Chương 268: Thượng giới chi thuyết
Mộc Thang
20/04/2013
Tát La Gia ngạc nhiên nhìn Lâm Khiếu Đường, không làm sao hiểu được người này lại có được hắc ám chi nguyên, toàn bộ Kỳ Minh Phong có được hắc ám chi nguyên tinh thuần đến như vậy cũng chỉ có một mình hắc ám long tộc nhất mạch, chủng tộc khác cho dù có tu luyện ra thì cũng chỉ là tạp nguyên.
Lâm Khiếu Đường vận chuyển nguyên lực đúng lúc đã làm cho Phí Đức Nỗ Tư thuận lợi vượt qua giai đoạn hư thoát, coi như đã kéo lại được cái mạng nhỏ. Sau nửa canh giờ, hắc ám cự long này có thể chậm rãi đứng dậy, tuy rằng vẫn suy yếu như trước, tuy nhiên ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng.
- Tu luyện giả cường đại, thỉnh tiếp thu lòng biết ơn chân thành của Phí Đức Nỗ Tư.
Hắc ám cự long trầm thấp nói.
Lâm Khiếu Đường một bên kiểm tra thật kỹ tình trạng thân thể của Tân Tây Á, một bên nói:
- Đây là hồi báo việc ngươi cứu bằng hữu của ta, không cần nói lời cảm tạ.
- Không chuyện tình mà Phí Đức Nỗ Tư đã hứa hẹn nhất định sẽ làm được
Hắc ám cự long bướng bỉnh nói.
Lâm Khiếu Đường nhún vai không hề tranh luận, lấy ra hai khỏa “hắc khứ đan” cuối cùng trong người đưa cho Tát La Gia nói:
- Cứ cách 3 ngày uống một khỏa, chắc không đến bao lâu ngươi sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.
Tiếp nhận hai khỏa dược hoàn màu trắng, Tát La Gia hé miệng, muốn nói cái gì đó, tới bên mép lại không thốt ra được, thế nào cũng không nghĩ ra được bản thân dưới sự trợ giúp của địch nhân mà gặp dữ hóa lành, trong lòng nhiều ít có chút hổ thẹn.
Lâm Khiếu Đường ôm lấy Tân Tây Á định ly khai, Phí Đức Nỗ Tư lo lắng trầm giọng nói:
- Tu luyện giả cường đại, ngươii dự định làm sao để Phí Đức Nỗ Tư đi theo ngươi?
- Không cần nữa, ta đã quên hứa hẹn của ngươi rồi, cứu bằng hữu của ta, để chúng ta ly khai, mọi chuyện đã thanh toán xong.
- Phí Đức Nỗ Tư tuyệt đối không thể phản bội lời hứa …
Chờ cho hắc ám cự long nói xong tín ngưỡng của mình, Lâm Khiếu Đường thưởng thức nói:
- Trước đó ta chỉ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, mà không tiếp thu hứa hẹn, vì vậy ngươi không bội bạc, không cần nói thêm gì nữa.
Lỗ mũi của hắc ám cự long phun ra hai luồng khí ấm áp, đôi long nhãn màu vàng hơi hơi lay động, cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ là nhìn bóng lưng đang rời đi, ánh mắt cực kỳ nhu hòa.
Tát La Gia bỗng nhiên lóe lên:
- Chờ một chút!
Lâm Khiếu Đường cũng không dừng lại, chỉ là cước bộ có hơi chút chậm lại.
- Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?
- Lâm Khiếu Đường!
Ba chứ nhàn nhạt truyền đến từ không trung, Lâm Khiếu Đường hóa thành một mũi tên màu vàng hướng bầu trời xa xa bay đi.
Cách đó hơn hai trăm dặm, Đặng Cổ Tháp mang theo đám thuộc hạ đi tìm “cừu địch” nhưng không hề có kết quả đột nhiên cảm giác được có ba cỗ nguyên khí cường đại đối chọi cùng một chỗ, liều lĩnh xuất động thuộc hạ tiếp cận mục tiêu. Thế nhưng khi tới gần thì ba cỗ nguyên lực lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Đặng Cổ Tháp có thể xác định được hai cỗ khí tức nguyên lực trong đó nhất định là của Tát La Gia và tọa kỵ của nàng, đến khi hắn có thể truy tìm được thì ba cỗ khí tức nguyên lực ấy lại cực kỳ quỷ dị biến mất, tựa hồ như vừa bay về hướng nam lại như có ở hướng tây từ từ biến mất.
Đặng Cổ Tháp phát hiện ra rất có thể bản thân đã rơi vào tròng của người nào đó, hối hận cũng không thể làm gì được nữa, đành phải dẹp đường quay trở lại.
Một tháng au, phía nam nơi tận cùng biên cảnh của Long Thạch đế quốc, một khách điếm nho nhỏ trong thị trấn có một gã nam tử mặc trang phục võ sỹ, tuổi còn rất trẻ, cùng với một nữ tử thân mặc một bộ trường bào ma pháp sư màu hồng ngồi đang nói chuyện. Sau lưng gã võ sỹ tuổi còn trẻ có một nữ thị vệ mặc bộ khinh khải màu đen đang đứng hầu cận.
Gã võ sỹ còn trẻ chính là Lâm Khiếu Đường sau khi hóa trang, còn nữ ma pháp sư chính là Nạp Lan U một đường bôn ba, thật vất vả mới có thể chạy thoát được phong tỏa của Long Thạch đế quốc.
Lâm Khiếu Đường nhìn năm cây “cổ độc thi thảo”, trên mặt có chút vui mừng, mấy ngày nay rốt cuộc cũng không bận việc, từ trong những cây thượng cổ nguyên thảo này Lâm Khiếu Đường có thể cảm giác được bên trong có ẩn chứa dược lực cực kỳ khổng lồ. Năm cây “cổ độc thi thảo” này mặc dù hắn cũng không biết làm sao để sử dụng, nhưng hắn chắc chắn đối với sự tu luyện của mình sẽ có trợ giúp.
Thần sắc Nạp Lan U bất định, như đang muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn không thốt ra lời, lúc này cũng tụ tập đủ quyết tâm nói:
- Lâm tiên sinh mười ngày trước rốt cuộc thì ta và sư phụ đã liên hệ với nhau
- A?
Lâm Khiếu Đường có chút ngoài ý muốn, càng lập tự đề phòng, đem nguyên thức phóng ra tìm tòi bốn phía xung quanh, sau khi không phát hiện ra cỗ nguyên lực cường đại nào mới yên lòng.
Nạp Lan U nói tiếp:
- Sư phụ dùng phi hoa để tìm ra được ta, cũng đã sử dụng thiên lý truyền âm, bảo ta ba tháng sau đến nơi tổ chức “tế thần đại điển” của Đạt Khắc giáo…
Lâm Khiếu Đường không quá minh bạch vì sao Hoa Tiên Tử lại phải tham gia vào “tế thần đại điển” của Đạt Khắc giáo, không giải thích được hỏi:
- Sư phụ ngươi có nói nguyên nhân hay không?
Nạp Lan U gật đầu nói:
Có nói, sư phụ có nói với ta, nếu như “tế thần đại điển” thành công, tu luyện giả tại thượng giới rất có khả năng sẽ xuất hiện trong nhất giới này của chúng ta trong thời gian ngắn, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc trình độ của thượng giới tu luyện giả đến mức nào.
Lâm Khiếu Đường cau mày:
- Cho dù thấy được thì sao chứ? Chẳng lẽ lại có được chút điểm hóa của đối phương hay sao chứ?
- Hẳn là không thể, có người nói thời gian tu luyện giả thượng giới xuất hiện ngắn ngủi phi thường, hơn nữa tu vi lập tức bị pháp tắc không gian áp chế mà suy yếu rất nhiều.
Nạp Lan U không phải rất chắc chắn trả lời.
- Thực sự là có “thượng giới” hay sao?
Lâm Khiếu Đường không phải một lần nghe được ngôn luận về hai từ này.
- Đúng vậy, từ trước đây rất lâu sư phụ đã từng nói với ta rồi, Kỳ Minh Phong chính là xưng hô thống nhất hai giới thượng và hạ, chúng ta hiện đang trong hạ giới Kỳ Minh Phong, thượng giới chỉ có những tu luyện giả đã siêu vượt địa vương giai mới có thể đến được.
Nạp Lan U chăm chú trả lời, tựa hồ như đối với nhất giới đó cũng có điều hướng tới.
- Hạ giới lẽ nào thực sự không có tu luyện giả nào siêu vượt địa vương giai hay sao?
Lâm Khiếu Đường rất hiếu kỳ.
Nạp Lan U cũng không biết làm sao để trả lời vấn đề này cho đúng.
- Ta cũng không rõ lắm, nghe sư phụ nói, nếu như có thể trung quan địa vương giai thành công, ngưng kết ra linh thân, trong phạm vi xung quanh tu luyện giả đó tới mười vạn trượng sẽ gặp hiện tượng cùng với thiên địa cộng minh, không được bao lâu sẽ xuất hiện tia sáng kỳ dị, trực tiếp phi thăng tiến nhập thượng giới.
Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Đơn giản như vậy thôi sao?
Nạp Lan U hơi hơi do dự
- Bất quá, sư phụ còn nói, mỗi khi trùng quan thành công đều phải chống lại “thiên kiếp”, chỉ khi vượt qua “thiên kiếp” thì mới có thể tiếp nhập thượng giới.
- Nói như vậy, trong thượng giới thần bí này, tất cả đều là những cao thủ ngoài địa vương giai?
Nhãn thần của Lâm Khiếu Đường lóe sáng nói.
- Hẳn là như vậy, có người nói thượng giới còn có rất nhiều lão quái vật thọ nguyên lên tới hàng vạn năm, thậm trí còn tồn tại những thượng cổ đại thần đã từng tham gia quyết chiến cổ địa trước kia.
Nạp Lan U trả lời cũng không phải rất chắc chắn.
- Chủ…, công tử, trên tổ bi của hắc ám tinh tinh có ghi chép, thượng giới kỳ thực giống như hạ giới chúng ta cùng là một không gia mà thôi, chỉ là bị một cỗ nguyên lực cường đại từ trường ngăn cách, một khi dung lương nguyên lực đạt đến một mức nào đó, thì cỗ nguyên lực từ trường này sẽ sinh ra sức hút mạnh mẽ cưỡng chế đem tất cả những tu luyện giả đạt được mức dung lượng giá trị nguyên lực nhất định hút vào nhất giới đó.
Tân Tây Á bỗng nhiên chen vào nói.
- Thượng giới có cái gì đặc biệt hay không?
Lâm Khiếu Đường thuận miệng hỏi.
Tân Tây Á lục lọi trí nhớ một hồi rồi nói:
- Dựa theo thuyết pháp của hắc ám tinh tinh, thượng giới và hạ giới là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, nơi đó chỗ nào cũng có nguyên nhãn, nguyên khí cường liệt tràn ngập toàn bộ thế giới, thiên cát địa linh, ngay cả một ngọn cỏ nho nhỏ trong thượng giới đối với hạ giới cũng là linh thảo, thậm trí có thể khởi tử hồi sinh, ma thú của nơi đó không còn là ma thú thông thường nữa, mà được gọi là thần thú, chúng cường đại không gì sánh được, căn bản hạ giới chúng ta không thể sánh được, tuôi thọ sinh vật nơi đó có tuổi thọ lên tới mấy nghìn năm thậm trí là mấy vạn năm cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Lâm Khiếu Đường thực tế vẫn cảm thấy không đúng lắm, dựa theo phân tích giai vị mà nói, ngoài địa vương giai còn có ba giai vị, đế hoàng giai, chí tôn giai và Kỳ Minh Phong thánh tinh, địa vương giai nhiều lắm sống một nghìn bảy tám trăm năm là coi như trường thọ rồi, còn thường thì chỉ có một nghìn sáu trăm năm, suy tiếp lên trên cho dù cao hơn một hai giai đi nữa cũng không đến nỗi sống đến mấy vạn năm chứ.
- Sư phụ còn nói, cả hạ giới này thực tế không chỉ mỗi Minh Tây đại lục có “tế thần đại điển”, tuy nhiên một khi tế tự có thể thành công không chỉ có thể làm cho tu luyện giả thượng giới xuất hiện trong thời gian ngắn, còn có thể làm cho tu luyện giả thượng giới thông qua thiên môn ban xuống một số bảo bối trên thương giới, tuy không phải là thứ quý báu gì đối với thượng giới nhưng dối với hạ giới chúng ta lại là những thứ vô cùng hữu ích, cho dù người đó có tu luyện địa vương giai đi nữa, thậm trí còn có thể trong vòng mấy trăm năm phi thăng lên thượng giới, trở thành một thượng giới tu luyện giả.
Nạp Lan U cực lực muốn thuyết phục Lâm Khiếu Đường cùng đi.
Lâm Khiếu Đường đối với thượng giới luôn luôn cảm thấy hiếu kỳ, bất quá mọi chuyện phải từng bước từng bước một, một ngụm ăn không hết mập mạp, vả lại không nói đến thật hay giả, cho dù là thật đi nữa, lấy tu vi của Lâm Khiếu Đường hiện nay mà nói thực sự chưa đủ đến đó tranh đoạt cái gì, không cần phải vì một thứ gì đó chưa chắc là thực mà chịu mạo hiểm, dù sao thì giữa mình và Đạt Khắc giáo còn có chút hận thù, đừng vì thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ mà lại lâm vào hoàn cảnh có đi mà không có về.
Trong phòng nhất thời trầm mặc…
Nạp Lan U còn muốn nói thêm cái gì, Lâm Khiếu Đường đã giành trước nói:
- Nạp Lan tiểu thư, nếu như không còn việc gì nữa, tại hạ xin cáo từ trước, chúc ngươi có thể thuận lợi thu được linh thảo từ thượng giới, phi thăng lên!
Nói xong, Lâm Khiếu Đường không hề quyến luyến đứng dậy rời đi, Tân Tây Á lập tức đi sát theo sau, chỉ chốc lát hai người đã đi khỏi tầm mắt của Nạp Lan U, Nạp Lan U vô cùng thất vọng, thế nhưng nàng không có lý do gì lưu họ lại.
Trong một tháng vừa qua, để né tránh sự đuổi bắt của Đặng Cổ Tháp, Lâm Khiếu Đường vẫn ẩn dấu nguyên lực, nhiều lúc chỉ dùng đôi bàn chân chậm rãi bước đi, hiện tại thứ cần lấy được đã lấy được, tự nhiên không cần quan tâm đến truy binh của Long Thạch đế quốc.
Đột nhiên không còn truyện gì cấp bách làm cho Lâm Khiếu Đường có chút hụt hẫng, lúc này nên thử đi tìm đường về nhà, hay là tìm một chỗ bế quan tuy luyện, đợi khi tu vi tăng lên một chút thì có thể nếm thử vượt biển.
Lập tức vượt biển chỉ sợ rất nguy hiểm, thế nhưng tuyển chọn bế quan tu luyện mà nói, sợ là không tốn vài chục năm thì không có thành tựu gì đáng kể, đến lúc đó mới quay trở lại, sợ là tất cả đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu vậy muốn tìm được người xưa, có thể gặp hay không cũng khó nói.
Lâm Khiếu Đường suy nghĩ, hay là trước tiên tìm một chỗ nào đó ven biển nghỉ ngơi hồi phục khoảng ba tháng, đến lúc đó hãy lần theo tung tích hai thầy trò Hoa Tiên Tử, lúc trước khi hắn trả lại “thiên đàm hoa”, Lâm Khiếu Đường đã động tay động chân vào pháp bảo này, coi như là để nó vào trong túi trữ vật giới chỉ, cũng có thể để lại tung tích cho hắn lần theo, hơn nữa thủ pháp lại cao minh vô cùng, hai người không nhất định phát hiện ra được, nếu như có thể lén đi theo Hoa Tiên Tử quay trở lại, tự nhiên là con đường tuyển chọn tốt nhất.
Suy nghĩ hồi lâu, liền hướng về phía bờ biển phía tây bay đi, Tân Tây Á lặng lẽ bay theo sau, tốc độ của hai người cũng không phải rất nhanh, thế nhưng hiện tại đã gần vượt qua biên cảnh Long Thạch đế quốc, chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không rước lấy phiền phức gì đó, khi bay đến biển, tỷ lệ an toàn hiển nhiên tăng lên rất nhiều, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp tìm một hòn đảonào đó yên tĩnh gần bờ chờ đợi là được.
Cứ như vậy, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á một trước một sau, phi hành trong ba ngày, hầu như không nghỉ ngơi chút nào, thế nhưng vẫn chưa vượt qua đại lục.
Ngày thứ tư, một trước một sau vẫn nhằm thẳng hướng đông phi hành, từ sáng sớm bắt đầu, Lâm Khiếu Đường đã có cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, có cảm giác giống như bị ai đó nhìn chằm chằm, thế nhưng phóng hết nguyên thức ra tìm tòi trong phạm vi lớn vẫn không hề phát hiện ra điều gì dị thường.
Để an toàn…, Lâm Khiếu Đường mang theo Tân Tây Á hạ xuống đất, ẩn dấu nguyên lực đi bộ hướng về phía trước.
Tròn một ngày một đêm, Lâm Khiếu Đường cảm giác cực kỳ khó chịu, rất không yên tâm. Ngày thứ năm trực tiếp dừng lại không đi nữa, tìm một chỗ lưng núi dừng lại sau đó vận chuyển vô tung quyết, đem hành tung hoàn toàn che dấu, càng trợ giúp Tân Tây Á áp chế nguyên lực không cho chúng tỏa ra ngoài.
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường cho rằng bản thân có thể thoát được cái loại cảm giác khó chịu đến cực điểm này, không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện dị biến.
Ba đạo thân ảnh từ trong hư không vặn vẹo hình thành.
Nhìn thấy rõ người đến, Lâm Khiếu Đường thất kinh không nói hai lời, ôm lấy Tân Tây Á, nguyên lực toàn thân bành trướng tới mức lớn nhất, độn phi mà đi.
Thế nhưng Lâm Khiếu Đường chỉ bay được mấy trăm trượng, toàn bộ thân thể giống như bị một sức hút vô hình khống chế, không thể động đậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.