long thủ này chính là lúc chống đỡ những viên hồng châu phóng ra, Lâm Khiếu Đường không hề thu hồi, khi Lương Bồi đắc ý tập trung vào trò chơi như một thượng vị giả, Lâm Khiếu Đường đã lặng lẽ đem Trảo Long thủ dán sát mặt đất theo lá khô phóng tới.
Lợi dụng lúc mọi người đem ánh mắt của mình tập trung vào cảnh chống đỡ công kích của hơn mười viên ngọc thì Trảo Long thủ đã lặng lẽ túm được gáy Lương Bồi.
Có thể lí do là quá tự tin, ngay cả hai gã sư huynh của Luơng Bồi cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó. . .
Cự ly, đó là một vấn đề mà Lâm Khiếu Đường vẫn luôn suy xét.
Một khi mất đi sự bảo vệ của cự ly, đạo tông nhất phái kỳ thực yếu hơn võ tông nhất phái nhiều lắm, Lâm Khiếu Đường thậm chí còn cảm giác được sự mềm nhũn trên cổ Lương Bồi khoảng cách xa hơn ba bốn mươi thước. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.