Chương 528: Sơn thôn chữa thương (hạ).
Mộc Thang
20/04/2013
Vân Du Tiên Tử khẳng định nói;
- Thiên chân vạn xác, người này và đại nguyên lão ngũ đại phái chiến đấu vô cùng kịch liệt, thiếp thân từ đầu đến cuối đứng một bên quan sát, thần thông xác thực kinh thiên, chỉ sợ ta ngươi nếu một người ứng chiến người này vị tất có thể thắng!
Đôi con mắt Thiên Dương Tử híp lại nói:
- Người này có đúng là phệ độc dương hồn chi thể hay không đây?
Vân Du Tiên Tử khẽ thở dài nói:
- Xác thực là phệ độc dương hồn chi thể, bất quá muốn lưu lại người này, còn muốn buộc chặt mà nói chỉ sợ không được.
Thiên Dương Tử trầm mặt nói:
- Nếu thần thông người này đã đạt tới trình độ như vậy, cường hành tự nhiên không thể, cần phải hòa hoãn. Ngươi có thể lấy ra một ít bí mật của Thiên Du Thần Công tiết lộ cho hắn, đặc biệt về phần tăng tiến tu vi, không ai sẽ cự tuyệt, cho dù không có khả năng phi thăng đi nữa.
Tu luyện giới náo loạn so với chốn nhân gian gần đây an tĩnh tự nhiên bất ổn hơn nhiều.
Một sơn thôn nhỏ bên cạnh dòng suối dưới chân một ngọn núi, ước chứng có hơn mười hộ gia đình trong thôn. Trên một bãi đất trống đang có vài tiểu nam tiểu nữ hài vui đùa chơi trò giang hồ tranh đấu.
Mà cách không xa nơi đám tiểu hài tử vui đùa, bên bờ suối nhỏ đang có một nam một nữ thanh niên ngồi trên một tảng đá.
Nam thanh niên mặc tử bào, nữ thanh niên mặc lam bào so với trang phục và cảnh sắc sơn thôn này có chút không thích hợp.
Hai người này chính là Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu lưu lại sơn thôn chữa thương, trên thực tế từ năm ngày trước thương thế của Lâm Khiếu Đường đã cơ bản khôi phục.
Dựa theo kế hoạch của Lâm Khiếu Đường, hắn hẳn muốn lập tức tìm đến Dương Thiên, sau đó trao đổi hàng hóa với vị Dương đạo hữu này, về phần đi Tạo Linh Tông, cho đến bây giờ Lâm Khiếu Đường vẫn chưa xác định có nên đi hay không.
Thế nhưng trong quá trình chữa thương, Lâm Khiếu Đường vô ý lại có chút cảm ngộ, trước sau thời gian hơn tháng tựa hồ chạm đến một cái gì đó nhưng thế nào Lâm Khiếu Đường vẫn không nắm bắt được.
Năm ngày trước Lâm Khiếu Đường đã định rời khỏi, nhưng chợt thấy đám tiểu hài này vui chơi có chút thú vị liền quyết định tiếp tục lưu lại một đoạn thời gian.
Năm ngày qua, cơ hồ mỗi ngày Lâm Khiếu Đường hoặc đứng hoặc ngồi nhìn đám tiểu hài tử chơi đùa từ chính ngọ cho đến hoàng hôn, vô ưu vô lo, cũng không biết mệt mỏi rã rời. Trong mắt mọi người, cả ngày ngồi xem đám tiểu hài tử chơi đùa là một việc vô cùng nhàm chán, trong mắt tu luyện giả lại càng không đáng nhắc tới.
Nhưng không biết vì sao Lâm Khiếu Đường lại theo dõi vô cùng hăng say. Triển Thanh Nhu vẫn theo một bên, thỉnh thoảng hai người trao đổi thảo luận một chút khiến Triển Thanh Nhu thu dược rất nhiều lợi ích.
Khoảng thời gian này lưu lại bên Lâm Khiếu Đường, Triển Thanh Nhu luôn luôn cảm giác nguyên khí trong cơ thể mình như muốn thúc dục bành trướng.
Thẳng đến hơn một tháng trước Lâm Khiếu Đường trị thương, Triển Thanh Nhu rốt cuộc cũng bắt đầu tiến hành tu luyện, nàng phát hiện bỗng nhiên tu vi địa vương giai sơ kỳ của mình đã được củng cỗ hơn nữa cách rất xa cực hạn ban đầu, đây chính là thời điểm tốt nhất tiến hành trùng quan bước vào địa vương giai trung kỳ.
Loại tình huống này mỗi một lần đạt tới đỉnh một cảnh giơi, Triển Thanh Nhu cơ hồ đều gặp phải, thế nhưng chưa từng có lần nào mạnh mẽ như lần này.
Bất quá đây mới chỉ là nhìn thấy cánh cửa đột phá, Triển Thanh Nhu rất rõ ràng cần phải có thời gian rất lâu nữa, thực muốn bế quan chí ít hai mươi năm, hơn nữa cũng không nhất định thành công.
Lúc này đang ở Chu Võ Quốc tự nhiên không thể như vậy, bất quá tu luyện vốn là chuyện lâu dài, bởi vậy Triển Thanh Nhu vẫn bình tĩnh vô cùng, cả ngày cùng Lâm Khiếu Đường theo dõi đám tiểu hài tử chơi đùa, không cảm thấy có bất luận phiền chán nào.
Hai người nguyên bản mặc trường bào cực kỳ tiên diễm, vì muốn phù hợp hơn với hoàn cảnh sơn thôn liền thi pháp che đi không ít vầng sáng, lúc này trông có vẻ cũ nát một chút, kể từ đó ngược lại có điểm phù hợp, nhìn qua còn tưởng hai người đạo sĩ đạo cô phàm nhân nửa đường ghé qua.
Một đám tiểu hài tử tận hứng vui đùa, bỗng nhiên xuất hiện vấn đề gây tranh cãi, trong đó có một nam hài tử tên Trương Đại Ngưu, chăm chú nói:
- Tiên nhân hẳn là dâu dài, mặc bào y, thắt lưng đeo ngọc bộ, phi kiếm cầm trên tay!
Nam hài gọi là Vương nhị cẩu không phục nói:
- Không phải vậy, trong nhà ta năm mươi năm trước có tộc nhân gia nhập tiên phái, trở về một chuyến nói tiên nhân hẳn là mặc võ phục, thắt lưng rộng, cầm trong tay một cây đại đao!
Trương Đại Ngưu trừng mắt nói:
- Vương Nhị Cẩu, ngươi đừng có nói bậy, tiên nhân thế nào lại có thể thô lỗ như vậy, tiên nhân hẳn phải rất nhã nhặn mới đúng.
Vương Nhị Cẩu phản đối nói:
- Trương Đại Ngưu, ngươi mới nói bậy, tiên nhân so với phàm nhân chúng ta có khí lực mạnh hơn, thế nào có thể nhã nhặn, nếu ngay cả phàm nhân cũng không bằng còn gọi gì là tiên nhân nữa!
Lúc này một tiểu cô nương rất xinh đẹp có vẻ lớn nhất tên gọi Nhạc Nhạc nhảy ra nói:
- Được rồi được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, bằng không cứ đi tới hỏi đại ca ca, đại tỷ tỷ hai người bên ngoài kia đi! Bọn họ vân du bốn phương, kiến thức rộng rãi, nhất định từng gặp qua tiên nhân, biết được tiên nhân như nào, cả hai ngươi đều chưa thấy qua, nghe được chỉ là tin đồn không đáng tin cậy.
Tiểu hài tử sơn thôn tuy rằng thô lậu nhưng rất thành thực, không hề câu nệ tiểu tiết. Lâm Kiếu Đường và Triển Thanh Nhu trong năm ngày gần đây mỗi ngày đứng bên dòng suối nhỏ xem bọn chúng chơi đùa, tự nhiên khiến cho bọn chúng chú ý. Từ ngày thứ hai liền có tiểu hài tử hiếu kỳ tiến lên hỏi chuyện hai người xa lạ, đặc biệt là tiểu cô nương xinh đẹp tên Trương Nhạc Nhạc kia, mỗi ngày cơ hồ đều tiến lại vài lần, chủ yếu là muốn hỏi một chút sự tình bộ dáng thế giới bên ngoài.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu cách nơi đám tiểu hài tử chơi đùa chừng hai mươi trượng, bất quá điểm khoảng cách này đối với bọn họ mà nói căn bản không tính đến, từng lời đối thoại của đám tiểu hài tử tự nhiên đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Nhìn mười mấy tiểu hài tử hùng dũng tiến đến, trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện ra bộ dáng tươi cười ôn hòa khó gặp. Thấy đám trẻ lại nghĩ đến chính mình khi còn bé, không chỉ có kiếp này còn có cả kiếp trước, Lâm Khiếu Đường làm người hai kiếp, cũng là hai kiếp tuổi thơ hoàn toàn khác biệt.
- Đại ca ca bên ngoài tới, chúng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề!
Trương Nhạc Nhạc vừa tiến đến liền ngây thơ nói.
Lâm Khiếu Đường khẽ xoa đầu nàng nói:
- Hỏi đi. Chỉ cần ca ca biết tự nhiên sẽ nói cho các ngươi!
Nhìn cuộc đối thoại rất bình thương như vậy, như có tu luyện giả nào ở đây nhất định sẽ giật mình không ngớt, càng cảm giác quái dị không thôi. Một lão quái vật sống hơn hai trăm tuổi cư nhiên bị một cô nương vài tuổi đầu kêu đại ca ca!
Triển Thanh Nhu là tu luyện giả duy nhất có tại đây chứng kiến, không nhịn được cười thành tiếng.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi cười cái gì? Lời nói của ta rất nuồn cười sao?
Trương Nhạc Nhạc gãi đầu hỏi. Khác với vị đại ca mặc tử bào ca, Trương Nhạc Nhạc đối với vị tỷ tỷ xinh đẹp cùng giới ít nhiều có điểm bài xích, bởi vì trong tâm linh nho nhỏ của nàng, mới lần đầu tiên gặp mặt liền có một cảm giác mơ màng không rõ.
Triển Thanh Nhu nhất thời ngừng cười, nói:
- Tỷ tỷ không phải cười ngươi!
Trương Nhạc Nhạc đầy căm phẫn nói:
- Càng không cho ngươi cười đại ca ca!
Triển Thanh Nhu vội nói:
- Là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ không nên cười!
Trương Nhạc Nhạc gật đầu, biểu thị không sai biệt lắm, sau đó nhìn phía Lâm Khiếu Đường tiếp tục hỏi:
- Đại ca ca, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu đang tranh luận bộ dáng tiên nhân như nào, một người nói nhã nhặn thư sinh, một người nói cao lớn thô kệch, rốt cuộc người nào đúng đây?
Lâm Khiếu Đường ngồi trên tảng đá liền dang tay ôm lấy Trương Nhạc Nhạc, đặt nàng ngồi trên đùi mình, hứng trí nói:
- Đều đúng, cũng đều sai!
Đám tiểu hài tử có điểm khó hiểu, nhưng bọn chúng lập tực bị khơi lên lòng hiếu kỳ, tập trung tinh thần nhìn Lâm Khiếu Đường rồi chờ đợi.
Lâm Khiếu Đường nói tiếp:
- Tiên nhân có hàng ngàn hàng vạn cũng không có một dạng người nhất định, có thể là nhã nhặn, cũng có thể là cao lớn thô kệch!
Trương Nhạc Nhạc thoải mái ngồi trên đùi Lâm Khiếu Đường hưng phấn nói:
- Đại ca ca, kể cho chúng ta một chút cố sự bên ngoài đi!
Lâm Khiếu Đường cười nói:
- Vậy các ngươi phải bảo trì yên tĩnh a!
Đám tiểu hài tử liên tục gật đầu, Triển Thanh Nhu một bên nhìn hết tất cả, trên mặt hiện lên một nét cười thanh nhã, tính tình vị Lâm đại ca này thật không giống người thường, khi thì lạnh lẽo cô độc như khối băng sơn vạn năm, càng có thể giết người vô thanh vô tức, âm hiểm giả dối gấp trăm lần hồ ly, khi thì liều lĩnh bất chấp tất cả, có điều lúc này lại có thể từ ái đến vậy.
So với lý giải về tu luyện giả của Triển Thanh Nhu hoàn toàn khác nhau. Nàng cho tới giờ chưa từng thấy qua một vương lão quái nào ôm một tiểu cô nương trong lòng, đối mặt với một đám tiểu hài tử sơn thôn vô tri kể chuyện xưa.
Triển Thanh Nhu cũng không biết hơn hai trăm năm về trước, vị hôn thê một đời của Lâm Khiếu Đường là một cô giáo nhà trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.