Chương 181: Nguy cơ.
Mộc Thang
20/04/2013
Hồ Mị Nhi dựa vào lưng Lâm Khiếu Đường hơi trợn tròn mắt hỏi:
- Các ngươi nhìn thấy gì?
- Trưởng lão. Phía trước có rất nhiều thi thể!
Một nữ đệ tử kinh hoàng nói.
- Có yêu thú lợi hại nào đó hay sao?
Hồ Mị Nhi hơi hơi ngẩng đầu lên.
Nữ đệ tử kia lắc đầu nói:
- Gần đây không có khí tức yêu thú lợi hại nào!
- Đi đến phía trước xem!
Hồ Mị Nhi có cảm giác ngay cả ngẩng đầu đều mệt chết đi được, lại dụi đầu vào bờ vai ấm áp, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
Không sai biệt lắm trong rừng đúng là có hơn mười cỗ thi thể, có tất cả đệ tử của các phái, mỗi một người đều bị lực lượng cực kỳ bá đạo chém giết, khi chết đều rất không cam lòng.
Trong đó có hai thi thể nữ đệ tử của Hồng Diệp Cốc. Hồ Mị Nhi cau mày.
- Ngươi nào làm?
- Phủ Thú Sơn!
Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
- Ngươi làm sao có thể biết được? Hồ Mị Nhi nhìn nam tử bên dưới, trong mắt hiện lên một tia không tin tưởng.
- Ngươi không phát hiện ra tất cả các phái đều có thi thể ở đây chỉ duy nhất không có người nào thuộc Phủ Thú Sơn hay sao? Trước đó ta lại tận mắt nhìn thấy ngươi của Phủ Thú Sơn giết chết hai đệ tử Cự Kiếm Sơn Trang cạnh hồ nước. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta nhìn thấy các ngươi mà không dám hiện thân.
Lâm Khiếu Đường giải thích.
Hồ Mị Nhi cảm thấy có chút không ổn.
- Bốn người các ngươi dùng Hồng Diệp truyền âm, nhanh chóng tụ tập tất cả các đệ tử Hồng Diệp Cốc.
Bốn nữ đệ tử lập tức làm việc, nhưng hồi lâu vẫn không nhận được hồi âm. Một nữ đệ tử trong đó sắc mặt trắng bệnh nói:
- Trưởng lão, các nàng đều đã chết.
- Cái gì? Phốc…
Hồ Mị Nhi kinh sợ phun ra một ngụm máu màu xanh.
- Ta nghĩ, chúng ta trước tiên nên tìm một chỗ trốn đi đã, lần này Phủ Thú Sơn hẳn là đã có dự mưu từ trước. Mỗi một đệ tử tiến vào đều có một thân lực lượng rất quái dị, người tu vi tương đương sư giai căn bản không đối phó nổi.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn những vết máu dính trên quần áo của bản thân nói.
- Vết thương trên người ngươi là do bọn chúng gây ra?
Hồ Mị Nhi dùng một ngón tay chỉ vào bả vai Lâm Khiếu Đường nói.
- Ta vừa nói. Ta nhìn thấy người của Phủ Thú Sơn tập kích hai đệ tử cùng môn phái với ta. Hai người đồng môn ấy đều chết trên tay bọn chúng, ta trốn thoát.
- Ngay cả sư giai đều trốn không thoát, ngươi dựa vào cái gì mà có khả năng thoát được?
- Nếu như không phải là lam ma thạch kêu lên, Hồ trưởng lão, ngươi có thể phát hiện ra ta hay sao?
Lâm Khiếu Đường hỏi ngược lại.
Hồ Mị Nhi trầm mặc một hồi nói:
- Trước tiên tìm một địa phương chữa thương!
Bốn nữ đệ tử Hồng Diệp Cốc giống như chim sợ cành cong đều vây tụ hết bên người Hồ Mị Nhi. Nhóm sáu người vội vã ky khai khỏi vùng đất tu la này.
Vội vã tìm tòi mấy thời thần, rốt cuộc cũng tìm được một huyệt động trong sơn cốc. Lúc Lâm Khiếu Đường buông Hồ Mị Nhi xuống, lấy ra một viên dược hoàn nói:
- Trước tiên nuốt viên “tĩnh độc hoàn” này vào!
Hồ Mị Nhi do dự một chút, nhưng vẫn tiếp nhận dược hoàn nuốt vào, chỉ trong chốc lát độc lực bốc lên trong cơ thể thực sự an tĩnh lại, không còn tác quái nữa.
- Ngươi là luyện dược sư?
Hồ Mị Nhi kỳ quái nói.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ là có chút bản lãnh giải độc mà thôi, Hồ trưởng lão nếu như tin tưởng tại hạ thì tại hạ sẽ thử giải độc cho ngươi xem sao.
Bốn nữ đệ tử không hề tín nhiệm đang muốn lên tiếng thì Hồ Mị Nhi xua tay ngăn cản nói:
- Nếu như ngươi không giải được độc, cô nãi nãi ta sẽ giết chết ngươi!
Lâm Khiếu Đường không hứa hẹn cái gì, liền bắt đầu chuẩn bị giải độc. Hiện tại Hồ Mị Nhi chính là người có sức chiến đấu lớn nhất, nếu như nàng bị độc mà chết, vậy thì thời gian tám ngày tới sợ là rất khó vượt qua được. Phủ Thủ Sơn nếu như đã quyết tâm giết chết hết những người tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc thì chắc chắn đã chuẩn bị thuật truy tung nào đó lợi hại. Vạn nhất gặp phải bọn chúng, tuyệt đối bản thân không thể đối phó được.
Một trận hấp thu điên cuồng, lần thứ hai nội anh của Lâm Khiếu Đường lại có đồ bổ hấp thu. Hồn tinh chi độc cuối cùng của độc mãng có độc lực mạnh đến nỗi có thể làm cho người khác độc phát thân vong tại chỗ, nếu không phải là Hồ Mị Nhi có tu vi thâm hậu, dùng nguyên lực cường đại bảo vệ tâm mạch bản thân, độc lực không thể thẩm thấu vào thì hẳn là không thể bảo trụ được cái mạng này.
- Ngươi… đây là phương pháp giải độc gì?
Hồ Mị Nhi kinh nghi nói, độc lực cường đại như vậy mà có thể trong thời gian cực ngắn giải được đến bẩy tám phần. Thủ đoạn lại càng quỷ dị, cho dù với số tuổi gần hai trăm năm của Hồ Mị Nhi cũng chưa từng gặp qua.
- Hấp nạp pháp. Chỉ là đem độc lực trong cơ thể của ngươi dẫn đến địa phương khác mà thôi, yên tâm, không hề có tác dụng phụ.
Lâm Khiếu Đường lại giải thích.
Sau đó mấy ngày, sáu người không hề xuất động. Hồ Mị Nhi tập trung điều tức mau chóng khôi phục thực lực, bốn nữ đệ tử khác đều ở bên cạnh yên tĩnh bảo vệ. Lâm Khiếu Đường một người ngồi trong góc tiêu hóa độc lực của độc mãng vừa thu nạp. Nội anh lần thứ hai trưởng thành hơn một chút, đã có hơn bốn tấc.
Ngày thứ bẩy, hai nữ đệ tử lén lút ra ngoài điều tra một chút tình hình hiện tại, dùng một kiện phi hành pháp bảo thượng phẩm của Hồ Mị Nhi. Sau khi trở về hai nữ đệ tử kinh khủng không gì sánh được, đệ tử của bẩy phái hầu như đã chết hết, các thi thể trên cơ bản đều tập trung tại một chỗ.
- Tất cả đều đã chết rồi sao? Ta nhớ Toàn Vũ Môn và Ngũ Đạo Tông cũng phái cao thủ vào trong này, bọn họ đâu rồi?
Hồ Mị Nhi mang theo một chút cầu may mắn nói.
Hai nữ đệ tử song song lắc đầu, trong đó một người nói:
- La trưởng lão của Toàn Vũ Môn và Lệnh Hồ trưởng lão của Ngũ Đạo Tông đều đã mất mạng tại chỗ. Đây chính là trữ vật giới chỉ của bọn họ, đệ tử cả gan lấy đi.
Cầm lấy hai trữ vật giới chỉ, thân thể mềm mại của Hồ Mị Nhi hơi hơi chấn động, hai người này đều đã có tu vi đại sư giai vậy mà đều bị giết chết. Phủ Thú Sơn lần này rốt cuộc là đã phái dạng quái vật như thế nào tiến vào đây? Nhưng mà thời gian trước đó bọn họ cũng không có điều gì dị thường a!
Lâm Khiếu Đường hừ một tiếng nghĩ thầm, đám người Phủ Thú Sơn quá âm hiểm rồi, chỉ cần tìm được một khối toái phiến là được, sau đó lại dùng chiêu ôm cây đợi thỏ để đoạt hết nhưng khối còn lại, tới một người giết một người.
Ngày thứ tám, độc lực cuối cùng trong cơ thể Hồ Mị Nhi rốt cuộc cũng đã bị thanh lý hoàn toàn, một thân tu vi cũng đã khôi phục đến chín thành.
Có điều gì đó!
Lâm Khiếu Đường chung quy vẫn cảm giác được có chút không thích hợp nhưng không biết là ở chỗ nào, dự cảm không rõ vẫn rục rịch trong lòng. Để an toàn, nguyên sa nhanh chóng phúc tán bao phủ toàn thân, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Ngày thứ chín, Hồ Mị Nhi cơ bản đã khô phục, muốn đi báo thù cho những nữ đệ tử chết đi nhưng bị bốn nữ đệ tử còn lại van xin rốt cuộc buông tha.
Giữ trong tay một khối toái phiến Lâm Khiếu Đường lại có chút đắn đo không xác định, các đệ tử của bát đại môn phái lần này vào đây cơ bản đã chết hết, không biết những mảnh toái phiến của “cửu thiên nguyên lô” có thu thập được đầy đủ hay không, nếu như là không đủ, sau khi ra ngoài, “cửu thiên nguyên lô” chẳng phải là lại phải đợi một trăm năm sau mới hiện ra hay sao, mà ước định của mình với Kỳ Áo cũng không thể thực hiện được. Rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, Lâm Khiếu Đướng có chút không dám tưởng tượng…
Ngày thứ mười, tất cả bình yên vô sự, cách thời gian ra ngoài càng dần càng gần, chỉ cần ra khỏi luyện ngục hành lang gấp khúc vậy thì lập tức an toàn. Sáu người cầm chắc linh ngọc bài trong tay, cùng đợi truyền tống trận mở ra. Linh ngọc chỉ cần thu được tín hiệu sẽ lập tức khởi động truyền tống người cầm nó quay trở về.
Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài huyệt động cát bay đá chạy, mặt đất liên tục rung lên, phảng phất như có một đám dã thú đang chạy trốn.
Mấy luồng khí tức nguyên lực mãnh liệt xuất hiện làm cho sáu người quá sợ hãi, chín thân ảnh thật lớn dừng lại trước cửa huyệt động, trong huyệt động nhất thời tối sầm lại.
Chín người đều đeo hai thanh cự phủ sau lưng, mặc y phục da thú, thân hình cao lớn lực lưỡng, một thân sắt thép cơ bắp dường như phồng lên. Những biểu tượng này hoàn toàn không thể chứng minh được cái gì, nhưng mà, trên người chín tên cự hán này đều tỏa ra khí tức bá đạo dị thường, phảng phất giống như một con sông lớn chảy siết tùy ý cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
- Ha ha, nghĩ không ra sáu người cuối cùng lại trốn ở chỗ này. Lão tử chỉ chờ các ngươi lấy ra linh ngọc, sớm biết rằng có mấy con rùa định trốn đi mà!
Gã cự hán dẫn đầu chính là người cao to nhất trong cả đám, một thân khí tức nguyên khí bá đạo làm cho người khác sợ đến run lên, đáng sợ đến cực điểm.
Gã cự hán ấy có tu vi đại sư giai, hơn nữa đã tới hậu kỳ.
Đám người này mang theo một loại lam ma thạch đặc thù có thể cảm ứng được linh ngọc, chỉ sợ có cá lọt lưới, đợi đến thời điểm cuối cùng có thể một lưới bắt hết.
- Các người vì sao lại phải sát hại hết đệ tử các phái?
Hồ Mị Nhi kiều nộ hỏi.
- Vì sao? Ha ha… con quỷ nhỏ. Để san bằng Hiên Viên quốc các ngươi, lý do này có đủ hay không?
Cự hán ngửa mặt cười to.
Đôi mắt đẹp của Hồ Mị Nhi hé ra, trong lòng kinh hãi, những gã này căn bản không phải là người của Hiên Viên quốc, nàng đang muốn nói cái gì đó thì bị một tiếng hét lơn cắt đứt.
- Các huynh đệ, hãy báo thù cho các huynh đệ đã hy sinh vì nhiệm vụ lần này. Giết!
Cự hán căn bản không định nói nhiều lời, quát lớn.
Tám gã cự hán còn lại đồng thanh hét lên:
- Giết giết giết!
Đám súc sinh này cho dù có hình người nhưng vẫn không bỏ được thú tính. Vẻ mặt của Lâm Khiếu Đường yên lặng, lạnh lùng quan sát tìm kiếm chỗ có thể đột phá. Chín tên cự hán hầu như đã phong bế của huyệt động, cường ngạnh đột kích là không thể, cũng may huyệt động này cũng không phải là một tử huyệt, thế nhưng sâu bên trong có cái gì thì không ai biết, nếu như là một huyệt động mê cung, muốn tìm được một đường ra khác sợ là rất khó.
- Bày trận!
Hồ Mị Nhi kiều kiều quát lớn, bốn nữ đệ tử nhất thời tách ra.
Gã cự hán dẫn đầu vừa mới thấy trận pháp nhất thời chiến ý càng đậm.
- Mẹ nó, ngày thứ ba chính là đám đàn bà này giết một huynh đệ của chúng ta, lão tử sẽ phá trận của các ngươi.
Nói xong gã cự hán cầm một thanh cự phủ bổ xuống, thanh cự phủ nặng tới mấy trăm cân trong tay cự hán giống như không có trọng lượng. Mỗi một phủ chém ra đều có kình khí bắn ra ngoài, oanh lên trên mặt đất hoặc vách huyệt động, đều tạc ra một hố rất lớn.
Chín tên cự hán dùng một loại phương thức di chuyển đặc biệt áp tới, ý đồ rất rõ ràng, chính là che kín cửa vào huyệt động, làm cho không người nào có thể chạy thoát.
Hồng diệp trận pháp của Hồng Diệp Cốc phi thường hữu hiệu khi đối phó với một người mạnh mẽ hoặc nhiều người yếu hơn. Thế nhưng nếu đối phương là nhiều người mạnh hợp tác lại rất có kỷ luật mà nói, công hiệu của trận pháp lập tức bị trung hòa hơn phân nửa.
- Hồng Diệp trận pháp, ta nhổ, các ngươi cho rằng chỉ cần ôm một gốc rơm cứu mạng thì có thể tránh khỏi cái chết hay sao? Các huynh đệ, thị huyết trận, phá tan loại trận pháp rẻ rách này của họ.
Cự hán lần thứ hai mãnh liệt rống lên.
Chín thanh cự phủ đều xuất hiện, năm kiện pháp bảo đúng là chống đỡ không được, mà không gian lại cực kỳ nhỏ hẹp, căn bản không thể phát huy được tất cả thực lực, cận chiến chung quy vẫn là yếu điểm của đạo tông.
Phanh. Hồ Mị Nhi không chống đỡ được ba người cường công, bị kình khí cường đại oanh bắn ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu, đã trúng nội thương.
- Trưởng lão!
Bốn nữ đệ tử nhất thời phân thần kêu lên.
- Cẩn thận!
Hồ Mị Nhi kêu sợ hãi, nhưng không còn kịp, chỉ nghe thấy bốn âm thanh khó chịu vang lên, trong đó có hai nữ đệ tử bị cự phủ trực tiếp bổ chết, hai người khác cũng bị đánh bay ra ngoài, khi rơi xuống đất đã hấp hối, hầu như đã miểu sát bốn người một lúc.
- Ha ha ha, đám quỷ nhỏ này thực sự là quá vô dụng rồi, lão tử còn chưa cuồng hóa đã có thể kiền chết các ngươi. Hồ trưởng lão. Mấy ngày hôm nay ta không tìm thấy ngươi vẫn còn đang lo sẽ xuất hiện phiền phức gì đó. Xem ra ngươi so với hai lão già Ngũ Đạo Tông và Toàn Vũ Môn kia còn vô dụng hơn nhiều a!
Cự hán kiêu ngạo nói.
Ba, một gã đại hán đạp một cước phá vỡ khối linh ngọc bài rơi trên mặt đất. Linh ngọc bài trên người Hồ Mị Nhi cũng bị lấy được, lập tức bóp nát…
Lâm Khiếu Đường vẫn lẳng lặng đứng trong một góc huyệt động từ lúc bắt đầu đến bây giờ. Hắn không hề di động đến nửa phân, tựa hồ như là người bị lãng quên. Khối linh ngọc bài vẫn cầm chắc trong tay. Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không hề biến đổi thế nhưng trong lòng lại phiên giang đảo hải, vì sao tín hiệu còn chưa phát ra….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.