Chương 274: Quay lại Âm Thi đảo
Mộc Thang
20/04/2013
“Được rồi!”
Vừa nghe được lời này, thân thể Lý Nhĩ nhất thời buông lỏng, hiển nhiên Áo Tháp Tư Đô đối với "thần thi thảo" cực kỳ coi trọng.
“Giao ra "thần thi thảo", giáo hoàng thực sự sẽ thả ta đi?” Lý Nhĩ giật giật thân thể cứng còng nói.
“Bổn hoàng nói được tự nhiên sè làm được!” Áo Tháp Tư Đô trầm giọng nói.
Ốc Trát đứng một bên lúc này cũng không tránh khỏi hiện lên một tia không đồng ý, Áo Tháp Tư Đô hiển nhiên đã quên sự có mặt của bắn.
“Cho!”
Lý Nhĩ ném thứ trong tay đi, một gốc dược thảo mang theo nguyên lực cường liệt bắn thẳng vào trong đám mây trắng cuồn cuộn.
Thân thể của Lý Nhĩ mạnh mẽ tòa ra màn hắc khí, thân ảnh từ từ không rõ, điện quang trong tay Ốc Trát từ từ lóe lên, một cỗ điện quang cường đại phóng tới cực nhanh.
Ca ca ca..., thiểm điện vây xung quanh thân thể Lý Nhĩ phát sinh ra những tiếng vang chói tai, Lý Nhĩ kinh sợ nhìn Ốc Trát, dưới sự quấy rầy của điện quang, tốc độ khởi động của quyển trục thuấn di đã bị giảm xuống một mức lớn.
Lý Nhĩ lại sợ hãi nhìn về phía đám mây trắng cuộn cuộn trên cao, hầu như phóng xuất tất cả khí lực hỗ trợ quyển trục khởi động thật nhanh.
Đột nhiên, mây trắng cuồn cuộn, vân vụ thu nhỏ lại cực nhanh, một gã nam tử trung nhiên nhân mặc trường màu màu vàng thình lình xuất hiện trong hư không, chính là Áo Tháp Tư Đô.
Lúc này, trên mặt Áo Tháp Tư Đô âm tình bất định, cây dược thảo trong tay đã trở nên héo rũ, một làn gió nhẹ thổi qua đã thành tro bụi.
Trên mặt của Lý Nhĩ co rút một chút, đánh bạc cả cái mạng già kích phát truyền tống quyển trục, không gian dưới sự tác động của hai cỗ lực lượng đối lập run rẩy kịch liệt.
Áo Tháp Tư Đô giơ quyền đầu lên trời, mạnh mẽ đấm một quyền, quang mang màu trắng chói mắt phóng đi, đôi con ngươi hầu như lồi hẳn ra ngoài hốc mắt Lý Nhĩ, gân xanh toàn thân trương lên.
Hô, trong nháy mắt khi bạch quang gần như chạm vào người Lý Nhĩ, thân thể của hắn đã biến mất trong hư không.
Quang mang màu trắng bắn thẳng vào đống loạn thạch trên ngọn núi hoang vắng. Toàn bộ sơn thể (thân ngọn núi) trong nháy mắt nát bấy, hóa thành tro bụi, không gian hơn một trăm trượng vuông đều bị bụi mù bốc lên che kín...
Phốc... Lâm Khiếu Đường đang chạy trốn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như bị trúng phải một đòn cực kỳ nghiêm trọng văng lên không bay thẳng ra xa mấy chục trượng, va chạm vào một viên cự thạch (tảng đá lớn) mới dừng thân hình lại được.
“Công tử. Người làm sao vậy?”
Tân Tây Á cuống quýt đuổi theo hỏi.
Lâm Khiếu Đường gian nan từ trên mặt đất bò lên, máu tươi chảy thành dòng, đã bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, xóa đi vết máu nơi khóe miệng lắc đầu nói:
“Không nghĩ tới loại công kích này lại có thể cách không đả ngưu!”
Nguyên lai, "tham thị thú” được Lâm Khiếu Đường khống chế rình coi mọi chuyện cách đó hơn mười dặm bị một kích phẫn nộ của Áo Tháp Tư Đô đánh trúng chính diện, "tham thị thú" trong nháy mắt hóa thành tro tàn, mà Lâm Khiếu Đường lúc đó vẫn còn đang có sự liên hệ linh hồn với "tham thị thú" cũng bị lực lượng công kích lan đến.
Lâm Khiếu Đường ôm ngực hồi tưởng lại một màn vừa rồi, trong mắt khẽ nhúc nhích, hiển nhiên trong lòng còn đang sợ hãi, đáng sợ nhất chính là trong đòn công kích của người mạnh nhất Minh Tây đại lục này còn ẩn chứa sát khí, nếu như không phải hắn nhanh nhẹn chặt đứt liên hệ nguyên thức thì chỉ sợ nguyên linh của hắn có thể bị đánh nát trong nháy mắt, thế nhưng trước đó Lâm Khiếu Đường đã tổn hao nguyên lực rất nhiều, vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, bởi vậy hắn đã phản ứng chậm nửa nhịp.
Đông...
Ngay khi Tân Tày Á đang đỡ Lâm Khiếu Đường dậy tìm kiếm một chỗ để đặt chân nghỉ ngơi cách đó không xa đột nhiên có một vật thể màu đen rơi xuống, giống như là một đầu heo bị nướng cháy đen.
Thế nhưng đầu heo này tựa hồ như không có dinh dưỡng, cực kỳ nhỏ gầy.
Tân Tây Á vừa tiến lên nhìn, nhất thời cả kinh nói:
“Công tử, Lý Nhĩ!”
“Cái gì?”
Lâm Khiếu Đường nhất thời cảnh giác, tập tễnh bước lên định thần nhìn lại, đúng là Lý Nhĩ, chỉ là vị vong linh ma pháp sư địa vương giai này đang hấp hối.
“Khái khái... Khái khái khái...”
Lý Nhĩ phát ra một trận ho khan mạnh mẽ, trên người rất nhiều vết thương lớn nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ còn đôi mắt già lão miễn cưỡng duy trì được chút khí thế cường giả đỉnh cao, khóe miệng hơi giật giật nói:
“Thế giới này thực sự rất nhỏ a... Khái khái...”
Tình huống của Lâm Khiếu Đường lúc này thực sự không kém hơn lão vong linh ma pháp sư này bao nhiêu, bất quá nếu như cả hai người không thể vận chuyển được nguyên lực thì thế mạnh vẫn ở bên phía Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường đứng dậy cười lạnh nói:
“Đúng vậy thế giới xác thực rất nhỏ.”
“Ta chỉ biết các ngươi nhất định không đi được quá xa, nếu như không phải con gián Ốc Trát và Áo Tháp Tư Đô cùng tới, ta hẳn là đã tìm được các ngươi rồi.”
Lý Nhĩ tự giễu nói.
“Vị tất!”
Lâm Khiếu Đường lạnh nhạt nói.
Lý Nhĩ hừ một tiếng, giãy giụa muốn ngồi xuống, thế nhưng không thể thành công, bất đắc dĩ nằm yên trên mặt đất, lầm bầm nói:
“Không nghĩ tới Áo Tháp Tư Đô lại đáng sợ đến mức như vậy, cho dù ta đã hoàn toàn khởi động được truyền tống quyển trục mà vẫn bị ảnh hưởng bời quyền lực của hắn, nếu như chính diện chống đỡ mà nói, cho dù ta sử dụng tới chiêu cuối cùng "ác ma thiên sứ” thì lão đầu ta cũng phải tan biến thành tro bụi.
Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Lý Nhĩ rồi xoay người định rời đi, Tân Tây Á vẫn như thường lệ lẳng lặng đi theo phía sau, thế nhưng Lâm Khiếu Đường mới đi được vài bước đã lảo đảo không vững, Tân Tây Á tay nhanh mắt lẹ tiến lên đỡ lấy, bằng không hắn đã ngã xuống đất rồi.
Thương thế của Lâm Khiếu Đường thực tế so với bên ngoài nặng hơn nhiều lắm.
Xa xa trên bầu rời, một đoàn mây trắng cuồn cuộn bay tới. một cỗ uy áp khổng lồ đem phương viên mấy nghìn trượng bao phủ bên trong.
Lý Nhĩ, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á nhất thời cả kinh.
“Tiểu huynh đệ, Áo Tháp Tư Đô đã đuổi tới nơi rồi, với tình huống thân thể của chúng ta sợ là không thể chạy trốn nổi, không bằng chúng ta làm một bút giao dịch đi!”
Lý Nhĩ nhìn bầu trời buồn bã nói.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nỗ lực ngăn cản huyết khí đang trực chờ phun ra.
“Giao dịch gì?”
“Trên người ta hiện tại còn có một quyển định vị truyền tống quyển trục, cùng với tọa độ Âm Thi đảo liên hệ một chỗ, với thương thế của ta và ngươi đã không thể sử dụng được nữa, bất quá vẫn còn thị nữ của ngươi, nàng coi như chưa hề thụ thương, hẳn là còn đủ sức để khởi động truyền tống quyển trục này, đây có lẽ là hy vọng đào sinh duy nhất của chúng ta.”
Thanh âm khàn khàn của Lý Nhĩ lúc này lại có vẻ cục kỳ vô lực.
“Âm Thi đảo? Tới nơi đó rồi chẳng phải là thiên bạ của ngươi hay sao?” Lâm Khiếu Đường cười lạnh nói.
Lý Nhĩ lắc đầu nói:
“Tiểu tử, ta một thân thụ thương quá nặng, nếu như không đóng cửa bế quan hai ba mươi năm thì đừng mong khôi phục lại được, coi như Âm Thi đảo là địa bàn của ta đi nữa thì hiện tại ta cũng không thề khống chế được đám vong linh đó, tiếp tục dây dưa ở chỗ này chắc chắn không bao lâu nữa lão quái vật ấy sẽ phát hiện ra, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải chết, muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa.”
Lâm Khiếu Đường tự đánh giá mội hồi rồi nói:
“Ta thì lại không thấy như vậy, mục tiêu chính của Áo Tháp Tư Đô chính là ngươi, chỉ cần ta có thể ẩn nấp thật kín, vẫn có thể tránh được một kiếp này.”
“Ha ha, vậy thì tiểu tử ngươi chưa hiểu rõ về Áo Tháp Tư Đô rồi, nếu như hắn đã thực sự nổi giận, tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều trở thành vật để hắn trút giận.”
Lý Nhĩ lên tiếng đe dọa nói.
“Chúng ta cứ thử một lần xem sao!”
Nói xong Lâm Khiếu Đuờng liền vắt tay qua vai Tân Tây Á định ly khai.
“Được rồi, tiểu tử ngươi đã thắng, ta có thể đem một nửa "thần thi thảo" đưa cho ngươi, thấy thế nào?”
Ngừ khí của Lý Nhĩ lộ rõ vẻ lo lắng.
“Thần thi thảo ngược lại ta không ham muốn cho lắm, nếu như đem tất cả số vong linh trong Âm Thi đảo cho ta mà nói, ta nghĩ hẳn là bút giao dịch này của chúng ta có thể thực hiện được.”
Lâm Khiếu Đường nói ra lời kinh người.
Lý Nhĩ lại có chút ngoài dự liệu, tuy rằng đám vong linh trên Âm Thi đảo đã làm cho hắn tốn không ít thời gian và tinh lực, thế nhưng so với "thần thi thảo" thì cách xa tới mười vạn tám ngàn dặm, lập tức thuận tiện nói:
“Có thể, ngươi muốn thì có thể lấy hết đi, lão nhân ta thậm chí còn có thể giao cho ngươi cách sử dụng chúng.”
“Cái đó thì không cần, quyển trục nơi nào?”
“Đang ở trong lòng bàn tay của ta rồi!”
Nét mặt già nua của Lý Nhĩ hiện rõ sự nhẹ nhàng cười nói.
Khi Tân Tây Á tiếp nhận truyền tống quyển trục, Lý Nhĩ vẫn chưa chịu buông tay.
“Như vậy có thể khởi động được rồi.”
Lão già này thực sự rất cảnh giác nha. Quang mang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, một tay đặt lên trên vai Tân Tây Á, Tân Tây Á trực tiếp khởi động hắc ám nguyên lực trong người để khởi động truyền tống quyển trục, không gian hầu như không phát sinh ra bất luận điều gì dị thường, ba đạo thân ảnh dần dần biến mất.
Sau một khắc ba ngươi liền xuất hiện bên trên bãi biển Âm Thi đảo, vụ khí mờ ào vẫn như cũ bao phủ xung quanh toàn bộ hòn đảo, so với lần trước Lâm Khiếu Đường đến đây không có điều gì thay đổi.
Bãi cát xuất hiện một trận rung động, mấy trăm cương thi khiến người ta buồn nôn từ từ bò lên, trên mặt của Lý Nhĩ hiện ra nụ cười khổ não nói:
“Tiểu tử, để cho thị nữ của ngươi thanh lí chúng đi thôi, hiện tại lão nhân ta ngay cả một điểm nguyên lực cũng không thể sử dụng được, đám súc sinh này đã không còn nhận ra ta nữa rồi...”
Lâm Khiếu Đường nhìn mấy trăm cương thi phía trước, trên mặt cũng hiện lên nụ cười, trong mắt hắn hiện tại thì đám cương thi này lại khả ái vô cùng, bàn tay hơi hơi mở ra, trong không gian xuất hiện những tiếng đập cách rậm rạp, đàn "tham thị thú" đông nghịt bay ra ngoài, Lâm Khiếu Đường đã sử dụng hết điểm nguyên lực ít ỏi đến thương cảm cuối cùng trong người để triệu hoán ra đám côn trùng nhỏ tham lam này.
Vừa mới bay ra đã nhìn thấy rất nhiều cương thi, đám "tham thị thú" lập tức phát ra những tiếng kêu cực kỳ hưng phấn giống như tiếng chim kêu, chỉ là âm thanh nhỏ bé hơn rất nhiều.
Trải qua nhiều lần chiến đấu số lượng của đàn "tham thị thú” này đã giảm đi rất nhiều, nhưng đối với mấy trăm con cương thi mà nói, số lượng "tham thị thú" hiện tại vẫn cực kỳ kinh người, hơn mười vạn "tham thị thú" điên cuồng nhào tới.
Nhiều nhất trong thời gian một nén hương mấy trăm cương thi đã bị tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí ngay cả một chút xương vụn cũng không sót lại.
Nhìn đám "tham thị thú" đang bay quanh trên bầu trời, Lâm Khiếu Đường hơi có chút trầm tư, Lý Nhĩ bỗng nhiên nói:
“Tiểu tử, tốt nhất ngươi hãy đem đám sủng vật của ngươi thu lại đi, những tiểu tử này thực sự làm cho người ta muốn phát điên mà, lấy hiện trạng của chúng ta hiện nay mà nói chỉ sợ là trong nháy mắt bị gặm hết.”
“Tiền bối vẫn nên lo lắng cho thương thế của mình thì hơn, chờ cho bọn chúng đem hết tất cả vong linh trên hòn đảo này quét sạch sẽ, ta tự nhiên sẽ thu hồi chúng lại.”
Lâm Khiếu Đường cười cười quỷ dị nói.
Lý Nhĩ thực vất vả mới có thể ngồi dậy được, nhìn đám “tham thị thú" trên bầu trời, cười khổ một chút, cuối cùng thì hắn cũng đã minh bạch nguyên nhân vì sao Lâm Khiếu Đường lại muốn tất cả vong linh trên Âm Thi đảo.
Lý Nhĩ miễn cưỡng đứng dậy nói:
“Tiểu tử, nếu như đã đến Âm Thi đảo rồi vậy thì không đến vong linh cốc nhất định ngươi sẽ thấy đáng tiếc, nơi đó chính là chỗ tồn tại những sinh vật mạnh nhất trong hòn đảo nhỏ này.”
“Vẫn nên để cho chúng thôn phệ dần dần từ ngoài vào trong đi, một phát muốn ăn hết cả con voi, sợ là đầy mỡ, sẽ bị tiêu chảy đó.”
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
Lý Nhĩ không còn lời nào để nói, gian nan kéo lê thân thể già nua hướng về phía sâu trong hòn đảo nhỏ đi tới, Lâm Khiếu Đường không chút do dự liền bước theo, Tân Tây Á lặng yên đi đằng sau.
Ba người thong thả đi về phía trước, dưới sự dẫn đầu của Lý Nhĩ đi vào con đường tắt, thế nhưng phải đi tới hai canh giờ mới đến được vị trí trung tâm nhất của Âm Thi đảo — vong linh cốc.
Lần trước Lâm Khiếu Đường đến nơi này chính là đi vào một ngọn núi nham thạch phía tây nam, toàn bộ ngọn núi đã bị đào rỗng, bên trong được kiến thiết như một tòa thành.
Mà vong linh cốc lại ở vị trí trung tâm nhất của đảo nhỏ, nơi này mới chính là nơi tu luyện thường ngày của Lý Nhĩ, bốn phía có núi vây quanh, sương mù lượn lờ, xung quanh bố trí rất nhiều ma pháp trận, lại còn có những vong linh lợi hại bảo hộ.
Vong linh cốc không hề có kiến trúc nào to lớn, chỉ là một hang động do thiên nhiên hình thành, bên ngoài sơn động có mấy căn nhà gỗ, những bộ phận khác đều là những phiến ao đầm và cây khô không có lá, chỉ nhìn qua đã cảm thấy cực kỳ thê lương tiêu điều, cũng tản ra khí tức tử vong nồng đậm.
Bất quá nếu như cẩn thận cảm nhận, ở đây lại có tràn đầy hắc ám nguyên lực vô cùng cường liệt.
Lâm Khiếu Đường kinh ngạc phát hiện ra trong huyệt động có tồn tại nguyên nhãn, cho dù hiện tại nguyên lực của hắn đã hao tổn hết, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được không trung truyền tới ba động hắc ám nguyên lực cuồn cuộn không ngừng.
Nơi này nếu như dùng để tu luyện có thể nói là cực kỳ thích hợp, đặc biệt là những tu luyện giả có hắc ám nguyên môi như Lâm Khiếu Đường, tu luyện ở đây có thể làm ít công to...
Lý Nhĩ không chút nào che giấu suy nghĩ, trực tiếp đem Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á dẫn vào sâu trong huyệt động.
Trong huyệt động lại có thêm một động thiên khác, hiển nhiên là đã bị đẽo tạc tinh tế, cũng không phải chỉ là một huyệt động thông thường, mà chính là một động phủ được coi trọng vô cùng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.