Chương 297: Một trận đánh quỷ dị.
Mộc Thang
20/04/2013
Dưới việc áp đặt hôn sự, nếu không phải hôm nay còn xuất sơn, lần này bị triệu hồi, hai bên một trước một sau thúc giục, tâm trạng của Mộ Dung San trở nên cực kỳ bất ổn, tâm tư vô cùng hỗn loạn, hai mắt lạnh lẽo, đối với quyết định của trưởng lão gia tộc nàng không thể lý giải được, kỳ thực từ vài năm trước, nàng cũng đã biết được giao dịch của hai họ Mộ Dung gia và Hầu gia.
Mộ Dung San thế nào cũng không nghĩ đến gia tộc cư nhiên đem mình trở thành một bộ phận trong sự giao dịch này.
Ánh mắt bỗng nhiên biến đổi cực kỳ kiên quyết, Mộ Dung San nói:
“Hầu sư huynh, mặc kệ gia tộc tính toán ra làm sao, chỉ cần gia sư không đồng ý, vậy thì không có tính toán gì hết! Vả lại, nếu tu vi sư huynh không vượt lên trước tu vi của sư muội, cho dù có thành hôn thì cũng sẽ không có việc hai ta cùng song tu đâu.”
Mộ Dung San khinh thường nói với Hầu Tử Kiện, bị làm trò trước mặt nhiều đệ tử như vậy, Hầu Tử Kiện có chút nổi giận nhưng cũng không tiện phát tác, chỉ là trong mũi có chút khó thở, gắt gao nhìn Mộ Dung San cùng ba gã đệ tử phía sau nàng, sau đó liếc mắt với Hầu Vũ Bằng đứng sau mình một cái với thâm ý cực kỳ dễ thấy.
Ý đồ của Hầu Tử Kiện rất rõ ràng, ý muốn để Hầu Vũ Bằng nhân lúc dự tuyển giáo huấn một chút ba gã tân đệ tử Linh Nguyệt Phong kia cho thật tốt.
Biểu tình của Mộ Dung San cực kỳ chán ghét liền ly khai, ba người Viên Linh Linh yên lặng bước theo sau, đến khu đất trống phía bên kia, Mộ Dung San với sắc mặt khó chịu xoay người nói:
“Thời điểm tỉ thí, người của Kim Lăng Phong và Thiên Vân Phong rất có thể sẽ làm khó dễ các ngươi, hiện tại trong tay ta còn có vài đạo phù tương đối lợi hại, thời khắc nguy hiểm hẳn là có thể bảo trụ các ngươi khỏi bị thương, nếu có thể sử dụng một cách xảo diệu, nói không chừng phần thắng sẽ về tay các ngươi là rất lớn.”
Tiếp nhận hai phần cao cấp đạo phù, Viên Linh Linh với vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ nhất định không làm người mất mặt.”
Mộ Dung San vui mừng gật đầu, tuy nhiên trong lòng cũng không được thoải mái, mắt nhìn chung quanh có vẻ hỗn loạn, chính mình bước vào sư giai đã có bốn, năm mươi năm nay cũng chưa thể bước tiếp vào đại sư giai, dừng chân tại sư giai hậu kỳ đã ba mươi năm thời gian mà không hề tiến thêm, nếu có thể bước vào cánh cửa đại sư giai thì gia tộc tự nhiên vô pháp khống chế được mình.
Mộ Dung gia trong các gia tộc tu luyện chiếm vị trí không cao nhưng cũng chẳng thấp, nhiều nhất là trong các tu luyện gia tộc cũng có đệ tử trực hệ có hi vọng tiến vào cánh cửa đại sư giai, sau khi chiến loạn kết thúc, gia tộc thực sự tích cực bồi dưỡng các lớp đệ tử thế hệ tiếp theo, cũng vì vậy mà Mộ Dung gia có nhu cầu cấp bách với một số lượng lớn tăng nguyên đan dược.
Thế nhưng Mộ Dung gia hiện nay từ trên xuống dưới cũng không có ai là luyện dược sư. Chỉ có thể hướng ra bên ngoài thu mua, cứ như vậy tiêu phí thực sự là quá lớn, vì vậy liền cùng Hầu gia, một gia tộc chế thuốc lớn nhất trong Vạn Sơn Đạo Minh để tiến hành giao dịch trong thời gian dài.
Hầu gia trùng hợp coi trọng thế lực cùng những bí tịch lợi hại của Mộ Dung gia. Thế nhưng chỉ với hai thứ đó chỉ có thể bảo tri giao dịch trong một đoạn ngắn thời gian chứ không có khả năng duy trì giao dịch hiệp nghị trong một thời gian dài được.
Vì thế Mộ Dung gia liền nghĩ đến phương pháp liên gia cưới hỏi. Thế nhưng Hầu gia là một đại gia tộc, việc này quả thật quá dễ dàng, không có gia sản lớn hay thế lực nhất định hẳn là không lọt vào tầm mắt của họ. Dù sao một đại gia tộc tu luyện nhìn trúng trước hết vẫn là tư chất, như vậy khi song phương kết hợp việc sinh hạ hài tử mới có những thiên chất ưu việt, khả năng sản sinh thực ngũ nguyên môi càng cao hơn một bậc.
Mộ Dung gia một đời gần đây cả ba nữ nhân ưu tú đều được gả ra ngoài. Mộ Dung San cũng không nghĩ đến cư nhiên lại thêm cả chính mình. Chỉ là nàng có điểm không rõ đám hỏi lần này, thật không biết có khả năng đem lại sự hưng thịnh cho gia tộc được hay không'?
Ngay lúc Mộ Dung San còn đang rơi vào trầm tư, một tiếng va chạm cực lớn đem nàng quay trở lại hiện thực. Dự tuyển tỷ thí đã bắt đầu.
Nhìn trận tranh đấu giữa sân của hai gã đệ tử, Lâm Khiếu Đường đứng ở bên cạnh không khỏi ngáp ngáp vài cái. Với cấp bậc chiến đấu, loại này thật không làm động đến sự hứng thú của hắn.
Sĩ giai, thủ đoạn cực mạnh chỉ có thể nói tới đạo phù, còn về phương diện kỹ nghệ thì cũng chỉ trong giới hạn nhất định mà thôi.
Đệ tử tham gia dự tuyển có tới hơn bốn trăm người, bởi vậy không thể không có giới hạn về thời gian, hai gã đệ tử lên sân thi đấu cũng chỉ có nửa nén nhang thời gian, điểm đến là ngừng, nếu không phân ra thắng bại, liền do những người thủ tọa mấy ngọn núi đứng ngoài sân tiến hành phán đoán định đoạt thắng thua.
Toàn bộ quá trình tỉ thí diễn ra cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh gần trăm tràng tỉ thí đã qua đi.
Viên Linh Linh nhìn Lâm Khiếu Đường một bên ngủ gà ngủ gật lộ vẻ kinh naạc, chính mình tâm trạng khẩn trương, tim muốn nhảy cả ra ngoài, mà người này cư nhiên lại đang uống rượu với chu công nơi nào.
“Người tiếp theo, Linh Nguyệt Phong đệ tử Lâm Khiếu Đường đánh với Kim Lăng Phong đệ tử Triệu Hàng!”
Đứng bên sân một gã trung niên đệ tử lên tiếng hô lớn, tiếng nói có chút khàn khàn, đã qua hơn một trăm trận tỷ thí, muốn không sao ư, thật là khó a.
Ngoài sân một trận huyên náo, không ít đệ tử đều đang chờ đợi những đệ tử nổi danh trong tông phái hạ tràng, vị Triệu Hàng sư huynh này chính là một trong số những người đó.
Đôi mắt của Mộ Dung San chợt lóe lên mạnh mẽ, kiểu tỷ thí này không biết rốt cuộc là do ai an bài, đây đích thị là khi dễ người mà!
“Lâm sư đệ, Lâm sư đệ...”
Viên Linh Linh một bên nhẹ giọng la lên, một bên lấy tay đẩy đẩy.
Lâm Khiếu Đường lúc này mới giương đôi mắt, tự nhiên là không phải hắn đang ngủ, chỉ là không có tâm trạng quan khán tỷ thí mà thôi, chính vậy người ngoài cứ xem như hắn đang ngủ gà ngủ gật vậy.
“Đến ta rồi hay sao?”
Lâm Khiếu Đường nhìn một chút về bốn phía, mới hỏi một câu.
“Đúng vậy, đúng vậy, Triệu sư huynh đã chờ ở trên, ngươi còn không mau xuất hiện, sẽ bị người ta chê cười đó.”
Hoàng đế không vội, thái giám đã lo, Viên Linh Linh lần này thật sự đã bị bộ dạng của Lâm sư đệ đánh bại thảm hại.
Nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, Mộ Dung San không khỏi thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm, lần này đích thị là Thiên Văn Phong cùng Kim Lãng Phong thông đồng với nhau, chỉ sợ chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản, muốn cho ba người này qua trắc thí, sợ là không có nhiều khả năng a.
“Thỉnh Lâm Khiếu Đường lên lôi đài!”
Bên sân, tên đệ tử trung niên phụ trách báo tên không thấy ai đi ra, lại la lớn một tiếng, trên mặt lộ biểu tình rất là khó chịu.
“Không biết người nào không may, xui xẻo lại đụng phải Triệu sư huynh.”
“Hoàn hảo là không phải ta a!”
“Hắc hắc, ngươi không thấy rằng tên quỷ không may kia cũng sợ không dám lên lôi đài thi đấu à?”
“Không thể như vậy sao, bất quá phải nói lại, nếu như ngươi, ta gặp phải Triệu sư huynh, sợ là cũng chỉ có thể buông xuôi mà thôi.”
“Đúng thế, đó là 'phi hồng nhất kiếm' mà ai cũng không muốn đối mặt a!”
Triệu Hàng đứng giữa sân, trên mặt không khỏi lộ ra tia tiếu ý, thầm nói, người này coi như sáng suốt, xem như là buông tha trắc thí, như vậy làm ta đỡ tốn không ít khí lực a, dành lại để đối phó với những tên lợi hại hơn là tốt nhất a.
Đúng lúc này, một gã thanh niên mặc lục sắc đạo bào chậm rãi đi vào giữa sân, biểu tình lười nhác như không đem Triệu Hàng để vào trong mắt.
Kỳ thực Lâm Khiếu Đường đã phi thường chú ý đến thái độ của mình, thế nhưng với tu vi quá cao so với giai vị mọi người xung quanh, thực sự vô pháp biểu lộ ra bộ dáng khiếp đảm được, thật là khó a, tận lực không được thành ra trong mắt mọi người lại có vẻ lười nhác vô tâm.
“Đầu óc của người này chẳng lẽ có vấn đề hay sao?”
Viên Linh Linh líu ríu nói, không biết là đang hỏi sư phụ đứng trước mình hay là vị Thái sư huynh đang đứng cạnh bên.
Lâm Khiếu Đường đi vảo giữa sân xong, bỗng nhiên xoay người liếc mắt Mộ Dung San nói:
“Mộ Dung sư thúc, đạo phù người vừa mới cấp đệ tử dùng thế nào đây? Phiền sư thúc truyền âm báo cho đệ tử biết, thời gian lâu quá, đệ tử có chút quên không nhớ rõ.”
Ngoài sân nhất thời nổi lên một trận cười lớn!
Viên Linh Linh thiếu chút nữa ngã ngửa xuống đất, thật có điểm không nhận ra đây chính là Lâm sư đệ của mình.
Mộ Dung San cau mày, trừng mắt liếc nhìn Lâm Khiếu Đường, bất quá vẫn truyền âm lại một lần.
Đứng ở phía bên kia tràng đấu, Triệu Bàn cười ha hả nói:
“Mộ Dung sư muội, Linh Nguyệt Phong các ngươi lần này dự tuyển trắc thí, thật đúng là xuất nhiều vốn a, ngay cả cao giai đạo phù cũng không tiếc lấy ra cho tân đệ tử sử dụng, làm như vậy để đẹp mặt Linh Nguyệt sư thúc sao? Chỉ là cấp cao giai đạo phù là có thể đi qua trắc thí sao? Chung quy còn phải nhìn thực lực bản thân a!”
Ngoài sân đông đảo đệ tử với vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Khiếu Đường, dường như muốn nói vị sư đệ này, hãy buông tha đi thôi!
Triệu Hàng chán ghét, tên chán sống kia lại dám khinh thường mình, nhất thời trên người nguyên lực đại trướng, một luồng gió lớn mạnh mẽ dâng lên.
“Giả sư giai!”
“Triệu sư huynh cư nhiên đã đến giả sư giai, sư giai chỉ còn một bước nữa thôi!”
Ngay lúc đông đảo đệ tử còn đang giật mình, một tiếng quát lớn vang lên:
“Bắt đầu!”
Triệu Hàng không chút hoang mang, tay thủ thế nói:
“Lâm sư đệ, thỉnh!”
Lâm Khiếu Đường ý tứ đáp lễ, cũng không có nói gì, trong tay đã sớm hé ra đạo phù.
“Chân hỏa phù!”
Có người thấy tấm đạo phù trong tay Lâm Khiếu Đường liền khẽ gọi, đây chính là chân chính cao giai đạo phù, uy lực mạnh không gì sánh được, coi như đẳng cấp sư giai cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Triệu Hàng lạnh lùng cười, thân thủ thế, một thanh kiếm màu hồng nhạt đã hiện trên tay!
Dưới lôi đài một trận kinh hô, các đệ tử chính mắt thấy được 'phi hồng nhất kiếm' liền tán dương không thôi, không ít đệ tử tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
“Lâm sư đệ, ngươi phải cẩn thận!”
Triệu Hàng khinh miệt nói, bóng người đã nhoáng lên một cái tiêu thất tại chỗ.
Lâm Khiếu Đường bộ dạng như giật mình, tự giễu thầm nghĩ, chính mình cùng gã giả sư giai cư nhiên đứng ở chỗ này tỉ thí tài nghệ, người này động tác tựa như sên bò mà chính mình còn muốn làm bộ nhìn không thấy, đây quả thật là một môn học vấn cao thâm a, một nghệ thuật a.
Chúng đệ tử dường như thấy vị Lâm sư đệ này đang toát mồ hôi toàn thân, người này rõ ràng không thấy rõ được động tác của Triệu sư huynh, đứng giũa sân như bất động, có chút không biết làm sao.
Vẫn kiên trì chờ Triệu Hàng tới gần, thấy thời cơ không sai biệt lắm, Lâm Khiếu Đường làm bộ chân tay luống cuống, trong miệng như lắp bắp vài câu, đạo phù vung lên, chín đạo hỏa ảnh lấy Lâm Khiếu Đường làm trung tâm bắn ra, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.
Một đạo kinh hồng xẹt qua, đang muốn một kích tất thắng Triệu Hàng đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, liền thi triển cước pháp nhanh nhẹn tránh né thế hỏa công, nhất thời đại loạn.
Lúc này phía dưới, trên mặt Mộ Dung San lộ một vẻ cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng coi như chính mình cũng không có khả năng đem 'chân hỏa phù' kia phóng ra chân thực hỏa diễm mà khống chế được như vậy, thật không còn chỗ nào để mà nói, càng không có khả năng cấp tốc phóng xuất ra nhanh đến như vậy.
Triệu Bàn cùng Hầu Tử Kiện vẻ mật phẫn nộ nhìn Mộ Dung San, bọn họ tự nhiên không cho rằng một gã vệ giai sơ kỳ có thể đem đạo phù khống chế được tốt đến như vậy, mà cho rằng chính đạo phù có vấn đề, dù sao Linh Nguyệt tiên tử tại Thiên Hà Tông vốn nổi tiếng về tài chế phù, ngay cả những đạo phù mà các trưởng lão đang dùng cũng là do Linh Nguyệt tiên tử chế tạo.
Triệu Hàng thật cật lực mới có thể thoát ra khỏi hỏa công, y phục trên người lúc này đã có nhiều vết cháy, nhắt thời giận dữ.
Triệu Hàng cầm trường kiếm trong tay lao tới, thân kiếm lóe ra quang mang, đầu ngón ta chỉ thẳng:
“Đi!”
Trường kiếm hóa thành một đạo phi hồng bắn về phía Lâm Khiếu Đường.
Dưới sân kinh hô ầm ĩ, đây chính là tuyệt kỹ của Triệu sư huynh, đã từng có một đầu thất cấp yêu thú bị chém chết bởi chiêu này, lợi hại như vậy, người đạt đến sư giai cũng phải chịu đau đầu a.
Lâm Khiếu Đường cũng rất phiền muộn, trốn không được, mà tránh thoát thì chỉ sợ ở đây ai cũng không tin, còn nếu là không né kiếm này thì hộ thể chân khí sợ là cũng ngăn cản dễ dàng, chính là sẽ làm lộ tẩy thực lực.
Đương!
Chúng đệ tử đều không thấy rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy mũi kiếm chợt lóe, một thanh âm chói tai truyền đến.
Phi hồng cùng đạo phù đối chọi với nhau cùng một chỗ, trường kiếm bị văng ra, mà đạo 'chân hỏa phù" vừa mới mở cũng bị thủng một chỗ.
Đạo phù cư nhiên có thể dùng như vậy?
Các đệ tử đều trợn mắt nhìn Lâm Khiếu Đường.
Các vị chủ tọa lại nghi hoặc nhìn Mộ Dung San.
Mộ Dung San cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Khiếu Đường!
“Song phương bình thủ, cùng tiến vào vòng tỷ thí tiếp theo!”
Một tiếng quát cao vút, đem tất cả cắt đứt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.