Đấu Y

Chương 463: Nhất đường thiên. (Thượng)

Mộc Thang

20/04/2013



Chuyện sảy ra tại Trớ Chú Huyết Vực khiến cho Lâm Khiếu Đường dự cảm đã có đại sự gì sắp phát sinh. Bởi vậy chỉ dặn dò vài câu với mọi người tách ra, đoạn đường tiếp theo hắn vô cùng cẩn thận, dưới tử kim tuệ nhãn cẩn thận đánh giá tình hình, không hề vội vàng hướng phía trung tâm đại lục bay đi.

Các tu luyện giả vào đại lục Phong Ma rất nhanh đã tới ngày thứ năm.

Đại lục Phong Ma, nơi dừng chân tại giao giới giữa trung tâm đại lục và rìa ngoài đại lục cũng không cao nhưng lại có rất nhiều ngọn núi lớn. Theo tên gọi mà năm đó Ngọc Phật Thượng Nhân đặt tên thì đây chính là Thiên Bồn sơn mạch.

Sơn mạch này kết hợp tạo thành một dải liền mạch, giống như một bức tường đá tự nhiên hùng vĩ chia Đại lục Phong Ma làm hai khối, mà phía bên trong kia chính là trung tâm đại lục.

Cơ hồ mỗi một ngọn núi đều có một đầu yêu trùng trấn thủ, bởi vậy nếu như mạnh mẽ bay qua phần đỉnh núi chắc chắn sẽ phát sinh xung đột với đầu yêu trùng trấn thủ này, yêu trùng đối với không phận còn có ý thức đề phòng hơn cả so với lãnh địa bên dưới, trong đó có không ít yêu trùng vốn đã đạt tới cấp mười ba, đối phó với chúng phi thường khó khăn, nếu là gặp phải cái loại biến thái như yêu trùng cấp mười bốn cơ hồ chẳng khác gì đã đi tới tử địa.

Bất quá bay qua đỉnh núi cũng không phải là con đường duy nhất, tuy nói là từng ngọn núi liền mạch nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có kẽ hở. Cả một dải sơn mạch rộng lớn như vậy có cũng không ít sơn phùng (khe hở giữa hai ngọn núi), mặc dù cũng có yêu trùng tọa trấn nhưng cấp bậc thấp hơn một chút so với những yêu trùng tại những đỉnh núi.

Tại một chỗ sơn phùng như vậy, bốn gã tu luyện giả địa vương giai đang tụ tập, chia làm hai người một đội kết bạn đồng hành.

Bốn người này tại bên ngoài truyền tống trận đã ước hẹn thời gian và địa điểm với Lâm Khiếu Đường, không ai khác chính là Kinh Vân Tử, Âm Tuyệt Thiện Sư và phu phụ Thất Tuyệt.

- Đại sư, nhìn sắc mặt của ngươi hồng nhuận, lộ rõ sắc vui mừng, nhất định là mấy ngày hôm nay đã tìm được thú gì tốt rồi.

Thất Tuyệt cung chủ như có chút dò xét nói.

- Ha ha, vận khí của lão nạp và Kinh Vân đạo hữu đúng là không tồi, tìm được một ít kỳ địa linh thảo đã có tuổi thọ hơn ba ngàn năm, cũng từ một di hài tu luyện giả thượng cổ thu lượm được mấy pháp bảo, mặc dù lão phu chưa chắc có thể sử dụng được nhưng đem đi trao đổi hoặc là bán đi chắc cũng thu được mấy trăm trung cấp nguyên thạch hoặc vai thứ đồ tốt.

Âm Tuyệt Thiện Sư không hề giấu diếm, đương nhiên đây cũng chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, cũng không đáng phải giấu diếm.

Kinh Vân Tử sờ sờ chòm râu dê của mình nhìn sang phu phụ Thất Tuyệt nói:

- Nhị vị đạo hữu, phu thê đồng tâm, nhất định là thu hoạch không ít.

Thất Tuyệt Phu Nhân bất động thanh sắc nói:

- Hai phu phụ chúng ta so với hai vị kém hơn một ít, cũng không toàn lực tìm kiếm cơ duyên tại rìa ngoài đại lục. Hành trình trung tâm đại lục mới là mấu chốt nên chúng ta tại bên ngoài chỉ tìm kiếm nhằm quen thuộc địa hình hoàn cảnh, thuận tiện tìm kiếm một vài yêu trùng, không ít yêu trùng có thân thể chính là bảo bối khó cầu.

- Phu nhân nói chính xác!

Âm Tuyệt Thiện Sư thi lễ nói.

Bốn người ngồi xếp bằng tại trước một sơn phùng hiểm yếu, một câu tán gẫu cũng không hề có, rất nhanh ba thời thần đã trôi qua, nhưng bóng dáng Lâm Khiếu Đường vẫn chưa hề xuất hiện.

Rốt cuộc trong bốn người, Kinh Vân Tử có chút thiếu kiên nhẫn nói:

- Lâm đạo hữu sao bây giờ còn chưa thấy đến? Có phải gặp phiền toái gì đó hay không?

Âm Tuyệt Thiện Sư cũng nhíu mày, trong lòng đang đắn đo không thôi. Dù sao nơi đây vốn là Đại lục Phong Ma, khắp nơi đều có yêu trùng, người nào nếu là vận khí không tốt một chút đụng phải yêu trùng lợi hại, thật đúng là khó giải quyết, cho dù là địa vương cấp cũng không nhất định có thể thoát thân được. Huống hồ vị tu vi Lâm đạo hữu này tuy là không kém, nhưng bản lãnh cũng chỉ dạng tầm tầm mà thôi.

Thất Tuyệt cung chủ chờ một đoạn thời gian cũng đã có chút khó chịu. Lấy thân phận của hắn đã khi nào phải chờ đợi thời gian dài như vậy, lên tiếng nói:

- Có thể vị Lâm đạo hữu này gặp phải phiền toái gì không giải quyết được, nói không chừng vẫn lạc rồi cũng nên.

Thất Tuyệt cung chủ, Kinh Vân Tử và Âm Tuyệt Thiền Sư đối với Lâm Khiếu Đường đều không tin tưởng nhiều lắm, mà năm ngày qua tại ngoại lục bọn họ cũng không phải chỉ hoàn toàn là thuận buồm xuôi gió, gặp phải phiền toái cũng không thể tránh khỏi, bất quá cũng may bọn họ đều là kết thành một đội hai người đồng hành, xem như có thể trợ giúp lẫn nhau, cũng bởi hai tu luyện giả địa vương giai trung kỳ so với đại tu sư nhiều lúc còn lợi hại hơn không ít. Nhưng vị Lâm đạo hữu kia vốn là độc hành, gặp phải phiền toái gì đó thì đúng là khó mà nói rồi.



Trong bốn người duy nhất chỉ có Thất Tuyệt phu nhân biết đại khái cân lượng Lâm Khiếu Đường bao nhiêu, nàng cũng là người duy nhất không tin Lâm Khiếu Đường thất ước không đến.

- Theo bản phu nhân thấy, hay là đợi thêm một hai thời thần nữa, trung tâm đại lục hung hiểm không phải rìa ngoài đại lục có thể so sánh bằng, có nhiều người thì tỉ lệ được bảo cũng tăng thêm.

Thất Tuyệt phu nhân lạnh nhạt nói.

Ba người kia biết trung tâm đại lục hung hiểm vạn phần, cũng chỉ đành nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.

Tiếp tục một nửa thời thần trôi qua, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Lâm Khiếu Đường đâu, Kinh Vân Tử đột nhiên đứng dậy nói:

- Đợi nữa chỉ là vô nghĩa, bằng thực lực mấy người chúng ta tiến vào trung tâm đại lục cũng đủ dùng, không nên tiếp tục lãng phí thời gian.

Âm Tuyệt Thiện Sư và Thất Tuyệt cung chủ đều đứng dậy, chỉ có Thất Tuyệt phu nhân vẫn ngồi đó, chậm rãi đưa ra một vài động tác đong đưa, dường như muốn trì hoãn thêm thời gian.

Hồi lâu Thất Tuyệt phu nhân mới đứng dậy, hai mắt vẫn nhắm chặt chợt mở ra nói:

- Tới!

Ba người còn lại đều đồng thời cảm giác được một cỗ khí nguyên bàng bạc đang lấy tốc độ kinh người hướng nơi này, khoảng cách trăm dặm chỉ trong thời gian chén trà nhỏ đã vượt qua.

Quang mang tử kim như một mũi tên phóng tới, làm phát sinh gió lớn thổi qua bốn người Kinh Vân Tử khiến cho bào y của cả bốn người phần phật tung bay.

Gió lớn qua đi, Lâm Khiếu Đường bất ngờ xuất hiện trước mặt bốn người, sang sảng cười nói:

- Làm cho bốn vị đạo hữu phải đợi lâu, trên đường Lâm mỗ gặp phải một ít yêu trùng kết thành đàn, lại lầm lẫn xông vào bên trong một kết trận khá mạnh làm chậm trễ hành trình, mong các vị thứ lỗi.

Tốc độ của Lâm Khiếu Đường quả thực đã khiến cho bốn người cả kinh, tốc đô như vây chí ít cũng đã hơn so với bọn họ dùng toàn lực phi hành rồi, tốc độ như thế vốn là cực kỳ hao tổn khí nguyên nhưng giờ khắc này, khuôn mặt Lâm Khiếu Đường không đổi sắc, tim không loạn, đích thực đã thể hiện tu vi thâm hậu vô cùng trước mắt bốn người một lần nữa.

Trước đó trong lòng ba người Kinh Vân Tử, Âm Tuyệt Thiện Sư và Thất Tuyệt cung chủ có bực mình, nhưng thấy Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng chạy tới, trên mặt không biểu hiện vẻ quá phận.

- Lâm đạo hữu tới là tốt rồi, bốn người bọn ta còn đang suy đoán xem đạo hữu tại rìa ngoài đại lục có kỳ ngộ gì đó nên đã quên mất hành trình trung tâm đại lục.

Trong ngôn ngữ của Kinh Vân Tử vẫn có thể thấy ẩn hàm vài điểm bất mãn.

- Ha ha, làm cho Kinh Vân đạo hữu chê cười.

Lâm Khiếu Đường lơ đễnh khẽ cười nói.

- Nếu Lâm đạo hữu đã đến, người cũng đã đông đủ, xuất phát đi thôi.

Thất Tuyệt cung chủ không muốn nhiều lời, trái tim như đã sớm bay vào bên trong trung tâm đại lục.

Hai bên sườn núi sơn phùng đều xoay mình vào vách đá, chiều rộng chỉ vài chục trượng, nhìn lên đỉnh đầu chỉ có thể nhìn thấy một đường bầu trời, những địa điểm như vậy thường được gọi với một cái tên: “Nhất đường thiên.”

Sơn phùng thường dài, hẹp và uốn khúc, liếc mắt nhìn thường không thấy điểm cùng, không khí bốn phía lại có chút ẩm ướt nên rất thích hợp cho những loại yêu trùng ưa thích nhiệt độ thấp cư trú.

Năm gã tu luyện giả địa vương giai trung kỳ đều tận lực phi hành trong thông đạo vừa dài vừa hẹp. Năm tia sáng mờ ảo bay qua cực nhanh, khí thế phi phàm.

Ước chừng phi hành trong thời gian một nén hương, đang phi đầu tiên, Thất Tuyệt cung chủ bỗng nhiên dừng lại quan sát xung quanh, bốn người kia đều đã nhận thấy có điều gì đó nên cũng dừng lại.

Nơi này so với lối vào còn muốn nhỏ hẹp hơn, chiều rộng chỉ cỡ tám chín trượng, hai bên vách đá đều có màu xanh xẫm, mơ hồ còn có chút màu vàng điểm qua.

- Thổ cương tinh!



Âm Tuyệt Thiện Sư sau một hồi dò xét mới cả kinh nói.

Bốn người còn lại đều là biến sắc. Thổ cương tinh này chính là một loại tài liệu cấp cao luyện chế pháp bảo phòng ngự, vẫn chỉ có tồn tại bên trong cổ tịch, gần ngàn năm qua không hề thấy xuất hiện. Tu luyện giả thượng cổ ngày đó nếu không có Thiên nguyên thánh bảo thì đều dùng Thổ cương tinh này luyện chế ra pháp bảo phòng ngự cấp cao chống đỡ không gian tê lực và cửu thiên nguyên lôi trong lúc phi thăng.

Hai mắt Kinh Vân Tử tỏa sáng, không nghĩ tới còn chưa hoàn toàn tiến vào trung tâm đại lục mà đã có thể gặp được thu hoạch lớn, vậy bên trong trung tâm đại lục thì sao? Thực mong đợi!

Kinh Vân Tử lấy ra một thanh phi kiếm, muốn khoét một mảnh Thổ cương tinh từ trên vách đá xuống, nhưng bị Thất Tuyệt cung chủ quát lớn ngưng lại:

- Kinh Vân đạo hữu hãy chậm đã!

Lâm Khiếu Đường khẽ cau mày, đánh giá đối với vị đại nguyên lão Thái Vân Tông này lại thấp đi ba phần. Người này quá lỗ mãng rồi, chẳng lẽ không nhìn ra phía trước có một đạo kết trận công kích cực kỳ lợi hại hay sao, một khi công kích vào vách núi chỉ sợ lập tức xúc động kết trận này, mà người bày trận chỉ sợ là vốn cố ý bố trí tại đây, lợi dụng Thổ cương tinh, thủ đoạn rất cao minh.

Thất Tuyệt cung chủ phát ra một tiếng “chậm” đánh sâu vào tận linh hồn, làm cho lão thân thể Kinh Vân Tử chấn động, tâm tình xúc động nhất thời bị đánh vỡ, sau một lúc tỉnh táo lại, cẩn thận dò xét, nhanh chóng rõ ràng chuyện gì xảy ra.

- Lão phu bế quan nhiều năm, ít cùng ngoại giới tiếp xúc, cũng có tới hai trăm năm không tham dự những loại mạo hiểm như thế này, tâm tính đúng là đã có chút thoái hóa rồi, đa tạ cung chủ đã nhắc nhở kịp thời.

Kinh Vân Tử vuốt chòm râu rồi tự nói.

Âm Tuyệt Thiện Sư đối với hành động có chút lỗ mãng của Kinh Vân Tử lần này thực ra cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc gì nhiều, chỉ là hơi lơ đãng nhìn lướt qua Lâm Khiếu Đường. Năm người ở đây, phu phụ Thất Tuyệt trên phương diện kết trận đương nhiên có tạo nghệ sâu nhất. Trong lãnh địa Thất Tuyệt Cung không biết đã bố trí bao nhiêu kết trận lợi hại, nếu không một phương thế lực Thất Tuyệt Cung tương đương với một đại môn phái lại chỉ dựa vào hai gã địa vương giai trung kỳ làm sao có thể chống đỡ được một đoạn thời gian dài đến như vậy, huống hồ phu phụ Thất Tuyệt năm đó bất quá cũng chỉ là tu luyện giả linh hồn giai mà thôi. Sở dĩ Thất Tuyệt Cung có rất ít người tới làm phiền ngoại trừ ngại tu vi thực lực của hai người thì nguyên nhân lớn nhất chính là có rất nhiều kết trận lợi hại được bố trí vô cùng phức tạp.

Âm Tuyệt Thiện Sư là một cao tăng Khổ Lâm Tự, bình thường tham quan học tập không ít điển tịch các loại, trong đó nhân tiện cũng xem qua một chút ít về pháp môn kết trận nên đối với kết trận cũng có những hiểu biết nhất định.

Về mặt đạo pháp luyện bảo thì Thái Vân Tông của Kinh Vân Tử tương đối cao siêu, môn nhân đệ tử đông đảo, cao thủ như mây nhưng ngược lại là tại phương diện kết trận thì lại có rất ít người nghiên cứu sâu.

Bất quá Lâm Khiếu Đường có thể bình tĩnh như vậy đã làm cho Âm Tuyệt Thiện Sư có chút kỳ quái, chẳng lẽ người này cũng nhìn ra phía trước có ẩn dấu kết trận, mà phải biết rằng kết trận kia được bố trí vô cùng xảo diệu, hơn nữa lại càng được phụ gia một loại ảo trận ẩn hình bao vây xung quanh vách núi, lấy vách núi làm một màn che phi thường hoàn hảo, nếu không phải chính mình từng xem qua một quyển cổ tịch chuyên môn ghi chép lại các loại yếu điểm của kết trận, Âm Tuyệt Thiện Sư còn tự hỏi chính mình liệu có phát hiện được mấu chốt chỗ ảo diệu kia hay không, có khi lại còn giống Kinh Vân Tử làm ra một vài cử động lỗ mãng.

- Nơi này ẩn dấu kết trận, hai phu phụ chúng ta đành bêu xấu trước mặt ba vị.

Thất Tuyệt cung chủ vừa nói xong đã gọi ra một loạt tiểu kỳ (cờ nhỏ) màu bạc.

- Bách phá tuyệt trận kỳ!

Ánh mắt Âm Tuyệt Thiện Sư lấp lánh nói.

Kinh Vân Tử biến sắc, mặc dù không quá tinh thông đối với kết trận, nhưng loại pháp khí kết trận cấp cao này lão cũng đã từng được nghe qua.

Trong ánh mắt của Lâm Khiếu Đường cũng lộ ra nét kỳ dị, tại phương diện kết trận tạo nghệ của hắn không tính là quá mức tinh thâm, bày trận, chế trận mặc dù cũng biết được một chút ít nhưng cũng chỉ học được chút ít từ A Mạn Đạt năm đó, lại lần nữa kết hợp với kết trận của Kỳ Đông tìm ra được một vài yếu lĩnh nhưng chủ yếu tầm nhìn vẫn chỉ là trên bức vẽ mà thôi. Có thêm đấu luyện hỗ trợ nên coi như hiểu biết tương đối khá đối với kết trận, nhưng tóm lại tại phương diện chế trận hắn cũng chỉ là chen ngang nên cũng không hề cao thâm gì.

Nhưng thực ra xét tổng thể thì tạo nghệ trận pháp của Lâm Khiếu Đường tại hạ giới này cũng phải xếp trong mười cao thủ hàng đầu, Tử kim tuệ nhãn xem trận, Đấu luyện phá trận, chỉ là hai đại tuyệt kỹ nhân tiện nhưng cũng đủ làm cho Lâm Khiếu Đường tại phương diện kết trận sư độc bộ thiên hạ rồi.

Phu phụ Thất Tuyệt rất nhanh liền điều khiển năm mươi bốn lá “bách phá truyệt trận kỳ” cắm tại những vị trí đặc biệt hai bên vách núi, tiếp theo hai phu phụ thỉnh thoảng huy vũ hai ngón tay chỉ chém ra một vài loại quang mang kỳ dị, “bách phá tuyệt trận kỳ” này sau khi hấp thu những quang mang đó liền bắt đầu di động, tốc độ càng lúc càng nhanh.

- Tìm được rồi!

Thất Tuyệt phu nhân đột nhiên nói, hai mắt đã lóe lên tinh quang.

Năm mươi bốn lá cờ, mỗi lá phân biệt tại những chỗ khác nhau trên hai vách núi bay ra, sau đó cùng hướng về một điểm đánh vào.

Lâm Khiếu Đường giờ phút này chợt biến sắc mặt, vội vã quát:

- Cẩn thận, có trá!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook