Đấu Y

Chương 292: Nhập phái.

Mộc Thang

20/04/2013



Âm thanh vang vọng càng lúc càng lớn, uy thế làm cho lòng người kinh sợ.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì đột nhiên phía trước xuất hiện một màn sương mù hơi mỏng, làm cho tầm nhìn giảm xuống không ít.

Thanh niên trắng trẻo mạnh mẽ tăng tốc, pháp khí như mũi tên màu hồng, chỉ chốc lát đã bay qua khỏi đám sương mù.

Một dòng thác đảo ngược cực lớn xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, sương mù trước đó chính là do thác nước này hình thành.

Thác nước cao hơn trăm trượng trên đỉnh vách núi chảy ngược, mãi cho đến điểm cuối cùng của vách núi vẫn tiếp tục chảy ngược dòng, không có điểm dựa làm cho dòng nước không thể tụ tập một chỗ, hóa thành mưa bụi tản ra xung quanh.

Cảnh tượng kì quái như vậy khiến cho chín người Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên không thôi.

Thác nước chảy ngược vẫn như cũ "chảy" lên cao mấy trượng vượt qua vách núi, nhất thời trước mắt đột nhiên sáng ngời, núi non trùng điệp, rừng rậm um tùm, rất nhiều con suối to nhỏ xuyên qua, nguyên khí so với trước đó mạnh hơn vài phần.

Trong đó có ba đỉnh núi nhô hẳn lên, so với những đỉnh núi khác cao hơn mấy lần, thân núi cũng cực kỳ to lớn rộng rãi.

Thanh niên trắng trẻo dừng pháp khí, xoay người nhìn chín người nói:

“Nơi đây là trung tâm của Thiên Hà Tông, cũng là nơi tông phái tĩnh tu, nhìn qua bên kia còn rất xa, ba ngọn núi kia là tượng trưng của bản tông, hai bên trái phải là Đại Thiên Phong và Tiểu Thiên Phong, đỉnh tối cao ở giữa là Thiên Kiều Phong, đỉnh núi do hai vị nguyên lão của bản phái Thiên Kiều Lão Nhân tĩnh tu ở đó, nếu các vị thực sự vào được bản phái thì có thể tu luyện tại Tiểu Thiên Phong, còn nếu như tiến vào được đại sư giai thì Đại Thiên Phong sẽ là nơi tu luyện sau này.”

Nói đến đây thanh niên da dẻ trắng trẻo ngừng lại, nhìn về phía đỉnh Thiên Kiều Phong khẽ cười một cái nói:

“Nếu ai may mắn đạt được tu vi Đại sư giai có thể có được một chỗ cho riêng cho bản thân tu luyện tại Thiên Kiều Phong, tu vi càng cao thì địa vị trên đỉnh Thiên Kiều Phong càng cao.”

Bên ngoài ba ngọn núi cao nhất có chừng hai ba trăm ngọn núi to nhỏ khác bao vây xung quanh. Đất đai cực kỳ rộng lớn, thế nhưng khoảng cách giữa các ngọn núi nhìn qua cảm giác như không xa cho lắm. Nhưng là hơn diện tích hơn một trăm dặm với con mắt bình thường thì có thể dùng rộng lớn vô biên để hình dung.

Vừa mới tiến vào nơi này, lập tức nhìn thấy rất nhiều người đi qua đi lại, tất cả đều là đệ tử của Thiên Hà Tông, đại đa số đều có tu vi sĩ giai trung hậu kỳ.

Lâm Khiếu Đường thực sự hơi cảm thán. Thực lực của Thiên Hà Tông so với Cự Kiếm sơn trang trước kia rõ ràng mạnh hơn một chút, chỉ là đệ tử sĩ giai quá nhiều. Hơn nữa mỗi người đều có một thân sáo trang giống nhau, tất cả đều rất xa hoa.

Hiển nhiên Thiên Hà Tông cũng không quá xa xỉ như vậy. Người chưa đột phá tiến vào sư giai, chỉ dựa vào thực lực bản thân mà có thể phi hành, điều này tuyệt đối không có khả năng, chỉ có thể mượn pháp khí hỗ trợ phi hành.

Thanh niên trắng trẻo không bay về phía ba ngọn núi cao nhất. Mà là bay thẳng về phía sườn một ngọn núi phía tây, nhanh chóng tiến tới trước cửa một động phủ rồi hạ xuống bên ngoài.

“Lỗ sư huynh có ở bên trong hay không?”

Thanh niên trắng ưèo hô lớn.

Trong động phủ lập tức truyền đến âm thanh cực kỳ thô lỗ:

“Bên ngoài chính là Trần sư huynh tuyển nhận đệ tử đó sao?”

“Đúng vậy!”

“Vào đi! "Vi tâm trận" đã được mở ra!”

Chín người Lâm Khiếu Đường nao nao, không biết có ý gì.

Thanh niên trắng trẻo ung dung nhìn chín người, không có nhiều tình cảm giải thích:

“Các vị không cần lo lắng, tiếp sau đây chính là hạng mục trắc thí với các vị, rất đơn giản các vị chỉ cần tiến vào bên trong vi tâm trận mà Lỗ sư huynh đã mở ra, một khi vào trong trận pháp này thì các vị sẽ không thể nói dối, lúc đó Lỗ sư huynh sẽ hỏi các vị mấy vấn đề. Các vị chỉ cần trả lời những vấn đề này mà kết trận không báo động gì, lúc đó coi như các vị đã thông qua kiểm tra, sau này chính là đệ tử của bản môn rồi.”



Chín người khẽ gãi đầu, lão giả lớn tuổi đi trước một bước, một lúc sau nhẹ nhàng bước ra ngoài, đến người tiếp theo...

Lâm Khiếu Đường là người thứ sáu bước vào trong, khi tiến vào kết trận trong lòng hơi buồn cười, loại kết trận này mà hữu dụng đối với hắn thì đúng là gặp quỷ rồi.

Vị Lỗ sư huynh có khuôn mặt cực kỳ bưu hãn, má hõm sâu, đôi mắt hổ lấp lánh hữu thần, một thân tu vi đã đạt tới sư giai hậu kỳ, đại khái khoảng trên dưới 8 tinh đạo sư.

Nhìn thấy người này Lâm Khiếu Đường luôn luôn có một loại xung động muốn cười lớn, bất quá hắn vẫn nhịn xuống.

“Quy củ ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi ở bên ngoài lâu như vậy hẳn là đã biết cả, ta đặt ra năm câu hỏi, ngươi cứ theo đó mà trả lời, nếu như không có điện quang từ trận pháp tập kích ngươi, vậy thì ngươi chính là đệ tử mới của bản môn, có thể hưởng thụ tất cả đãi ngộ của một đệ tử bình thường, ngươi đã rõ ràng hay chưa?”

Lỗ sư huynh lạnh lùng nhìn vào Lâm Khiếu Đường, máy móc nói.

Lâm Khiếu Đường gật đầu, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia quang mang màu vàng khó có thể phát hiện ra...

Chín người theo thứ tự hoàn tất kiểm tra, toàn bộ đã thông qua, không gặp vấn đề gì ngoài ý muốn, thân phận và thuộc tính nguyên lực đều không có vấn đề.

Thanh niên trắng trẻo khẽ gật đầu, rất thỏa mãn nhìn chín người, đối với việc cả chín người đều không gây cho hắn phiền phức rất thỏa mãn, thanh niên trắng trẻo định dẫn đám người hướng về phía trước bay đi, đột nhiên xa xa hiện lên một đạo quang mang màu trắng, một thanh niên cực kỳ xấu xí từ trên trời hạ xuống.

“Hầu sư huynh!”

Thanh niên trắng trẻo nhướng mày, ngoài dự liệu nói.

Người mới đến có miệng ngọn, thân hình thấp bé, bất quá một thân tu vi không kém, đã đạt tới sư giai hậu kỳ, trên người mơ hồ tỏa ra một tia quang mang màu xanh, dường như hắn có pháp bảo lợi hại nào đó.

“Trần sư đệ, mấy người này chính là đệ tử mới nhập môn hay sao?”

Gã Hầu sư huynh bước lên mấy bước trực tiếp hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người giống như nhìn đồ vật nào đó, chỉ là khi đảo mắt qua ba nữ tử, trên mặt hiện lên một tia tinh quang.

“Đúng vậy, sư đệ đang định dẫn họ tới chỗ hai người Dư sư huynh và Ngô sư huynh.”

Thanh niên trắng trẻo với vẻ mặt đề phòng nhìn gã Hầu sư huynh trả lời.

Đôi mắt nhỏ của gã Hầu sư huynh đảo vòng quanh rồi nói:

“Trần sư đệ, ngươi cũng đã biết rồi đó, sư huynh ta đang thiếu ba người trợ giúp thôi nguyên chế phù, không bằng trong chín người này chọn ra ba người đến chỗ ta được không?”

Thanh niên trắng trẻo vội trả lời:

“Sư huynh, việc này không phải là sư đệ ta có thể làm chủ được, mỗi một đợt tuyển đệ tử mới đều cần phải đưa đến chỗ chưởng môn sư huynh tự mình phân phối cấp cho các đệ tử quản sự.”

Khuôn mặt Hầu sư huynh nhất thời tối sầm lại, nhỏ giọng nói:

“Trần sư đệ, ngươi không nói ta không nói, ai có thể biết được cơ chứ, những kẻ phàm phu tục tử này cùng lắm chỉ có sĩ giai mà thôi, sau này làm sao có thành tựu gì cơ chứ, không bằng hiện tại đưa đến chỗ ta giúp việc, sau này hiển nhiên không thiếu chỗ tốt cho bọn họ!”

Lời này vừa mới nói ra, trên mặt cả chín người Lâm Khiếu Đường đều lộ ra vẻ chán ghét, gã Hầu sư huynh này rõ ràng là muốn lấy mấy người trong bọn họ mang về làm nô lệ, âm hiểm đến cực độ.

Biểu tình của Lâm Khiếu Đường thực tế lại là người nhạt nhẽo nhất, chỉ cần vào được Thiên Hà Tông, còn đối với hắn đến đâu đi nữa cũng không có nhiều khác biệt, nếu như theo vị Hầu sư huynh này đi mà nói, rất nhanh hắn sẽ dành cho vị Hầu sư huynh một điều kinh hỷ thật lớn, rốt cuộc là ai làm nô lệ cho ai hiển nhiên còn cần phải suy xét.

“Vạn vạn không thể, sư đệ tuyệt đối không làm chuyện mờ ám như thế này, mong sư huynh thứ lỗi.”

Thanh niên trắng trẻo kiên quyết chối từ, nói xong liền dẫn theo chín người lập tức rời đi.

Tinh quang trong mắt gã Hầu sư huynh chợt lóe lên:



“Trần sư đệ, năm nay sắp sửa đến thời điểm ban phát đại sư đan theo định kỳ rồi, chung quy chỉ có năm danh ngạch mà thôi, nếu như là sư huynh ta trợ giúp ngươi vậy thì ngươi nói xem mình có thêm bao nhiêu phần trăm thành công a?”

Thanh niên trắng nõn không có bao nhiêu biểu tình nói:

“Có thể đoạt được "đại sư đan" hay không còn cần phải dựa vào bản lĩnh của sư đệ!”

Biểu tình trên mặt Hầu sư huynh dần dần trở nên xám xịt, tay hơi hơi run run chính là có ý tứ muốn động thủ. Trần sư đệ hơi kinh hãi, có chút sợ hãi.

Vị Hầu sư huynh này chính là trưởng tôn của một trong năm đại gia tộc tu luyện của Nam Xuyên Giới, tuy rằng bề ngoài nhìn qua chỉ mới tầm ba mươi tuổi mà thôi, thế nhưng một thân tu vi đã đạt tới sư giai hậu kỳ, hơn nữa bối cảnh thân phận, coi như là chưởng môn sư huynh cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Nghe nói vị Hầu sư huynh này đã từng đả thương rất nhiều sư huynh đệ tư chất bình thường, sau đó gia tộc của hắn đúng ra cho vài tên quản sự trong phái không ít chỗ tốt, sự tình cứ như vậy được giải quyết sạch sẽ.

“Hầu sư đệ như thế nào không vào trong hàn xá của sư huynh ta ngồi xuống nói chuyện a!”

Thanh âm thô lỗ từ trong động phủ truyền ra ngoài, chỉ thấy hiện ra một đạo quang mang màu vàng, Lỗ sư huynh đã ra ngoài động khẩu.

Gã Hầu sư huynh đang định động thủ thì thấy Lỗ sư huynh, lập tức thu lại thần sắc ngoan độc, cười cười nói:

“Vừa vặn đi ngang qua mà thôi, thuận tiện đến chỗ Lỗ sư huynh ôn chuyện cũ.”

Lỗ sư huynh hướng ánh mắt về phía thanh niên trắng trẻo đánh mắt, thanh niên trắng trẻo lập tức hiểu ý, thôi động pháp khí, mang theo chín người Lâm Khiếu Đường rời đi.

Một đường bay đi ước chừng thời gian hai chung trà, rốt cuộc cũng đã bay tới một sơn cốc bằng phẳng, lại chờ tiếp hơn nửa canh giờ, mới thấy thanh niên cao gầy mang theo sáu người có giáp ngũ nguyên môi trở về.

Mà Ngô sư huynh lại càng chậm hơn, phải đợi tiếp hai canh giờ mới nhìn thấy hắn mang theo bảy người thông qua trắc thí thong dong mà đến.

Hùng Thiên Bình có xuất hiện trong nhóm người, Lâm Khiếu Đường nhìn thấy gã đại hán này thông qua trắc thí, không tránh khỏi hiện lên nét vui mừng.

Ba gã quản sự một lần nữa tụ tập, trao đổi với nhau vài câu, thanh niên cao gầy tựa hồ như có chuyện gì đó muốn làm, đi trước một bước, chỉ để lại hai người trung niên họ Ngô và thanh niên trắng trẻo.

Nhìn đám người thông qua kiểm tra, trên mặt vị Ngô sư huynh hiện lên nét bất đắc dĩ, lần này tổng cộng số người tuyển chọn được chỉ có hai mươi hai người, so với năm trước còn ít hơn hai người, lực lượng của tu luyện giới càng ngày càng bạc nhược, tất cả tựa hồ như bắt nguồn từ chiến loạn bệnh tật nhiều năm nay tại Kỳ Đông đại lục, không ít người còn chưa kịp tiếp xúc với đại đạo chân võ thì đã một mệnh ô hô.

Không có cơ sở, làm sao có thể phát triển, nếu như không hề giải quyết được từ căn bản cuộc sống của người thường như tật bệnh, chiến tranh... thì sợ là tu luyện giới càng ngày càng tiếp cận với điểm hoàng hôn. Vị Ngô sư huynh nghĩ tới đây không khỏi vô ý thức lắc lắc đầu.

Ba đội ngũ, tổng cộng lại là hai mươi hai người, dưới sự dẫn dắt của Trần sư đệ và Ngô sư huynh, phi hành tới một trong ba ngọn núi cao nhất chính là Tiểu Thiên Phong.

Tiểu Thiên Phong chính là đại điện của môn phái, thông thường tất cả mọi vụ sự trong môn phái đều được quyết định ở đây, còn Đại Thiên Phong và Thiên Kiều Phong là trọng địa dành cho tu luyện, người ra vào trong đó thông thường là môn đồ của các trưởng lão tu vi thâm hậu, tạp vụ hoặc đệ tử bình thường không được phép tùy tiện ra vào.

Trên thực tế, vô luận là môn phái nào đi nữa, tu vi của chưởng môn thông thường đều rất thấp, nhiều nhất là đại sư giai sơ kỳ, bình thường người tiến vào đại sư giai thì cũng chỉ là tư chất tương đối mà thôi, thế nhưng đối với sắp xếp sự vụ trong môn phái lại rất linh hoạt, so với việc tiếp tục tu luyện trong vô vọng, không bằng nhận lấy trọng trách quản lý mọi chuyện trong môn phái.

Người có tư chất cao thường tập trung vào tu luyện, không có thời gian đảm nhận chức vụ chưởng môn, tầm bảo, lịch lãm, chế thuốc, luyện khí mới là việc mà họ muốn làm, không ngừng làm tu vi bản thân tăng lên, trở thành lực lượng trung kiên của môn phái, đó mới chính là điều mà họ muốn.

Vừa vào cửa đại điện, bên trong sớm đã có bốn năm tên môn nhân chờ đợi, nhìn qua phỏng chừng đã chờ khá lâu.

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra năm người bên trong đại điện, có tới ba người mang theo một miếng giáp nhỏ màu xanh trên bờ vai phải, mặt trên có khắc rõ nét hai chữ Thiên Hà, chỉ có một gã trung niên nhân mang theo miếng giáp trên bờ vai bên trái, người còn lại chính là một lão giả ăn mặc so với bốn người kia hoàn toàn khác nhau, trên người không có chữ Thiên Hà nào. Vào trong đại điện vị Ngô sư huynh và thanh niên trắng nõn họ Trần mới lộ ra hai chữ Thiên Hà trước ngực. Trước đó đám người Lâm Khiếu Đường chứng kiến các đệ tử qua lại chỉ khắc hai chữ Thiên Hà bên ngoài đai lưng mà thôi, xem ra người nào được khắc hai chữ Thiên Hà vào bộ phận càng cao trên y phục thì chứng minh địa vị của người đó trong môn phái càng cao.

“Ngô Cường, lần này cũng chỉ có vài người như thế này hay sao?”

Lão giả lông mày trắng nhíu mày lại hỏi.

Sau khi Ngô Cường thi lễ cực kỳ tiêu chuẩn mới cung kính nói:

“Hồi bẩm sư thúc, lần này là do đệ tử mở rộng thêm điều kiện mới được chừng này người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook