Chương 86: Sa Bảo cùng Trảo Long Thủ (Thượng).
Mộc Thang
20/04/2013
Trên một gò đất ở ven rừng, bắc ngoại ô Tân La Thành, Hoàng chưởng môn và Trương tông chủ đứng cách xa nhau ba trượng, hai bên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, thân thể Trương tông chủ run nhè nhẹ.
"Đê tiện! Dĩ nhiên ám toán ta!" Trương tông chủ mồ hôi đầm đìa, phía sau không biết từ bao giờ cắm 3 mũi tên dài, mỗi một mũi đều đâm vào rất sâu, máu đen từ trên vết thương chảy ra, trên tiễn có độc.
Hoàng chưởng môn cũng không hề ngụy biện cười cười nói :"Không phải vậy, ta dẫn ngươi tới nơi này làm gì, ta và ngươi hai người không phân cao thấp, nếu đánh đến ba ngày ba đêm cũng đánh không xong, Hoàng mỗ không thể làm gì khác hơn là dụng một chút tiểu kế dành tiên cơ."
"Ngươi ... Phốc..." Trương tông chủ khí huyết công tâm từ, trong miệng thổ ra một búng máu lớn, hô hấp trở nên càng lúc càng dồn dập.
"Không cần nóng ruột nha, bình tĩnh hòa nhã một chút, ngươi có thể sống lâu hơn một lúc." Hoàng chưởng môn thờ ơ nhắc nhở.
Toa...
Một viên đạn lóe quang mang, cực nhanh xuyên không trung mà đến!
Hoàng chưởng môn trong lúc kinh hãi khởi động lá chắn cát, nhưng lại đỡ không được, bất quá lại làm tốc độ viên đạn giảm chậm lại một chút, lại khởi động màn lá chắn cát thứ hai, nhưng cũng như trước không cách nào chống đỡ, cứ thế liên tiếp khởi động mấy màn lá chắn ...
Qua nhiều lần tung ra mười hai màn lá chắn, Hoàng chưởng môn mới ngăn cản được viên đạn nọ, bàn tay khởi động màn lá chắn cát lạnh run, hơi hơi phiếm hồng tựa hồ có chút phỏng.
Viên đạn nho nhỏ, lực lượng lớn tới kinh người, hơn nữa ẩn chứa nhiệt độ rất cao.
"Cao nhân phương nào, xin mời hiện thân gặp mặt!" Hoàng chưởng môn thầm giật mình đồng thời lặng yên đưa tay ra phía sau lưng, giả vờ trấn định nói.
Ở dưới một thân cây cách đo mấy trượng, một thiếu niên với đôi tay áo xắn lên cao, trong miệng ngậm một lọn rơm, buồn cười nhìn Hoàng chưởng môn như lâm đại địch nói: "Cao nhân ở đây, đã hiện thân từ lâu, không cần kinh hoàng."
"Hừ, tiểu nhi tử lắm chuyện, đứng xa một chút, miễn một hồi tranh đấu làm bị thương rồi khóc nhè!" Hoàng chưởng môn cảnh giác nhìn bốn phía, đối với việc thiếu niên xuất hiện cũng chẳng đáng quan tâm, khí tức trên người thiếu niên thực sự là quá yếu.
Phụt, nhổ lọn rơm trong miệng, Lâm Khiếu Đường cũng không cùng hắn nhiều lời vô ích, không bao lâu nữa Nạp Lan U và trung niên nhân áo bào tro kia sẽ chạy tới, may là hai người trước mắt này lựa chọn địa hình chiến đấu có đoạn đường khá phức tạp, hẳn là chôn dấu rất nhiều bẩy rập, nói cách khác, Nạp Lan U và áo bào tro trung niên nhân sẽ không đến quá nhanh.
Lúc hai người này đột nhiên ly khai quảng trường, Lâm Khiếu Đường đã bắt đầu đuổi theo, đồng thời phát hiện Nạp Lan U và áo bào tro trung niên nhân không có một chút do dự theo đuổi.
Rất hiển nhiên mục đích của Nạp Lan U và áo bào tro trung niên nhân chỉ sợ cũng là ở trên người hai vị chưởng môn nhân này.
Để trì hoãn tốc độ của Nạp Lan U và trung niên áo bào tro, Lâm Khiếu Đường sử dụng khỏa độc nguyên đan.
Trước mắt hai người này tuy lợi hại, nhưng bọn họ so về công phu hỏa hầu mà nói rõ ràng là chưa tới độ lô hỏa thuần thanh, cũng không thể phát huy ra uy lực gì to lớn.
Đã đạt tới 5 tinh võ sĩ, lại có hai đại thần công hộ thể, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không phải hãi sợ bọn họ.
Đi tới bên người Trương tông chủ, Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua trữ vật giới chỉ mang theo trên tay hắn, biểu tình trên mặt lóe ra một tia cười khẽ, đưa tay điểm huyệt hai nơi trên người, sau đó nói :"Trương tông chủ, ta tạm thời phong trụ hai huyệt đạo chủ yếu của ngươi, nhưng nó sẽ ngăn nọc độc không di chuyển, nếu như ngươi muốn triệt để thanh trừ nọc độc đồng thời giết Hoàng chưởng môn mà nói, ngươi phải nỗ lực thật lớn a."
"Ha ha ha, tiểu tử thối, ta tạm ghi nhớ lời nói của ngươi!" Hoàng chưởng môn ở đối diện dường như vừa nghe một chuyện đáng chê cười, ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc đầu ý nghĩ của Trương tông chủ và Hoàng chưởng môn không khác nhau là mấy, nhìn thiếu niên trước mắt có chút coi thường, nhưng vừa rồi đối phương thi triển phong huyệt thủ pháp đến cả mình cũng không cách nào làm được, rõ ràng đây chính là một vị cao thủ, nhưng Trương tông chủ không có cách nào từ trên thân người này dò xét được một chút nguyên khí lực nào, thực kỳ quái!
Lẽ nào viên đạn vừa rồi thực sự là thiếu niên trước mắt phóng ra? Trương tông chủ nghi hoặc nghĩ thầm.
Lúc này Trương tông chủ đã mất đi sức chiến đấu, hơn nữa trúng độc sâu vô cùng, căn bản không có lựa chọn gì khác, liền nói ngay :"Cái giá phải trả như thế nào?"
"Cho ta nhìn vũ kỹ bí tịch Trảo Long Thủ của ngươi." Lâm Khiếu Đường rất chờ mong nói.
Trương tông chủ lặng đi một chút, lập tức minh bạch ý đồ của thiếu niên, cười lạnh nói :"Nếu là ngươi có thể giết hắn, ta có thể đem bí tịch tặng cho ngươi, cũng không sao!"
Lâm Khiếu Đường có điểm ngoài ý muốn :"A, vậy thì càng tốt hơn, vậy ngươi chuẩn bị bí tịch cho tốt a, đợi ta một hồi nữa tới lấy."
Hô, Lâm Khiếu Đường đột nhiên tiêu thất tại chỗ.
Hoàng chưởng môn kinh hãi, tập trung nguyên thức dò xét, nhưng vẫn vô tung vô ảnh.
Trương tông chủ cũng lấy làm kinh hãi, đây là chiêu số gì, dĩ nhiên có thể đem tung tích hoàn toàn che dấu, đến nguyên thức cũng dò xét không được, thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Một đạo hỏa chưởng bỗng nhiên đánh tới! Phóng thẳng đến trước mặt...
Hoàng chưởng môn kinh hãi, một đạo sa chưởng vội vàng đẩy ra ngoài, cùng ngọn hỏa diễm đụng chạm cùng một chỗ, song phương triệt tiêu.
Cấp tốc di động, Lâm Khiếu Đường lạnh lùng tập trung vào kim bào nam tử, giết hắn là việc phải làm. Trước kia, trước mặt công chúng đã giết người của Phiêu Tiên Các, sau khi mọi việc xong xuôi bọn chúng sớm muộn cũng sẽ tìm đến mình tính sổ mà thôi.
So với việc chờ bọn hắn tìm đến cửa, không bằng hiện tại trợ giúp Thiên Nam Tông một chút, trước diệt hắn, còn có thể tranh thủ kiếm chỗ tốt, cớ sao lại không làm cơ chứ! Khoé miệng Lâm Khiếu Đường nhếch lên cười khẽ, ngón tay bắn ra, một viên đạn hỏa diễm hình tròn kịch liệt xoay tròn bắn đi ra ngoài.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, Hoàng chưởng môn tự nhiên không dám đón đỡ viên đạn hỏa diễm nhỏ nhoi này, trong lúc thiếu niên tiêu thất hắn lập tức ý thức được chính mình thật ngu xuẩn khi coi nhẹ đối phương.
Không có bất luận ý tứ khinh thị nào, Hoàng chưởng môn đề cao tinh thần lên vài phần, vừa thấy ánh sáng chợt lóe bay ra, lá chắn cát hình xoắn ốc, lập tức thành hình.
Lá chắn cát hình xoắn ốc như một mũi khoan lộn ngược, nó tựa hồ còn như một cái gió lốc nhỏ khống chế cát bụi, ở lúc Hoàng chưởng môn khống chế đám cát bụi như một con rắn cát, có thể công lại có thể thủ.
Viên đạn hỏa diễm bị miệng cơn lốc cát bụi thôn phệ, hạt cát xoay tròn không ngừng như tằm ăn mòn viên đạn năng lượng, lấy nhu khắc cương, đúng là đem viên đạn hỏa diễm chậm rãi tiêu hóa, giống như vô số hàm răng nghiền nát.
Đám bụi cát xoay tròn bởi vì thôn phệ năng lượng hỏa diễm đạn mà trở nên hơi hơi phiếm hồng.
Lợi hại ! Lâm Khiếu Đường đối với tất sát kỹ của mình rất có lòng tin, cho rằng chúng có sức mạnh vô địch, không nghĩ tới đối phương dễ dàng đem chúng phá vỡ, xem ra chính mình có điểm ếch ngồi đáy giếng rồi.
Bất quá...
Hoàng chưởng môn thấy chiêu này hiệu nghiệm, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ mỉm cười sáng lạn, trong tay cũng nhiều hơn hai tờ đạo phù, tùy thời chuẩn bị tung ra đối địch.
Bụi cát theo phía trong trữ vật giới chỉ của Hoàng chưởng môn tung ra càng ngày càng nhiều hầu như bao trùm ở phạm vi phương viên nửa dặm.
Cát bụi lơ lửng trôi nổi trong không trung, hình thành một khu vực kiểm soát mà mắt thường có thể thấy được, trong không gian dường như tràn ngập những hạt cát nhỏ mông lung bụi bậm, nó phác thảo hết thảy các thực thể bị bao phủ bên trong.
Chỉ thấy trong cát bụi có một đạo thân ảnh đang cấp tốc di chuyển, mà căn bản cái bóng đó không cách nào có thể dùng mắt thường bắt kịp nhịp độ, bất quá trong cát bụi lại lưu lại một cái quỹ tích ánh sáng rất rõ ràng.
"Tìm được rồi!" Hoàng chưởng môn đột nhiên hét lớn một tiếng, tung hai tờ đạo phù, hai đạo phi tiễn như chớp mắt bắn đi ra ngoài.
Lúc cát bụi xuất hiện, trong lòng Lâm Khiếu Đường có một loại dự cảm không ổn, sa bảo này quả nhiên là thứ tốt, nó sử dụng thế nào thật là nghĩ không ra, làm không được, lấy cát bụi làm vật dò xét, không nghĩ tới Hoàng chưởng môn này cũng có chút tài năng.
Hai đạo phi tiễn ẩn chứa nguyện lực thâm hậu thế như chẻ tre, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn ma sát với không khí phát ra ánh lửa.
Hai đạo phù tiễn này không giống nhau, trong lúc giật mình kinh hãi, Lâm Khiếu Đường vẫn chưa ở trạng thái đỉnh cao, toàn thân nguyên lực nhất thời đẩy tới mức cao nhất, Cửu Hỏa Trọng Tượng Quyền, chín đạo Hỏa Ảnh lấy tốc độ kinh người tản ra...
Mắt thấy sẽ đắc thủ, trên mặt Hoàng chưởng môn lộ ra vẻ vui sướng khi giết chết đối thủ, chỉ là không đợi được sự vui sướng này hoàn toàn thành hình, toàn bộ mặt hắn cứng lại.
"Trung giai hỏa độn thuật, này ... không có khả năng a!" Trên mặt Hoàng chưởng môn tỏ ra giật mình không thôi, đối với một màn bất khả tư nghị trước mắt, hiển nhiên hắn không có cách nào chấp nhận nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.