Đấu Y

Chương 35: Kiếm tiền.

Mộc Thang

20/04/2013



Bởi vì Lâm Bình không thể chịu đựng được hương vị trong phế dược phòng nên hẹn Lâm Khiếu Đường gặp mặt ở trong một rừng trúc nhỏ cách phế dược phòng rất xa.

"Huynh đệ, ma phí tán có thể sản xuất hàng loạt không?" Lâm Bình không nắm chắc hỏi.

"Sản xuất hàng loạt? Tại sao? Sư huynh chẳng lẽ cần dùng rất nhiều sao?" Lâm Khiếu Đường khó hiểu nói.

Lâm Bình có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói, "không phải vậy, chỉ là gần đây có mấy người bạn tốt muốn mua ma phí tán của huynh, sư đệ lần trước đưa huynh đều dùng hết rồi."

Nghe xong, Lâm Khiếu Đường lập tức hiểu được nguyên nhân, "tăng thêm liều lượng thì có thể, nhưng để sản xuất hàng loạt e là rất khó, nguyên liệu nhiều như vậy một mình đệ thật sự là làm không kịp, mà chi phí cũng sẽ gia tăng rất nhiều."

Hơn ba tháng gần đây, nhờ có ma phí tán nên tốc độ tu luyện Lâm Bình gia tăng nhiều, đã đạt tới 9 tinh võ phó cao nhất tiêu chuẩn, chỉ kém một chút là có thể sánh ngang người mạnh nhất trong lứa tuổi tại Lâm gia là Lâm Vân Phi.

Bởi vì vấn đề giao dịch nên Lâm Bbình cùng Lâm Khiếu Đường tiếp xúc thường xuyên, mới đầu Lâm Bình đối với Lâm khiếu Đường cảm thấy chán ghét, sau lại phát hiện được kẻ từ trước tới nay bị gọi phế vật lớn nhất này thật ra rất dễ ở chung, tính cách cũng được, lạc quan sáng sủa, thức thời.

"Huynh đệ, cần nguyên liệu gì đệ cứ việc nói cho huynh, huynh có biện pháp kiếm rất nhiều về, còn về chia hoa hồng, chúng ta bốn sáu mà chia, huynh bốn đệ sáu, được không?" Lâm Bình thành ý nói.

Vốn định bắt chẹt thêm một chút nhưng thấy Lâm Bình thẳng thắn như vậy, Lâm Khiếu Đường cũng sẽ không làm gian thương, cười nói, "Nếu là như vậy thì đệ đồng ý, nhưng đệ còn có một điều kiện."

Nghe Lâm Khiếu Đường đồng ý, Lâm Bình đương nhiên vui sướng vô cùng vỗ ngực nói, "Huynh đệ cứ việc nói, đừng nói một cái điều kiện, cho dù là mười, chỉ cần ta làm được thì nhất định đáp ứng đệ."

Trên mặt mỉm cười, Lâm Khiếu Đường hắc hắc cười thầm, nghĩ: mười việc thì không cần , huynh đệ ta chỉ cần mộtt việc mà thôi.

"Mua bán giao dịch phải do đệ tự mình hoàn thành, sư huynh giúp ta tìm kiếm khách hàng là được." Lâm Khiếu Đường tùy ý nói.

Tuy rằng Lâm Khiếu Đường trước kia không phải là tiêu thụ viên nhưng đạo lý cơ bản nhất cũng biết một chút, phải giữ vững điểm mấu chốt mới được, nếu chỉ ở sau lưng vùi đầu vào điều chế thì cuối cùng cũng trở thành con rối trong tay người khác, công sức bỏ ra có nhiều đến thế nào đi nữa mà không có khách hàng thì cũng uổng công.

Lâm Bình còn tưởng rằng là điều kiện khó khăn gì, hóa ra là đơn giản như vậy, khẳng định nói, "Không thành vấn đề, 2 huynh đệ ta phân công rõ ràng, huynh chịu trách nhiệm tìm nguyên liệu và khách hàng, đệ luyện chế dược phẩm cùng mua bán giao dịch."

Là cháu trai của tam trưởng lão, Lâm Bình địa vị ở Lâm gia cũng không phải là thấp, va chạm xã hội tự nhiên cũng nhiều, hắn không có khả năng không biết Lâm Khiếu Đường ý đồ.



Cho dù biết rõ lợi hại mà vẫn có thể như thế sảng khoái đáp ứng xuống, có thể thấy được Lâm Bình đối Lâm Khiếu Đường cũng không cảnh giác, đối với ân tình Lâm Khiếu Đường giải quyết việc hắn tu luyện khó khăn khắc trong tâm khảm, cũng bời vì hồi trước định giết hắn mà áy náy.

Có đôi khi là một kẻ yếu cũng không phải là chuyện xấu, mọi người bình thường đối kẻ yếu đều dường như không có cảnh giác.

Lâm Khiếu Đường trong lòng nóng lên, khoảng cách cuối cùng trong lòng hắn cũng vào lúc này hoàn toàn bị tiêu trừ, hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không cần nói.

Bản lĩnh của Lâm Bình không nhỏ, trực tiếp vận dụng gia tộc lực lượng, rất nhanh đã đưa tới nguyên liệu mà Lâm Khiếu Đường cần.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên cũng không cẩu thả, giảm bớt thời gian tu luyện, đầu nhập toàn tinh thần vào điều chế ma phí tán, hơn nữa dùng dư thừa nguyên liệu điều chế một ít thảo dược trị liệu tật bệnh khác.

Một khi nguyên liệu đến nơi, phương diện sắp xếp cũng không cần nhiều thời gian, kỳ thật chỉ cần điều chế là xong.

Vài ngày sau, tại nơi nghỉ ngơi cấp thấp của địa hạ lôi đài hôm nay náo nhiệt khác thường, hơn mười thanh niên dáng vẻ khác nhau tụ tập cùng một chỗ, bên trong là một gã thiếu niên tướng mạo bình thường, liếc mắt một cái rất khó nhớ rõ, chỉ có cặp mắt đen sáng ngời của hắn thỉnh thoảng lóe ra tia khôn khéo khiến người ta không khỏi trước mắt sáng ngời.

"Ngân diện huynh, thuốc này đích thật do thiếu niên này phân phối sao?" Một vị tráng hán dáng người cao to hồ nghi hỏi.

Nam tử mang theo ngân sắc mặt nạ bên cạnh giọng nói điềm tĩnh trả lời, "Điền huynh, muốn biết thiệt giả mua một phần thử xem thì biết, so sánh xem cùng dược phẩm huynh đệ mấy ngày trước bán cho huynh có giống nhau hay không."

Vị thiếu niên mà Điền huynh nói đến, đúng là Lâm Khiếu Đường, lúc này hắn đang nước miếng bay tứ tung đẩy mạnh tiêu thụ dược phẩm trong tay, đối với đối thoại bên cạnh có nghe vào trong tai cũng không để ý.

Lâm Bình gần nửa năm qua vẫn đánh hắc lôi, chủ yếu bởi vì hắn tu luyện đặc thù vũ kỹ, phải thường xuyên cảm thụ khủng hoảng mới có thể có đột phá, vì tránh để người khác biết, Lâm Bình bình thường đều đeo mặt nạ bạc trên mặt, cho dù không đeo cũng sẽ không lấy chân diện mục gặp người, dù sao hắn là cháu trai của Lâm gia tam trưởng lão, thân phận ở Tân La thành tương đối có danh tiếng .

"Ngân diện huynh, huynh lần trước cho ta thuốc thật sự rất tốt, lúc ấy ta đau muốn ngất đi, sau khi dùng chỉ chốc lát sau trên người không còn đau nữa, còn có một loại cảm giác tê ngứa mà thoải mái." Một vị dáng người nhỏ gầy thanh niên khác phấn khích nói.

"Đúng thế, loại người nhiều năm dựa vào nắm tay ăn cơm như chúng ta, trên người mang theo loại dược phẩm này có thể giảm đi không ít đau đớm của da thịt." Một vị nam tử hơi béo cảm khái nói.

"Đi, nể mặt ngân diện huynh, ta cũng mua thuốc này, nếu hiệu quả tốt, ta sẽ đặt hàng dài hạn." Một thanh niên dáng người trung bình đứng ở một bên vẫn trầm mặc không nói lập tức gật đầu nói.

Có người dẫn đầu, kế tiếp tự nhiên là dễ dàng hơn nhiều, một bên đem thuốc đã điều chế tốt đưa ra, một bên khoái trá lấy tiền, Lâm Khiếu Đường cười không thể khép miệng được.

Một bọc nhỏ ma phí tán như vậy cũng bán được 1 tử tinh tệ, đã vượt quá cả mong muốn của Lâm Khiếu Đường, rõ ràng mấy tên cả ngày cùng người khác đánh nhau này, biết rõ nỗi khổ của bị đau.

Ma phí tán này đã bị Lâm Khiếu Đường pha loãng trước, muốn kiếm càng nhiều tự nhiên cần phải theo từng bước từng bước một.



Mỗi ngày hoa u sẽ an bài hơn ba mươi trận thi đấu, trong đó ba mươi trận đều là tiểu nhân vật quyết đấu với nhau, chỉ có mấy trận cuối mới an bài cao thủ xem như khóa sổ.

Mọi người đến đây đả lôi đài hình dáng khác nhau, mục đích không giống, nhưng cơ bản nhất đều là vì kiếm ăn, ảo tưởng sẽ có lúc nổi danh.

Những tên tương đương với chức nghiệp quyền thủ này không có khả năng liên tục lên sân khấu, trên cơ bản đánh xong một hồi thì phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nếu bị trọng thương thời gian nghỉ ngơi sẽ lâu hơn.

Vì duy trì các trận đấu đặc sắc mỗi ngày không gián đoạn, số lượng nhóm người này tương đối nhiều, ít nhất cũng có hơn một ngàn người, hơn nữa những người này đều là không cố định, có người rời khỏi tự nhiên cũng tân nhân tiến vào.

Vì không làm cho người khác chú ý, Lâm Khiếu Đường bán hết hai mươi bao xong liền quay về nhà.

Chạng vạng Lâm Bình mang theo cánh tay bị thương đi vào phế dược phòng, trên mặt không có chút thống khổ, chờ mong nhìn Lâm Khiếu Đường "Huynh đệ, hôm nay bán thế nào?"

Không nói nhiều, Lâm Khiếu Đường đầu tiên là đưa ra 8 mai tử tinh tệ, sau đó mới nói, "Tổng cộng bán hai mươi bao, đây là phần của huynh."

"Này phân lượng đủ dùng bao lâu?" Lâm Bình nhìn trong tay tử tinh tệ không khỏi hỏi.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa mở miệng chỉ dựng thẳng lên một đầu ngón tay, Lâm Bình hồ nghi nói, "1 lần?"

Gật gật đầu, Lâm Khiếu Đường gian trá cười nói: "Chuẩn xác mà nói 1 lần cũng không đủ dùng, ta đem dược pha loãng một chút, nếu bị thương nghiêm trọng một chút, có lẽ chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ mà thôi."

Lâm Bình khe khẽ thở dài nói: "Mấy tên kia tuy không tính là người tốt, nhưng cũng không phải là kẻ gian trá, cả ngày ở trên đao thương kiếm ăn, cũng không dễ dàng."

Lâm Khiếu Đường đương nhiên hiểu được ý tứ của Lâm Bình, không thể tưởng được người nầy còn có mặt tốt như vậy, liền nói, "Mục tiêu của đệ cũng không phải bọn họ, bất quá tạm thời chỉ có thể để cho bọn họ làm một chút coi tiền như rác, đợi lúc hấp dẫn được mấy tên cao cấp đến mua, ta sẽ đưa một chút thuốc tê nồng độ cao cho bọn hắn."

"Hấp dẫn mấy tên cao cấp?" Lâm Bình có điểm nghi hoặc.

"Đúng vậy, võ phó cấp lôi thủ khẳng định thu vào không cao bằng võ vệ cấp, bị thương trình độ tự nhiên cũng sẽ nhẹ hơn nhiều, chỉ có bị thương càng nặng cảm giác đau đớn càng mạnh, khả năng càng cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của loại thuốc này, đến lúc đó giá cả tự nhiên cũng sẽ cao hơn." Lâm Khiếu Đường trong mắt hiện lên một chút tinh quang không phù hợp với tuổi, có điểm đa mưu túc trí.

Lâm Bình gật gật đầu, thay đổi ý nghĩ, rồi lại cảm thấy được không quá thỏa đáng, "Làm rùm beng thì không tốt lắm đâu, nếu gặp gỡ ác đồ hoặc cường đạo, chúng ta sợ là đỡ không được, hơn nữa Tân La thành hiện tại cũng không quá thái bình, các thế lực đều có tai mắt, bất cứ việc gì bất bình thường đều có thể gây họa cho chính mình."

Lâm Khiếu Đường sớm có sở liệu cười cười, nói: "Đây quả thật là một vấn đề, nhưng, cũng không phải là không có cách nào giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook