Chương 339: Ma Nha đàn. (Thượng)
Mộc Thang
20/04/2013
Nhìn Tù Ma sơn mạch rộng lớn trước mắt, Lâm Khiếu Đường nhíu mày. Đối với sào huyệt Hóa Long Giao hắn một điểm cũng không hứng thú, chỉ tập trung thả ra mấy trăm đầu Tham thị thú tìm kiếm tung tích nguyên hỏa, chính bản thân mình cũng phóng ra nguyên thức thăm dò, đã phát hiện ra ba địa điểm có khả năng tồn tại nguyên hỏa.
Nhưng lúc này Lâm Khiếu Đường lại đang hóa thân thành Thiên Cực Lão Nhân nên không tiện mượn cớ thoát thân, huống chi Hồ Mị Nhi hành sự thoạt nhìn có chút lỗ mãng, Lâm Khiếu Đường tự nhiên càng không thể an tâm bỏ đi cho được.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường một đường đi theo vẫn không ngừng tự đánh giá, đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên liền đem suy nghĩ của hắn kéo lại.
Gã đệ tử Hiên Viên Tông bị một cây đằng điều (tưởng tượng giống như dây leo trong rừng) quấn lại, đằng điều mạnh mẽ vươn ra vô số sợi trường thứ (xúc tu) bắt lấy, tên đệ tử kia còn không biết xảy ra chuyện gì thì tính mệnh đã lập tức ô hô ai tai.
Bầu trời Tù Ma sơn mạch cực kỳ ẩm ướt, khí nguyên bất ổn, hơn nữa mây đen không ngừng kéo tới, xen lẫn với đó là từng đạo thiểm điện bất chợt, cũng không biết bên trong rốt cuộc ẩn chứa điều gì, bởi vậy mấy người nguyên lão cùng trưởng lão Hiên Viên Tông sau khi thương nghị liền quyết định phi hành tại tầng siêu thấp là thỏa đáng nhất.
Ai ngờ mới chỉ qua được vài ngọn núi đã liền gặp phải biến cố, tổn thất một gã đệ tử.
“Mọi người cẩn thận, đây chính là ‘Thứ đằng yêu thụ’!”
Thổ Nham Lão Quái vội vàng cảnh báo nói.
Lâm Khiếu Đường nhìn từng cái trường thứ như phô thiên cái địa mà đến có vẻ rất là kinh ngạc. "Thứ đằng yêu thụ" này là yêu thú cấp mười hai, nếu lấy thực lực bình phán chí ít cũng tương đương với tu vi linh hồn giai hậu kỳ, tu luyện giả bình thường gặp phải loại yêu thụ này chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nơi này bất quá mới chỉ là rìa ngoài Tù Ma sơn mạch liền đã gặp được yêu thú mộc hệ lợi hại như vậy, nếu là bên trong không biết còn cất dấu hung hiểm dường nào, thực sự khiến người kinh hãi không đành lòng tưởng tượng.
"Thứ đằng yêu thụ" có hình thể cực kỳ khổng lồ, bất quá cũng không thể di động được, chỉ có cắm rễ tại chỗ ôm cây đợi thỏ. Nhưng rễ của nó lại cực kỳ rắc rối phức tạp, mỗi cái như một chiếc trường thứ dài, lại càng có thể co duỗi, dài nhất cũng có thể vươn xa tới trăm trượng.
Thông thường những chiếc rễ dài của "Thứ đằng yêu thụ" đều được ẩn dấu trong những bụi cây rậm rạp, một khi khởi xướng công kích sẽ rất nhanh, mãnh liệt như những con mãnh giao, hung hãn vô cùng.
Khi những chiếc trường thứ hung hãn quét ngang đến, chúng tu luyện giả Hiên Viên Tông cấp tốc phản kích, từng chiếc trường thứ hung hãn dần dần bị chặt đứt, nhưng mà những chiếc trường thứ này phảng phất như bất tận, cứ mỗi chiếc bị chặt thì phía sau lại có nhiều hơn một chiếc lao đến.
Bất quá cũng may đội ngũ Hiên Viên Tông lần này tới đây rất cường đại, uy lực của tập thể công kích lại càng vượt trội hơn so với cá thể đơn độc, thế nên tới cuối cùng những công kích mãnh liệt của "Thứ đằng yêu thụ" cũng bị chặn lại.
“Súc sinh này chính là một loại ma, theo lời kể lại có thể so sánh với trăm ngàn quân ma, phái ta bất quá chỉ có hơn hai mươi người đã khống chế lại được, xem ra lời đồn vẫn có điểm khuếch đại a!”
Một gã đệ tử thi pháp chặt đứt hơn mười chiếc thứ đằng hơi đắc ý nói.
Đột nhiên, phía dưới rừng rậm truyền đến một trận rung động, "Thứ đằng yêu thú" tựa hồ giống như bị chọc giận rồi kịch liệt rung động. "Oanh" một tiếng trời rung đất chuyển.
Tiếp đến, vô số trường thứ như những làn đạn cấp tốc xạ đến, tốc độ so với tiễn nỏ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Gã đệ tử vừa mới nói xong còn không biết xảy ra chuyện gì liền cảm thấy trên người nhiều chỗ bị xuyên thủng. Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy toàn thân trên dưới đều là lỗ thủng, rên lên được vài câu rồi cả người ngã xuống đất.
Trên bầu trời nhất thời truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, bởi số lượng mũi tên trường thứ nhiều không kể xiết, tốc độ lại nhanh vô cùng, bởi vậy nhiều gã đệ tử cơ bản chịu không chống đỡ nổi, huống chi trường thứ lại cực kỳ cứng rắn, những pháp bảo bình thường căn bản không thể tạo nên những thương tổn dù chỉ là bên ngoài, bởi vậy chúng đệ tử Hiên Viên Tông chỉ có thể trở thành những bia ngắm sống mà thôi.
Chỉ thoáng một lúc, Hiên Viên Tông đã tồn thất hơn mười đệ tử, chỉ còn lại ba vị nguyên lão, năm vị trưởng lão cùng ba bốn gã đệ tử có thực lực cao hơn một chút đang cực lực chống đỡ.
"Thứ đằng yêu thụ" là một loại yêu thú hệ mộc cực kỳ khó đối phó, bởi vì nó ẩn dấu sâu trong rừng rậm, rất khó có thể tìm thấy chân thân, cho dù có tìm được rồi cũng không cách nào hạ thủ, cũng bởi chân chính bộ phận hạch tâm cùa nó không nằm trên mặt đất mà là ngầm sâu trong bộ rễ, cho dù chặt đứt toàn bộ đằng điều, thậm chí đốt sạch toàn bộ thân thụ cũng là vô dụng, càng đừng nói tới có thể chọc tức khiến nó tự bạo đồng quy vu tận.
Tại Kỳ Đông Đại Lục, nguyên tinh trên người yêu thú dưới cấp mười được xưng là thú nguyên tinh, mà nguyên tinh được yêu thú ngoài cấp mười ngưng tụ ra được xưng là yêu tinh, ẩn chứa lượng khí nguyên mà thú nguyên tinh xa xa không thể bằng được.
Cũng không biết yêu thụ này đã sống được bao nhiêu năm, trường thứ của nó phảng phất như bắn mài không hết, hơn nữa uy lực càng lúc càng lớn, thế tiến công càng ngày càng thêm hung hãn.
Đến ngay cả năm vị trưởng lão chống đỡ cũng cảm thấy chút cật lực, thậm chí có một hai vị trưởng lão tu vi hơi yếu đã gặp phải ít vết thương nhẹ.
Lâm Khiếu Đường cảm giác một cỗ nguy cơ không hiểu đang bắt đầu khởi động, ánh mắt chợt lóe, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh trường côn màu đen, chính là bảo bối của Thiên Cực Lão Nhân "Ám nguyên thiên cực côn". Trải qua mấy ngày nghiên cứu, Lâm Khiếu Đường đối với pháp bảo này đã có nhận thức nhất định.
Nắm chặt "Ám nguyên thiên cực côn", Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ vận chuyển khí nguyên trên tay, mấy trăm đạo phù trong tay áo cũng đồng loạt phi ra, tựa như những khỏa đạn pháo bắn ra ngoài.
"Oanh, oanh, oanh" hắc phù đạn pháo cùng trường thứ va chạm cùng một chỗ, lập tức bắn ra lực lượng bạo tạc kịch liệt, lực lượng bạo tạc do hắc phù đạn pháo sinh ra có thể lập tức phá hủy hơn mười gốc trường thứ.
Mấy trăm tấm hắc phù trong nháy mắt liền đem bốn phía không gian xung quanh dọn sạch sẽ, chỉ là sóng xung kích do bạo tạc sản sinh ra tuy có thể tạm thời giúp cho chúng tu luyện giả Hiên Viên Tông thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng cũng chẳng được dễ chịu chút nào, thậm chí đã có người bị chấn thương.
Lâm Khiếu Đường nguyên bản không muốn tiếp tục xuất thủ, bản thân thể hiện bản lãnh hơn người lặp đi lặp lại nhiều lần, làm cho nhãn thần Thổ Nham Lão Quái nhìn mình đã có chút vẻ hoài nghi. Mà trong mắt Hồ Mị Nhi thì tràn đầy vẻ nghi hoặc, trừ hai người bọn họ ra, trong đội ngũ còn có một vị nguyên lão khác trong môn phái, hiển nhiên là phái tới đây để giám thị chính mình.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường cảm giác được nguy cơ nào đó không rõ ràng, phóng ra rất nhiều tham thị thú dò xét đều bị yêu thú nào đó nguy hiểm ăn hết, hơn nữa là yêu thú kết thành đàn đội tương đối đông đảo, số lượng chí ít vượt quá ba nghìn, đang dùng tốc độ rất nhanh bay tới.
“Mọi người chạy mau, không nên tiếp tục xâm nhập vào trong Sơn Mạch, hãy chạy nhanh.”
Thiên Cực Lão Nhân giải trừ vây khốn cho đám đệ tử môn phái rồi hét lớn.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết Thiên Cực Lão Nhân rốt cuộc là có ý gì, lúc này yêu thụ đã gần như đường cùng, chính là cơ hội chém giết tốt nhất, còn có thể đoạt lấy yêu tinh, nhị cấp yêu tinh giá trên thị trường vượt quá vạn trung cấp nguyên thạch.
Trong lúc mọi người đang do dự, ba chiếc trường đằng thật lớn từ trong rừng lao ra, tựa như cự mãng toàn thân mọc gai nhọn điên cuồng hướng về phía mọi người kéo tới.
Trong hư không không biết từ khi nào đã trôi nổi rất nhiều vật thể mềm mại giống như tơ nhện, những vật thể nhìn như vô hại này cũng làm cho tốc độ hành động của mọi người giảm xuống trên diện rộng.
Những vật thể giống như tơ nhện này một khi chạm phải, lập tức giống như bị điện giật!
Chiêu số của Thiên Cực Lão Nhân, Lâm Khiếu Đường có khả năng sử dụng đều đã sử dụng hết, lúc này nếu là lại xuấl hiện thêm trường đằng, chắc phải dùng chiêu số của chính mình, nhưng nếu như vậy sẽ bị lộ.
Đúng lúc này, ba khối nham thạch màu xám thật lớn bỗng nhiên xuất hiện.
Thổ Nham Lão Quái rốt cuộc đã xuất thủ rồi, ba khối nham thạch thật lớn càng lúc càng dài hơn lớn hơn, sau đó giống như vẫn thạch rơi hướng về phía rừng rậm, làm cho không khí xung quanh nóng đỏ, sau một khắc, bốn phía rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, vật thể giống như tơ nhện dần dần biến mất.
Thứ đằng yêu thụ tựa hồ như đã bị đập chết, một chiêu này của Thổ Nham Lão Quái có uy lực thật lớn, thế nhưng lại không thể thi pháp trong thời gian dài, trên thực tế, từ khi phát hiện ra yêu thụ, Thổ Nham Lão Quái đã bắt đầu tích tụ pháp lực, cho tới bây giờ mới thi triển ra. Bằng không cũng không đến mức để cho nhiều đệ tử chết uổng mạng như vậy.
Những tên đệ tử còn sống thầm thở ra một hơi dài, nhìn về phía hố to bị nham thạch thật lớn đập xuống tạo ra, thầm nghĩ hẳn là đã đập chết yêu thụ kia rồi.
“Kia là cái gì?”
Bỗng nhiên có người nhìn thấy một đám vật thể kỳ lạ đông nghịt đang di chuyển cực nhanh hướng về phía bọn họ.
“Đàn ma nha!”
Có người cả kinh kêu lên.
Ma nha là yêu thú cấp mười một, từng cá thể không tính mạnh mẽ, thế nhưng một đám ma nha thì đúng là ác mộng, chúng nó có thể phá hủy tất cả mọi thứ nhìn thấy.
Thân thể ma nha không lớn, cũng chỉ chừng một con ngỗng, toàn thân đen bóng, những chiếc răng màu trắng trong miệng vô cùng cứng rắn, đôi trảo có thể đem nham thạch nắm vỡ, càng từ trong miệng phun ra một loại dịch thể màu vàng có tính ăn mòn cực mạnh, thân thể trời sinh đã có một loại nguyên khí hắc ám hộ thể, công kích bình thường đối với chúng hoàn toàn không có hiệu quả.
Sóng trước chưa ổn sóng sau lại tới!
Đám tu luyện giả Hiên Viên Tông nhất thời đại loạn, thậm chí là Thổ Nham Lão Quái và Hồ Mị Nhi cũng không biết làm cái gì. Nếu như chỉ có một mình bọn họ đối mặt với loại tình huống này, tự nhiên có thể chạy trốn thật xa, thế nhưng lúc này bên cạnh còn có bốn tên đệ tử và năm vị trưởng lão cần phải chiếu cố, lấy tu vi của bọn họ căn bản không thể tránh được truy kích của đàn ma nha này.
“Làm sao bây giờ?”
Hồ Mị Nhi có chút loạn hỏi, sự kinh khủng của đàn ma nha so với thứ đằng yêu thụ vừa rồi còn lớn hơn nhiều. Thứ đằng yêu thụ bình thường chỉ cần hai linh hồn giai cẩn thận một chút là có thể đối phó được. Thế nhưng đàn ma nha thì không phải chỉ hai linh hồn giai có thể chống đỡ. Thậm chí là tu vi linh hồn giai hậu kỳ và bảo bối lợi hại cũng chỉ có thể chọn cách trốn chạy thật nhanh.
Làm Khiếu Đường thở dài một hơi nói:
“Thổ lão quái, ngươi mang theo các đệ tử và trưởng lão rời khỏi đây trước. Ta và Hồ nguyên lão lưu lại giữ chân chúng một hồi, các ngươi nhanh chóng chạy đi!”
Thổ Nham Lão Quái nghe được câu này đầu tiên sửng sốt một chút. Không nghĩ tới lão sắc quỷ này lại có thể có tinh thần hy sinh như vậy, thực sự ngoài dự liệu.
Trong lòng Hồ Mị Nhi không quá tình nguyện, nhưng cũng không thể phản bác, chung quy không thể nói chính mình không muốn trợ giúp các đệ tử và trưởng lão chạy trốn, chỉ có thể trầm mặc biểu thị đồng ý.
Nguy cơ trước mắt không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Thổ Nham Lão Quái lập tức lấy ra pháp bảo phi hành đắc ý nhất của mình, pháp khí tinh thạch, mọi người rất nhanh đi lên toàn bộ. Thổ Nham Lão Quái khẽ quát một tiếng, tinh thạch giống như lưu tinh bay đi cực nhanh.
Lúc này, đàn ma nha cách Lâm Khiếu Đường và Hồ Mị Nhi không đến một trăm trượng, từng con ma nha đều lộ quang mang hung ác trong mắt, đói khát nhìn về phía hai người trước mặt, thầm nghĩ xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ.
Hộ Mị Nhi lúc đầu còn có chút sợ hãi, thế nhưng vừa nhìn vào mặt Thiên Cực Lão Nhân bên cạnh, đột nhiên nổi lên sụ hiếu thắng trong lòng, ngay cả lão sắc quỷ này còn không sợ thì chính mình sợ cái gì đây!
Hồ Mị Nhi lật tay lấy ra vài miếng pháp khí hình lá cây, hóa thành hơn mười tiểu đao hình chiếc lá!
Hồ Mị Nhi đang muốn xuất thủ, bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng quát trầm thấp.
“Hồ nguyên lão không thể xuất thủ, trước tiên ra sau lão phu tránh một chút.”
Thấy Hồ Mị Nhi dĩ nhiên muốn tấn công đàn ma nha, Lâm Khiếu Đường lập tức ngăn cản, trong tay sớm đã xuất hiện một thanh tử kim trường thương.
Hồ Mị Nhi trong sự hồ nghi bay ra sau Thiên Cực Lão Nhân, Thiên Cực Lao Nhân lập tức tung tử kim trường thương trong tay ra, trường thương cấp tốc xoáy tròn, hình thành nên khiên chắc kín không kẽ hở, tổng cộng bốn thanh trường thương xuất hiện. Lập tức huyền phù trong hư không che chắn Lâm Khiếu Đường và Hồ Mị Nhi, trên dưới trái phải đều bị bốn mặt thuẫn che chắn, có thể nói không một kẽ hở, chỉ có trước sau rộng mở.
“Hồ nguyên lão, chỉ cần chúng ta thuận lợi chống lại được ba đợt công kích của đàn ma nha này coi như thành công rồi.”
Giọng nói già nua truyền vào trong tai Hồ Mị Nhi.
“Uhm!”
Trong cổ họng của Hồ Mị Nhi “uhm” một tiếng coi như đáp ứng, đôi mắt đẹp vẫn đang lo lắng nhìn vào đàn ma nha điên cuồng lao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.