Đấu Y

Chương 433: Tây hành. (6)

Mộc Thang

20/04/2013



- Chương Nê thú và Ma La Khiêu Tảo đã điên cuồng công kích rồi. Ni La, Thích Lâm các ngươi còn chờ gì nữa.

Bốn gã ải nhân trong nháy mắt tiến lại gần đám Ni La.

Hai đại ma vật đã trực tiếp buông tha chiến lợi phẩm, toàn lực hướng tới, người mặc tử bào bên trên đảo nhỏ di động lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh.

Hai đại ma vật điên cuồng thay đổi mục tiêu làm cho mấy người Ni La nhẹ thở dài, nguyên vốn tưởng rằng hôm nay sợ rằng phải vong mạng chốn chiểu trạch này, không nghĩ tới vẫn còn chút hy vọng.

Trong lúc nhất thời mọi người đều là tỏ ra trạng thái tọa sơn quan hổ đấu. Thực lực của nữ tử mặc lam bào vừa mới chém giết Tam Đầu Địa Ngục Khuyển và người mặc tử bào với thanh cự kiếm kia tự nhiên không cần nói, bất quá đụng với hai đại ma vật cấp mười ba sợ là phải có chút khó khăn.

Đợi đến lúc đôi bên lưỡng bại câu thương cũng là lúc mình tranh đoạt bảo vật. Cho dù có một phương thủ thắng tự nhiên cũng là thắng thảm, thực lực cường thịnh nhưng bị thương thì cũng không còn nhiều sợ hãi. Hầu như lúc này trong lòng mỗi người đều ít nhiều có lối suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà, chuyện sảy ra ngay một khắc sau đó đã làm cho tất cả những tính toán của mọi người tan biến trong nháy mắt.

Chương Nê thú và Ma La Khiêu Tảo hầu như mang theo một loại tư thế thà chết không sờn xông lên phía trước. Đột nhiên trên người thanh niên mặc tử bào tản mát ra một cỗ độc dương chi khí vô cùng kịnh liệt, nồng đặc vô cùng, cho dù là Chương Nê thú và Ma La Khiêu Tảo vốn ỷ vào dương khí sinh tồn cũng không thể chịu nổi độc nguyên chi khí nồng nặc đến như vậy.

Thế trùng kích trong nháy mắt đã chậm lại, chúng vô cùng nhạy cảm cảm giác được một loại khí tức nguy hiểm khó nói lên lời, thế nhưng Chương Nê thú với hình thể thật lớn vẫn theo bản năng công kích tới.

Năm chiếc xúc tua mang theo lực công kích đáng sợ, đồng thời hướng tới thanh niên mặc tử bào, nhưng người kia vẫn đứng bất động như không hề có ý tứ tránh né, chỉ đơn giản giơ một tay lên. Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, một kim thủ đã hiện lên đón lấy công kích của năm chiếc xúc tu. Trong nháy mắt va chạm, năm chiếc xúc tu bị mạnh mẽ đẩy lui trở lại, rồi một thứ thanh âm quái dị thống khổ từ sâu bên dưới lòng chiểu trạnh vang lên.

Đám Ma La Khiêu Tảo đang rục rịch bỗng nhiên hiện lên vẻ kinh khủng, tụ tập lại xung quanh thanh niên mặc tử bào hơn mười trượng nhưng không dám tiến lên nửa tấc, chỉ là tại chỗ hướng lên phía trước phát ra những tiếng kêu dọa dẫm.

Tử quang trong mắt thanh niên mặc tử bào bên trong chợt lóe, khí tức thô bạo của hai đại ma vật bỗng nhiên lui xuống, chỉ trong chốc lát đúng là ngay cả tiếng kêu cũng không còn, bốn phía trở lên an tĩnh đến dị thường. Một người và hai đại ma vật tựa hồ đã giao lưu gì đó, mà cánh tay thanh niên mặc tử bào cầm Ma kiếp quả cũng thỉnh thoảng vung lên.

Rất nhanh Chương Nê thú với hơn mười chiếc xúc tua đã chậm rãi rụt trở lại, chỉ để lại hai chiếc xúc tu ngoan ngoãn bên cạnh đảo di động không hề nhúc nhích, đàn Ma La Khiêu Bị cũng đều đã chui xuống hết, sâu trong lòng chiểu trạch biến mất không thấy, chỉ còn lại một đầu Ma La Khiêu Tảo cấp mười ba thật lớn màu vàng.

Tay thanh niên mặc tử bào hơi khởi lên một đạo tử quang mang, trên mặt còn hiện lên một chút tiếu ý, hết sờ sờ một chiếc xúc tua của Chương Nê thú lại vỗ vỗ lên lớp giáp xác cứng rắn màu vàng trên mình Ma La Khiêu Tảo.

Hai đại ma vật nhẹ nhàng rên rỉ lên hai tiếng, tựa như những chú chó ngoan được chủ nhân sủng ái mà thỏa mãn vô cùng.

Thanh niên mặc tử bào tay khẽ động, nhất thời hai kim thủ đã lấy ra hai khỏa Ma kiếp quả, một viên trực tiếp giao cho Ma La Khiêu Tảo, một viên khác để lại trên mình một chiếc xúc tu. Chiếc xúc tu kia dường như không hề có chút ý tứ, sau khi tiếp nhận liền lập tức lui lại bên trong lòng chiểu trạch biến mất không thấy.

Bên dưới lòng chiểu trạch bỗng nhiên nổi lên một trận rung động kịch liệt, tiếp theo đó lại nổi lên vài tiếng kêu quái dị, Chương Nê thú đã cuộn mình đi xa, rất nhanh liền biến mất.

Sau khi Ma La Khiêu Tảo ăn xong Ma Kiếp quả liền quay sang thanh niên mặc tử bào kêu lên hai tiếng, sau đó chui vào sâu trong lòng đất liền không thấy tung tích.

- Tiểu tử, ngươi cùng bọn chúng trao đổi gì đó, thế nào mà ngay cả lão phu cũng không hề cảm ứng được?

Kỳ Áo kỳ quái hỏi. Lúc này lão cùng với Lâm Khiếu Đường đang tồn tại một dạng nguyên thức liên hệ trực tiếp với nhau, song phương vô luận là sử dụng nguyên thức truyền âm nào, bên còn lại tự nhiên có thể cảm ứng được.



- Hai loại ma vật này, một là Phi Ma yêu thú, cũng chính là Thâm Uyên ma vật. Loại còn lại chính là Trùng Tộc ma vật, chúng nó tại trước lúc phi thăng đều không có khả năng biến hóa. Tuy rằng chúng có được trí nguyên, nhưng nếu sử dụng ngôn ngữ đơn thuần thì không thể nào giao tiếp được, ngay cả trực tiếp truyền âm. Chỉ có thể dùng dụng ngữ thông mới là giao lưu được!

Lâm Khiếu Đường giải thích nói.

- Thông dụng ngữ? Thông dụng ngữ là cái gì? Lão phu đã sống qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cũng không nghe qua cái gì là thông dụng ngữ cả. Tiểu tử đừng có lòe lão phu a!

Kỳ Áo kháng nghị nói.

Lâm Khiếu Đường cười nhạt nói:

- Cái gọi là thông dụng ngữ chính là trên người tản mát ra khí thế, những loại ma vật này cho dù đã tự mình có được nguyên trí nhưng là rất nhiều lúc lại dựa bào bản năng cảm giác của mình mà hành động, lực cảm ứng này so với người tu luyện mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, chúng nó chỉ đơn giản đã có thể cảm ứng được bản chất. Đối với khí nguyên cũng có thể thấy rõ thế nào là sát khí.

- Lão phu chỉ muốn biết ngươi nói gì với chúng?

Kỳ Áo hiển nhiên không muốn nghe cái đạo lý xa xôi vớ vẩn đó.

- Ha hả, ta nói các ngươi đánh không lại ta, nếu ta thực muốn giết chúng thì ngay cả mảnh da cũng không còn! Chúng nó cũng không bởi vậy mà hoảng sợ nhưng cũng có chút dao động, vì vậy ta lại nói thêm là ta có thể cấp cho chúng hai quả kia, đồng thời ta cũng có thể không tổn hao gì hái Ma Kiếp quả kia xuống mà không cần phải chờ nó rụng mới có thể ăn, sau đó chúng đã đồng ý nghe theo.

Lâm Khiếu Đường cười nói.

- Trước lấy uy bức, sau lại dụ lợi. Cao a, cao a! Đường Lâm, nếu không phải lão phu biết trước ngươi thế nào, chắc chắn đã coi ngươi như một lão bất tử đã sống cả vạn năm.

- Ha hả, hai tên súc sinh kia thật cũng ngây thơ quá, nếu là muốn cứng đối cứng chỉ sợ ngươi không thể dễ như vậy, dù sao đó cũng là hai đại ma thú cấp mười ba.

Kỳ Áo bừng tỉnh nói.

- Nếu là nhân tu, ta phải giết chết, nhưng nếu là những ma vật, tuy rằng trời sinh hung tàn nhưng lại không hề có tâm xảo trá, đều là một dạng thẳng tính, được lợi liền bỏ đi, đã là như vậy thì cần gì phải giương cung bạt kiếm. Hòa khí sinh tài, đôi bên cùng lợi, cớ sao lại không làm đây!

Quang mang Lâm Khiếu Đường trong mắt chợt lóe nói.

Hai đại ma vật đích thực đã rời đi, một màn xảy ra làm cho tư duy mọi người ở đây trong lúc nhất thời bị đình trệ. Chương Nê thú và Ma La Khiêu Tảo gần như đã đưa bọn họ vào cảnh vạn kiếp bất phục cư nhiên chỉ như vậy đã rời đi mà lại là đi trong cam tâm tình nguyện.

Ni La rốt cuộc nghĩ đến cái gì đó, lẩm bẩm nói:

- Là hắn!

Chuyện ngày trước đi vào Ma tháp cấm địa, Ni La chính là ca ca song sinh của hắn (hai người cùng kêu là Ni La, anh là đại Ni La, em là tiểu Ni La) cũng tham dự rồi vong mạng trong đó, bất quá giữa hai người tồn tại tiên thiên linh hồn ấn ký. Nói đơn giản một chút chính là tâm linh cảm ứng, bên này cảm thụ thì bên kia cũng có thể cảm giác được, tu vi càng cao thì liên hệ cũng càng mạnh. Thành tựu của tiểu Ni La không bằng đại Ni La, lúc đó tiểu Ni La mới chỉ là linh hồn giai sơ kỳ còn đại Ni La đã là linh hồn giai trung kỳ, vì vậy đại Ni La đã đại diện cho Đạt Khắc giáo đi vào nên tiểu Ni La không đi vào nữa.

Lần đấy tiểu Ni La không cùng đại Ni La xung trận coi như là tránh được một kiếp nạn, thậm chí còn thông qua linh hồn ấn ký trợ giúp ca ca thi triển hắc hồn chi nộ. Tại trước lúc thi triển hắc hồn chi nộ sở dĩ ký ức tiểu Ni La vẫn là của chính mình, thế nhưng khi thi triển xong toàn bộ hắc hồn chi nộ, cũng bởi linh hồn lực đại Ni La và tiểu Ni La trong chớp mắt mất đi liên hệ, cả một lúc lâu sau đó cố gắng liên hệ nhưng linh hồn ấn ký đại Ni La đã triệt để biến mất, điều này chứng tỏ một điều đại Ni La đã vong mạng. Sau này tiểu Ni La có qua thánh nữ Áo La Lạp và Môn Tạp hội trưởng xác định được.(có thể tham khảo qua chương 251, phần đầu chương có tình tiết cái chết của đại Ni La, mà tiểu Ni La cũng không hề biết là ca ca bị đồng bạn hại chết.)



Trước mắt thấy thanh niên mặc tử bào rõ ràng chính là người khống chế nguyên sa ngày trước, cũng chính là người có tu vi thấp nhất có thể thâm nhập vào sâu bên trong trận. Nếu không phải là hắn có nguyên sa dùng để phá trận, lại thêm được một thiếu nữ có tu vi vô cùng đáng sợ bên cạnh, bằng không một tiểu lâu la tu vi đại sư giai như hắn tuyệt đối không thể tiến đến tầng thứ năm.

Hôm nay cách thời điểm mạo hiểm xông vào thượng cổ cấm trận đã quá một trăm năm. Thời gian hơn một trăm năm có thể phát sinh ra rất nhiều sự tình, cũng đủ để cho một vị tu luyện giả cấp thấp trở thành một tu luyện giả cấp cao, rồi đột nhiên trở nên nổi tiếng cũng không phải là không có khả năng.

Thế nhưng, lúc này thanh niên mặc tử bào kia lại gây cho Ni La một cảm giác lại không chỉ là một tu luyện giả cấp cao đơn thuần như vậy, cái loại bình tĩnh và thong dong kia không phải là giả vờ, mà cũng không phải trải qua thời gian là có được.

Ni La thân là linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong, với thân phận hắc ám mục sư thì năng lực nguyên thức dò xét của hắn so với tu luyện giả đồng giai phải lớn hơn nhiều lắm. Thế nhưng đến lúc này lại không có cách nào dò xét được thực lực tu vi thanh niên mặc tử bào, tuy rằng biểu hiện ra ngoài chỉ là đại sư giai, thế nhưng tất cả sự tình vừa mới phát sinh ai dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể minh bạch được, thanh niên mặc tử bào kia tuyệt đối không có đơn giản như bề ngoài. Mà dù đầu óc hai đại ma vật có làm bằng bã đậu thì tuyệt đối không có khả năng nghe lời một tu luyện giả đại sư giai như vậy.

- Lẽ nào thanh niên mặc tử bào kia là một tu luyện giả địa vương giai?

Trong lòng Ni La khẽ run lên, đáp án cho nghi vấn trong lòng tựa hồ không phải rất khó trả lời.

Là một trong số những nhân vật chủ chốt tại lần trước xâm nhập ma pháp cấm địa, Hồng Hồ Tử cũng cảm được, nên bắt đầu khiếp sợ không ngớt. Bất quá không giống như Ni la, Hồng Hồ Tử chỉ bị chấn động một chút, dù sao lần đó hắn chỉ đến tầng thứ tư đã quay về, mà lúc xung trận cuối cùng, hắn không tham dự nên không biết sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cả một vùng chiểu trạch trở nên an tĩnh, tràng diện hiện tại có chút xấu hổ và quỷ dị. Ni La, Thích Lâm, tinh linh, thú nhân, còn có cả ải nhân bỗng nhiên không biết làm sao cho phải.

Thú nhân và ải nhân đều là những chủng tộc có tính tình kích động, thế nhưng đối mặt với thần bí nhân chỉ dùng khí thế tinh thần mà đã áp bức được bọn họ, bọn họ cũng phải suy nghĩ nhiều.

Lâm Khiếu Đường chỉ thản nhiên nhìn qua mấy người, tay động một cái, vật phẩm tản ra một thứ quang mang nhàn nhạt bên trên khô mộc đã nằm gọn trong tay. Đây chính là một kiện tử kim sắc chiến y, so với chiến y mà ngày trước Lâm Khiếu Đường thu được tại tầng cuối ma pháp cấm địa có chút giống nhau, chỉ là không nặng như vậy mà nhẹ hơn rất nhiều, chế tác lại tinh xảo hơn một chút.

Phía sau chiến y là một mảnh nhỏ của Cửu thiên nguyên lô dính sát lại, hẳn là linh nguyên trên chiến y có tác dụng tạm thời hóa giải trạng thái phong ấn.

- Đường Lâm, cái này có thể cho ngươi luyện chế thêm vài thanh tử kim thương, nguyên liệu chính của chiến y này không ngờ là Bí huyền kim.

Kỳ Áo nói như chính mình vừa mới nhặt được bảo vật.

- Bẳng này chia ra, chút số lượng này nhiều lắm là luyện chế thêm được mấy thanh mà thôi, so với số lượng tối thiểu để hình thành tử kim thương trận còn rất xa!

Lâm Khiếu Đường có vẻ không lạc quan nói.

- Sặc, ngươi còn chưa thấy đủ hay sao? Ngươi đã luyện chế tử kim thương mà trước đó nguyên linh Tân Tây Á ký gửi, cho tới hôm nay trường thương năm thước đã có ba mươi sáu thanh, thêm vào đó năm sáu thanh tuy không làm nên biến đổi căn bản nhưng uy lực cũng tăng lên rất nhiều. Nói thật, uy lực bộ trận hình tử kim thương của ngươi quá mức cường đại, chỉ cần trận hình nhỏ nhất thôi, để phá được nó thì tại giới này không có mấy người, cho dù là lão phu khi vẫn còn nguyên vẹn thân thể cũng khó có thể làm gì được tiểu tử ngươi.

Lời nói Kỳ Áo như có chút chua chua nói.

- Tiền bối không cần bàn luận thêm về thương trận của vãn bối nữa, mảnh đầu tiên đã tới tay, còn có một mảnh ở nơi nào, thỉnh tiền bối chỉ rõ phương hướng, thời gian vãn bối đi Minh Tây đại lục lần này có hạn, phải quay về Kỳ Đông đại lục trước khi truyền tống trận khởi động, nếu trong thời gian này không tìm được mảnh thứ hai lại là làm lỡ thời gian của chính bản thân tiền bối.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Khối thứ hai tại La Sát quốc, không thể xác định vị trí chính xác, chỉ có thể biết đại khái trong một phạm vi nhỏ, hẳn là ngay tại xung quanh Thiên Đô thành hoặc là tại một góc nào đó bên trong thành.

Kỳ Áo không nhiều lời, trực tiếp nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook